"..."

Cả sân thể dục trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Hứa Thuật và mấy người Vương Vĩ đang buồn phiền vì nghĩ cách làm thế nào để trừng phạt mấy học sinh thể dục kia, nghe thấy lời nói của Lâm Vi và Giang Túc, trong đầu bọn họ bỗng nhiên tưởng tượng ra, đột nghiên Get được sự vui sướng của điều kiện này, vừa có thể xả giận lại vừa có thể bóp nghẹt sự kiêu ngạo của đám người kia, đúng là không được thoải mái mà.

Vương Vĩ giơ tay ra xung phong nói: "Để tôi đi mua bóng da."

"Tôi đi cùng cậu." Một nam sinh lớp hai cùng với Vương Vĩ một trước một sau cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, đi đến một cửa hàng cách nhà trẻ trong khu khá gần.

Mấy người Vương Vĩ chạy đi mua rồi, chưa đến một lúc, hai người đi về trên tay mỗi người đều cầm theo một quả bóng màu hồng.

Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Giang Túc và Hứa Thuật hay không, Vương Vĩ từ một người không dám chính diện xung đột với mấy học sinh thể dục kia, thì sau khi đi vào sân bóng rổ, đem hai quả bóng đưa đến trước mặt mấy học sinh thể dục: "Mau đi đập bóng đi, sợ mấy người bắt bẻ, nên tôi đặc biệt chọn cho mấy người hai màu đấy."

Mấy học sinh thể dục thấy một quả hồng một quả đỏ, mặt đen sì y hệt như bầu trời đêm lúc này vậy: "..."

Mấy người Hứa Thuật thấy bọn họ không có phản ứng gì, không nhịn được bắt đầu thúc giục.

"Ngơ ra đấy làm gì? Mau chóng đi đập bóng đi rồi còn tan hội nữa."

"Đúng vậy, dám làm không dám chịu?'

"... "

Mấy học sinh thể dục mặt ai nấy cũng đều cực kỳ khó nhìn, đi ra sân thể dục đập bóng, còn là bóng màu hồng nữa, thế này mà bị truyền ra ngoài, bọn họ đúng là chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa cả.

Có một hai học sinh thể dục, trong lòng bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ lựa lời nói, người mềm nhũn bắt đầu mở miệng nói.

" Tôi đảm bảo sau này nhìn thấy mấy người, chắc chắn sẽ đi đường vòng, lần này thôi bỏ qua đi, bỏ đi có được không? Thực sự không được, đợi lát nữa mời mọi người uống nước ngọt. "

Mấy người Vương Vĩ không phải kiểu khó tính, hơn nữa hai học sinh thể dục này đích thực cũng không phải người kiếm chuyện, bây giờ bị người ta hạ thấp giọng cầu xin như vậy, bọn họ cũng ngại không dám cưỡng ép, một trước một sau quay ra nhìn Giang Túc.

" Túc ca, cậu thấy sao? "Hứa Thuật hỏi.

Giang Túc nhìn về phía Lâm Vi đang đứng phía sau lưới sắt, Lâm Vi hơi lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:" Tôi nói rồi, bạn nhỏ bàn trên của tôi nói sao thì là như vậy. "

Tầm mắt của một đám người tập trung hết lên người Lâm Vi.

Lâm Vi:"... "

Mười mấy giây sau, Lâm Vi không chịu nổi có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, đành mở miệng nói:" Cậu, cậu, cậu, cậu.. "

Lâm Vi lần lượt chỉ vào hai học sinh thể dục nói lời cầu xin khi nãy, thuận tiện chỉ luôn hai người có cảm giác tồn tại thấp nhất. Sau đó nhỏ giọng thỏ thẻ hỏi:" Hay là bốn người bọn họ thì thôi đi? "

Dù gì thì bọn họ cũng không làm mấy trò xấu gì, cũng không có nói gì khó nghe cả, chỉ là cũng bạn bè đánh một trận bóng rổ mà thôi.

Hứa Thuật mấy người bọn họ nhìn về phía bốn học sinh thể dục kia, bày tỏ nghe theo Lâm Vi.

Bốn học sinh thể dục khác thở phào một hơi, rối rít nói cảm ơn.

Cứ như vậy, sáu học sinh thể dục chỉ còn lại mỗi La Kì và Trương Chí Siêu.

La Kì vừa nãy đã xin lỗi Trần Dương rồi, mặc dù một câu xin lỗi khá là qua loa, nhưng dưới yêu cầu của Hứa Thuật, lần thứ hai xin lỗi cũng đã ổn rồi.

Lâm Vi nghĩ ngợi một chút, nhìn La Kì:" Cậu ta cũng thôi đi. "

Lâm Vi sợ đụng vào nỗi đau của Trần Dương trong lòng cậu ta sẽ không thoải mái, nên liếc nhìn cậu ta một cái:" Trần Dương, cậu thấy sao? "

Vào lúc Giang Túc chỉ La Kì phải đi xin lỗi cậu ta, thì Trần Dương đã hết giận rồi.

" Vậy được thôi. "Lâm Vi nhìn về phía Trương Chí Siêu, cô nhớ rất rõ khi nãy lúc đưa nước cho Giang Túc, cậu ta có nói vài câu.

Cô dừng lại hai giây, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, thục nữ yếu ớt giống như ngày thường không có gì khác biệt, nhưng giọng nói thì rõ ràng đã lạnh lùng hơn rất nhiều:" Bạn học này, bóng da rất hợp với cậu đấy. "

Trương Chí Siêu:"... "

Mấy người Vương Vĩ nhìn không thuận mắt nhất chính là Trương Chí Siêu, bình thường đã dành sân của bọn họ rồi thì thôi đi, lúc chiếm sân lại còn nhiều lời nói thêm vài câu nghe rõ ghét, cứ như không chế giễu bọn họ đôi ba câu thì không chịu được vậy.

Lâm Vi không đồng ý bỏ qua cho cậu ta, mấy người Vương Vĩ cũng đồng ý" nối giáo cho giặc ".

Trương Chí Siêu sao mà có thể chống lại bọn họ được, chỉ đành mặt dày, cầm lấy quả bóng màu hồng, đi vòng qua sân bóng rổ bắt đầu đập bóng.

Đối với bọn họ mà nói, đập bóng khó khống chế hơn chơi bóng rổ nhiều, bóng thường bị trượt tay mà lăn ra ngoài, nhìn dáng vẻ đuổi theo phía sau quả bóng của Trương Chí Siêu khá là hài hước.

Đừng nói mấy người Hứa Thuật, mà ngay cả mấy học sinh thể dục nhìn cũng thấy buồn cười.

Lâm Vi cũng cười, Giang Túc nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại xem, thấy bạn nhỏ bàn trên đang lấy điện thoại giơ lên chuẩn bị quay video lại.

Giang Túc:"... "

Là ai nói bộ nhớ điện thoại đầy rồi?

Cũng không có thực sự có ý chê cười Trương Chí Siêu, chỉ là thấy bình thường cậu ta rất quá đáng, nói cậu ta đập bóng một vòng quanh sân bóng rổ, cậu ta mới đập được ba phần tư, thì đã bắt đầu làm lấy lệ miễn cưỡng, nhưng mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Học sinh thể dục cũng thực sự cảm thấy mất mặt, việc vừa xong liền lập tức rời đi.

Nam sinh lớp ba kia cũng gấp gáp chạy đi vệ sinh, chào Vương Vĩ một cái liền chạy rời đi.

Người trên khán đài vào lúc trận đấu kết thúc thì đã rời đi rồi, chỉ còn lại Trình Trúc và Bạch Kiến.

So với Bạch Kiến chạy nhong nhong từ trên khán đài xuống, thì Trình Trúc lại đi một cách rất từ tốn, không nhanh không chậm.

Bạch Kiến, Vương Vĩ và Trần Dương đi đầu tiên, Trình Trúc và Hứa Thuật đi phía sau, Hứa Thuật lúc chơi bóng rổ ồn ào hét hò nhiều như vậy, bây giờ cổ họng bắt đầu thấy hơi mệt:" Thành Chủ, cậu đưa chai nước ngọt đó cho tôi đi, nóng chết anh đây rồi, đưa tôi tờ giấy.. "

Lâm Vi và Giang Túc đi phía cuối cùng.

Cả sân thể dục chỉ có mỗi tiếng nói của Hứa Thuật.

Đi ra khỏi sân thể dục, lúc đi qua dưới bóng đèn, Lâm Vi đột nhiên nhớ lại lúc bàn điều kiện trước đó với mấy học sinh thể dục kia, Giang Túc có nói một câu, cô không nghe rõ lắm, bây giờ nhịn không được mới hỏi:" Lúc đó cậu nói cái gì đấy? "

Giang Túc nhìn Lâm Vi:" Lúc nào? "

" Thì lúc tôi nói dáng vẻ lúc cậu chơi bóng rổ, tôi đều nhớ rõ lúc ấy ấy. "

" À. "Giang Túc nhớ lại lúc đó câu mà mình nói cô không có để trong lòng, im lặng vài giây, nói:" Không nói gì hết. "

Lâm Vi" ồ "một tiếng.

Hai người lại không nói gì nữa.

Chưa đến một lúc, giọng của Giang Túc đột nhiên rất lạnh lùng hỏi:" Muốn quay không? "

Lâm Vi:" Hả? "

" Dáng vẻ lúc tôi chơi bóng rổ, không phải cậu nói rất đẹp trai sao? "Cổ họng thiếu niên có chút lạnh, giống như lớp sương mỏng manh trên thân cây vào sáng sớm mùa đông vậy:" Muốn quay không?"

Muốn quay..

Trở về, sẽ cho một mình cậu quay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương