Thích Cậu Mình Nói Là Được
-
Chương 27
"tao hỏi mày giấu tiền đâu rồi?"
"*."
Trần Triển thấy mình bị ngó lơ, tức giận bước lên phía trước, giơ tay ra kéo áo đồng phục của Lâm Vi thò vào trong túi tìm.
Tình huống như vậy, gần như mỗi tháng Lâm Vi đều trải qua một lần, cô đã quen rồi, chẳng thèm nhìn Trần Triển, cũng biết rõ giây nào phút bao nhiêu anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
Cô ung dung từ tốn khoanh một đáp án trên đề bài, sau đó cầm bút đâm vào người bên cạnh.
"*!" Trần Triển ôm lấy bàn tay bị bút đâm vào, nhảy cẫng lên một cái: "ahihi mày muốn ăn đập đúng không?"
Lâm Vi bỏ bút xuống, lôi ra hai túi áo trống không cho Trần Triển xem: "Tôi chỉ có hai mươi tệ kia, tháng này ba anh còn chưa cho tôi tiền sinh hoạt, không tin anh gọi hỏi xem."
Lâm Vi trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, thằng muốn ăn đập là anh ý, nếu không phải có bố anh, anh sớm đã bị ăn đập cả trăm lần rồi.
Lâm Vi thấy Trần Triển vẫn không đi, từ dưới đất nhặt lên điện thoại của mình: "Điện thoại anh hết tiền rồi? Không gọi được cho bố anh? Không sao, tôi giúp anh gọi.."
Nhà có đứa con ngoan ngoãn nghe lời, thì cũng có nhà có đứa con hỗn láo khó dạy.
Trần Triển chính là loại hỗn láo khó dạy bảo.
Không học hành nghiêm túc, cả ngày toàn chơi bời lêu lổng với mấy thằng bạn không ra gì, Trần Nam Châu bận, không có thời gian dạy dỗ anh ta, nên liền kiểm xoát tiền sinh hoạt của anh ta. Không nói đến mỗi tháng Trần Nam Châu cho Trần Triển bao nhiêu tiền, nhưng với kiểu ăn chơi không biết điểm dừng như Trần Triển, cho bao nhiêu anh ta cũng tiêu hết. Tóm lại một câu là, Trần Triển không đủ tiền tiêu, cho dù là lấy hết cả tiền sinh hoạt của cô đi, cũng vẫn không đủ cho anh ta tiêu.
Nhưng có một điều, Trần Triển vẫn rất sợ Trần Nam Châu bố anh ta, chủ yếu là sợ Trần Nam Châu cắt giảm tiền sinh hoạt của anh ta.
Cho nên vào lúc Lâm Vi lật đến số điện thoại của Trần Nam Châu, lúc chuẩn bị ấn gọi, Trần Triển tức giận dật lấy điện thoại của cô, vứt lên trên giường: "Đó là bố tao, tao gọi điện thoại cho bố tao, còn cần mày giúp à?"
Trần Triển một bên tức giận mở mồm chửi rủa, một bên đá văng balo của Lâm Vi, đi ra khỏi phòng cô.
Lâm Vi bỏ bút xuống, ngồi trên ghế một lúc, cúi người nhặt những thứ Trần Triển ném xuống đất lên, nhét lại vào balo.
Lúc cô cầm ví tiền lên, mở ra nhìn vào bên trong.
Trống không.
Hai mươi tệ còn lại, cũng bị Trần Triển thuận tiện cầm luôn đi rồi.
Ngay đến cả mấy đồng xu lẻ bên cạnh cũng cầm hết đi.
Lâm Vi ôm lấy balo, lúc đứng dậy, nhìn thấy bên dưới giường rơi một bức ảnh.
Lâm Vi cúi người vươn cổ tay ra nhặt.
Bức ảnh hơi nhỏ, cũng cũ rồi, cô ở trong ảnh rất nhỏ, mẹ cô lúc đó rất trẻ đang bế cô trên tay, bố đứng ở bên cạnh mẹ cười có chút ngây ngô.
Lâm Vi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong chốc lát, dùng cổ tay áo cẩn thận lau lại hai mặt tấm ảnh, sau đó nhét lại ảnh vào trong quyển nhật ký của mình, kéo khóa lên rồi vứt lên trên giường, tiếp tục ngồi vào bàn học làm đề.
Trần Triển không lấy được tiền từ chỗ cô, thì sẽ không buông tha đâu, Lâm Vi rất rõ điều này.
Bây giờ thì yên tĩnh vậy thôi, chẳng qua là đầu óc Trần Triển không được nhanh nhạy cho nên lúc này hắn đang nỗ lực bám sát theo đám bạn dở hơi của hắn xem làm thế nào ra chiêu lớn.
Đúng như dự đoán, Lâm Vi làm xong trang đề này, đang chuẩn bị so đáp án, chuông cửa reo lên, sau đó phòng khách liền trở nên rất ồn ào.
Trần Triển kéo đám bạn lêu lổng của anh ta đến nhà đánh bài.
Âm thanh ồn ào của phòng khách, lúc to lúc nhỏ, có lẽ là có người hút thuốc, cách một cánh cửa, mùi khói thuốc dần dần bay vào phòng của Lâm Vi.
Lâm Vi bịt mũi lại, viết được nửa trang, sau đó nghe thấy tiếng cười đinh tai nhức óc từ phòng khách truyền đến, tức giận vứt bút xuống bàn, mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài hít thở hai cái, rồi đem hết bài tập trên bàn nhét vào balo, đi ra ngoài.
Trần Triển lần nào cũng chọn ngày kết thúc kỳ thi tháng của cô để về nhà làm nháo nhào lên, nguyên nhân là bởi vì bố anh ta không ở nhà, Tống Cẩm ở trường chấm bài thi cũng không có nhà. Anh ta luôn như vậy, không lấy được tiền ở chỗ cô, thì liền nghĩ cách để quấy rối cô, khiến cô không làm được bài, cũng không cách nào ngủ được.
Lúc đi qua phòng khách, Trần Triển ngậm điếu thuốc, cười đắc ý nhìn cô: "Ý, em gái, ra ngoài à?"
ahihi ai là em gái của anh.
Lâm Vi nhìn Trần Triển, lườm một cái, thay giày rồi đi ra ngoài.
Từ tiểu khu đi ra, đi qua đường lớn, đi về bên phải năm trăm mét, có một trung tâm thương mại, tầng một trung tâm có một quán KFC.
Chín rưỡi tối rồi nên KFC cũng không còn đông người nữa, sau khi Lâm Vi đi vào, kiểm tra ví wechat của mình, mua một chiếc hamburger và một cốc coca.
Tìm một vị trí khuất, Lâm Vi một bên cắn hamburger, một bên cầm bút làm đề.
* * *
Chín giờ tối, Hứa Thuật ôm cái bụng đói, ở trong nhóm chat @tất cả thành viên, sau đó lại @ tất cả thành viên đề xuất ra ngoài ăn đêm.
Tất cả thành viên có ba người.
Giang Túc đối với việc ra ngoài ăn cơm rất tùy ý, bọn họ nói ăn gì, thì anh ăn đó.
Ăn Halidao, ở ngay tầng trên cùng của trung tâm thương mại cách nhà Giang Túc không xa lắm.
Trình Trúc chín giờ bốn lăm mới tan học, bọn họ hẹn nhau mười giờ gặp ở Halidao.
Mười giờ một phút, Giang Túc từ nhà đi ra, không xa lắm, đi bộ cũng chỉ mất mười phút, đối với đại thiếu gia Giang Tức từng có tài xế đưa đi đón về mà nói, hai ngày nay nhích người trên xe buýt đã là giới hạn cực điểm của anh rồi, cho nên dù là đoạn đường chỉ có mười phút, anh vẫn gọi một chiếc xe đến.
Trả tiền xuống xe, Giang Túc không thèm để ý đến tin nhắn của Hứa Thuật hỏi anh đến đâu rồi, ung dung từ tốn đi vào trung tâm thương mại.
Lúc đi qua KFC, anh nhìn qua cánh cửa thủy tinh thấy một bóng ảnh quen thuộc.
Anh dừng chân lại, nhìn bạn nhỏ bàn trên một bên ăn một bên làm đề một lúc, mãi đến khi Hứa Thuật gọi điện thoại đến, anh mới đi vào trung tâm thương mại.
Ăn xong Hadilao, cũng gần đến mười hai giờ rồi.
Trung tâm thương mại sớm đã đóng cửa rồi, cả tòa nha đen ngòm, đi theo thang máy chuyên dùng của Hadilao ra khỏi trung tâm thương mại, lúc Giang Túc cùng với Hứa Thuật và Trình Trúc đứng bên đường đợi xe, đột nhiên anh nhìn lướt về phía trung tâm thương mại một cái.
Mười hai giờ rồi, tiểu hàng xóm chắc là đã về rồi?
Xe đến, Hứa Thuật mở cửa xe ra, cùng với Trình Trúc người trước người sau ngồi vào ghế sau xe.
Hứa Thuật thấy Giang Túc vẫn đứng bên ngoài, không động đậy, mở cửa sổ xe ra: "Túc Túc, lên xe."
Giang Túc ừ một tiếng, nói: "Hai cậu đi trước đi."
"Hả? Không phải nói tiễn cậu về trước à?"
"Không cần nữa," có gió thổi đến, đêm đầu xuân có chút lạnh, Giang Túc kéo mũ đội lên đầu: "Tôi đi bộ về, tiêu thức ăn."
Xe đi rồi, Giang Túc một mình đứng bên đường một lúc, đột nhiên cười một tiếng.
Anh đúng là có vấn đề không nhẹ.
Quay lại hướng trung tâm thương mại, đi một vòng, đến trước KTV đang sáng đèn.
Bên trong rất yên tĩnh, bàn gọi đồ chỉ có một người, bởi vì không có khách, ngồi trên một chiếc ghế nghịch điện thoại.
Giang Túc đi về phía trước mấy bước, nhìn qua cửa thủy tình hướng về phía tiểu hàng xóm ngồi khi nãy.
* * * Cô vẫn còn ở đây.
"*."
Trần Triển thấy mình bị ngó lơ, tức giận bước lên phía trước, giơ tay ra kéo áo đồng phục của Lâm Vi thò vào trong túi tìm.
Tình huống như vậy, gần như mỗi tháng Lâm Vi đều trải qua một lần, cô đã quen rồi, chẳng thèm nhìn Trần Triển, cũng biết rõ giây nào phút bao nhiêu anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
Cô ung dung từ tốn khoanh một đáp án trên đề bài, sau đó cầm bút đâm vào người bên cạnh.
"*!" Trần Triển ôm lấy bàn tay bị bút đâm vào, nhảy cẫng lên một cái: "ahihi mày muốn ăn đập đúng không?"
Lâm Vi bỏ bút xuống, lôi ra hai túi áo trống không cho Trần Triển xem: "Tôi chỉ có hai mươi tệ kia, tháng này ba anh còn chưa cho tôi tiền sinh hoạt, không tin anh gọi hỏi xem."
Lâm Vi trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, thằng muốn ăn đập là anh ý, nếu không phải có bố anh, anh sớm đã bị ăn đập cả trăm lần rồi.
Lâm Vi thấy Trần Triển vẫn không đi, từ dưới đất nhặt lên điện thoại của mình: "Điện thoại anh hết tiền rồi? Không gọi được cho bố anh? Không sao, tôi giúp anh gọi.."
Nhà có đứa con ngoan ngoãn nghe lời, thì cũng có nhà có đứa con hỗn láo khó dạy.
Trần Triển chính là loại hỗn láo khó dạy bảo.
Không học hành nghiêm túc, cả ngày toàn chơi bời lêu lổng với mấy thằng bạn không ra gì, Trần Nam Châu bận, không có thời gian dạy dỗ anh ta, nên liền kiểm xoát tiền sinh hoạt của anh ta. Không nói đến mỗi tháng Trần Nam Châu cho Trần Triển bao nhiêu tiền, nhưng với kiểu ăn chơi không biết điểm dừng như Trần Triển, cho bao nhiêu anh ta cũng tiêu hết. Tóm lại một câu là, Trần Triển không đủ tiền tiêu, cho dù là lấy hết cả tiền sinh hoạt của cô đi, cũng vẫn không đủ cho anh ta tiêu.
Nhưng có một điều, Trần Triển vẫn rất sợ Trần Nam Châu bố anh ta, chủ yếu là sợ Trần Nam Châu cắt giảm tiền sinh hoạt của anh ta.
Cho nên vào lúc Lâm Vi lật đến số điện thoại của Trần Nam Châu, lúc chuẩn bị ấn gọi, Trần Triển tức giận dật lấy điện thoại của cô, vứt lên trên giường: "Đó là bố tao, tao gọi điện thoại cho bố tao, còn cần mày giúp à?"
Trần Triển một bên tức giận mở mồm chửi rủa, một bên đá văng balo của Lâm Vi, đi ra khỏi phòng cô.
Lâm Vi bỏ bút xuống, ngồi trên ghế một lúc, cúi người nhặt những thứ Trần Triển ném xuống đất lên, nhét lại vào balo.
Lúc cô cầm ví tiền lên, mở ra nhìn vào bên trong.
Trống không.
Hai mươi tệ còn lại, cũng bị Trần Triển thuận tiện cầm luôn đi rồi.
Ngay đến cả mấy đồng xu lẻ bên cạnh cũng cầm hết đi.
Lâm Vi ôm lấy balo, lúc đứng dậy, nhìn thấy bên dưới giường rơi một bức ảnh.
Lâm Vi cúi người vươn cổ tay ra nhặt.
Bức ảnh hơi nhỏ, cũng cũ rồi, cô ở trong ảnh rất nhỏ, mẹ cô lúc đó rất trẻ đang bế cô trên tay, bố đứng ở bên cạnh mẹ cười có chút ngây ngô.
Lâm Vi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong chốc lát, dùng cổ tay áo cẩn thận lau lại hai mặt tấm ảnh, sau đó nhét lại ảnh vào trong quyển nhật ký của mình, kéo khóa lên rồi vứt lên trên giường, tiếp tục ngồi vào bàn học làm đề.
Trần Triển không lấy được tiền từ chỗ cô, thì sẽ không buông tha đâu, Lâm Vi rất rõ điều này.
Bây giờ thì yên tĩnh vậy thôi, chẳng qua là đầu óc Trần Triển không được nhanh nhạy cho nên lúc này hắn đang nỗ lực bám sát theo đám bạn dở hơi của hắn xem làm thế nào ra chiêu lớn.
Đúng như dự đoán, Lâm Vi làm xong trang đề này, đang chuẩn bị so đáp án, chuông cửa reo lên, sau đó phòng khách liền trở nên rất ồn ào.
Trần Triển kéo đám bạn lêu lổng của anh ta đến nhà đánh bài.
Âm thanh ồn ào của phòng khách, lúc to lúc nhỏ, có lẽ là có người hút thuốc, cách một cánh cửa, mùi khói thuốc dần dần bay vào phòng của Lâm Vi.
Lâm Vi bịt mũi lại, viết được nửa trang, sau đó nghe thấy tiếng cười đinh tai nhức óc từ phòng khách truyền đến, tức giận vứt bút xuống bàn, mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài hít thở hai cái, rồi đem hết bài tập trên bàn nhét vào balo, đi ra ngoài.
Trần Triển lần nào cũng chọn ngày kết thúc kỳ thi tháng của cô để về nhà làm nháo nhào lên, nguyên nhân là bởi vì bố anh ta không ở nhà, Tống Cẩm ở trường chấm bài thi cũng không có nhà. Anh ta luôn như vậy, không lấy được tiền ở chỗ cô, thì liền nghĩ cách để quấy rối cô, khiến cô không làm được bài, cũng không cách nào ngủ được.
Lúc đi qua phòng khách, Trần Triển ngậm điếu thuốc, cười đắc ý nhìn cô: "Ý, em gái, ra ngoài à?"
ahihi ai là em gái của anh.
Lâm Vi nhìn Trần Triển, lườm một cái, thay giày rồi đi ra ngoài.
Từ tiểu khu đi ra, đi qua đường lớn, đi về bên phải năm trăm mét, có một trung tâm thương mại, tầng một trung tâm có một quán KFC.
Chín rưỡi tối rồi nên KFC cũng không còn đông người nữa, sau khi Lâm Vi đi vào, kiểm tra ví wechat của mình, mua một chiếc hamburger và một cốc coca.
Tìm một vị trí khuất, Lâm Vi một bên cắn hamburger, một bên cầm bút làm đề.
* * *
Chín giờ tối, Hứa Thuật ôm cái bụng đói, ở trong nhóm chat @tất cả thành viên, sau đó lại @ tất cả thành viên đề xuất ra ngoài ăn đêm.
Tất cả thành viên có ba người.
Giang Túc đối với việc ra ngoài ăn cơm rất tùy ý, bọn họ nói ăn gì, thì anh ăn đó.
Ăn Halidao, ở ngay tầng trên cùng của trung tâm thương mại cách nhà Giang Túc không xa lắm.
Trình Trúc chín giờ bốn lăm mới tan học, bọn họ hẹn nhau mười giờ gặp ở Halidao.
Mười giờ một phút, Giang Túc từ nhà đi ra, không xa lắm, đi bộ cũng chỉ mất mười phút, đối với đại thiếu gia Giang Tức từng có tài xế đưa đi đón về mà nói, hai ngày nay nhích người trên xe buýt đã là giới hạn cực điểm của anh rồi, cho nên dù là đoạn đường chỉ có mười phút, anh vẫn gọi một chiếc xe đến.
Trả tiền xuống xe, Giang Túc không thèm để ý đến tin nhắn của Hứa Thuật hỏi anh đến đâu rồi, ung dung từ tốn đi vào trung tâm thương mại.
Lúc đi qua KFC, anh nhìn qua cánh cửa thủy tinh thấy một bóng ảnh quen thuộc.
Anh dừng chân lại, nhìn bạn nhỏ bàn trên một bên ăn một bên làm đề một lúc, mãi đến khi Hứa Thuật gọi điện thoại đến, anh mới đi vào trung tâm thương mại.
Ăn xong Hadilao, cũng gần đến mười hai giờ rồi.
Trung tâm thương mại sớm đã đóng cửa rồi, cả tòa nha đen ngòm, đi theo thang máy chuyên dùng của Hadilao ra khỏi trung tâm thương mại, lúc Giang Túc cùng với Hứa Thuật và Trình Trúc đứng bên đường đợi xe, đột nhiên anh nhìn lướt về phía trung tâm thương mại một cái.
Mười hai giờ rồi, tiểu hàng xóm chắc là đã về rồi?
Xe đến, Hứa Thuật mở cửa xe ra, cùng với Trình Trúc người trước người sau ngồi vào ghế sau xe.
Hứa Thuật thấy Giang Túc vẫn đứng bên ngoài, không động đậy, mở cửa sổ xe ra: "Túc Túc, lên xe."
Giang Túc ừ một tiếng, nói: "Hai cậu đi trước đi."
"Hả? Không phải nói tiễn cậu về trước à?"
"Không cần nữa," có gió thổi đến, đêm đầu xuân có chút lạnh, Giang Túc kéo mũ đội lên đầu: "Tôi đi bộ về, tiêu thức ăn."
Xe đi rồi, Giang Túc một mình đứng bên đường một lúc, đột nhiên cười một tiếng.
Anh đúng là có vấn đề không nhẹ.
Quay lại hướng trung tâm thương mại, đi một vòng, đến trước KTV đang sáng đèn.
Bên trong rất yên tĩnh, bàn gọi đồ chỉ có một người, bởi vì không có khách, ngồi trên một chiếc ghế nghịch điện thoại.
Giang Túc đi về phía trước mấy bước, nhìn qua cửa thủy tình hướng về phía tiểu hàng xóm ngồi khi nãy.
* * * Cô vẫn còn ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook