[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
-
Chương 2: Hướng quan giận dữ vi hồng nhan
(Nguyệt: aka người đẹp giận chồng bỏ về nhà thân nương:D)
Cổ nhân nói “Nhất nhật phu thê, bách dạ phu thê”
(Quỳnh:Một ngày làm vợ chồng, trăm đêm ân ái…=)))
Cổ nhân cũng có câu “đầu giường tranh cãi, cuối giường hòa nhau”.
“Hừ.” Thích Thiếu Thương cười lạnh, tốt như vậy sao, ai đến nói cho ta biết cái câu cửa miệng chó má đó rốt cuộc là do tên hỗn trướng nào nói?
Thiên vô ngôn, hữu nhất độc phong……..
Tháng hai đầu xuân,thời tiết dù đã ấm dần những vẫn còn se lạnh. Nếu lúc này phải một mình trong phòng,có thể nói, rất đáng lo đi.
Mà đối với Thích thiếu thương phải đơn thân độc mã chậm rãi trải qua một đêm dài thê lương, ôm áo ngủ bằng gấm “cô linh địa linh” lăn lộn trên giường, ngơ ngác hóa thạch đầu. Aiz, biết thế từ đầu đã chẳng làm như vậy. Đại đương gia à đại đương gia (chém nga), thế nhân có câu: loại người “mất bò mới lo làm chuồng” như ngài, đến cuối cùng mới nhận ra hậu quả thì đã quá muộn màng.
Việc này nói ra quá ư là dài dòng, mà càng phân sử lại càng phức tạp, nhiều ẩn tình. Có lẽ, người nắm rõ một phần chân tướng nhất là Sư Sư cô nương ở Hồng Diệu Hương lâu đi. Nhưng mà mỗi khi nhớ đến, nàng thủy chung vẫn cảm thấy sau lưng băng hàn trận trận nga.
Chẳng qua là ngày ấy, Sư Sư cô nương muốn thỉnh Cố công tử đến cùng nhau đàm thoại về bản tân nhạc phổ vừa sáng tác. Tuy bản thân nàng cũng có chút tâm tư hâm mộ. Nhưng mà thực sự không dám có nữa điểm ý muốn không an phận, chỉ mong được Cố công tử chỉ điểm đôi lời, như vậy đã là vinh hạnh lớn lao rồi. Vậy mà không ngờ, nhạc chỉ mới vừa xướng được nữa khúc, đã có “khách không mời mà đến”, hùng hùng hổ hổ xông vào.
Trên lý thuyết, ngày thường Thích Thiếu Thương luôn điềm đạm thản nhiên bước từng bước tiến vào Hồng Diệu Hương lâu. Bất quá hôm nay lại có chút khác thường quái lạ. Ái nhân của mình cùng hoa khôi đầu bài giao hảo. Khẩu khí ngày hôm nay quả thật khó có thể nuốt trôi đi. Vì thế, hỏa khí công tâm, gấp gáp đi qua lối mòn cũ của Nguyễn Hồng Bào, một đường đánh thẳng vào nơi xướng ca oanh hồng liễu lục kia, đá văng đại môn, thiếu chút nữa bị cái màn oanh oanh yến yến trước mắt bức đến tức giận mà thổ huyết.
Cố Tích Triều gảy cầm, Sư Sư ngâm xướng, quả nhiên là mỹ cảnh kim đồng ngọc nữ, ngồi cạnh nhau mỹ càng thêm mỹ nha.
Lập tức, đại đương gia chúng ta huyết xung nhãn châu, đi tới túm Cố Tích Triều “tha” ra khỏi cửa, đang lúc cao trào cho nên song phương đều sớm quên mất bản thân vốn có một thân tuyệt thế võ công, chỉ lo cậy mạnh mà giằng co đọ sức.
Đại khái Thích Thiếu Thương vừa quăng đỗ một bình đại giấm chua nên đánh mất lý trí, lại gặp lôi kéo bất thành, cho nên đành xuất quyền giáng thẳng vào bụng người nọ, chính là thừa dịp Cố Tích Triều thủ thế chống đỡ, thuận đường khiêng luôn y lên vai, sải bước hướng thẳng hạ lâu rời đi. Bỏ sau lưng một loạt âm thanh nũng nịu sợ hãi.
Đồng thời bỏ quên cả Sư Sư cô nương đang trợn mắt há hốc mồm phía sau lưng….
(Quỳnh: bạo lực gia đình nè, rõ ràng là bạo lực gia đình nè…*chỉ chỉ*,*giãy giãy*
Nguyệt: nga.. bánh bao càng vô sỉ ta càng thích nga.:D)
Sau đó, một loạt phong vân biến sắc oanh liệt như thế nào ngoại nhân chúng ta tự nhiên không thể hiểu hết được. Chỉ là, ngày hôm sau Tiểu Ngọc của chúng ta đợi đến tận giờ tị vẫn không thấy động tĩnh gì của chủ tử trong phòng cả. Thật sự kiềm chế không được nữa, đành đẩy nhẹ cánh cửa tiến vào. Lập tức thấy đại đương gia đang “độc miên độc sàng”, mà Cố công tử lai chẳng thấy nơi đâu. Thật nhiều mảnh vải rơi tán loạn trên giường, thoạt nhìn có chút quen mắt a. Tiểu Ngọc nhặt vài mảnh lên cẩn thận nhìn, bỗng nhiên giận dữ, liền nhảy khỏi phòng, một đường lôi kéo Kim Ngọc đang phơi nắng ngoài sân, tay không ngừng phe phẩy.
“Ngươi là tiểu súc sinh mà, tật xấu mấy hôm nay mới tốt lên chút ít, sao lại tái phạm nữa a. Nhìn ngươi đem quần áo công tử trảo thành cái dạng như vậy, đó là đồ cho ngươi mài móng sao, ta hôm nay không đánh tử ngươi không được mà!”
Tiếng tiểu Ngọc quát tháo lẫn trong tiếng Kim Ngọc bi ai kêu gào đều lọt vào tai người nằm trong phòng, mà cái người nằm như đang ngủ say ấy, thật ra là bị điểm huyệt a, Thích Thiếu Thương mặt cứ chuyển trắng chuyển xanh không thôi. Bỗng nghe tiếng Anh Tử ngoài phòng vang lên.
“Thích Thiếu Thương đâu rồi?”
“Anh tỷ, ngài thế nào mà tới đây, đại đương gia vẫn còn đang ngủ, nếu không gấp, ngài ra tiền thính đợi chốc nữa đi.”
“Đợi cái gì đợi, Tiểu Ngọc, ngươi tới thư phòng, thu thập y thư tứ bảo của Cố công tử, bắt đầu từ hôm nay, y ngụ ở chỗ ta!”
“Anh tỷ?”
“Nhanh đi!”
Tiểu Ngọc cũng không dám nói thêm, vội vàng rời đi. Sau đó, cửa phòng oanh một tiếng, bật ra, theo đó là thân ảnh nữ hiệp Anh Tử khí thế oai hùng tiến vào khởi binh vấn tội.
“Ta hỏi ngươi, cổ tay hắn thụ thương, là chuyện gì xảy ra?” Anh Tử ngồi xuống chiếc ghế tử đàn mộc, hung hăng trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương vẫn đang chôn thây trên giường.
Người bị vấn tội im miệng không nói.
“Trước kia ta chỉ biết tơ lụa sa tanh của Vương chưởng quỷ mềm mại, ôn nhuyễn. Hôm nay mới hiểu được, nguyên lai dùng làm dây thừng cũng chắc chắn lắm a. Đúng là “đại khai nhãn giới”!”. Nhất thủ đập bàn, chấn động đến độ bộ ấm trà men xanh va nhau loạn chiến. “Ngươi là đang thẩm vấn kẻ trộm sao hả, trói chặt người ta như vậy, thực khổ cực ngươi có thể nghĩ ra được chiêu này a!”
“Thích Thiếu Thương ngươi thực quá ngoan độc mà.” hốc mắt Anh tử bắt đầu phiếm hồng, “trên người hắn thụ thương không phải chỉ mỗi một chỗ này, nơi nào thương lợi hại nhất, ngươi so với ta chắc hẳn nhận thức rõ hơn a. Ta nói cho ngươi biết, hắn hiện không nguyện tái kiến ngươi đâu, ngươi tự thân lo liệu lấy!”, Lời vừa dứt liền đứng dậy rời đi, bước tới cửa, lại quay phắt lại, rót đầy chén trà, dội thẳng vào Thích Thiếu Thương, chỉ một thoáng, đại đương gia liền cảm thấy hàn khí lạnh lẽo thâm nhập đến tận cốt tủy……
Một người nam nhân, đặt biệt lúc nào cũng mang ý muốn độc chiếm thập phần mãnh liệt như Thích Thiếu Thương, chỉ vì muốn tuyên bố quyền sở hữu, tất nhiên có thể làm ra cái loại thủ đoạn cực đoan này. Tiếc thay, phật gia từng răn dạy “ác lai ác báo”. Cho nên hiện tại quả báo trút xuống nhanh tựa sấm chớp. Do vậy sau khi vận khí cởi bỏ huyệt đạo, thâm tâm ngứa ngáy tựa kiến bò. Thế là đành vác thân tàn mơ màng tìm tới Mục Cưu Bình thương lượng.
“Lão Bát, ta hỏi ngươi.”
“A?”
“À thì, nếu Hồng Bào cùng ngươi tranh cãi. Nàng hảo bạo công tâm quay trở về nhà thân mẫu. Ngươi phải làm sao?”
“Không thể dung túng tật xấu đó của nàng được. Bỏ mặc nàng không quan tâm.” Mục cưu Bình kiên định nói: “Đại đương gia, ngươi thử nghĩ đi, nếu lần này ngươi xuống nước trước thì về sau, mỗi khi cãi nhau nàng lại quay về nhà thân mẫu, chẳng phải thực phiền toái sao!”
“A, có đạo lý.”
Tuy nói không ngại học hỏi kẻ dưới là thói quen tốt, nhưng Thích Thiếu Thương đã đánh giá thấp lão bát, một người thân là thê nô, tâm chuộng hư vinh, miệng lại hay thổi phồng sự thực, vậy chẳng khác nào phạm sai lầm đi hỏi đường người mù. Mà đại đương gia của chúng ta thực rất biết tiếp thu đi, quyết định án binh bất động, suốt ngày ngồi lì ở nhà, trà phạn bất tư, mượn rượu tiêu sầu, không được mấy ngày liền “tiều tụy nhan sắc”. Còn vị Cố công tử bên này, chỉ sau vài ngày đã ra chiêu sát phạt rất bản lĩnh, rất quyết đoán, “tiên phát chế nhân*”, đánh đại đương gia một đòn trở tay không kịp.
(Quỳnh: * = ra đòn nhanh chóng chế trụ đối phương)
“Đây là cái gì?” Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm thiếp mời đỏ thẫm trong tay, mặt ngốc lăng ra hỏi Tiểu Ngọc.
“Danh thiếp của Cố công tử a, ngày tháng năm sinh, cầm tinh chiếu mệnh, mọi chi tiết đều viết rõ trên đó hết nha!”
“Quái lạ, ngươi lấy danh thiếp của hắn làm gì?”
“Không phải ta lấy. Mấy bà mối trong thành đưa cho ta nha”. Tiểu Ngọc buồn bực nói: “Cố công tử loan tin, nói là muốn tìm một vị nữ tử tam tòng tứ đức thành thân!”
“Lách cách” chén rượu trong tay vì câu trả lời mà bị bóp nát. Trong đầu Thích Thiếu Thương lúc này chỉ còn có duy nhất một ý niệm: “Xong rồi, lần này thật xong rồi a!”
Gần đây, dân chúng trong thành trà dư tửu hậu phi thường náo nhiệt. Muốn hỏi vì cái gì sao? Tất nhiên là do, Thích đại đương gia của Thích gia, hiên ngang đứng trước cửa hiệu buôn của mình ước chừng cũng hơn mười ngày nay. Tất cả mọi người đều bàn tán, thật không biết là đang diễn hài tuồng gì a. Trước đó, cho dù ba lần thỉnh hắn đến tiệm đều khó như múa “Phượng cầu hoàng”. Thực không lường trước được. Bất quá, tâm trạng buồn bực lại thuộc về mấy bà mai mối. Thích đại đương gia cứ đứng ngay đại môn như thế, tựa như ôn thần gác cửa, ai có thể vào được a. Lý do chân chính là vì mặc cho Thích Thiếu Thương càng ngày càng thống khổ không thôi, ngay cả khi hắn đã rất… rất là thành tâm ăn năn. Thế nhưng Cố Tích Triều mỗi ngày đều sập cửa trước mặt hắn.Cuối cùng, đại đương gia đành đứng đây, hứng chịu đã mười lăm ngày phong ba chật vật, tâm tê tái đau buồn, đánh liều nốc hết một vò pháo đả đăng, mượn men say mà phi thân trèo tường vào.
Sau đó, theo lời hồi tưởng của nha hoàng nhà Anh Tử kể lại. Đêm đó ở hoa viên, hình như mông lung thấy một người nam nhân ôm Cố công tử gào khóc, tiếng khóc kia vô vàng hối hận cùng ủy khuất, làm người nghe thực “mũi toan tâm đau”. Rồi sau một hồi khóc lóc, hai người liền lại quấn nhau cùng một chổ (Quỳnh: *chọt chọt*: mấy nàng tự hiểu nha). Xem tình hình này, vừa cười thầm vừa đi chuẩn bị thu thập hành lí của Cố công tử ….
Cổ nhân nói “Nhất nhật phu thê, bách dạ phu thê”
Cổ nhân cũng có câu “đầu giường tranh cãi, cuối giường hòa nhau”.
Cố nhân còn nói “tiểu biệt thắng tân hôn”.
(Nguyệt: theo ta nghĩ, đại loại là xa nhau một thời gian thì gặp lại cũng như ngày đầu mới cưới nga O.O
Quỳnh: *gật gù*)
Đại khái lúc này, Thích Thiếu Thương đã không còn mảy may nghi ngờ dù chỉ là nữa điểm. Chỉ có Cố công tử thực là đáng thương nha, cổ tật đau nhức thắt lưng cứ năm ba ngày lại tái phát. Bất quá, ngươi với ta ( Quỳnh: ý nàng là ta với nàng đó hả Nguyệt…o-0?, Nguyệt: chính thế, vì nàng w ta ko biết mah, mà cũng không ai biết đâu.), làm sao có thể biết, vị diệu nhân kia có thích thú hay không……
Cổ nhân nói “Nhất nhật phu thê, bách dạ phu thê”
(Quỳnh:Một ngày làm vợ chồng, trăm đêm ân ái…=)))
Cổ nhân cũng có câu “đầu giường tranh cãi, cuối giường hòa nhau”.
“Hừ.” Thích Thiếu Thương cười lạnh, tốt như vậy sao, ai đến nói cho ta biết cái câu cửa miệng chó má đó rốt cuộc là do tên hỗn trướng nào nói?
Thiên vô ngôn, hữu nhất độc phong……..
Tháng hai đầu xuân,thời tiết dù đã ấm dần những vẫn còn se lạnh. Nếu lúc này phải một mình trong phòng,có thể nói, rất đáng lo đi.
Mà đối với Thích thiếu thương phải đơn thân độc mã chậm rãi trải qua một đêm dài thê lương, ôm áo ngủ bằng gấm “cô linh địa linh” lăn lộn trên giường, ngơ ngác hóa thạch đầu. Aiz, biết thế từ đầu đã chẳng làm như vậy. Đại đương gia à đại đương gia (chém nga), thế nhân có câu: loại người “mất bò mới lo làm chuồng” như ngài, đến cuối cùng mới nhận ra hậu quả thì đã quá muộn màng.
Việc này nói ra quá ư là dài dòng, mà càng phân sử lại càng phức tạp, nhiều ẩn tình. Có lẽ, người nắm rõ một phần chân tướng nhất là Sư Sư cô nương ở Hồng Diệu Hương lâu đi. Nhưng mà mỗi khi nhớ đến, nàng thủy chung vẫn cảm thấy sau lưng băng hàn trận trận nga.
Chẳng qua là ngày ấy, Sư Sư cô nương muốn thỉnh Cố công tử đến cùng nhau đàm thoại về bản tân nhạc phổ vừa sáng tác. Tuy bản thân nàng cũng có chút tâm tư hâm mộ. Nhưng mà thực sự không dám có nữa điểm ý muốn không an phận, chỉ mong được Cố công tử chỉ điểm đôi lời, như vậy đã là vinh hạnh lớn lao rồi. Vậy mà không ngờ, nhạc chỉ mới vừa xướng được nữa khúc, đã có “khách không mời mà đến”, hùng hùng hổ hổ xông vào.
Trên lý thuyết, ngày thường Thích Thiếu Thương luôn điềm đạm thản nhiên bước từng bước tiến vào Hồng Diệu Hương lâu. Bất quá hôm nay lại có chút khác thường quái lạ. Ái nhân của mình cùng hoa khôi đầu bài giao hảo. Khẩu khí ngày hôm nay quả thật khó có thể nuốt trôi đi. Vì thế, hỏa khí công tâm, gấp gáp đi qua lối mòn cũ của Nguyễn Hồng Bào, một đường đánh thẳng vào nơi xướng ca oanh hồng liễu lục kia, đá văng đại môn, thiếu chút nữa bị cái màn oanh oanh yến yến trước mắt bức đến tức giận mà thổ huyết.
Cố Tích Triều gảy cầm, Sư Sư ngâm xướng, quả nhiên là mỹ cảnh kim đồng ngọc nữ, ngồi cạnh nhau mỹ càng thêm mỹ nha.
Lập tức, đại đương gia chúng ta huyết xung nhãn châu, đi tới túm Cố Tích Triều “tha” ra khỏi cửa, đang lúc cao trào cho nên song phương đều sớm quên mất bản thân vốn có một thân tuyệt thế võ công, chỉ lo cậy mạnh mà giằng co đọ sức.
Đại khái Thích Thiếu Thương vừa quăng đỗ một bình đại giấm chua nên đánh mất lý trí, lại gặp lôi kéo bất thành, cho nên đành xuất quyền giáng thẳng vào bụng người nọ, chính là thừa dịp Cố Tích Triều thủ thế chống đỡ, thuận đường khiêng luôn y lên vai, sải bước hướng thẳng hạ lâu rời đi. Bỏ sau lưng một loạt âm thanh nũng nịu sợ hãi.
Đồng thời bỏ quên cả Sư Sư cô nương đang trợn mắt há hốc mồm phía sau lưng….
(Quỳnh: bạo lực gia đình nè, rõ ràng là bạo lực gia đình nè…*chỉ chỉ*,*giãy giãy*
Nguyệt: nga.. bánh bao càng vô sỉ ta càng thích nga.:D)
Sau đó, một loạt phong vân biến sắc oanh liệt như thế nào ngoại nhân chúng ta tự nhiên không thể hiểu hết được. Chỉ là, ngày hôm sau Tiểu Ngọc của chúng ta đợi đến tận giờ tị vẫn không thấy động tĩnh gì của chủ tử trong phòng cả. Thật sự kiềm chế không được nữa, đành đẩy nhẹ cánh cửa tiến vào. Lập tức thấy đại đương gia đang “độc miên độc sàng”, mà Cố công tử lai chẳng thấy nơi đâu. Thật nhiều mảnh vải rơi tán loạn trên giường, thoạt nhìn có chút quen mắt a. Tiểu Ngọc nhặt vài mảnh lên cẩn thận nhìn, bỗng nhiên giận dữ, liền nhảy khỏi phòng, một đường lôi kéo Kim Ngọc đang phơi nắng ngoài sân, tay không ngừng phe phẩy.
“Ngươi là tiểu súc sinh mà, tật xấu mấy hôm nay mới tốt lên chút ít, sao lại tái phạm nữa a. Nhìn ngươi đem quần áo công tử trảo thành cái dạng như vậy, đó là đồ cho ngươi mài móng sao, ta hôm nay không đánh tử ngươi không được mà!”
Tiếng tiểu Ngọc quát tháo lẫn trong tiếng Kim Ngọc bi ai kêu gào đều lọt vào tai người nằm trong phòng, mà cái người nằm như đang ngủ say ấy, thật ra là bị điểm huyệt a, Thích Thiếu Thương mặt cứ chuyển trắng chuyển xanh không thôi. Bỗng nghe tiếng Anh Tử ngoài phòng vang lên.
“Thích Thiếu Thương đâu rồi?”
“Anh tỷ, ngài thế nào mà tới đây, đại đương gia vẫn còn đang ngủ, nếu không gấp, ngài ra tiền thính đợi chốc nữa đi.”
“Đợi cái gì đợi, Tiểu Ngọc, ngươi tới thư phòng, thu thập y thư tứ bảo của Cố công tử, bắt đầu từ hôm nay, y ngụ ở chỗ ta!”
“Anh tỷ?”
“Nhanh đi!”
Tiểu Ngọc cũng không dám nói thêm, vội vàng rời đi. Sau đó, cửa phòng oanh một tiếng, bật ra, theo đó là thân ảnh nữ hiệp Anh Tử khí thế oai hùng tiến vào khởi binh vấn tội.
“Ta hỏi ngươi, cổ tay hắn thụ thương, là chuyện gì xảy ra?” Anh Tử ngồi xuống chiếc ghế tử đàn mộc, hung hăng trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương vẫn đang chôn thây trên giường.
Người bị vấn tội im miệng không nói.
“Trước kia ta chỉ biết tơ lụa sa tanh của Vương chưởng quỷ mềm mại, ôn nhuyễn. Hôm nay mới hiểu được, nguyên lai dùng làm dây thừng cũng chắc chắn lắm a. Đúng là “đại khai nhãn giới”!”. Nhất thủ đập bàn, chấn động đến độ bộ ấm trà men xanh va nhau loạn chiến. “Ngươi là đang thẩm vấn kẻ trộm sao hả, trói chặt người ta như vậy, thực khổ cực ngươi có thể nghĩ ra được chiêu này a!”
“Thích Thiếu Thương ngươi thực quá ngoan độc mà.” hốc mắt Anh tử bắt đầu phiếm hồng, “trên người hắn thụ thương không phải chỉ mỗi một chỗ này, nơi nào thương lợi hại nhất, ngươi so với ta chắc hẳn nhận thức rõ hơn a. Ta nói cho ngươi biết, hắn hiện không nguyện tái kiến ngươi đâu, ngươi tự thân lo liệu lấy!”, Lời vừa dứt liền đứng dậy rời đi, bước tới cửa, lại quay phắt lại, rót đầy chén trà, dội thẳng vào Thích Thiếu Thương, chỉ một thoáng, đại đương gia liền cảm thấy hàn khí lạnh lẽo thâm nhập đến tận cốt tủy……
Một người nam nhân, đặt biệt lúc nào cũng mang ý muốn độc chiếm thập phần mãnh liệt như Thích Thiếu Thương, chỉ vì muốn tuyên bố quyền sở hữu, tất nhiên có thể làm ra cái loại thủ đoạn cực đoan này. Tiếc thay, phật gia từng răn dạy “ác lai ác báo”. Cho nên hiện tại quả báo trút xuống nhanh tựa sấm chớp. Do vậy sau khi vận khí cởi bỏ huyệt đạo, thâm tâm ngứa ngáy tựa kiến bò. Thế là đành vác thân tàn mơ màng tìm tới Mục Cưu Bình thương lượng.
“Lão Bát, ta hỏi ngươi.”
“A?”
“À thì, nếu Hồng Bào cùng ngươi tranh cãi. Nàng hảo bạo công tâm quay trở về nhà thân mẫu. Ngươi phải làm sao?”
“Không thể dung túng tật xấu đó của nàng được. Bỏ mặc nàng không quan tâm.” Mục cưu Bình kiên định nói: “Đại đương gia, ngươi thử nghĩ đi, nếu lần này ngươi xuống nước trước thì về sau, mỗi khi cãi nhau nàng lại quay về nhà thân mẫu, chẳng phải thực phiền toái sao!”
“A, có đạo lý.”
Tuy nói không ngại học hỏi kẻ dưới là thói quen tốt, nhưng Thích Thiếu Thương đã đánh giá thấp lão bát, một người thân là thê nô, tâm chuộng hư vinh, miệng lại hay thổi phồng sự thực, vậy chẳng khác nào phạm sai lầm đi hỏi đường người mù. Mà đại đương gia của chúng ta thực rất biết tiếp thu đi, quyết định án binh bất động, suốt ngày ngồi lì ở nhà, trà phạn bất tư, mượn rượu tiêu sầu, không được mấy ngày liền “tiều tụy nhan sắc”. Còn vị Cố công tử bên này, chỉ sau vài ngày đã ra chiêu sát phạt rất bản lĩnh, rất quyết đoán, “tiên phát chế nhân*”, đánh đại đương gia một đòn trở tay không kịp.
(Quỳnh: * = ra đòn nhanh chóng chế trụ đối phương)
“Đây là cái gì?” Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm thiếp mời đỏ thẫm trong tay, mặt ngốc lăng ra hỏi Tiểu Ngọc.
“Danh thiếp của Cố công tử a, ngày tháng năm sinh, cầm tinh chiếu mệnh, mọi chi tiết đều viết rõ trên đó hết nha!”
“Quái lạ, ngươi lấy danh thiếp của hắn làm gì?”
“Không phải ta lấy. Mấy bà mối trong thành đưa cho ta nha”. Tiểu Ngọc buồn bực nói: “Cố công tử loan tin, nói là muốn tìm một vị nữ tử tam tòng tứ đức thành thân!”
“Lách cách” chén rượu trong tay vì câu trả lời mà bị bóp nát. Trong đầu Thích Thiếu Thương lúc này chỉ còn có duy nhất một ý niệm: “Xong rồi, lần này thật xong rồi a!”
Gần đây, dân chúng trong thành trà dư tửu hậu phi thường náo nhiệt. Muốn hỏi vì cái gì sao? Tất nhiên là do, Thích đại đương gia của Thích gia, hiên ngang đứng trước cửa hiệu buôn của mình ước chừng cũng hơn mười ngày nay. Tất cả mọi người đều bàn tán, thật không biết là đang diễn hài tuồng gì a. Trước đó, cho dù ba lần thỉnh hắn đến tiệm đều khó như múa “Phượng cầu hoàng”. Thực không lường trước được. Bất quá, tâm trạng buồn bực lại thuộc về mấy bà mai mối. Thích đại đương gia cứ đứng ngay đại môn như thế, tựa như ôn thần gác cửa, ai có thể vào được a. Lý do chân chính là vì mặc cho Thích Thiếu Thương càng ngày càng thống khổ không thôi, ngay cả khi hắn đã rất… rất là thành tâm ăn năn. Thế nhưng Cố Tích Triều mỗi ngày đều sập cửa trước mặt hắn.Cuối cùng, đại đương gia đành đứng đây, hứng chịu đã mười lăm ngày phong ba chật vật, tâm tê tái đau buồn, đánh liều nốc hết một vò pháo đả đăng, mượn men say mà phi thân trèo tường vào.
Sau đó, theo lời hồi tưởng của nha hoàng nhà Anh Tử kể lại. Đêm đó ở hoa viên, hình như mông lung thấy một người nam nhân ôm Cố công tử gào khóc, tiếng khóc kia vô vàng hối hận cùng ủy khuất, làm người nghe thực “mũi toan tâm đau”. Rồi sau một hồi khóc lóc, hai người liền lại quấn nhau cùng một chổ (Quỳnh: *chọt chọt*: mấy nàng tự hiểu nha). Xem tình hình này, vừa cười thầm vừa đi chuẩn bị thu thập hành lí của Cố công tử ….
Cổ nhân nói “Nhất nhật phu thê, bách dạ phu thê”
Cổ nhân cũng có câu “đầu giường tranh cãi, cuối giường hòa nhau”.
Cố nhân còn nói “tiểu biệt thắng tân hôn”.
(Nguyệt: theo ta nghĩ, đại loại là xa nhau một thời gian thì gặp lại cũng như ngày đầu mới cưới nga O.O
Quỳnh: *gật gù*)
Đại khái lúc này, Thích Thiếu Thương đã không còn mảy may nghi ngờ dù chỉ là nữa điểm. Chỉ có Cố công tử thực là đáng thương nha, cổ tật đau nhức thắt lưng cứ năm ba ngày lại tái phát. Bất quá, ngươi với ta ( Quỳnh: ý nàng là ta với nàng đó hả Nguyệt…o-0?, Nguyệt: chính thế, vì nàng w ta ko biết mah, mà cũng không ai biết đâu.), làm sao có thể biết, vị diệu nhân kia có thích thú hay không……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook