Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm
-
Chương 24
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Khi tôi viết cuốn sách này đến kết thúc, cách ngày ký kết cuốn sách này với biên tập viên Hạ Nguyên đã qua một năm.
Hôm nay là ngày 9 tháng 8 năm 2016, Thất Tịch âm lịch, tôi từ bên cạnh lão Trần chạy về nhà bồi cô, trong đêm khuya gõ bàn phím, kết thúc cuốn sách dùng thời gian một năm để nhớ lại, ghi lại mọi thứ.
Tôi không thể không thừa nhận điều này không hoàn toàn giống với tôi mới đầu, thậm chí có thể nói là khác đi khá xa. Khi nhận được lời mời của Hạ Nguyên, tôi hứng thú bừng bừng mà muốn ghi lại từng chút từng chút với lão Trần, còn một lòng cho rằng đây là một chuyện vô cùng dễ dàng, còn không phải là truyện cười hay sao? Tôi có thể hạ bút thành văn.
Kết quả tại một năm dài ròng rã này, Hạ Nguyên từng lần từng lần bị tôi kéo bản thảo bức điên, cuối cùng còn đưa ra thông điệp: Nếu cô không đưa bản thảo cho tôi, tôi sẽ để Đoá Gia bắt cô đến Trường Sa, chúng tôi nhìn cô viết chằm chằm!
Tôi cuối cùng cũng ý thức được một chuyện, một cuốn sách lấy xây dựng từ cuộc sống chân thật và cảm tình mà thành không bao giờ giống những tiểu thuyết mà tôi viết, chỉ cần linh quang chợt loé, não động một chút, là có thể trở thành một câu chuyện viên mãn. Tôi cẩn thận chấm bút, châm chước từng câu từng chữ, sợ cảm tình quá lộ ra ngoài sẽ thẹn thùng, sợ hành văn có cực hạn sẽ khó có thể biểu hiện tình ý, quá nhiều sự băn khoăn, quá nhiều sự khó xử, sau đó tôi mới hiểu được cái gì gọi là gần tình tình khiếp.
Tôi yêu mỗi người trong sách này.
Tôi khát vọng nhớ kỹ bộ dáng tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của tôi.
Tôi nỗ lực như vậy chỉ muốn lưu lại tất cả những thời gian tốt đẹp lại có ý nghĩa theo ý mình.
Nhưng đến kết cục của sách, cách truyện cười đầu tiên đã một năm, ta và lão Trần từ đất khách đến gặp nhau, hiện giờ lại thành đất khách; tôi từ một lòng viết truyện cười sung sướng đến khi trải qua chuyện cô mình sinh bệnh, cuối cùng cũng ghi lại sự vui vẻ không ngừng, còn nhiều suy sụp và chua xót; bạn tốt ngày xưa hiện giờ ai đi đường nấy, trời Nam biển Bắc lại khó gặp nhau…
Vượt qua cả một năm, hoàn thành một quyển sách, thể nghiệm vui buồn tan hợp, cũng đột nhiên hiểu được quý trọng.
Nhưng người mà tôi cho rằng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh mình thật ra cũng sẽ già đi rồi rời đi, những chuyện mà tôi tin tưởng vững chắc sẽ luôn làm tôi vui vẻ thật ra cũng sẽ bị niềm vui không ngừng thay thế được. Hoá ra không phải chỉ có thời thơ ấu mới có thể rời chúng ta đi, cho dù trưởng thành, chúng tôi cũng vẫn lặp lại quá trình như vậy, mình càng thêm thành thục hơn một năm trước, càng thêm hiểu chuyện so với một ngày trước, càng thêm thấu triệt hơn mình của một giờ trước, càng thêm minh xác hơn so với mình của một giây trước. Lực lượng của thời gian quá cường đại, nó vẫn luôn thay đổi tôi, vẫn luôn thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời tôi hoặc khổng lồ hoặc vụn vặt hoặc tất cả những thứ râu ria quan trọng.
Một đêm hè khô nóng như vậy, tôi nhớ về từng chút từng chút của một năm trước, mấy lần rơi lệ.
Tôi cảm ơn thời gian một năm này làm tôi trưởng thành hơn rất nhiều, cảm ơn quyển sách này ghi lại cuộc sống vui hoặc buồn của tôi, cảm ơn có nhiều người nỗ lực để nó hiện ra trước mặt bạn. Bạn có lẽ đang ngồi ở bàn sách, tay cầm ly cà phê đọc truyện của tôi, cảm thán Dung Quang có một lão Trần tốt như vậy, nhớ thân thể cô giờ phút này như thế nào, đến cuối cùng khép sách lại, có thể nhớ đến những đoạn ngắn rải rác, chúng có thể làm bạn hiểu ý mà cười, cũng làm bạn có chút chua xót.
Những câu câu chữ chữ kia đều là cuộc sống của tôi, tôi của hôm qua, hồi ức tốt đẹp về toàn bộ quan hệ thanh xuân của tôi, cùng với khát khao vô hạn khó có thể nói thành lời của tôi với tương lai.
Duyên phận của chúng ta bắt đầu từ một cuốn sách như vậy, nhưng sẽ không chỉ có một cuốn sách như thế, chuyện của tôi tuy đến đây phải hạ màn, nhưng tôi vẫn cảm ơn bạn đi vào sinh mệnh của tôi như cũ, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Cũng nguyện bạn ngồi dưới ánh đèn giờ phút này, bình an vui vẻ, tối nay có thể ngủ ngon.
Dung Quang
Ngày 9 tháng 8 năm 2016.
Khi tôi viết cuốn sách này đến kết thúc, cách ngày ký kết cuốn sách này với biên tập viên Hạ Nguyên đã qua một năm.
Hôm nay là ngày 9 tháng 8 năm 2016, Thất Tịch âm lịch, tôi từ bên cạnh lão Trần chạy về nhà bồi cô, trong đêm khuya gõ bàn phím, kết thúc cuốn sách dùng thời gian một năm để nhớ lại, ghi lại mọi thứ.
Tôi không thể không thừa nhận điều này không hoàn toàn giống với tôi mới đầu, thậm chí có thể nói là khác đi khá xa. Khi nhận được lời mời của Hạ Nguyên, tôi hứng thú bừng bừng mà muốn ghi lại từng chút từng chút với lão Trần, còn một lòng cho rằng đây là một chuyện vô cùng dễ dàng, còn không phải là truyện cười hay sao? Tôi có thể hạ bút thành văn.
Kết quả tại một năm dài ròng rã này, Hạ Nguyên từng lần từng lần bị tôi kéo bản thảo bức điên, cuối cùng còn đưa ra thông điệp: Nếu cô không đưa bản thảo cho tôi, tôi sẽ để Đoá Gia bắt cô đến Trường Sa, chúng tôi nhìn cô viết chằm chằm!
Tôi cuối cùng cũng ý thức được một chuyện, một cuốn sách lấy xây dựng từ cuộc sống chân thật và cảm tình mà thành không bao giờ giống những tiểu thuyết mà tôi viết, chỉ cần linh quang chợt loé, não động một chút, là có thể trở thành một câu chuyện viên mãn. Tôi cẩn thận chấm bút, châm chước từng câu từng chữ, sợ cảm tình quá lộ ra ngoài sẽ thẹn thùng, sợ hành văn có cực hạn sẽ khó có thể biểu hiện tình ý, quá nhiều sự băn khoăn, quá nhiều sự khó xử, sau đó tôi mới hiểu được cái gì gọi là gần tình tình khiếp.
Tôi yêu mỗi người trong sách này.
Tôi khát vọng nhớ kỹ bộ dáng tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của tôi.
Tôi nỗ lực như vậy chỉ muốn lưu lại tất cả những thời gian tốt đẹp lại có ý nghĩa theo ý mình.
Nhưng đến kết cục của sách, cách truyện cười đầu tiên đã một năm, ta và lão Trần từ đất khách đến gặp nhau, hiện giờ lại thành đất khách; tôi từ một lòng viết truyện cười sung sướng đến khi trải qua chuyện cô mình sinh bệnh, cuối cùng cũng ghi lại sự vui vẻ không ngừng, còn nhiều suy sụp và chua xót; bạn tốt ngày xưa hiện giờ ai đi đường nấy, trời Nam biển Bắc lại khó gặp nhau…
Vượt qua cả một năm, hoàn thành một quyển sách, thể nghiệm vui buồn tan hợp, cũng đột nhiên hiểu được quý trọng.
Nhưng người mà tôi cho rằng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh mình thật ra cũng sẽ già đi rồi rời đi, những chuyện mà tôi tin tưởng vững chắc sẽ luôn làm tôi vui vẻ thật ra cũng sẽ bị niềm vui không ngừng thay thế được. Hoá ra không phải chỉ có thời thơ ấu mới có thể rời chúng ta đi, cho dù trưởng thành, chúng tôi cũng vẫn lặp lại quá trình như vậy, mình càng thêm thành thục hơn một năm trước, càng thêm hiểu chuyện so với một ngày trước, càng thêm thấu triệt hơn mình của một giờ trước, càng thêm minh xác hơn so với mình của một giây trước. Lực lượng của thời gian quá cường đại, nó vẫn luôn thay đổi tôi, vẫn luôn thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời tôi hoặc khổng lồ hoặc vụn vặt hoặc tất cả những thứ râu ria quan trọng.
Một đêm hè khô nóng như vậy, tôi nhớ về từng chút từng chút của một năm trước, mấy lần rơi lệ.
Tôi cảm ơn thời gian một năm này làm tôi trưởng thành hơn rất nhiều, cảm ơn quyển sách này ghi lại cuộc sống vui hoặc buồn của tôi, cảm ơn có nhiều người nỗ lực để nó hiện ra trước mặt bạn. Bạn có lẽ đang ngồi ở bàn sách, tay cầm ly cà phê đọc truyện của tôi, cảm thán Dung Quang có một lão Trần tốt như vậy, nhớ thân thể cô giờ phút này như thế nào, đến cuối cùng khép sách lại, có thể nhớ đến những đoạn ngắn rải rác, chúng có thể làm bạn hiểu ý mà cười, cũng làm bạn có chút chua xót.
Những câu câu chữ chữ kia đều là cuộc sống của tôi, tôi của hôm qua, hồi ức tốt đẹp về toàn bộ quan hệ thanh xuân của tôi, cùng với khát khao vô hạn khó có thể nói thành lời của tôi với tương lai.
Duyên phận của chúng ta bắt đầu từ một cuốn sách như vậy, nhưng sẽ không chỉ có một cuốn sách như thế, chuyện của tôi tuy đến đây phải hạ màn, nhưng tôi vẫn cảm ơn bạn đi vào sinh mệnh của tôi như cũ, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Cũng nguyện bạn ngồi dưới ánh đèn giờ phút này, bình an vui vẻ, tối nay có thể ngủ ngon.
Dung Quang
Ngày 9 tháng 8 năm 2016.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook