Thích Cậu Mình Nói Là Được
-
Chương 7
Lâm Vi chậm rãi gặm bánh mì, dịch dịch mông của mình gần sang mái nhà bên cạnh.
Cô nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, sau đó cầm hộp sữa chua lên cắm ống hút vào, ngậm ở trong miệng rồi đổi thành tư thế nằm sấp trên mái nhà.
Cô phồng má lên, nhai nhai bên trái rồi lại đảo sang bên phải, để lộ ra cái đầu nhỏ hướng về phía ngõ hẻm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong con ngõ nhỏ chật hẹp, có một nhóm năm nam sinh ở bên dưới.
Trong đó có một nam sinh đang bị bốn người còn lại vây quanh cạnh một bức tường cũ nát, nam sinh bị vây quanh mặc một chiếc sơmi trắng, thắt một chiếc cà vạt màu đen, áo sơmi để mở hai cúc trên, để lộ ra cái cổ trắng nõn.
Nam sinh đó nhìn rất thanh tú, nhìn dáng vẻ giống như một cô gái nhỏ vậy, dáng người không cao lắm, đeo một chiếc cặp sách màu đen, treo trên cặp sách là áo đồng phục của Tứ Trung.
Còn về bốn nam sinh chặn vây cậu ta, vừa nhìn đã biết ngay là mấy đứa lưu mạnh, côn đồ ở ngoài đường, mồm thì nhai cau (quả cau ý) đầu thì nhuộm vàng, quần áo thì kì dị luộm thuộm, không rõ là học sinh trường nào hay là mấy đứa học sinh đã bị trường đuổi học rồi.
"Mày to gan thật đấy, ỷ vào việc thân thiết với cái thằng Giang Túc kia hả, sao mày dám trêu vào đứa con gái mà ông đây ngắm trúng?"
Nam sinh nghiêng đầu, tránh đi cái tay định đánh lên người cậu ta của tên tóc vàng kia.
Tên tóc vàng đánh trượt, tức giận mở mồm độc ác nói: "Cho dù là thằng đần độn Giang Túc kia, thì ở trước mặt ông đây nó cũng phải gọi tao một tiếng ông."
Lâm Vi đang nhìn nam sinh treo đồng phục của Tứ Trung trên cặp sách bị bốn tên kia chặn vây, cơ bản có thể xác định Giang Túc mà bọn chúng nói đến, chính là cái vị đã bị cô làm cho trừ mất hai mươi hai điểm kia.
Lâm Vi không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, cô cắn cắn ống hút, một bên chậm dãi hút sữa chua, một bên tiếp tục nằm bò trên tường xem kịch.
Cô thấy rằng, mặc dù bốn nam sinh kia không phải loại lương thiện gì, nhưng cũng không phải mấy đứa ác ôn làm việc không biết suy nghĩ.
Nếu thật sự là không sợ trời không sợ đất, mà lại không dám động đến Giang Túc, chứng tỏ bọn chúng có sự kiêng dè đối với Giang Túc.
Cậu bạn cùng trường bị vây hãm kia, dáng vẻ dường như chẳng có tý sợ hãi nào, "tôi không hề chạm vào Tạ Mộng Dao."
"Là cô ta muốn tôi động chạm vào, tôi không hề thích cô ta."
Lâm Vi: "..."
Bốn tên côn đồ: "..."
"Còn về việc Tạ Mộng Dao không thích mày, đó là vì mày xấu." Vị bạn học trường Tứ Trung ngừng lại một lát, lại nói thêm một câu: "Là Tạ Mộng Dao tự mình nói đấy."
Vị huynh đệ này, cậu đúng là không sợ chết đấy!
Lâm Vi trong lòng khâm phục, miệng lại hút một ngụm sữa chua.
Không ngoài dự đoán của Lâm Vi, vị bạn học Tứ Trung kia đã thành công làm cho bốn tên du côn kia tức giận.
Bọn chúng mắng chửi mấy câu độc ác xong, cả hội liền trực tiếp xông vào tẩn cậu ta.
Lâm Vi trong lòng nghĩ, cậu bạn học kia có thể bình tĩnh như vậy không sợ hãi cũng không hoảng loạn, nhất định không phải là người đơn giản.
Kết quả.. Chưa đến ba phút, cậu bạn học kia đã bị đánh nằm bò ra đất luôn rồi.
Nhìn cậu bạn học kia cầm cặp sách che đầu, tư thế co người lại chịu đòn.
Lâm Vi: "..."
Ba giây sau, Lâm Vi lắc đầu, trong lòng thầm trách một tiếng.
Vị bạn học kia chắc hẳn là bị đánh không ít lần, còn biết bảo vệ bộ phận quan trọng nhất.
Bốn người kia ra tay không hề nhẹ, đánh một lúc rồi vẫn không có ý định dừng lại, tên tóc vàng như lá cây bị héo kia, còn kêu lên muốn lột đồ cậu bạn học Tứ Trung kia ra để quay video lại, còn muốn lưu lại ảnh từ phần hông của cậu ta xuống rồi đưa cho Tạ Mộng Dao xem.
Lâm Vi cắn ống hút, nghe bọn chúng nói hết một hồi, liền ném vỏ sữa chua sang một bên, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Có đó không?
Phòng sách công cộng: Vừa có một lô hàng đến, đang sắp xếp.
Phòng sách công cộng: Việc gì thế?
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa gửi một định vị: Anh nhanh lên, qua đây một chút.
Dừng lại ba giây, Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Có bốn tên.
Phòng sách công cộng: Có mỗi bốn tên, anh không đi đâu, em tự mình giải quyết đi.
Lâm Vi: "..."
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Trên người em không thể dính máu được.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Em muốn thi đỗ Thanh Hoa.
Phòng sách công cộng: .
Phòng sách công cộng: Đợi anh năm phút.
Mình muốn đỗ Thanh Hoa: Ok.
Mình muốn đỗ Thanh Hoa: Nhớ mang cho em một bộ đề thi, bộ đề lần trước sắp làm hết rồi.
Phòng sách công cộng: .
Lâm Vi để điện thoại xuống, vừa cắn được miếng xúc xích, thì trong ngõ nhỏ đã có tên côn đồ chuẩn bị mở điện thoại ra quay video rồi.
Dù gì thì đều là con trai, nửa thân trên không đáng tiền, bị nhìn thấy thì nhìn thôi cũng chẳng sao cả.
Lâm Vi cắn từng miếng từng miếng xúc xích, chậm dãi nhai nhỏ.
Ăn hết xúc xích, cúc áo sơmi của vị bạn học kia cũng đã bị cởi ra bảy tám cái rồi.
"Phòng sách công cộng" vẫn chưa đến, mấy tên nhọc hổ báo kia đã dơ tay hướng về phía thắt lưng da của cậu bạn học kia rồi, mắt nhìn thắt lưng da sắp bị cởi ra đến nơi rồi, Lâm Vi tiện tay cầm lấy vỏ hộp sữa chua bên cạnh ném về phía đó.
Nhìn thì có vẻ khá là tuỳ ý, nhưng hộp sữa chua rơi trúng ngay sau gáy của tên nhóc hổ báo đang nắm lấy thắt lưng da của cậu bạn học kia.
"ahihi, đứa nào!" cùng với tiếng gào lên của tên kia, mấy người khác cũng thuận theo vị trí mà vỏ sữa chua rơi xuống rồi ngước lại nhìn lên trên mái nhà.
Chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen to tròn lộ ra bên ngoài, nửa khuôn mặt bị tay ở trên che mất.
Bắt gặp ánh mắt của mọi người, Lâm Vi nghiêng nghiêng đầu, quăng cho ba tên bên dưới một cái ót "qua sinh nhật tháng sau, tôi mới có mười sáu tuổi thôi."
"Tôi vẫn là trẻ vị thành niên."
"Không thể nhìn hình ảnh đồi truỵ được."
Qua một hồi, mọi người mới phản ứng lại, từ lúc nào mà trên nóc nhà lại có người nằm trên đó?
Còn là một em gái.
Nghe giọng nói, dịu dàng, yêu kiều, giống như tiểu công chúa nhà ai đi lạc vậy.
Mấy người vẫn chưa hoàn hồn lại, "phòng sách công cộng" đã đến rồi.
Có mỗi bốn tên nhóc hổ báo kia, bọn chúng cũng chỉ có thể bắt nạt mấy đứa học sinh yếu thế ở trường thôi, gặp phải "phòng sách công cộng", thì chẳng khác nào con trai đụng phải bố vậy, bị "phòng sách công cộng" đánh cho mấy phát vào mông, chưa đến mấy phút đã bị đánh nằm rạp xuống đất rồi, rầm rì nửa ngày vẫn không đứng lên nổi.
Lâm Vi thấy nhưng chẳng làm gì cả, khuôn mặt bình thản.
Vị bạn học kia đứng dựa vào tường, từ tốn đóng lại cúc áo, cũng rất bình tĩnh.
Bốn tên lưu mạnh kia vất vả bò dậy, trước khi bỏ chạy, lại bị "phòng sách công cộng" chặn lại.
Cả mấy tên run rẩy ngồi ôm đầu dưới đất.
"Phòng sách công cộng" sờ sờ trong túi, lấy ra vài tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt mấy tên đó: "Nếu như muốn học hành chăm chỉ, cần mua đề thi ôn tập, nhớ đến tìm tôi."
Bốn tên kia mày nhìn tao, tao nhìn mày, nhưng không tên nào cầm lấy danh thiếp cả.
"Phòng sách công cộng" nhíu mày một cái, một giây sau mấy tên kia điên cuồng giật lấy danh thiếp, lập tức bỏ chạy.
"Phòng sách công cộng" đưa một tấm danh thiếp ra nói: "Không có gì, bạn học muốn mua đề thi không?"
Cậu bạn học còn chưa kịp mở miệng, trong ngõ nhỏ lại có một giọng nói truyền đến: "Chủ thành."
Lâm Vi nhìn về phía giọng nói đó, thấy một người mặc áo khoác đen chạy đến.
Phía sau cậu ta là một thiếu niên khác, tay đút trong túi, tay còn lại cầm điện thoại cúi đầu nhìn vào màn hình.
Cô nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, sau đó cầm hộp sữa chua lên cắm ống hút vào, ngậm ở trong miệng rồi đổi thành tư thế nằm sấp trên mái nhà.
Cô phồng má lên, nhai nhai bên trái rồi lại đảo sang bên phải, để lộ ra cái đầu nhỏ hướng về phía ngõ hẻm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong con ngõ nhỏ chật hẹp, có một nhóm năm nam sinh ở bên dưới.
Trong đó có một nam sinh đang bị bốn người còn lại vây quanh cạnh một bức tường cũ nát, nam sinh bị vây quanh mặc một chiếc sơmi trắng, thắt một chiếc cà vạt màu đen, áo sơmi để mở hai cúc trên, để lộ ra cái cổ trắng nõn.
Nam sinh đó nhìn rất thanh tú, nhìn dáng vẻ giống như một cô gái nhỏ vậy, dáng người không cao lắm, đeo một chiếc cặp sách màu đen, treo trên cặp sách là áo đồng phục của Tứ Trung.
Còn về bốn nam sinh chặn vây cậu ta, vừa nhìn đã biết ngay là mấy đứa lưu mạnh, côn đồ ở ngoài đường, mồm thì nhai cau (quả cau ý) đầu thì nhuộm vàng, quần áo thì kì dị luộm thuộm, không rõ là học sinh trường nào hay là mấy đứa học sinh đã bị trường đuổi học rồi.
"Mày to gan thật đấy, ỷ vào việc thân thiết với cái thằng Giang Túc kia hả, sao mày dám trêu vào đứa con gái mà ông đây ngắm trúng?"
Nam sinh nghiêng đầu, tránh đi cái tay định đánh lên người cậu ta của tên tóc vàng kia.
Tên tóc vàng đánh trượt, tức giận mở mồm độc ác nói: "Cho dù là thằng đần độn Giang Túc kia, thì ở trước mặt ông đây nó cũng phải gọi tao một tiếng ông."
Lâm Vi đang nhìn nam sinh treo đồng phục của Tứ Trung trên cặp sách bị bốn tên kia chặn vây, cơ bản có thể xác định Giang Túc mà bọn chúng nói đến, chính là cái vị đã bị cô làm cho trừ mất hai mươi hai điểm kia.
Lâm Vi không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, cô cắn cắn ống hút, một bên chậm dãi hút sữa chua, một bên tiếp tục nằm bò trên tường xem kịch.
Cô thấy rằng, mặc dù bốn nam sinh kia không phải loại lương thiện gì, nhưng cũng không phải mấy đứa ác ôn làm việc không biết suy nghĩ.
Nếu thật sự là không sợ trời không sợ đất, mà lại không dám động đến Giang Túc, chứng tỏ bọn chúng có sự kiêng dè đối với Giang Túc.
Cậu bạn cùng trường bị vây hãm kia, dáng vẻ dường như chẳng có tý sợ hãi nào, "tôi không hề chạm vào Tạ Mộng Dao."
"Là cô ta muốn tôi động chạm vào, tôi không hề thích cô ta."
Lâm Vi: "..."
Bốn tên côn đồ: "..."
"Còn về việc Tạ Mộng Dao không thích mày, đó là vì mày xấu." Vị bạn học trường Tứ Trung ngừng lại một lát, lại nói thêm một câu: "Là Tạ Mộng Dao tự mình nói đấy."
Vị huynh đệ này, cậu đúng là không sợ chết đấy!
Lâm Vi trong lòng khâm phục, miệng lại hút một ngụm sữa chua.
Không ngoài dự đoán của Lâm Vi, vị bạn học Tứ Trung kia đã thành công làm cho bốn tên du côn kia tức giận.
Bọn chúng mắng chửi mấy câu độc ác xong, cả hội liền trực tiếp xông vào tẩn cậu ta.
Lâm Vi trong lòng nghĩ, cậu bạn học kia có thể bình tĩnh như vậy không sợ hãi cũng không hoảng loạn, nhất định không phải là người đơn giản.
Kết quả.. Chưa đến ba phút, cậu bạn học kia đã bị đánh nằm bò ra đất luôn rồi.
Nhìn cậu bạn học kia cầm cặp sách che đầu, tư thế co người lại chịu đòn.
Lâm Vi: "..."
Ba giây sau, Lâm Vi lắc đầu, trong lòng thầm trách một tiếng.
Vị bạn học kia chắc hẳn là bị đánh không ít lần, còn biết bảo vệ bộ phận quan trọng nhất.
Bốn người kia ra tay không hề nhẹ, đánh một lúc rồi vẫn không có ý định dừng lại, tên tóc vàng như lá cây bị héo kia, còn kêu lên muốn lột đồ cậu bạn học Tứ Trung kia ra để quay video lại, còn muốn lưu lại ảnh từ phần hông của cậu ta xuống rồi đưa cho Tạ Mộng Dao xem.
Lâm Vi cắn ống hút, nghe bọn chúng nói hết một hồi, liền ném vỏ sữa chua sang một bên, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Có đó không?
Phòng sách công cộng: Vừa có một lô hàng đến, đang sắp xếp.
Phòng sách công cộng: Việc gì thế?
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa gửi một định vị: Anh nhanh lên, qua đây một chút.
Dừng lại ba giây, Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Có bốn tên.
Phòng sách công cộng: Có mỗi bốn tên, anh không đi đâu, em tự mình giải quyết đi.
Lâm Vi: "..."
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Trên người em không thể dính máu được.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Em muốn thi đỗ Thanh Hoa.
Phòng sách công cộng: .
Phòng sách công cộng: Đợi anh năm phút.
Mình muốn đỗ Thanh Hoa: Ok.
Mình muốn đỗ Thanh Hoa: Nhớ mang cho em một bộ đề thi, bộ đề lần trước sắp làm hết rồi.
Phòng sách công cộng: .
Lâm Vi để điện thoại xuống, vừa cắn được miếng xúc xích, thì trong ngõ nhỏ đã có tên côn đồ chuẩn bị mở điện thoại ra quay video rồi.
Dù gì thì đều là con trai, nửa thân trên không đáng tiền, bị nhìn thấy thì nhìn thôi cũng chẳng sao cả.
Lâm Vi cắn từng miếng từng miếng xúc xích, chậm dãi nhai nhỏ.
Ăn hết xúc xích, cúc áo sơmi của vị bạn học kia cũng đã bị cởi ra bảy tám cái rồi.
"Phòng sách công cộng" vẫn chưa đến, mấy tên nhọc hổ báo kia đã dơ tay hướng về phía thắt lưng da của cậu bạn học kia rồi, mắt nhìn thắt lưng da sắp bị cởi ra đến nơi rồi, Lâm Vi tiện tay cầm lấy vỏ hộp sữa chua bên cạnh ném về phía đó.
Nhìn thì có vẻ khá là tuỳ ý, nhưng hộp sữa chua rơi trúng ngay sau gáy của tên nhóc hổ báo đang nắm lấy thắt lưng da của cậu bạn học kia.
"ahihi, đứa nào!" cùng với tiếng gào lên của tên kia, mấy người khác cũng thuận theo vị trí mà vỏ sữa chua rơi xuống rồi ngước lại nhìn lên trên mái nhà.
Chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen to tròn lộ ra bên ngoài, nửa khuôn mặt bị tay ở trên che mất.
Bắt gặp ánh mắt của mọi người, Lâm Vi nghiêng nghiêng đầu, quăng cho ba tên bên dưới một cái ót "qua sinh nhật tháng sau, tôi mới có mười sáu tuổi thôi."
"Tôi vẫn là trẻ vị thành niên."
"Không thể nhìn hình ảnh đồi truỵ được."
Qua một hồi, mọi người mới phản ứng lại, từ lúc nào mà trên nóc nhà lại có người nằm trên đó?
Còn là một em gái.
Nghe giọng nói, dịu dàng, yêu kiều, giống như tiểu công chúa nhà ai đi lạc vậy.
Mấy người vẫn chưa hoàn hồn lại, "phòng sách công cộng" đã đến rồi.
Có mỗi bốn tên nhóc hổ báo kia, bọn chúng cũng chỉ có thể bắt nạt mấy đứa học sinh yếu thế ở trường thôi, gặp phải "phòng sách công cộng", thì chẳng khác nào con trai đụng phải bố vậy, bị "phòng sách công cộng" đánh cho mấy phát vào mông, chưa đến mấy phút đã bị đánh nằm rạp xuống đất rồi, rầm rì nửa ngày vẫn không đứng lên nổi.
Lâm Vi thấy nhưng chẳng làm gì cả, khuôn mặt bình thản.
Vị bạn học kia đứng dựa vào tường, từ tốn đóng lại cúc áo, cũng rất bình tĩnh.
Bốn tên lưu mạnh kia vất vả bò dậy, trước khi bỏ chạy, lại bị "phòng sách công cộng" chặn lại.
Cả mấy tên run rẩy ngồi ôm đầu dưới đất.
"Phòng sách công cộng" sờ sờ trong túi, lấy ra vài tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt mấy tên đó: "Nếu như muốn học hành chăm chỉ, cần mua đề thi ôn tập, nhớ đến tìm tôi."
Bốn tên kia mày nhìn tao, tao nhìn mày, nhưng không tên nào cầm lấy danh thiếp cả.
"Phòng sách công cộng" nhíu mày một cái, một giây sau mấy tên kia điên cuồng giật lấy danh thiếp, lập tức bỏ chạy.
"Phòng sách công cộng" đưa một tấm danh thiếp ra nói: "Không có gì, bạn học muốn mua đề thi không?"
Cậu bạn học còn chưa kịp mở miệng, trong ngõ nhỏ lại có một giọng nói truyền đến: "Chủ thành."
Lâm Vi nhìn về phía giọng nói đó, thấy một người mặc áo khoác đen chạy đến.
Phía sau cậu ta là một thiếu niên khác, tay đút trong túi, tay còn lại cầm điện thoại cúi đầu nhìn vào màn hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook