Không bao lâu sau, Lâm Đông đến trước cổng đại học Giang Bắc, có không ít zombie đang lang thang. Lâm Đông trực tiếp nghiền nát chúng, lao thẳng đến ký túc xác nữ.
Ba zombie đàn em nhảy từ trong xe ra, rốt cuộc Tanker đã thoát khỏi sự kìm kẹp, đưa đôi mắt hung dữ nhìn quanh bốn phía. Hắn phát hiện cảnh quan đã thay đổi, hoàn toàn khác với trước khi nhảy vào ‘hộp đen’. Dựa vào IQ hiện giờ của hắn, tất nhiên không thể hiểu được chuyện gì xảy ra.
"Chẳng lẽ.... Vào 'hộp đen' là có thể đổi chỗ?”
“Gừ!” Sau khi Tanker hiểu rõ, ngửa đầu lên trời hét lớn một tiếng.
Tiếng hét kinh thiên chấn địa, làm vỡ toàn bộ cửa kính xung quanh. Tất cả zombie ở khu vực gần đó cũng sợ hãi không thôi, nhao nhao lùi về phía sau.
Lâm Đông cũng bị hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.
"Anh gào cái gì thế?"
"Gầm gừ! Tôi cũng không biết tôi gầm cái gì.” Tanker đáp, vẻ mặt rất bối rối.
Lâm Đông không nói nổi nên lời: “...”
Con hàng này thật là ngốc nghếch mà.
Tiếng zombie gầm lên dữ dội, khiến một đàn chim hoảng sợ bay mất. Người còn sống trong ký túc xá nữ cũng nghe thấy, bị doạ sợ không nhẹ.
Từ San đang lạnh run: "Chẳng lẽ... Lâm Đông bị zombie ăn thịt rồi?”
“Chắc thế, hồi nãy tôi nghe thấy có tiếng xe. Nhất định là bạn trai em đến khiến đám zombie chú ý.” Một nam sinh cường tráng nói.
“Có vẻ… Bạn trai em rất yêu em, mới mạo hiểm như đến gặp em.” Một nam sinh cao lớn khác nói.
Ba nam sinh ở chung với Từ San đều thuộc đội bóng rổ của trường. Từ San nằm trong đội cổ vũ, thế nên bọn họ mới biết nhau.
"Hừ! Tình yêu gì chứ? Tôi chỉ cần biết gã đó không còn tác dụng nữa rồi.” Người cuối cùng cười nhạt, vỗ mông Từ San.
Gã rất thích việc nữ thần của người khác thần phục dưới thân mình, mang đến khoái cảm khó nói thành lời.
Từ San không hề khó chịu, oán trách nói: “Phải làm sao bây giờ? Tên Lâm Đông đó đúng là kẻ bỏ đi, đưa chút đồ ăn cũng không làm được.”
“Đợi chút.” Nam sinh bên cạnh nghiêng tai lắng nghe, thuận thế cầm ống thép lên.
"Hình như hành lang có tiếng động, có người lên đây.”
Mấy người còn lại lập tức yên tĩnh, lắng nghe tình huống bên ngoài. Quả nhiên, tiếng bước chân ngày càng gần đồng thời có tiếng zombie gầm nhẹ.
“Ôi chao, có vẻ như bạn trai ngoan của em đến rồi.” Một nam sinh nói.
Trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, mấy ngày qua thức ăn trong phòng ngủ đã cạn sạch, bọn họ đang rất đói bụng. Thậm chí cả khi đối mặt với người đẹp như Từ San cũng không còn hứng thú nữa.
“Làm việc theo kế hoạch.” Ba nam sinh cầm ống thép, trốn sang hai bên cửa.
Khi Lâm Đông bước vào thì bọn họ sẽ khống chế hắn rồi cướp lấy vật tư. Ngay từ đầu, cả ba đã không muốn Lâm Đông còn sống. Ngoại trừ ân oán ra mà nói, có thêm một người sống thì thức ăn sẽ bị chia nhỏ. Lâm Đông còn sống sẽ gây bất lợi không nhỏ với họ.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, không nhanh không chậm, lại có phần lạnh nhạt.
Xuyên qua lỗ mắt mèo, Từ San nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt anh tuấn kia chính là Lâm Đông.
"Mau vào đi." Từ San vội vàng mở cửa ra.
Lâm Đông bước vào phòng, dường như Từ San sợ hắn chạy mất nên vội vàng khóa trái cửa lại. Ba nam sinh kia cầm hung khí xuất hiện, bao vây Lâm Đông ở giữa.
“Đồ ăn đâu? Mày giấu đồ ăn ở đâu hả? Nhanh đưa ra đây.” Một nam sinh chất vấn.
Kế hoạch ban đầu là Lâm Đông vừa bước vào cửa đã bị hạ gục. Nhưng thấy trong tay hắn trống rỗng, cho nên trước tiên phải hỏi rõ ràng.
Lâm Đông không thay đổi sắc mặt, vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Từ San.
Đón nhận ánh mắt của hắn, Từ San không hề có chút cảm giác áy náy: “Tôi thừa nhận mình gạt anh, nhưng đã đến nước này rồi tôi sẽ không giải thích nữa, người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Lâm Đông vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta giữ im lặng.
Nhưng ba chàng trai kia đã rất sốt ruột:
“Mày mở miệng đi chứ? Giấu đồ ăn ở đâu hả?”
“Mau giao ra đây, nếu không sẽ đánh chết mày.”
“Tận thế rồi, đừng tưởng tao không dám giết người.”
“...”
Cảm giác đói khát mãnh liệt, khiến bộ mặt ba người dữ tợn hẳn lên. Lúc này Lâm Đông cảm thấy, nhân loại đói khát cũng giống như zombie vậy, sắp mất đi lý trí rồi.
“Đồ ăn đâu? Không nói tao đánh chết mày.” Cuối cùng một người không chịu được, dùng ống thép đập thẳng vào người Lâm Đông.
Nam sinh này luyện thể thao, nên vóc người cường tráng, thể lực mạnh mẽ. Tiếng ống thép vụt qua trong không khí rất lớn, người bình thường khó lòng ngăn cản nổi.
Nhưng Lâm Đông giơ tay lên, "rầm" một tiếng chặn ống thép lại. Toàn thân vẫn không nhúc nhích nhưng ống thép đã không thể di chuyển nữa rồi.
"Hả?" Khuôn mặt nam sinh cả kinh, ra sức muốn rút ống thép ra.
Nhưng bàn tay của Lâm Đông giống như kìm sắt. Mặc cho gã dùng sức thế nào, cũng không có kết quả. Hai nam sinh còn lại hoảng sợ, muốn lên giúp đỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook