Thích Cậu Mình Nói Là Được
-
Chương 39
Từ trước tới nay Lâm Vy chưa từng gặp phải tình trạng mất ngủ như vậy. Trằn trọc mãi mới chợp mắt được thì chuông báo thức vang lên, cô đau khổ vùi vào trong chăn một lúc lâu mới miễn cưỡng bò dậy.
Cô mơ màng lết thân vào nhà vệ sinh, gần như ngủ gục khi ngồi trên bồn cầu.
Trước khi đi ngủ Tống Cầm đã nấu xong sữa đậu nành. Lâm Vi uống qua loa nửa cốc rồi vật vờ xách balo rời khỏi nhà.
Đúng lúc đó, Giang Túc cũng từ nhà bước ra. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Vy nhìn sang thì thấy một Giang Túc không tốt hơn cô là bao, mắt thâm quầng, chẳng có chút sức sống nào.
Giống như mấy ngày trước, hai người một trước một sau đi vào thang máy, một trước một sau rời khỏi tiểu khu, một trước một sau lên xe buýt.
Có lẽ do cả hai còn đang ngái ngủ nên dẫn đến phản ứng có chậm chạp, đều không bận tâm tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Dọc theo đường đi không khí ngoại trừ buồn ngủ cũng không có gì khác thường, đến phòng học, cách giờ tự học còn sớm, hai người giống như đã hẹn trước, gục xuống bàn nằm ngủ.
Gần sát giờ lên lớp Bạch Kiến mới vào phòng học, sực nhớ còn bài tập Toán chưa hoàn thành nên vừa đẩy cửa đã định gọi Vi Vi.
Chỉ có điều cô còn chưa kịp gọi thì đã bị thu hút bởi hai người đang nằm ngủ ở hai bàn dưới.
Lời đồn đại đó nói trùm trường bị bệnh thần kinh, cánh tay phải đỡ trán, cánh tay trái chống lên mặt bàn, tay hơi buông xuống, ngón tay như có như không luồn vào tóc.
Cô gái trước mặt anh chỉ cần vào lớp học, nhất định ngồi yên, đầu gối lên cánh tay, ngủ không nhúc nhích một tí nào.
Giang Túc chuyển vào lớp nhất đã được một thời gian rồi, nhưng ngoại trừ nói chuyện với Lâm Vi ra, anh hầu như không nói chuyện với các bạn học khác.
Nhưng ngoại hình của anh thực sự quá nổi bật, cộng thêm việc xung quanh có quá nhiều lời đồn đại, nên cho dù cả ngày ngồi trong phòng học mà không nói gì thì vẫn khiến người khác phải chú ý.
Trong lớp có không ít bạn nữ thầm để ý đến anh, nhưng lại không dám đến gần, ngay cả các bạn nữ lớp bên cạnh cũng thích la cà trước cửa sổ lớp khi họ không có việc gì làm giữa giờ học.
Nhưng Giang Túc người này thực sự rất có cảm giác xa cách, cho dù là ngủ một cách yên tĩnh, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới được.
Ngược lại, Lâm Vi có vẻ rất dễ gần và chưa bao giờ có xung đột với các bạn cùng lớp, thậm chí là đôi khi cãi vã.
Hai người này nhìn thế nào cũng không giống người cùng một thế giới, nhưng Bạch Kiến không biết thế nào, nhìn hình ảnh bọn họ nằm sấp trên bàn ngủ, dĩ nhiên có một loại cảm giác hài hòa không giải thích được.
Xứng đôi vừa lứa.
Mọi người đều đang vội chép bài hoặc bổ sung bài tập nên chẳng ai chú ý đến khung cảnh nơi góc lớp.
Một mình Bạch Kiến yên lặng thưởng thức khung cảnh này một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông thông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, cô mới trở lại chỗ ngồi của mình, lấy bài tập toán ra và bắt đầu điền bừa đáp án.
Trước giờ tự học buổi sáng, các bạn phụ trách bộ môn bắt đầu đi từng hàng để thu bài tập về nhà.
Không ai dám đến tìm Giang Túc thu bài tập, nhưng đều dám đến tìm Lâm Vi, Lâm Vi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhắm tịt mắt đút tay vào ngăn bàn lấy bài tập ra.
Mỗi lần cô giơ tay nộp bài tập cho bạn phụ trách, vị trùm trường ngồi đằng sau cũng ném bài tập bộp một tiếng lên chiếc bàn trống bên cạnh.
Tổng cộng nộp sáu môn, Bạch Kiến tận mắt nhìn cảnh tượng này sáu lần.
So với khung cảnh hai người ngủ gục, lần này Bạch Kiến còn chấn động hơn.
Bạch Kiến nghĩ thầm trong lòng, hình như.. mình sắp "ship" một CP không nên "ship". *
*Chú thích: Ship ở đây là ủng hộ, gán ghép một cặp đôi.
*Couple: Cặp đôi
Cô mơ màng lết thân vào nhà vệ sinh, gần như ngủ gục khi ngồi trên bồn cầu.
Trước khi đi ngủ Tống Cầm đã nấu xong sữa đậu nành. Lâm Vi uống qua loa nửa cốc rồi vật vờ xách balo rời khỏi nhà.
Đúng lúc đó, Giang Túc cũng từ nhà bước ra. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Vy nhìn sang thì thấy một Giang Túc không tốt hơn cô là bao, mắt thâm quầng, chẳng có chút sức sống nào.
Giống như mấy ngày trước, hai người một trước một sau đi vào thang máy, một trước một sau rời khỏi tiểu khu, một trước một sau lên xe buýt.
Có lẽ do cả hai còn đang ngái ngủ nên dẫn đến phản ứng có chậm chạp, đều không bận tâm tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Dọc theo đường đi không khí ngoại trừ buồn ngủ cũng không có gì khác thường, đến phòng học, cách giờ tự học còn sớm, hai người giống như đã hẹn trước, gục xuống bàn nằm ngủ.
Gần sát giờ lên lớp Bạch Kiến mới vào phòng học, sực nhớ còn bài tập Toán chưa hoàn thành nên vừa đẩy cửa đã định gọi Vi Vi.
Chỉ có điều cô còn chưa kịp gọi thì đã bị thu hút bởi hai người đang nằm ngủ ở hai bàn dưới.
Lời đồn đại đó nói trùm trường bị bệnh thần kinh, cánh tay phải đỡ trán, cánh tay trái chống lên mặt bàn, tay hơi buông xuống, ngón tay như có như không luồn vào tóc.
Cô gái trước mặt anh chỉ cần vào lớp học, nhất định ngồi yên, đầu gối lên cánh tay, ngủ không nhúc nhích một tí nào.
Giang Túc chuyển vào lớp nhất đã được một thời gian rồi, nhưng ngoại trừ nói chuyện với Lâm Vi ra, anh hầu như không nói chuyện với các bạn học khác.
Nhưng ngoại hình của anh thực sự quá nổi bật, cộng thêm việc xung quanh có quá nhiều lời đồn đại, nên cho dù cả ngày ngồi trong phòng học mà không nói gì thì vẫn khiến người khác phải chú ý.
Trong lớp có không ít bạn nữ thầm để ý đến anh, nhưng lại không dám đến gần, ngay cả các bạn nữ lớp bên cạnh cũng thích la cà trước cửa sổ lớp khi họ không có việc gì làm giữa giờ học.
Nhưng Giang Túc người này thực sự rất có cảm giác xa cách, cho dù là ngủ một cách yên tĩnh, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới được.
Ngược lại, Lâm Vi có vẻ rất dễ gần và chưa bao giờ có xung đột với các bạn cùng lớp, thậm chí là đôi khi cãi vã.
Hai người này nhìn thế nào cũng không giống người cùng một thế giới, nhưng Bạch Kiến không biết thế nào, nhìn hình ảnh bọn họ nằm sấp trên bàn ngủ, dĩ nhiên có một loại cảm giác hài hòa không giải thích được.
Xứng đôi vừa lứa.
Mọi người đều đang vội chép bài hoặc bổ sung bài tập nên chẳng ai chú ý đến khung cảnh nơi góc lớp.
Một mình Bạch Kiến yên lặng thưởng thức khung cảnh này một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông thông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, cô mới trở lại chỗ ngồi của mình, lấy bài tập toán ra và bắt đầu điền bừa đáp án.
Trước giờ tự học buổi sáng, các bạn phụ trách bộ môn bắt đầu đi từng hàng để thu bài tập về nhà.
Không ai dám đến tìm Giang Túc thu bài tập, nhưng đều dám đến tìm Lâm Vi, Lâm Vi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhắm tịt mắt đút tay vào ngăn bàn lấy bài tập ra.
Mỗi lần cô giơ tay nộp bài tập cho bạn phụ trách, vị trùm trường ngồi đằng sau cũng ném bài tập bộp một tiếng lên chiếc bàn trống bên cạnh.
Tổng cộng nộp sáu môn, Bạch Kiến tận mắt nhìn cảnh tượng này sáu lần.
So với khung cảnh hai người ngủ gục, lần này Bạch Kiến còn chấn động hơn.
Bạch Kiến nghĩ thầm trong lòng, hình như.. mình sắp "ship" một CP không nên "ship". *
*Chú thích: Ship ở đây là ủng hộ, gán ghép một cặp đôi.
*Couple: Cặp đôi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook