Hai người kia cũng không phát hiện ra gì, vẫn đi trên đường dù cơ thể của họ đã bị bao phủ bởi sương mù đen.
"Haizz, tôi đói quá, chúng ta ăn chút gì đi?" Thanh niên bỗng nhiên nói.
Anh Dương nhíu mày: "Cậu bị điên à? Ăn giữa đường, muốn chết phải không?”
“Ơ… Đây không phải nhà hàng sao?” Thanh niên bỗng nhiên mở miệng nói.
"Cậu điên rồi sao?" Anh Dương quay đầu giận dữ mắng.
Gã thanh niên kia đã xem zombie đầy đường và phân chuột trở thành nhà hàng. Nhưng gã nhanh chóng phát hiện ra thanh niên có chút không thích hợp. Trong đôi mắt thanh niên có một tia mờ mịt, sau đó khóe miệng nhếch lên, bộ dáng say mê.
"Tiểu Lượng, cậu bị sao vậy? Thức dậy đi”
"Ha ha ha ha.” Tiểu Lượng lại si ngốc cười ra tiếng.
“Chết tiệt.” Trong lòng anh Dương sợ hãi, cảm thấy gã đã trúng thứ gì đó. Trong tận thế có rất nhiều quái vật, sở hữu năng lực quỷ dị.
Không phải là gặp quỷ thi chứ?
Gã vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một bà lão. Khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang bưng sủi cảo nóng hổi gọi gã.
"Con trai, lại đây ăn cơm."
"Mẹ?"
Hai mắt anh Dương cũng mê mang, nhìn khuôn mặt hiền lành kia, cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt dâng lên trong lòng. Dù mẹ gã đã qua đời hơn mười năm nhưng gã vẫn không kiềm chế được, đắm mình trong sự ấm áp này.
"Ăn sủi cảo... Bánh mẹ làm rất ngon.”
Anh Dương vui vẻ cười ha hả, nhận lấy đĩa sủi cảo kia, cảm giác đói khát mãnh liệt làm cho gã mất đi lý trí, cắn nuốt từng miếng một. Còn Tiểu Lượng bên cạnh lại nhìn thấy một nhà hàng, bên trong bày đầy cao lương mỹ vị. Gã đang cầm một cái móng heo, gặm từng chút một.
Nhưng Lâm Đông ở trên lầu nhìn thấy cảnh tượng trái ngược với hai người họ, bọn họ đứng trên đường ôm nhau, cắn xé lẫn nhau.
"Quả nhiên năng lực rất quỷ dị..." Lâm Đông lặng lẽ nhìn chằm chằm, không biết thủ phạm ở đâu.
Hai người kia vẫn gặm cắn lẫn nhau, máu tươi chảy ròng ròng. Khí tức sinh mệnh càng lúc càng thêm yếu ớt, không bao lâu liền ôm nhau ngã xuống đất. Là hai người bình thường sống sờ sờ, lại cắn chết đối phương. Nếu người bình thường thấy một màn kinh người này, phỏng chừng sẽ bị dọa vỡ gan.
Đúng lúc đó, trong miệng cống bên đường chui ra một cái bóng đen kịt. Trong miệng nó vui vẻ kêu la, chạy về phía hai cỗ thi thể kia. Đó là một con chuột lớn, hình thể lớn như một sói, cả người ngăm đen dày đặc, hai răng cửa sắc bén hơn dao găm.
Nó thoải mái cắn xé máu thịt của hai người kia, rõ ràng nó là người cầm đầu tất cả chuyện này. Một con thú biến dị có tinh thạch, sở hữu năng lực khống chế tinh thần, cũng là vua chuột của khu vực này.
"Không biết, tinh thạch thú biến dị có mùi vị gì?"
Lần trước Lâm Đông từng săn bắn sói hai đầu biến dị, nhưng con sói kia còn dừng lại ở giai đoạn Não Đan, ăn vào hương vị cũng đã rất tốt rồi. Vì thế, hắn bắt đầu động tâm tư muốn tinh thạch của vua chuột.
Tuy con chuột lớn kia đang ăn, nhưng tinh thần lực của nó cường đại, cảm giác nhạy bén, tựa hồ nhận thấy có người nhìn chằm chằm mình. Nó vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên lầu cao có một thân ảnh hình người.
"Ồ? Mày có nhìn thấy không?” Lâm Đông nhướng mày.
Một người một chuột, tuy rằng cách nhau trăm thước, nhưng lại nhìn chăm chú vào nhau.
"Chít chít chít….” Bỗng nhiên chuột nóng nảy, trong con ngươi đỏ sẫm tản mát ra sự hung tàn.
Đồng thời một cỗ sương mù nhàn nhạt từ thân thể phiêu tán, bay thẳng đến chỗ Lâm Đông.
Phạm vi công kích tinh thần lực của nó rất lớn nhưng so sánh với thi vực của Lâm Đông, tất nhiên là chênh lệch rất lớn, mây và bùn chính là khoảng cách giữa hai người. Trong mắt Lâm Đông chợt lóe tia sáng đỏ, triển khai lĩnh vực.
Thi vực khuếch tán ra bốn phía, sương mù đen nhẹ nhàng phiêu diêu bị khuấy tan. Tựa như băng tan chảy, hoàn toàn không thể tiếp cận Lâm Đông.
"Chít." Cánh mũi chuột co giật, hiển nhiên có chút hoảng sợ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng trên lầu cao. Phảng phất nhìn thấy một vương giả chúa tể thế gian, cảm nhận được uy áp không gì sánh kịp.
Chuột là loại sinh vật vốn có năng lực phát hiện nguy hiểm rất mạnh, ví dụ như động đất, sóng thần và thiên tai khác, đều là rắn chuột cảm nhận được trước.
Giờ phút này, con chuột lớn cũng nhận ra, khí tức tử vong cách mình càng ngày càng gần. Vì vậy, nó từ bỏ hai xác chết xoay người muốn chạy trốn.
"Muốn chạy?" Lâm Đông nhảy xuống từ nhà cao tầng.
Chạy ra đường với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt chạy được hơn mười mét. Tựa như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, vượt qua khoảng cách vài trăm mét, trong một nhịp thở.
"Chít, chít, chít…” Trong miệng vua chuột phát ra những tiếng kêu sợ hãi bén nhọn cực kỳ chói tai, lực xuyên thấu rất mạnh, vang vọng cả đường phố.
Lâm Đông nhất thời nghe thấy tiếng gầm gừ dưới chân, kèm theo tiếng chuột thét chói tai.Lập tức, vô số chuột từ cống rãnh chui ra, rậm rạp chằng chịt, đen kịt một mảnh, tựa như đài phun nước màu đen.
Đàn chuột chạy ra từ cống rãnh lập tức vây quanh Lâm Đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook