“Tôi chỉ ăn bít tết tái sống, thịt chín 10%, khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên đám gia súc vào buổi sáng, thì tôi bắt đầu ăn được rồi.” Lâm Đông.

...

Sáng sớm, trong trang trại, một đám công nhân giết mổ đang vận chuyển thịt sống, nhưng điều kỳ lạ là ngoài thịt, họ còn chuẩn bị những bình máu đỏ tươi.

Dưới cái nắng rực rỡ của ánh mặt trời, chất lỏng màu đỏ tươi trong bình thuỷ tinh lấp lánh sắc đỏ xinh đẹp, tựa như rượu nho thượng hạng vậy.

"Anh Lưu, anh nói ông chủ Lâm bị sao vậy? Trang trại đang làm hoạt động tốt, tại sao lại làm thịt tất cả đám gia súc chứ?” Một công nhân giết mổ tò mò hỏi.

Một công nhân khác hoà nhã đáp: “Đúng vậy, vấn đề là… Hắn cần nhiều máu như vậy làm gì?”

Quản đốc Lưu cũng không hiểu nhưng chẳng muốn để bản thân mất mặt liền đáp: “Bớt tám nhảm đi, tranh thủ làm việc."

"Vâng... Được rồi, được rồi.” Công nhân tiếp tục bận rộn.

Họ đeo khẩu trang mang găng tay trắng, ngay cả tóc cũng được bọc lại.

Quản đốc Lưu tiếp tục dặn dò: "Mọi người nhất định phải giữ gìn vệ sinh, dù trong thịt chỉ lẫn một sợi tóc thì ông chủ Lâm cũng sẽ không trả tiền công."

"Hiểu rồi, anh Lưu cứ yên tâm.” Công nhân đồng thanh đáp.

Nhưng sau lưng, bọn họ vừa làm vừa bàn luận:

“Haizz, mấy người có nghe nói không? Ông chủ Lâm không phải là người bình thường.”

“Có chuyện gì thế? Tôi thấy ông chủ rất tốt, có gì đâu mà không bình thường? "

“Ông chủ có bệnh sạch sẽ, ghét đồ bẩn.”

“Cũng chẳng trách được, ai cũng thế cả, tôi nói ông chủ…”

"Khụ! Đừng nói nữa. "

Cách đó không xa có một thanh niên đi tới, dáng người cao ngất thon gầy, mặc áo sơ mi trắng tinh không một nếp nhăn. Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan cương nghị, tựa như một tác phẩm thủ công điêu khắc tinh thế, diện mạo vô cùng anh tuấn.

Chàng thanh niên bước đi dưới ánh mặt trời, lẽ ra phải mang đến cho người ta cảm giác ấm áp. Nhưng trong đôi mắt hẹp dài, lại lộ ra vài phần hờ hững.

Quản đốc Lưu vội vàng chạy tới: "Ông chủ Lâm, một ngàn năm trăm con trâu, ba ngàn con heo, và hơn mười ngàn con gà của ngài đã được làm thịt xong xuôi.”

"Ừm." Lâm Đông gật đầu.

Ánh mắt đảo qua các bọc thịt tươi được bao lại bởi màng bọc thực phẩm cùng với số lượng chai thuỷ tinh đựng máu đỏ tươi, hắn cảm thấy rất hài lòng.

"Kết toán tiền công đi."

"Cám ơn, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ."

Trên mặt quản đốc Lưu lộ ra sự vui mừng, vô thức vươn tay ra muốn bắt tay với hắn. Nhưng Lâm Đông đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, không nhúc nhích.

Lúc này quản đốc Lưu mới sực nhớ ra gì đó, biểu cảm xấu hổ. Lâm Đông có bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc thể xác với người khác, đây đã là quy tắc bất thành văn.

"Ông chủ Lâm, vậy chúng tôi đi đây, hy vọng lần sau lại được hợp tác với ngài.” Quản đốc Lưu ngượng ngùng cười, hậm hực rút tay về.

Gần như ngay lập tức, ông ta cùng với đám công nhân đã ngồi trên một chiếc xe buýt nhỏ và nhanh chóng rời đi.

Lâm Đông nhìn họ đi xa, hắn đi tới trước những miếng thịt sống và số máu tươi kia. Bàn tay hắn vung lên một cái, những thứ đó đã lập tức biến mất. Tất cả số đồ ấy đã được Lâm Đông đưa vào không gian lưu trữ.

Chiều dài, chiều rộng, chiều cao của không gian mỗi cái 1000 thước, bên trong thời gian sẽ đứng yên không thay đổi. Dù cất đồ gì bên trong, khi lấy ra sẽ chẳng có bất kỳ thay đổi nào.

Sở dĩ Lâm Đông làm như vậy là do hắn là người trọng sinh, sống lại tại thời điểm nửa tháng trước khi mạt thế xảy ra, còn có thêm không gian lưu trữ làm át chủ bài.

Tình cảnh thế giới khi tận thế xảy ra rất khủng bố, zombie hoành hành, thực vật biến dị mọc um tùm. Nhân loại vì thiếu thốn vật tư, vì một ổ bánh mì, một chai nước sạch mà lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết.

Thậm chí không ngại bán đứng bạn bè thân thiết, ruồng bỏ thân nhân, hoàn toàn xé bỏ lớp nguỵ trang lương thiện. Nếu là người bình thường trọng sinh trước ngày tận thế, suy nghĩ đầu tiên chắc là phải đi tích trữ vật tư, lương thực, nguồn nước. Nhưng Lâm Đông lại không như vậy, hắn chỉ đi thu gom thịt sống và máu tươi.

Bởi vì... Hắn chính là một con zombie!

Máu thịt với zombie mà nói quá quan trọng, không đóng vai trò như thức ăn mà còn là nguồn năng lượng giúp zombie liên tục tiến hoá mạnh mẽ, trở thành vua zombie. Một con zombie có đủ máu thịt để ăn, tốc độ trưởng thành vô cùng khủng bố.

Trước mắt, máu thịt chính là nguồn tiến hoá của zombie. Vì thế Lâm Đông muốn trở nên cường đại, tất cả đều phụ thuộc vào việc hắn có thể ăn được bao nhiêu máu thịt.

Lúc này, hắn nhận được một cuộc điện thoại, là nhân viên siêu thị Tô Tiểu Nhu gọi tới.

"Ông chủ, ông đặt một trăm ngàn phần bít tết đông lạnh, người ngàn phần xương gà, còn có mười tấn xương bò, hàng đều đã đến cả.”

"Ồ, nói với các nhà cung cấp lớn, tiếp tục đặt hàng." Lâm Đông dặn dò.

"Cái gì? Vẫn tiếp tục nhập hàng ư?"

Giọng điệu Tô Tiểu Nhu trở nên kinh ngạc: “Nhưng mà… Ông chủ, chúng tôi không có đủ tiền mặt, ngay cả tiền đặt cọc cũng không thể trả nổi.”

“Chuyện tiền nong để tôi lo, các cô cứ nhập hàng là được.”

“À, vậy được.” Tô Tiểu Nhu trả lời.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn rất khó hiểu, đâu phải Lâm Đông thiếu tiền, còn trữ nhiều hàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ sắp tận thế ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương