Thích Cậu Mình Nói Là Được
-
Chương 24
"giải: Khi sóng truyền tới điểm P, thì điểm P chuyển động bằng không và dao động đi xuống.."
Lâm Vi đang giải đề, thấy điện thoại rung, nhìn vào màn hình điện thoại.
Tay phải vẫn cầm bút viết, tay trái thì gõ phím, viết bài không quá để tâm.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Ừ, nhìn thấy rồi.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Hồi sáng lúc cậu vươn vai tôi đã nhìn thấy.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Thanh niên, eo tốt đấy.
Làm xong một câu, Lâm Vi mới phát hiện có chỗ không đúng.
Là điện thoại.
Sau khi cô trả lời tin nhắn của Giang Túc, thì điện thoại vẫn luôn yên tĩnh.
Mở khóa màn hình, giao diện trò truyện đúng là không có tin nhắn trả lời. Nói chuyện nói chuyện, có đi có lại mới gọi là nói chuyện, Giang Túc không có động tĩnh gì, Lâm Vi đương nhiên không thể tiếp tục một mình nói được. Thế có khác gì con ngốc đâu.
Lâm Vi đang tính cất điện thoại đi, nhìn qua tin nhắn mình gửi đi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vi là muốn thu hồi tin nhắn lại, nhưng tin nhắn đã gửi đi hai phút rồi, không thể thu lại được.
Đang cảm thấy hối hận, 'dong' một tiếng cô đập đầu xuống bàn.
Cô làm đề rồi lại làm đề, lúc làm đề, đang yên lành tự nhiên lại nhắn tin làm gì không biết.
Cô nói chuyện thì nói chuyện thôi, lúc nói chuyện, tự dưng vô duyên đi trêu ghẹo người ta.
Lâm Vi càng nghĩ càng thấy lúng túng, không nhịn được lại đập đầu hai cái.
Lần này tiếng đập đầu hơi lớn, khiến không ít bạn học chú ý, ngay cả Bạch Kiến tay cầm điện thoại toàn tâm toàn ý nuôi bạn trai cũng phải quay sang nói: "Vi Vi, cậu làm gì vậy?"
Lâm Vi a một tiếng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, liếc liếc mấy cái, ngay lập tức rút muộn quyển sách toán ra, đặt lên trên quyển sách vật lý khi nãy cô đập đầu lên, tiếp tục đập đập ba cái: "Cúng sách, cầu xin cho ngày kia thi tháng được thành tích tốt."
Bàn trước hoài nghi: "Có tác dụng không?"
Vở kịch đến đã đây rồi, có kỳ quái hơn nữa thì cũng phải căng da đầu mà hát xong, lâm Vi từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách hóa, dưới ánh nhìn của càng nhiều, không hoảng loạng tiếp tục dập đầu: "Không quan tâm có tác dụng hay không, tóm lại lần nào mình cũng thi được hạng nhất."
Lâm Vi vừa nói, lại tiếp tục lôi sách tiếng anh ra.
Lâm Vi là ai chứ? Top 1 của lớp.
Cô từ lần thi cuối kỳ của kỳ hai lớp mười leo một phát lên vị trí này, sau đó cũng không có ai đuổi được cô ra khỏi vị trí đó.
Câu nói này nói như thế nào nhỉ, xếp hạng liên tiếp, cả năm vững chắc.
Học sinh lớp nhất dần dần bắt đầu dao dộng, chẳng phải chỉ là dập đầu mấy cái thôi sao, nhỡ may có tác dụng thì sao.
Người ta cả năm đều dập, bọn họ còn gì phải do dự nữa?
Sau đó, hạng nhất, à không, bây giờ là hạng hai từ dưới đến lên – Lâm Hưởng, lấy ra quyển sách toán bị vẻ nguệch ngoạc đến nỗi nhìn không ra là sách gì, rất thành kính dong dong dong ba tiếng.
Tiếp sau đó, có người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư.. sau đó, cả lớp nhất đều trìm trong tiếng dong, đón chào tiết học đầu tiên của buổi chiều.
* * *
Giang Túc nghĩ thế nào cũng thấy năm chứ "thanh niên, eo tốt đấy" chẳng giống như khen tý nào.
Giống như.. Trêu ghẹo hơn.
Càng nhảm nhí hơn là, anh từ hồi cấp hai đã có rất nhiều nữ sinh gửi thư gửi giấy tỏ tình, theo đuổi, thế mà lại bị trêu ghẹo.. ngượng ngùng quá.
Giang Túc vuốt vuốt dái tai có chút nóng của mình, hắng giọng, mặt vô cảm cầm điện thoại, trả lời lại tin nhắn gửi đến từ một tiếng trước.
* * *
Vào giờ giải lao hết tiết một, sau khi cùng Bạch Kiến đi wc về, nhìn thấy tin nhắn của Giang Túc.
SU: Rất có mắt nhìn đấy.
Trong đầu Lâm Vi hiện ra dấu chấm hỏi lớn.
Cũng may mà cô đã quen với kiểu nhắn tin viết tắt kia, cô dừng lại mấy phút, hiểu được ý của anh.
Hóa ra là anh đang khen cô có mắt nhìn.
Khen cô, là bởi vì cô cảm thấy eo của anh tốt.
Lâm Vi lầm bẩm: Tự luyến.
Thật ra Lâm Vi không muốn trả lời lại tin nhắn của Giang Túc, nhưng cô nghĩ lại, học sinh ba tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện như cô, tự nhiên đi quan tâm đến eo của một vị thanh niên, có vẻ như không đúng lắm.
Mặc dù đối với cô quan tâm việc đến eo hay là tính cách cái gì đó chẳng có vấn đề gì cả, dù gì thì học sinh cấp ba bây giờ cũng không hề ngây thơ như mọi người tưởng tượng, nhưng cô cảm thấy vẫn nên cố gắng để bản thân giống như một đứa ngốc ngếch đáng yêu.
Lâm Vi suy nghĩ một hồi, quyết định giải thích một chút với Giang Túc.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Không phải tôi cố ý nhìn đâu.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Chủ yếu là bởi vì da cậu trắng quá, đường eo lại rất rõ ràng rất đẹp, nhất thời khiến người ta chú ý.
Giang Túc bên kia lại không có động tĩnh gì.
Mãi đến lúc sắp vào lớp, điện thoại Lâm Vi mới rung lên một cái.
SU: Nhớ cũng rõ thật đấy.
Lâm Vi: ?
Ba giây sau, Lâm Vi nhìn vào màn hình chính mình gửi tin "da trắng, đường nét đẹp.", há hốc miệng.
* * *
Giang Túc trả lời tin nhắn xong, có chút không tự nhiên, giơ tay lên sờ sờ mũi.
Qua một lúc, anh lại có chút không tự nhiên sờ lên cổ mình.
Trời ơi.
Anh thế mà bị tiểu hàng xóm khen đến nỗi.. Xấu hổ luôn rồi.
Lâm Vi đang giải đề, thấy điện thoại rung, nhìn vào màn hình điện thoại.
Tay phải vẫn cầm bút viết, tay trái thì gõ phím, viết bài không quá để tâm.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Ừ, nhìn thấy rồi.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Hồi sáng lúc cậu vươn vai tôi đã nhìn thấy.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Thanh niên, eo tốt đấy.
Làm xong một câu, Lâm Vi mới phát hiện có chỗ không đúng.
Là điện thoại.
Sau khi cô trả lời tin nhắn của Giang Túc, thì điện thoại vẫn luôn yên tĩnh.
Mở khóa màn hình, giao diện trò truyện đúng là không có tin nhắn trả lời. Nói chuyện nói chuyện, có đi có lại mới gọi là nói chuyện, Giang Túc không có động tĩnh gì, Lâm Vi đương nhiên không thể tiếp tục một mình nói được. Thế có khác gì con ngốc đâu.
Lâm Vi đang tính cất điện thoại đi, nhìn qua tin nhắn mình gửi đi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vi là muốn thu hồi tin nhắn lại, nhưng tin nhắn đã gửi đi hai phút rồi, không thể thu lại được.
Đang cảm thấy hối hận, 'dong' một tiếng cô đập đầu xuống bàn.
Cô làm đề rồi lại làm đề, lúc làm đề, đang yên lành tự nhiên lại nhắn tin làm gì không biết.
Cô nói chuyện thì nói chuyện thôi, lúc nói chuyện, tự dưng vô duyên đi trêu ghẹo người ta.
Lâm Vi càng nghĩ càng thấy lúng túng, không nhịn được lại đập đầu hai cái.
Lần này tiếng đập đầu hơi lớn, khiến không ít bạn học chú ý, ngay cả Bạch Kiến tay cầm điện thoại toàn tâm toàn ý nuôi bạn trai cũng phải quay sang nói: "Vi Vi, cậu làm gì vậy?"
Lâm Vi a một tiếng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, liếc liếc mấy cái, ngay lập tức rút muộn quyển sách toán ra, đặt lên trên quyển sách vật lý khi nãy cô đập đầu lên, tiếp tục đập đập ba cái: "Cúng sách, cầu xin cho ngày kia thi tháng được thành tích tốt."
Bàn trước hoài nghi: "Có tác dụng không?"
Vở kịch đến đã đây rồi, có kỳ quái hơn nữa thì cũng phải căng da đầu mà hát xong, lâm Vi từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách hóa, dưới ánh nhìn của càng nhiều, không hoảng loạng tiếp tục dập đầu: "Không quan tâm có tác dụng hay không, tóm lại lần nào mình cũng thi được hạng nhất."
Lâm Vi vừa nói, lại tiếp tục lôi sách tiếng anh ra.
Lâm Vi là ai chứ? Top 1 của lớp.
Cô từ lần thi cuối kỳ của kỳ hai lớp mười leo một phát lên vị trí này, sau đó cũng không có ai đuổi được cô ra khỏi vị trí đó.
Câu nói này nói như thế nào nhỉ, xếp hạng liên tiếp, cả năm vững chắc.
Học sinh lớp nhất dần dần bắt đầu dao dộng, chẳng phải chỉ là dập đầu mấy cái thôi sao, nhỡ may có tác dụng thì sao.
Người ta cả năm đều dập, bọn họ còn gì phải do dự nữa?
Sau đó, hạng nhất, à không, bây giờ là hạng hai từ dưới đến lên – Lâm Hưởng, lấy ra quyển sách toán bị vẻ nguệch ngoạc đến nỗi nhìn không ra là sách gì, rất thành kính dong dong dong ba tiếng.
Tiếp sau đó, có người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư.. sau đó, cả lớp nhất đều trìm trong tiếng dong, đón chào tiết học đầu tiên của buổi chiều.
* * *
Giang Túc nghĩ thế nào cũng thấy năm chứ "thanh niên, eo tốt đấy" chẳng giống như khen tý nào.
Giống như.. Trêu ghẹo hơn.
Càng nhảm nhí hơn là, anh từ hồi cấp hai đã có rất nhiều nữ sinh gửi thư gửi giấy tỏ tình, theo đuổi, thế mà lại bị trêu ghẹo.. ngượng ngùng quá.
Giang Túc vuốt vuốt dái tai có chút nóng của mình, hắng giọng, mặt vô cảm cầm điện thoại, trả lời lại tin nhắn gửi đến từ một tiếng trước.
* * *
Vào giờ giải lao hết tiết một, sau khi cùng Bạch Kiến đi wc về, nhìn thấy tin nhắn của Giang Túc.
SU: Rất có mắt nhìn đấy.
Trong đầu Lâm Vi hiện ra dấu chấm hỏi lớn.
Cũng may mà cô đã quen với kiểu nhắn tin viết tắt kia, cô dừng lại mấy phút, hiểu được ý của anh.
Hóa ra là anh đang khen cô có mắt nhìn.
Khen cô, là bởi vì cô cảm thấy eo của anh tốt.
Lâm Vi lầm bẩm: Tự luyến.
Thật ra Lâm Vi không muốn trả lời lại tin nhắn của Giang Túc, nhưng cô nghĩ lại, học sinh ba tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện như cô, tự nhiên đi quan tâm đến eo của một vị thanh niên, có vẻ như không đúng lắm.
Mặc dù đối với cô quan tâm việc đến eo hay là tính cách cái gì đó chẳng có vấn đề gì cả, dù gì thì học sinh cấp ba bây giờ cũng không hề ngây thơ như mọi người tưởng tượng, nhưng cô cảm thấy vẫn nên cố gắng để bản thân giống như một đứa ngốc ngếch đáng yêu.
Lâm Vi suy nghĩ một hồi, quyết định giải thích một chút với Giang Túc.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Không phải tôi cố ý nhìn đâu.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Chủ yếu là bởi vì da cậu trắng quá, đường eo lại rất rõ ràng rất đẹp, nhất thời khiến người ta chú ý.
Giang Túc bên kia lại không có động tĩnh gì.
Mãi đến lúc sắp vào lớp, điện thoại Lâm Vi mới rung lên một cái.
SU: Nhớ cũng rõ thật đấy.
Lâm Vi: ?
Ba giây sau, Lâm Vi nhìn vào màn hình chính mình gửi tin "da trắng, đường nét đẹp.", há hốc miệng.
* * *
Giang Túc trả lời tin nhắn xong, có chút không tự nhiên, giơ tay lên sờ sờ mũi.
Qua một lúc, anh lại có chút không tự nhiên sờ lên cổ mình.
Trời ơi.
Anh thế mà bị tiểu hàng xóm khen đến nỗi.. Xấu hổ luôn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook