Lâm Đông tắm nước nóng, thay quần áo vừa giặt xong. Sau đó buộc khăn trắng, đến bàn ăn cầm dao và nĩa, cắt miếng thịt của con sói mới săn được bắt đầu ăn.
Thịt sói có vị ngon và rất dai, nó giống như người bình thường ăn thịt bò khô vậy. Trên TV đang phát chương trình dành cho những người dân vẫn còn sống.
“Có quái vật! Dã thú không chỉ biến dị, mà zombie đã tập hợp lại cùng nhau. Ta vừa dùng máy bay không người lái chụp được, mọi người mau xem này.” Lâm Đông nhai thịt, ngước mắt nhìn về phía hình ảnh trên Tv.
Một con trăn lớn to như thùng phi, điều quỷ dị nhất chính là trên đầu con rắn to mọc ra một cái đầu zombie. Nó quấn quanh một ngôi nhà, trông có vẻ rất kinh khủng. Có lẽ vì con trăn kia đã ăn thịt quá nhiều zombie, mới dung hợp thành như vậy.
Không chỉ như vậy, có rất nhiều nơi trú ẩn chính thức, phát ra tin tức quái vật dung hợp. Ví dụ như con nhện mặt người khổng lồ, lớn bằng xe hơi, cả người lông xù, tơ nhện phun ra còn cứng hơn cốt thép. Ngoài ra còn có những con chuột lớn như lợn nái, với đầu người mọc đầy sau lưng.
"Ăn cơm thật..." Lâm Đông thầm nghĩ.
Có thể thấy bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, quái vật biến dị ở khắp mọi nơi. Không phải lúc nào cũng sẽ diễn ra cảnh chạy trốn và giết chóc, nếu không chú ý sẽ mất mạng.
Những nhân loại còn sống không chỉ đề phòng quái vật mà còn phải cảnh giác với động loại. Vì tranh đoạt thức ăn hoặc gái đẹp, bọn họ sẽ giết chóc lẫn nhau, hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang lương thiện.
Tuy nhiên những việc đáng sợ này không liên quan nhiều đến Lâm Đông. Hắn ta ở trong một ngôi nhà sạch sẽ, có người hầu hạ, cuộc sống rất thoải mái. Bên ngoài toà nhà và bên trong toà nhà như hai thế giới.
Ngoài ba zombie đàn em canh giác thì số đàn em dưới trướng họ đã vượt hơn một ngàn. Dù là nhân loại thức tỉnh, hay là thú biến dị đều không dám đến gần nơi này.
Cứ như vậy, Lâm Đông ở trong nhà thêm mười ngày nữa. Trong khoảng thời gian này, hắn đã ăn khoảng mười tấn máu thịt nhưng vẫn không thể dừng ăn.
Thực lực của Lâm Đông theo đó tăng vọt, khi triển khai thi vực đã mở rộng gấp đôi phạm vi. Khoảng chừng được hai mươi thước, càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Lâm Đông phát hiện, trên bầu trời ngoài cửa sổ, thường xuyên có tiếng trực thăng bay ngang, hoạt động của con người thay đổi rất nhiều.
Theo thông tin mà hắn thu thập được, điều này là do sự gia tăng của số lượng người thức tỉnh và đang tiến hành cứu hộ xung quanh. Ngày nay, số người trong hầm trú ẩn chính thức của thành phố Giang Bắc đã tăng lên năm mươi ngàn người, trong đó số người thức tỉnh là bảy ngàn người.
Bọn họ được xếp theo danh sách một trăm người mạnh nhất. Thứ tự càng cao thì sức mạnh càng lớn, tất cả chỉ dựa trên việc phân tích dữ liệu và chưa trải qua xếp hạng thực chiến.
Ngoại trừ những điều đó ra, mỗi ngày bọn họ đều công bố một số tin tức về đội cứu hộ ra ngoài. Đề phòng trường hợp người sống sót nhận sai, hoặc bị những kẻ có lòng ác lừa gạt.
Hầu hết các trang mạng đều tê liệt, không còn chương trình gì để xem, chỉ có radar trong nơi trú ẩn truyền tín hiệu mới nhận được sóng.
“Tin tức về đội cứu hộ hôm nay: Chúng tôi sẽ gửi nhân viên cứu hộ Trình Lạc Y và Tôn Tiểu Cường, hai người thức tỉnh sắp hạ cánh xuống đại học thành phố, yêu cầu những người sống sót chờ đợi gần đó để được giải cứu."
“Hả?" Vốn Lâm Đông cũng không để ý nhiều.
Khi hắn nghe thấy hai cái tên này thì buông cái ly đế cáo trong tay xuống, đưa mắt quan sát cẩn thận. Trên tv có hình ảnh hai người xuất hiện, người đầu tiên là một cô gái xinh đẹp, tóc dài thẳng, da rất trắng. Đôi mắt to tròn, đen nhánh nhưng không hề trong veo, ngược lại còn vô hồn giống như lãnh đạm vậy.
Nhưng nhan sắc của cô gái đúng là đỉnh cao, lại phối hợp với khuôn mặt vô cảm kia khiến cho mọi người cảm thấy cô ấy không giống thật, mà giống người giả hơn.
Người thứ hai mà một chàng trai có làn da ngăm đen, hai má gầy gò, tóc xoăn. Điểm đáng chú ý nhất chính là đôi mắt của hắn, một cái nhìn thẳng, một cái liếc xéo, trông có vẻ thiểu năng.
Hai người đứng cạnh nhau xảy ra sự chênh lệch giá trị nhan sắc rất lớn, tựa như mây với bùn vậy. Chỉ có điều Lâm Đông biết cả hai người này. Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn về phía vách tường treo ảnh chụp. Đó là hình chụp ở cô nhi viện, gần như chứa đựng tất cả ký ức thời thơ ấu của hắn.
Mà hai người kia, lại đều ở trên ảnh chụp. Lâm Đông có ấn tượng sâu sắc nhất với Trình Lạc Y, lúc nhỏ thường xuyên chơi cùng nhau. Sau đó không lâu thì viện trưởng nói Trình Lạc Y bị bệnh tâm thần, nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần, sau đó không gặp lại nữa.
Còn Tôn Tiểu Cường thì Lâm Đông vẫn còn nhớ một chút. Hắn nhớ Tôn Tiểu Cường bị dị tật bẩm sinh, là một đứa trẻ thiểu năng. Từ nhỏ đã phải có người canh chừng, vừa đẻ ra đã bị cha mẹ vứt bỏ.
Về vấn đề này, Lâm Đông nhớ lại một trường hợp kinh điển. Khi Tôn Tiểu Cường mười hai tuổi, nuôi một con chuột đồng. Sau đó chuột đồng bị bệnh, Tôn Tiểu Cường trực tiếp cho nó uống thuốc chuột.
Hình ảnh trên tv đã làm rung chuyển những kỷ niệm trong lòng Lâm Đông. Bạn chơi lúc nhỏ đã mười năm không gặp. Không ngờ rằng, hai người còn đi cùng nhau thành lập một đội cứu hộ.
“Một kẻ tâm thần, một kẻ thiểu năng có thể cứu người sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook