Ông già thấy thế, nâng súng bắn. Vậy mà gã gầy đã dùng tay không bắt được châm gây mê bắn ra. Tốc độ phản ứng của người thức tỉnh rất nhanh nhẹn.

“Cái gì…”

Trong lòng bọn họ tuyệt vọng, không chết trong miệng zombie hay quái vật lại chết trong tay đồng loại hơn nữa còn chịu tra tấn. Còn chẳng bằng chết trong miệng zombie, ít nhất cũng chết rất nhanh chóng.

“Cứu mạng.” Một cô gái thét lên chói tai, dù có gọi quái vật đến cũng phải đồng quy vu tận với bọn chúng.

“Rầm.” Gã gầy phất tay lên, đánh ngã cô gái xuống đất.

“Mẹ nó, muốn chết à?” Gã mập gằn giọng cũng muốn phóng thích sự thú tính của mình.

"Đã tận thế rồi, ai có thể tới cứu các ngươi? Hơn nữa ông đây là người thức tỉnh, toàn bộ thế giới này là của ông.” Hai kẻ đó đã trở thành những người nắm giữ sức mạnh lớn nhất, tự coi mình là tổ tông.

Nhưng vào lúc này đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: “Người thức tỉnh… Có ngon không?”

"Hả?" Mọi người nghe thấy giọng nói này, đều quay đầu nhìn qua.

Phát hiện một thanh niên anh tuấn, sắc mặt lạnh nhạt yên lặng đứng ở cửa.

"Tại sao còn có một tên nữa?" Gã mập cau mày nói.

Trong lòng ba cô gái chăm thú và bác bảo vệ đã vông cùng hoảng sợ. Vì bọn họ biết ở đây vốn không có Lâm Đông, hắn từ đâu xuất hiện vậy?

“Tên…” Bọn họ hít sâu một hơi, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Rốt cuộc đây là con người hay ma quỷ?

Gã gầy không quan tâm, gã đã giết vô số người, sớm đã chết lặng. Là đàn ông thì cứ thẳng tay giết thôi là được rồi. Vì thế gã tiến từng bước về phía Lâm Đông, không ngờ gã đã tiến vào khu vực ảnh hưởng.

“Nhóc con, ăn mặc sạch sẽ thật đó, đi chết đi.” Gã vung quyền đánh vào cằm hắn, với sức mạnh của gã thì đây hoàn toàn là một kích trí mạng với người bình thường.

Nhưng Lâm Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong mắt lóe ra một tia sáng đỏ. Một cảnh tượng quỷ dị xảy ra, nắm đấm của gã xuyên qua người Lâm Đông.

“Cái gì…” Gã phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Người đối diện như hoá thành ảo ảnh, rõ ràng đứng trước mặt gã nhưng không thể chạm vào.

Bác bảo vệ cũng sợ hãi, cảm giác bất an lan ra trong đáy lòng. Cảnh tượng này khiến người ta thật khó hiểu. Bọn họ đều ngây dại nhìn, nghĩ thầm người mới đến có vấn đề.

Ngay sau đó, Lâm Đông phất tay, một con dao găm xuất hiện, đâm thẳng vào ngực người đàn ông. Trước ngực gã không chảy máu nhưng vẻ mặt đông cứng, đồng tử rã ra, tắt thở mỏ mạng.

Đây cũng là một trong những năng lực của thi vực Lâm Đông, xuyên qua ngực trực tiếp tấn công trái tim. Hắn cầm dao găm trong tay, móc trái tim của gã kia ra. Trái tim đỏ tươi toả ra hơi nóng, nhỏ những giọt máu đầm đìa xuống đất.

“Quỷ… Quỷ…”

Mấy người còn lại chưa từng thấy qua hình ảnh khủng bố như vậy, bỗng cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay cả gã mập hung ác, hai chân cũng đang run rẩy.

Tuy nhiên, Lâm Đông vươn lưỡi ra dùng đầu lưỡi liếm vào trái tim.

“Chà, đúng là khó ăn…” Máu của gã này không sạch sẽ hơn nữa năng lượng bên trong cũng không khác gì người bình thường.

"Người thức tỉnh cũng không ngon lắm." Lâm Đông thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng nghĩ lại, cũng không đúng lắm. Theo tin tức chính thức công bố, sức mạnh của người thức tỉnh bắt nguồn từ đầu. Nghĩ vậy, Lâm Đông nhìn về phía thi thể xụi lơ dưới chân.

Tiện tay vứt trái tim trên lưỡi dao sang một bên, sau đó đâm vào trán gã đàn ông, bổ đầu gã ra. Dùng con dao sắc nhọn, lấy não đan trong đầu gã ra. Đó là một quả bóng thịt có kích thường bằng ngón tay cái. Trong đó ẩn chứa năng lượng tinh khiết, cũng tản ra một cỗ hương thơm.

"Cái này không tồi..."

Lâm Đông thử cho vào miệng ăn, đúng là vô cùng ngọt ngào, giống như người bình thường ăn cherry vậy. Hơn nữa sức mạnh trong đó đã bị hắn hấp thu. Đáng tiếc quả cherry rất nhỏ, không ăn đủ.

Vì vậy hắn đưa mắt nhìn về phía gã đàn ông thấp béo, gã ta run rẩy. Giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, suýt chút nữa là tè ra quần, vội vàng kinh hô chạy trốn ra cửa.

“Mẹ ơi, quỷ, đừng giết tôi.” Gã vừa chạy ra cửa, sắp rời khỏi đó được rồi nhưng Lâm Đông đã vươn tay ra, năm ngón tay thon dài đâm vào gáy gã.

Hơn nữa hắn còn dùng năng lực của thi vực, xuyên qua vỏ não mà lấy não đan ra. Gã mập liệt nửa người, mềm nhũn ngã xuống đất, chết một cách bất đắc kỳ tử. Lâm Đông giơ tay một cái liền giết chết hai người thức tỉnh, có thể nói là cực kỳ hung tàn.

"Làm ơn... Đừng giết tôi!"

“Hu hu hu, tha cho chúng ta đi."

"..."

Những người sống sót, sợ hãi Lâm Đông đến cực điểm. Co lại thành một đoàn, không ngừng cầu xin tha. Ánh mắt Lâm Đông đánh giá mấy người họ, máu thịt của người bình thường không có ý nghĩa gì với hắn ta. Bình thường chỉ được coi là 'thức ăn cho chó'.

"Ừm, không giết các ngươi."

"Thật... Thật sao?” Vẻ mặt mấy người họ kinh ngạc.

Lâm Đông gật đầu: "Tôi không phải là ma quỷ gì..."

"Vâng..."

Mấy người há miệng, tỏ vẻ hoài nghi. Trước đó còn cảm thấy Lâm Đông còn khủng khiếp hơn ma quỷ, vào đúng lúc này ngoài phòng bỗng nổi lên một trận gió tanh, một cỗ hung ác tràn ngập không khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương