Hiện giờ còn lại năm người thức tỉnh, trong đó ba người ngưng tụ ra tinh thạch, thực lực rất mạnh. Hai người còn đang ở giai đoạn não đan, chỉ có thể lực mạnh hơn so với người bình thường.
Lâm Đông giải quyết trực tiếp họ cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Lý Nam mang theo gã cao lớn, đã đi tới đại sảnh lầu một. Một đám người sống sót thấy hai người, vội vàng tiến lên nói.
"Đội trường Lý, chúng tôi đã tìm kiếm toàn bộ trung tâm mua sắm không phát hiện ra tung tích của quái vật."
"Đương nhiên các ngươi không tìm thấy rồi, thứ kia rất quỷ dị.”
Lý Nam nhìn những người sống sót, ít nhiều có chút bực tức. Nghĩ thầm quái vật kia không công kích người thường, chỉ nhìn chằm chằm vào những người thức tỉnh như mình, họ không bị gì cả.
"Hả?" Mọi người gãi đầu.
“Đội trường Lý, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết hắn." Lý Nam rất tự tin.
.......
Trên tầng sáu của khu trung tâm mua sắm, Tiểu Lưu mang theo hai người, một nam một nữ, ba người đứng ở lan can. Bọn họ tập trung quan sát, không muốn bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
"Theo dõi chặt chẽ, nếu anh Nam bị tập kích, lập tức xuống trợ giúp."
"Được, không thành vấn đề." Hai người nặng nề gật đầu.
Không ngờ, bóng dáng Lâm Đông đã từ hành lang dài đi ra, đi thẳng ra sau lưng ba người. Nhưng cô gái thức tỉnh kia có trực giác nhạy cảm, bỗng nhiên thấy bất an tựa như sau lưng có gì đó.
"Ai?" Cô ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Nhưng hình ảnh trước mắt, làm cho khuôn mặt cô ta ngẩn ra. Một thanh niên dáng người cao gầy, quần áo rất sạch sẽ, diện mạo anh tuấn lại đẹp trai, chậm rãi đi về phía mình. Loại tướng mạo này, rất dễ lấy được hảo cảm từ nữ giới.
"Trời, doạ tôi giật mình, còn tưởng là có quái vật.” Cô gái thở dài, vỗ nhẹ vào bộ ngực đầy đặn.
"Quái vật? Quái vật nào?” Lâm Đông không đồng tình với hai chữ này.
Tiểu Lưu và một người đàn ông khác cũng nhìn lại, coi Lâm Đông là người sống sót.
"Biểu hiện của nhóc không tệ, tìm đến lầu sáu rồi.”
"Dù sao cũng nhàn rỗi mà.”
Lâm Đông mỉm cười, cất bước đi lên trước, chống hai tay lên lan can. Hắn đứng cạnh ba người, cẩn trọng nhìn xuống lầu một.
Do khoảng cách rất gần, cô gái thức tỉnh ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai của Lâm Đông, góc cạnh rõ ràng. Nội tâm cô gái khó tránh khỏi có chút rung động.
Nếu không phải bây giờ tính mạng gặp nguy hiểm, không nên nói chuyện yêu đương thì cô đã bắt hắn ta phục vụ chuyện giường chiếu cho mình rồi. Vào ngày tận thế, phụ nữ thức tỉnh cũng được săn đón rất nhiều. Chế độ một vợ nhiều chồng không phải chuyện gì quá lạ.
"Trong trung tâm thương mại thật sự có quái vật, cậu cứ đi theo chúng tôi đi, lát nữa lầu một có thể sẽ gặp nguy hiểm." Cô gái nói.
"Lầu một có nguy hiểm gì?" Lâm Đông thuận miệng hỏi.
Tiểu Lưu tính tình nóng nảy, nội tâm cũng phiền não: "Nói thì cậu cũng không hiểu, đừng hỏi nữa làm ảnh hưởng chúng tôi làm việc.”
"Vì sao các người không cảm thấy tầng sáu nguy hiểm?" Lâm Đông trêu đùa nói.
"Tôi bảo cậu...." Tiểu Lưu há mồm muốn mắng, nhưng nghĩ lại có chút không đúng. Giọng điệu này của hắn cũng không giống người sống sót.
Nhất là cô gái kia, nhớ tới Lâm Đông vừa rồi đi tới lặng yên không một tiếng động. Hơn nữa trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, người sống sót bình thường không cầm đèn pin hoặc điện thoại di động chiếu sáng, vốn chẳng thể thấy gì cả.
Hắn lại không cầm thứ gì, còn đứng từ tầng sáu nhìn thẳng xuống sảnh tầng một. Nghĩ đến đây, thân thể cô gái cứng ngắc, một cảm giác lạnh lẽo khiến da đầu tê dại, lông tơ cả người đều dựng lên.
Hắn ỏ bên cạnh mình, rốt cuộc đã mất cảnh giác đến mức nào đây?
Tiểu Lưu phản ứng nhanh, đi thẳng đến bắt Lâm Đông: "Nhanh lên! Đó là hắn! Bắt hắn lại.”
Nhưng thân thể Lâm Đông lui về phía sau, giống như bóng ma trực tiếp né tránh.
Tiểu Lưu nhớ kỹ các nhà nghiên cứu khoa học từng nói zombie có lĩnh vực thì thể lực yếu ớt, vừa khéo gã lại là người thức tỉnh sức mạnh cường hoá.
"Mày còn muốn chạy sao? Chết cho tao!”
Tiểu Lưu lập tức đuổi theo, giơ tay lên đánh ra một quyền. Giết chết nhiều đồng đội của gã như vậy, đã đến lúc báo thù.
Cơ bắp cánh tay cuồn cuộn như một ngọn núi nhỏ, sắp làm rách đồng phục. Một quyền này cường hãn không gì sánh được, đã dùng hết sức lực.
Lâm Đông đang cân nhắc kiểm tra sức mạnh bản thân. Lần trước đụng phải Trương Tiểu Viễn, kết quả một quyền liền đánh chết.
Vì vậy lần này, hắn chỉ sử dụng năm phần lực lượng, vươn tay đấm ra một quyền.
“Rầm.”
Hai quyền đụng vào, giống như thiết chùy va chạm. Một đạo sóng khí bao trùm ra, làm lan can lầu sáu chấn động.
“Má ơi.” Tiếng xương gãy truyền đến.
Tiểu Lưu chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, toàn bộ xương cánh tay đều bị chấn nát. Hiện tại vô cùng vặn vẹo, vô lực rũ xuống.
“Thật mạnh.” Tiểu Lưu đau nhức khó nhịn, một tay ôm cánh tay, nhảy phốc lui về phía sau vài bước, trán đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này đã phát hiện, tên trước mắt mạnh đến mức biến thái. Hoàn toàn không giống như nhân viên nghiên cứu khoa học đã nói, một quyền vừa rồi của hắn, nhất định có thể phá nát xe tăng.
Thoáng chốc, một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt dâng lên trong lòng.
"Có gì đặc biệt chứ? Tên khoa học nào nghiên cứu ra thế? Nếu có kiếp sau, ông đây nhất định sẽ mắng chết hắn.”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tiểu Lưu trước khi chết. Hai đồng đội bên cạnh gã, chỉ ở giai đoạn não đan còn chưa thức tỉnh năng lực, cộng lại còn không lợi hại bằng Tiểu Lưu.
Lâm Đông lắc mình, đâm xuyên cổ hai người.
.......
Tại sảnh tầng một lúc này, Lý Nam còn đang cùng người sống sót trò chuyện. Đột nhiên nghe thấy lầu sáu có tiếng động, khiến lan can run rẩy.
“Xảy ra chuyện rồi!” Lý Nam nhíu mày, vội vàng ngẩng đầu quan sát.
Nhưng hắn ta đã tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được bóng dáng đám người Tiểu Lưu.
“Tệ rồi!” Gã cao lớn đi cùng hắn, cũng suy nghĩ tới điều gì đó.
"Đám Tiểu Lưu bị tập kích, chúng ta phải nhanh chóng đi lên hỗ trợ."
"Chờ một chút..." Lý Nam gọi gã lại, giờ phút này gã lại nghĩ đến một vấn đề.
Rất có thể hắn đã đánh giá thấp nghiêm trọng sức mạnh của đối phương. Bởi vì Tiểu Lưu là cường giả trong đội ngũ, thực lực chỉ đứng sau Lý Nam. Gã lại ở cùng hai người thức tỉnh khác, lại không phải đối thủ của quái vật sao?
Cho dù đánh không lại, sao không thể giằng co một hồi chứ? Vừa rồi rõ ràng chỉ có trong nháy mắt, ba người Tiểu Lưu đã không thấy đâu.
Gã cao lớn vẫn háo hức: “Anh Nam, còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không giúp anh Lưu sao?"
“Đã không còn kịp nữa rồi!” Đồng tử Lý Nam co rút mạnh, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng. Cảm giác mình tựa như bị cái gì đó theo dõi, lúc nào đều có khả năng tử vong.
Lúc này, một đám người sống sót nhìn nhau, không biết đã phát sinh chuyện gì. Bởi vì xung quanh tối tăm, họ không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Có một gã đàn ông bỗng nhiên cảm thấy sau gáy rất lạnh, có giọt nước rơi xuống cổ gã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook