Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm FULL
-
Chương 14
24
Thẻ ngân hàng bị rớt, tôi đi ngân hàng để báo mất giấy tờ.
Tôi biết giấy chứng nhận này rất khó coi, theo như thời điểm làm giấy tờ là lúc tôi tăng cân, thời điểm khó xem nhất, nhưng mấy nhân viên này lại không tin đó chính là tôi.
Anh gọi anh chàng phục vụ quầy cách đấy không xa, cậu ấy lại gọi tới giám đốc, ba người nhìn chăm chú vào mà không chớp mắt, còn thay phiên nhau hỏi có phải chính bản thân tôi không.
Tôi ngồi ở ghế trên mà xấu hổ, nghe thấy lão Trần đang ngồi cười lớn ở sau lưng.
Tôi quay lại trợn mắt với anh.
Không nghĩ tới anh nghiêm túc mà nói với tôi: “Em nhìn xem, anh đã bảo em đừng make up! Làm mọi người không quen biết em!”
Đại ca, tôi chỉ đánh ít phấn thôi, cũng không có phẫu thuật thẩm mỹ gì cả!
Sau khi lão Trần biết được việc này, tiếng cười vang lên từ điện thoại: “Không phải sao? Mặt trước mặt sau đều rất khác nhìn như hai người, anh rất nghi ngờ về khuôn mặt của em!”
Cuộc sống này không thể qua!
25
Tôi vui vẻ cầm điện thoại lão Trần mà chụp hình: “Anj xem, hôm nay, em đẹp không?”
“Đẹp.” Anh không chỉ nghe lời mà còn không ngừng nịnh nọt, “Em mỗi ngày đều rất đẹp.”
Lời thật lòng của tôi.
Miệng cũng chưa kịp khép lại, liền nghe thấy câu tiếp theo của anh: ” Cuối cùng theo chân dung được chụp lại thì không có gì thay đổi, không thể cho là người khác được, anh nói đúng không?”
……Tôi còn giữ trong lòng.
26
Vẫn là ảnh chụp.
Tôi ngồi ở trên xe buýt ngắm cái đẹp của khung cảnh mùa xuân xung quanh, anh thò ra nhìn thoáng qua, chủ động khích lệ: “Khá tốt.”
Tôi đắc chí: “Đúng không, anh cũng cảm thấy khá xinh đẹp!”
Anh nói: “Không phải, anh khen P rất đẹp.”
…… Cút!
27
Vẫn cứ là ảnh chụp.
Anh lại nằm bò trên mặt đất là vì cho tôi chụp ảnh, mười tám ban võ nghệ đều dùng tới.
Tôi nói: “Lão Trần, em cảm động lắm, anh vì em mà phải chụp ảnh chuyên nghiệp như vậy!”
Anh lau mồ hôi: “Không còn cách nào, muốn tìm góc độ đẹp nhất, cần phải hướng xấu về em, em sẽ không cảm thấy có vấn đề trên người phải không, chỉ muốn lấy mạng anh.”
“……”
28
Sau ba học kì lớn, chúng tôi đều tham gia thực tập thành nhân viên chuyên nghiệp, tôi cùng lão Trần đều bất đồng ý kiến với trường học, khó có thể gặp được một lần.
Thật vất vả tìm được thời gian rảnh rỗi, chúng tôi còn phải từ hai địa phương khác nhau để chạy về trường học gặp mặt.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ ngồi ở trên xe bus, khi sắp đến trường học thì gửi tin tức cho anh: “Lão Trần, em rất khát.”
Khi đó da mặt tôi mỏng, ngóng trông anh có thể tới cổng trường chờ tôi, làm cho tôi thấy anh trước rồi lại ngại ngùng nói thẳng.
Không trả lời.
Tôi lại gọi điện thoại cũng không ai nghe.
Chờ tôi tới cổng trường rồi, xuống xe, thấy mùa đông khắc nghiệt bao trùm cổng trường, trong lòng rất hụt hẫng.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ hướng tới ký túc xá, còn một điều may mắn nữa đó chính là có thể gặp anh trên đường đi.
Nhưng đến khi tôi bò lên trên ký túc xá, điện thoại anh là trạng thái không nghe như cũ.
Tôi có lời nhưng khó nói ra, trong tâm trí cầu mong có thể gặp anh từ xa, thế nhưng anh không tới đón tôi, điện thoại còn không nghe cuộc nào.
Tôi cứ tưởng, chờ anh gọi lại cho tôi, tôi cũng sẽ không nghe, không những không gọi, tôi còn muốn cúp máy! Cúp máy!!!
29
Một buổi chiều, tôi đang thản nhiên ngồi mơ tưởng, bỗng nhiên chuông reo 3 tiếng là số của lão Trần gọi tới.
Tôi rất nhớ anh, nhưng nhìn hai chữ kia, căn bản không thể không nghe điện thoại, đành phải nghe, dù sao cũng phải trả lời 1 tiếng.
Anh hỏi tôi: “Em ở đâu?”
Tôi hơi sợ, chỉ nói: “Tại sao anh không nghe điện thoại?”
“Di động bị tắt máy anh vừa sửa điện thoại xong.”
“Rõ ràng biết em muốn đến trường, vì sao bây giờ mới đến?” Tôi vô cùng vui vẻ nói.
Anh dừng một lúc, nói: “Anh ở dưới lầu ký túc xá của em.”
Tôi rất vui, nhanh chân mà chạy xuống lầu.
Vào ngày mùa đông, anh đứng dựa vào cánh cửa, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi rất buồn, vừa muốn làm nũng nhưng phải tức giận la lên: “Anh chờ em làm gì? Ai cần anh chờ em!”
Sớm không đợi, lúc này thì mới biết đợi.
Tôi hỏi tiếp: “Em đã cho anh biết ít thông tin, rằng em rất khát nước, em muốn chờ anh tới đón, anh có biết một người như em xách theo bao lớn bao nhỏ nhìn đáng thương biết bao nhiêu hay không?”
Anh nhìn tôi mà không nói lời nào, chỉ tiến lại gần tôi.
Tôi càng nghĩ càng giận, cố tình đi một vòng trường học mà vẫn không thấy anh nói một câu nào, đây là muốn cùng tôi im lặng tới cùng?
Tính vừa tiến tới, tôi quay đầu rời đi, đi ra xa rồi quay lại nhìn thoáng qua, anh đứng ngay đường lớn mà không nhúc nhích, không tính đuổi theo và cũng không rời đi.
Anh đã làm sai những vẫn không muốn giải thích, còn đối đầu với tôi!
Tôi chạy nhanh vào khu dạy học, không nói lời nào rồi tìm chỗ trống để ngồi, khóc lóc không ngừng.
31
Hai mươi phút trôi qua, không có cuộc gọi nào, không có ai đến tìm tôi.
Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ đang dần buông xuống, tôi lại rất tức giận, khóc trong chốc lát liền đứng dậy, không nghĩ gì nên gọi điện thoại cho anh.
Lúc này đây, điện thoại anh lại bận, không trả lời điện thoại của tôi.
Một lần, hai lần.
Ba lần, bốn lần.
Tôi bấm riết gọi tới 10 lần, anh thật sự không trả lời tôi dù chỉ một lần.
Cuối cùng tôi phải gọi điện thoại đến bạn cùng phòng của anh, nhờ anh ấy chuyển máy giúp, cuối cùng anh cũng đã trả lời điện thoại.
Ta khóc lóc ồn ào: “Tại sao anh không nghe điện thoại?”
Anh không nói tiếng nào.
“Anh không thể an ủi em sao?” Cô gái nhỏ tức giận la lớn.
Chỉ tiếc người đối diện vẫn không lên tiếng.
Bất luận tôi có nói như thế nào, anh đều không trả lời, tôi chỉ có thể đóng vai ác nói với anh: “Em còn không ăn cơm trưa, cũng không uống một ngụm nước, em đau dạ dày, mặc cũng không nhiều lắm.”
Anh dừng một chút, nói: “Em có tiền, tự em đi ăn đi.”
Tôi hơi ngang bướng nói: “Em không mang tiền, em mặc kệ, nếu anh muốn em đói chết, để em lại đợi một người đi.”
Sau đó, tôi cầm điện thoại đi nhanh.
Tôi đang cược anh sẽ hối hận.
32
Năm phút sau, người kia xụ mặt đi tới tìm tôi.
Tôi đã cược thắng, quả nhiên anh đã hối hận.
Nhưng tiện thể tôi còn khoe mẽ, lau nước mắt và trách mắng anh: “Là do anh không đến tìm em.”
“Xứng đáng.”
“Em chịu.”
“Xứng đáng.”
“Em đói.”
“Xứng đáng.”
Mặc kệ tôi nói gì, anh đều trầm khuôn mặt, tôi chỉ muốn anh quàng khăn cho mình, rồi anh cùng tôi đi đến nhà ăn.
Tôi kéo tay anh, anh liền hất ra.
Tôi lại kéo, anh lại hất.
Lặp lại nhiều lần như vậy, tôi tức giận túm anh, cuối cùng anh cũng không tránh được.
Anh đứng ở dưới bóng cây, đột nhiên cúi đầu nhìn tôi: “Không nháo nữa?”
Tôi thật đáng thương, hốc mắt cay cay không nói được gì.
Anh nhìn tôi nửa ngày, rốt cuộc nói ra sự việc từ đầu đến cuối: “Phòng ngủ có WiFi, anh có thể kết bạn với em qua WeChat, cũng không biết đã làm chưa.
Thấy em nói khát nước, anh lập tức chạy đến tiệm trà sữa mua cho ngươi ly chocolate, sau đó ở nhà ga chờ em.
Ra cửa mới phát hiện di động tắt máy, nhưng anh nghĩ chỉ cần chờ em ở nhà ga thì sẽ gặp.
Anh đợi gần một tiếng, trên đường đi muốn nạp tiền điện thoại, lại sợ anh vừa đi thì em sẽ đến.
Một tiếng, ly chocolate lạnh, anh bị đông lạnh đến cả người.
Cuối cùng quyết định đi nạp tiền điện thoại, gọi lại cho em, khi đó em bắt đầu mắng anh xối xả.”
“Do là em không thấy anh ở nhà ga!”
“Anh vẫn luôn chờ ở nhà ga, XX đi thư viện khi đều thấy anh đứng đó.” Anh thực bình tĩnh.
Tôi lại hỏi một câu: “Anh ở cửa nhà ga ngay thư viện sao?”
“Chứ đâu nữa?” Anh hỏi lại một câu, ngay sau đó ngẩn ra, “Em không phải ở nơi đó sao?”
Tôi đột nhiên khóc.
Trong trường học có hai cái nhà ga, chúng ta cứ như vậy trời xui đất khiến mà bỏ lỡ đối phương.
Anh thấy tôi khóc, cuối cùng không cưỡng lại được, ôm tôi vào trong lòng..
“Anh sai rồi.”
Tôi liều mạng lắc đầu, trong đầu hiện ra hình ảnh anh cầm ly chocolate nóng đứng ở ngoài trời gió lạnh mà đợi tôi, bỗng nhiên không muốn tức giận.
Có tình cảm với tôi, mới có thể đợi chờ tôi hơn một tiếng ở nhà ga như vậy? Tính nạp điện lại sợ tôi vừa đến, cho nên mới cùng ly chocolate nóng đều hóa lạnh…
Nước mắt cứ thế mà rơi, lại không phải bởi vì tức giận mà là đau lòng.
Ta lập tức thành thật mà hứa hẹn cùng hắn: “Từ nay về sau em sẽ không vô cớ gây sự.”
Anh nhìn tôi cả nửa ngày: “Anh nhìn như giống là kẻ ngốc sao?”
“?”
“Lời này em đã nói 80 lần rồi, anh lại tin em thì đúng là có quỷ, anh chỉ lo lắng về chỉ số thông minh của em thôi.”
Tôi vừa khóc vừa cười: “Vậy anh rốt cuộc có tin hay không?”
Nhìn tôi khóc lóc hai lần rồi, anh rốt cuộc cũng thở dài: “Tin, tin, làm sao dám không tin?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook