Thích Cậu Mình Nói Là Được
-
Chương 41
Hồ Khiếu đã nhìn thấy dáng vẻ khi tức giận của Giang Túc, cậu ta cảm thấy mình có thể chịu được. Nhưng lúc này, cậu ta nhìn cậu thiếu niên đang đến gần mình, trong sâu thẳm lại nhớ đến lần trước ở trong lớp học, cái dáng vẻ đó của cậu ta hoàn toàn không được gọi là tức giận.
Anh mặc áo khoác màu đen, ánh mắt và khuôn mặt đều lạnh lùng, ngay cả những chiếc khuyên tai không biết được làm bằng gì đeo trên tai anh cũng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Hồ Khiếu tận mắt thấy anh đến trước mình, đột nhiên cậu ta có chút sợ hãi, sợ đến nỗi tim gan bắt đầu run lên.
Giang Túc dường như không nhìn thấy sự sợ hãi của anh, cúi người nắm lấy cổ anh và hơi nheo mắt lại.
Đầu óc choáng váng, đợi Hồ Khiếu bình tĩnh lại, Giang Túc đè chặt cậu ta trong góc tường: "Muốn chết à."
* * *
Sáng hôm nay mấy vị giáo viên ngồi trò chuyện, nhắc đến Giang Túc.
Một giáo viên đã nói rằng: "Trường hợp của Giang Túc rất đặc biệt, lúc đầu để có thể quay lại Tứ Trung, đã phải ký giấy cam kết với trường học."
Người biết chuyện này không nhiều, Khương Chương Vân là giáo viên chủ nhiệm của Giang Túc, khi cô nghe được câu nói đó, cô xoa xoa thái dương gượng cười nói: "Đúng, là tôi đã ký giấy cam kết, tôi xin vị nó nên thành thực cho tôi."
Kết quả, còn chưa nói xong, thì vị thiếu gia đã ở trong nhà vệ sinh gây gổ với người ta rồi.
Lúc học sinh chạy lại báo cáo tình hình, thì Khương Chương Vân đang nói chuyện cùng giáo viên toán của lớp nhất.
Giáo viên toán ngồi đối diện cô, vừa chấm bài tập về nhà vừa tò mò nói: "Chuyện của Giang Túc là thế nào? Bài tập hôm nay không thấy trống trơn nữa."
Giang Túc đã nghỉ học một năm, rời xa môi trường học tập một thời gian dài, khi trở lại khó tránh khỏi việc khó thích ứng.
Khương Chương Vân thực sự không nghĩ rằng Giang Túc sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, khi cô dạy ngữ văn cho anh năm lớp 10 chưa có lần nào anh nộp bài tập về nhà. Lúc cô yêu cầu anh làm bài tập về nhà anh nói rằng bài tập làm quá nhàm chán, khiến cô suýt nữa ngất xỉu.
Cô đương nhiên không muốn Lâm Vi tốn quá nhiều sức lực cho Giang Túc vì Lâm Vi là học trò cưng của cô, vậy nên kế hoạch của cô là nếu Giang Túc không nộp bài tập về nhà thì mỗi ngày cô sẽ gọi anh đến văn phòng để nghe giáo huấn đến lúc đó bà cô này sẽ khiến anh sẽ cảm thấy phiền đến chết..
Kết quả là, sáng hôm sau, khi cô đến trường liền thấy bài Giang Túc đã ngoan ngoãn nộp bài tập về nhà, khi đó, cô cảm thấy mình là một giáo viên chủ nhiệm thiên tài.
Đúng lúc này, lại nghe được giáo viên toán khen, Khương Chương Vân vui vẻ nói: "Ai nói không chứ, bài tập về nhà môn ngữ văn cũng đã nộp đầy đủ rồi."
"Không chỉ môn ngữ văn, tôi nghe nói còn cả môn vật lý, hóa học, sinh học, tiếng anh đều nộp bài tập về nhà."
Khương Chương Vân chưa khen xong thì có tiếng học sinh đẩy cửa vào:
"Cô Khương, không xong rồi, Giang Túc đang đánh nhau."
"..."
Khương Chương Vân lặng người một lát, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Ba giây sau, cô hùng hổ xông vào nhà vệ sinh nam kéo Giang Túc và Hồ Khiếu đến văn phòng.
Đánh người phải có lý do vì thế, vừa vào phòng, Khương Chương Vân liền hỏi nguyên nhân. Giang Túc gương mặt lạnh băng không nói gì thì cũng thôi đi, đến ngay cả Hồ Khiếu cũng không nói gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sự việc sẽ trở nên bế tắc, chuông vào lớp đã vang lên, Giang Túc cũng đã đánh Hồ Khiếu, Khương Chương Vân đành để Hồ Khiếu đi thay quần áo rồi quay trở về lớp học, sau đó từ từ trò chuyện với Giang Túc.
Mất cả một tiết học cùng với giờ ra chơi, cũng không tìm ra được kết quả, tiết tiếp theo Khương Chương Vân phải lên lớp nên chỉ có thể nén tức giận để Giang Túc ra ngoài.
* * *
Vương Vĩ là một người hóng chuyện nổi danh, hễ ở đâu có biến thì ở đó có mặt cậu ta.
Cậu ta rất tò mò tại sao Giang Túc lại đánh Hồ Khiếu, cậu ta hỏi Hồ Khiếu, Hồ Khiếu không nói, cậu ta đành phải hỏi bạn thân của Hồ Khiếu. Cậu bạn kia đã thề với Hồ Khiếu là có chết cũng không nói cho Vương Vĩ biết, cuối cùng Vương Vĩ phải đưa ra điều kiện là mời cậu ta ăn trưa một tuần thì cậu ta mới mở lời.
Vương Vĩ cũng giống như đa số các học sinh trong lớp đều không có ấn tượng tốt với Giang Túc, một phần là sợ, một phần là vì Giang Túc học quá tệ.
Giang Túc không vào lớp nhất, thì chắc chắn cậu ta sẽ không xen vào chuyện này.
Học sinh trong lớp cũng không chấp nhận anh, anh cũng từ chối hòa nhập. Dần dần, cả lớp đều nảy sinh ra một sự hiểm nhầm vô hình là nếu như Giang Túc không đến lớp là một việc tốt.
Hiện tại, Giang Túc vì chuyện của Hồ Khiếu, rất có thể sẽ rời khỏi lớp nhất, đó cũng coi như là chuyện tốt, nhưng Vương Vĩ nghĩ đến việc Hồ Khiếu dùng cách gì để ép Giang Túc rời đi, cậu ta lại cảm thấy khó chịu, rất mâu thuẫn, vừa muốn Giang Túc rời khỏi lớp nhất, vừa không đồng ý với cách làm của Hồ Khiếu.
Vương Vĩ không học tiết thể dục, lúc chơi bóng rổ, mặt cậu ta suýt bị bóng đập vào. Vương Vĩ có chút hối hận, hối hận vì hành động tốt của mình
* * *
Kết thúc tiết thể dục trở về lớp, Giang Túc đã ngồi trong lớp.
Tin tức Giang Túc phải ký giấy cam kết, và anh sẽ bị đuổi vì đánh nhau đã lan truyền khắp cả lớp.
Sau khi mọi người bước vào lớp, ai cũng nhìn về phía Giang Túc vài lần.
Đối mặt với những ánh mắt nhìn mình, Giang Túc giống như không có chuyện gì xảy ra, gương mặt thản nhiên cầm bút chép bài tập vật lý.
Lâm Vi cũng biết Giang Túc có khả năng sẽ bị đuổi, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh chép bài của Giang Túc lại cảm thấy đó chỉ là tin đồn.
Sân thể dục cách khu dạy học hơi xa nên vừa vào đến lớp học thì tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết ba và tiết bốn của * chiều đều là tiết tự học. Lâm Vi theo thói quen nằm trên bàn làm bài tập. Khi sắp tan học, Khương Chương Vân đẩy cửa sau gọi: "Giang Túc"
Mặc dù động tác của Khương Chương Vân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến nhiều người ở hàng sau phải quay lại nhìn.
Giang Túc tranh thủ viết xong dòng tiêu đề ngữ văn, sau đó đặt bút xuống và đi theo Khương Chương Vân ra khỏi lớp học.
Cửa sau của lớp học không đóng chặt, vẫn có kẽ hở hé ra, trên hành lang Khương Chương Vân đang nói chuyện với Giang Túc, giọng nói rất nhẹ, nhưng với cơn gió chiều, âm thanh ấy vẫn thổi vào phòng học.
"Giang Túc, nhà trường đã biết chuyện của Hồ Khiếu, gia đình Hồ Khiếu cũng vừa gọi điện cho nhà trường, tốt nhất em hãy thành thật nói lý do tại sao lại đánh nhau.. còn nữa, sáng mai em hãy mời phụ huynh đến trường."
Anh mặc áo khoác màu đen, ánh mắt và khuôn mặt đều lạnh lùng, ngay cả những chiếc khuyên tai không biết được làm bằng gì đeo trên tai anh cũng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Hồ Khiếu tận mắt thấy anh đến trước mình, đột nhiên cậu ta có chút sợ hãi, sợ đến nỗi tim gan bắt đầu run lên.
Giang Túc dường như không nhìn thấy sự sợ hãi của anh, cúi người nắm lấy cổ anh và hơi nheo mắt lại.
Đầu óc choáng váng, đợi Hồ Khiếu bình tĩnh lại, Giang Túc đè chặt cậu ta trong góc tường: "Muốn chết à."
* * *
Sáng hôm nay mấy vị giáo viên ngồi trò chuyện, nhắc đến Giang Túc.
Một giáo viên đã nói rằng: "Trường hợp của Giang Túc rất đặc biệt, lúc đầu để có thể quay lại Tứ Trung, đã phải ký giấy cam kết với trường học."
Người biết chuyện này không nhiều, Khương Chương Vân là giáo viên chủ nhiệm của Giang Túc, khi cô nghe được câu nói đó, cô xoa xoa thái dương gượng cười nói: "Đúng, là tôi đã ký giấy cam kết, tôi xin vị nó nên thành thực cho tôi."
Kết quả, còn chưa nói xong, thì vị thiếu gia đã ở trong nhà vệ sinh gây gổ với người ta rồi.
Lúc học sinh chạy lại báo cáo tình hình, thì Khương Chương Vân đang nói chuyện cùng giáo viên toán của lớp nhất.
Giáo viên toán ngồi đối diện cô, vừa chấm bài tập về nhà vừa tò mò nói: "Chuyện của Giang Túc là thế nào? Bài tập hôm nay không thấy trống trơn nữa."
Giang Túc đã nghỉ học một năm, rời xa môi trường học tập một thời gian dài, khi trở lại khó tránh khỏi việc khó thích ứng.
Khương Chương Vân thực sự không nghĩ rằng Giang Túc sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, khi cô dạy ngữ văn cho anh năm lớp 10 chưa có lần nào anh nộp bài tập về nhà. Lúc cô yêu cầu anh làm bài tập về nhà anh nói rằng bài tập làm quá nhàm chán, khiến cô suýt nữa ngất xỉu.
Cô đương nhiên không muốn Lâm Vi tốn quá nhiều sức lực cho Giang Túc vì Lâm Vi là học trò cưng của cô, vậy nên kế hoạch của cô là nếu Giang Túc không nộp bài tập về nhà thì mỗi ngày cô sẽ gọi anh đến văn phòng để nghe giáo huấn đến lúc đó bà cô này sẽ khiến anh sẽ cảm thấy phiền đến chết..
Kết quả là, sáng hôm sau, khi cô đến trường liền thấy bài Giang Túc đã ngoan ngoãn nộp bài tập về nhà, khi đó, cô cảm thấy mình là một giáo viên chủ nhiệm thiên tài.
Đúng lúc này, lại nghe được giáo viên toán khen, Khương Chương Vân vui vẻ nói: "Ai nói không chứ, bài tập về nhà môn ngữ văn cũng đã nộp đầy đủ rồi."
"Không chỉ môn ngữ văn, tôi nghe nói còn cả môn vật lý, hóa học, sinh học, tiếng anh đều nộp bài tập về nhà."
Khương Chương Vân chưa khen xong thì có tiếng học sinh đẩy cửa vào:
"Cô Khương, không xong rồi, Giang Túc đang đánh nhau."
"..."
Khương Chương Vân lặng người một lát, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Ba giây sau, cô hùng hổ xông vào nhà vệ sinh nam kéo Giang Túc và Hồ Khiếu đến văn phòng.
Đánh người phải có lý do vì thế, vừa vào phòng, Khương Chương Vân liền hỏi nguyên nhân. Giang Túc gương mặt lạnh băng không nói gì thì cũng thôi đi, đến ngay cả Hồ Khiếu cũng không nói gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sự việc sẽ trở nên bế tắc, chuông vào lớp đã vang lên, Giang Túc cũng đã đánh Hồ Khiếu, Khương Chương Vân đành để Hồ Khiếu đi thay quần áo rồi quay trở về lớp học, sau đó từ từ trò chuyện với Giang Túc.
Mất cả một tiết học cùng với giờ ra chơi, cũng không tìm ra được kết quả, tiết tiếp theo Khương Chương Vân phải lên lớp nên chỉ có thể nén tức giận để Giang Túc ra ngoài.
* * *
Vương Vĩ là một người hóng chuyện nổi danh, hễ ở đâu có biến thì ở đó có mặt cậu ta.
Cậu ta rất tò mò tại sao Giang Túc lại đánh Hồ Khiếu, cậu ta hỏi Hồ Khiếu, Hồ Khiếu không nói, cậu ta đành phải hỏi bạn thân của Hồ Khiếu. Cậu bạn kia đã thề với Hồ Khiếu là có chết cũng không nói cho Vương Vĩ biết, cuối cùng Vương Vĩ phải đưa ra điều kiện là mời cậu ta ăn trưa một tuần thì cậu ta mới mở lời.
Vương Vĩ cũng giống như đa số các học sinh trong lớp đều không có ấn tượng tốt với Giang Túc, một phần là sợ, một phần là vì Giang Túc học quá tệ.
Giang Túc không vào lớp nhất, thì chắc chắn cậu ta sẽ không xen vào chuyện này.
Học sinh trong lớp cũng không chấp nhận anh, anh cũng từ chối hòa nhập. Dần dần, cả lớp đều nảy sinh ra một sự hiểm nhầm vô hình là nếu như Giang Túc không đến lớp là một việc tốt.
Hiện tại, Giang Túc vì chuyện của Hồ Khiếu, rất có thể sẽ rời khỏi lớp nhất, đó cũng coi như là chuyện tốt, nhưng Vương Vĩ nghĩ đến việc Hồ Khiếu dùng cách gì để ép Giang Túc rời đi, cậu ta lại cảm thấy khó chịu, rất mâu thuẫn, vừa muốn Giang Túc rời khỏi lớp nhất, vừa không đồng ý với cách làm của Hồ Khiếu.
Vương Vĩ không học tiết thể dục, lúc chơi bóng rổ, mặt cậu ta suýt bị bóng đập vào. Vương Vĩ có chút hối hận, hối hận vì hành động tốt của mình
* * *
Kết thúc tiết thể dục trở về lớp, Giang Túc đã ngồi trong lớp.
Tin tức Giang Túc phải ký giấy cam kết, và anh sẽ bị đuổi vì đánh nhau đã lan truyền khắp cả lớp.
Sau khi mọi người bước vào lớp, ai cũng nhìn về phía Giang Túc vài lần.
Đối mặt với những ánh mắt nhìn mình, Giang Túc giống như không có chuyện gì xảy ra, gương mặt thản nhiên cầm bút chép bài tập vật lý.
Lâm Vi cũng biết Giang Túc có khả năng sẽ bị đuổi, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh chép bài của Giang Túc lại cảm thấy đó chỉ là tin đồn.
Sân thể dục cách khu dạy học hơi xa nên vừa vào đến lớp học thì tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết ba và tiết bốn của * chiều đều là tiết tự học. Lâm Vi theo thói quen nằm trên bàn làm bài tập. Khi sắp tan học, Khương Chương Vân đẩy cửa sau gọi: "Giang Túc"
Mặc dù động tác của Khương Chương Vân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến nhiều người ở hàng sau phải quay lại nhìn.
Giang Túc tranh thủ viết xong dòng tiêu đề ngữ văn, sau đó đặt bút xuống và đi theo Khương Chương Vân ra khỏi lớp học.
Cửa sau của lớp học không đóng chặt, vẫn có kẽ hở hé ra, trên hành lang Khương Chương Vân đang nói chuyện với Giang Túc, giọng nói rất nhẹ, nhưng với cơn gió chiều, âm thanh ấy vẫn thổi vào phòng học.
"Giang Túc, nhà trường đã biết chuyện của Hồ Khiếu, gia đình Hồ Khiếu cũng vừa gọi điện cho nhà trường, tốt nhất em hãy thành thật nói lý do tại sao lại đánh nhau.. còn nữa, sáng mai em hãy mời phụ huynh đến trường."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook