Trong cổ họng hắn chỉ phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn giống như zombie. Ba người thấy thế thì trợn mắt há mồm, cả người đều choáng váng.
“Mẹ kiếp! Zombie à?” Trong ấn tượng của bọn họ, zombie đều rất dữ tợn khủng khiếp.
Làm gì có được dáng vẻ sạch sẽ như người đứng trước mặt này chứ?
“Biến thành zombie cũng tốt, trực tiếp giết chết là được!”
Vương Thông nắm chặt rìu cứu hoả, trong suy nghĩ của hắn việc giải quyết một zombie dễ hơn rất nhiều so với việc giết một con người. Hai người còn lại gật đầu, lập tức muốn động thủ.
Nhưng trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân, vì âm thanh vừa rồi phát ra từ Lâm Đông để gọi ba đàn em đến.
“Cái gì? Còn zombie sao?” Vương Thông lập tức cảnh giác.
Nhưng cũng không e ngại lắm, dù sao gã giết quen tay rồi, thêm một hay hai con cũng đâu có gì khác biệt?
Dựa vào tiếng bước chân, gã đoán không có nhiều zombie đến cho lắm. Trên người ba kẻ ấy bọc giấy báo quấn băng dính, ít nhất cũng phòng ngừa được đôi chút, hoàn toàn có thể giải quyết những zombie mới đến.
Quả nhiên, chỉ có ba con zombie xuất hiện ở hành lang. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là trong tay chúng có cầm theo đồ.
"Đó là...." Ba người Vương Thông nhướng mày.
Họ đã nhận thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại lập tức kinh hãi thất sắc.
"Nỏ chữ thập?"
“Gào!” Ba con zombie đồng loạt nâng nỏ lên, nhắm ngay đám người Vương Thông.
"Mẹ kiếp???" Vương Thông kinh hô một tiếng, trợn tròn mắt.
Gã ta không bao giờ nghĩ rằng zombie còn có thể sử dụng vũ khí. Ba người lập tức phát hiện ra, zombie này không giống bình thường. Chúng không xông lên cắn xé mà đã được huấn luyện bài bản.
“Mẹ nó, cả zombie cũng biết cách dùng nỏ, trời đất còn thiên lý hay không đây?”
Cảnh tượng này một lần nữa lật đổ nhận thức của ba người.
"Anh Vương, phải làm sao bây giờ?"
Ngay cả Đông Tử vừa rồi còn rất hung hãn, lúc này cũng hết sức bối rối.
Vương Thông chau mày: “Hết cách rồi, cược xem chúng bắn có trúng không!”
“Được, vậy thì liều mạng với chúng.” Đông Tử trả lời.
Lúc này, Lâm Đông đã ra lệnh bắn tên.
“Xoẹt!” Tiến sĩ zombie bắn tên vô cùng chuẩn xác, một phát đã trúng đích, trực tiếp xuyên thủng gáy của Đông Tử, khiến cả người gã ta bật ngửa ra sau.
"Con mẹ nó..." Vương Thông trợn to mắt, lần đặt cược này gã thua rồi.
“Xoẹt! Xoẹt!” Hai mũi tên khác được bắn đến, nữ zombie bắn cũng rất chuẩn. Mũi tên xuyên qua cổ họng một kẻ, cũng là một phát bắn trí mạng.
Chỉ có zombie huấn luyện viên thể hình tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản. Hắn có vẻ ngốc nghếch, mũi tên bắn ra đâm trúng ngực Vương Thông, cắm sâu vào phổi.
"A!" Vương Thông lập tức gào thét đau đớn, ngã xuống đất theo quán tính.
Gã ta vật lộn để đứng dậy nhưng zombie huấn luyện viên đã gầm lên một tiếng, xông lên phía trước khống chế gã nhưng không cắn xé gã. Zombie rất giống với sói, nếu không có lệnh của vua zombie thì chúng sẽ không gặm nhấm con mồi.
Vương Thông cắn chặt răng, cuối cùng đã hiểu vì sao những con zombie này có tổ chức và kỷ luật như vậy, vua của chúng chính là Lâm Đông.
"Chẳng lẽ chúng có lý trí… Có thể hiểu được lời mình nói sao?” Vương Thông phân tích trong lòng, sau đó cố nén đau đớn nói.
"Làm ơn! Tha mạng cho tôi đi, tôi cũng có nỗi khổ tâm… Làm ơn, chỉ cần thả tôi ra, muốn tôi làm gì cũng được.”
Lâm Đông tiến từng bước một đến bên cạnh người Vương Thông. Hắn vươn tay ra, nắm lấy mũi tên cắm trước ngực gã sau đó bất ngờ rút ra.
Máy tươi lập tức tuôn trào như suối nhỏ.
"Á." Vương Thông gào lên lần thứ hai, trong lòng vô cùng sợ hãi chẳng biết tên zombie kỳ quái này muốn làm gì.
Lâm Đông lấy một chiếc ống hút nhựa từ trong không gian trữ vật ra.
“????” Khuôn mặt Vương Thông hết sức hoang mang, dường như đã thoáng đoán ra được ý định của hắn.
"Không biết máu người này có mùi vị như thế nào? Ẩn chứa bao nhiêu năng lượng..." Lâm Đông suy nghĩ, dù sao cũng chưa uống máu tươi, nên muốn thử.
Hắn ta đặt ống hút vào vết thương của Vương Thông, sau đó nhẹ nhàng hút vào. Gần như ngay lập tức, hắn quay đầu nhổ hết máu ra ngoài.
“Gã này quá béo, lượng mỡ trong máu quá cao…”
Thấy tình cảnh trước mắt, Vương Thông càng thêm mơ hồ. Máu của gã bị zombie ghét bỏ sao? Vậy chắc sẽ tha mạng cho gã chứ nhỉ?
Nhưng một giây sau, tâm lý chờ may của Vương Thông liền tan biến, một cái miệng dữ tợn, đang nhào đến chiếc cổ của gã.
Lâm Đông ra lệnh giết người, ba đàn em đói bụng sắp chết rồi, thế nên chúng không kén ăn. Không lâu sau, bữa tiệc đẫm máu này kết thúc. Khóe miệng ba đàn em có vết máu dù vẫn thoả mãn. Nhưng lòng trung thành với Lâm Đông đã cao hơn trước, thậm chí là sùng bái.
Đi theo đại ca có thịt để ăn.
“Reng, reng, reng…”
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên.
"Ai lại dùng tiếng chuông dở tệ như vậy?"
Lâm Đông liếc mắt quan sát, phát hiện tiếng động này phát ra từ túi quần của Vương Thông. Hắn ta nhặt lên rồi ấn nút nghe, bên trong vang lên giọng nói đe dọa của một người đàn ông.
“Vương Thông, tao nhắc trước là mày đừng có giở trò. Nhanh chóng mang vật tư về đây, vợ mày đang ở trong tay tao, nếu như không có vật tư. Ha ha ha …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook