Thị Vệ Sinh Bánh Bao
-
Chương 28: Ghen rồi 2
Tin tức của ảnh vệ quả thật chính xác, Cốc Duy Kinh đang ở Thục Xuyên, Trâu lão gia tử nói cho nơi ẩn cư của Cốc Duy Kinh, lại viết thêm một phong thư, để Hình Bắc Minh và các ảnh vệ an tâm một chút.
Trâu lão gia tử hiếu khách giữ Hình Bắc Minh lại thêm một thời gian, Hình Bắc Minh cười đồng ý.
Sau khi hạ nhân đưa bọn họ đến phòng lui xuống, Hình Bắc Minh lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng, tốc độ cực nhanh, không khỏi khiến Ảnh Thất, người chứng kiến tận mắt, cảm thán không thôi.
“Thập Thất đang ở phòng nào?” Đây là chuyện Hình Bắc Minh quan tâm nhất.
“Ở ngay bên cạnh, chủ tử.” Ảnh Thất đáp, hắn vừa hỏi hạ nhân.
Thế là Hình Bắc Minh hùng hùng dũng dũng đi sang phòng bên chia giường sẻ gối với ảnh vệ nhà mình, để lại Ảnh Thất đứng một mình trong phòng không biết nên vui hay buồn.
Thập Thất đang ngồi bên bàn ngẩn người, thấy Hình Bắc Minh đẩy cửa vào thì vội đứng lên: “Chủ tử.”
Hình Bắc Minh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lại nhìn nhìn số thức ăn còn đầy trên bàn, nhíu mày: “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, thức ăn không hợp khẩu vị?” Đây là những thứ hắn đặc biệt dặn dò Thập Nhị đi mua, không khác những thứ vẫn ăn gần đây nhiều lắm, chẳng lẽ đã ngán rồi?
Thập Thất lắc đầu liên tục: “Không phải vậy, chủ tử! Thuộc hạ… Chỉ là không đói lắm.”
“Thật không?” Hình Bắc Minh vẫn cảm thấy không đúng, chợt nghĩ đến, chẳng lẽ là lần trước xe ngựa rung lắc bị động thai khí: “Bụng khó chịu?”
Thập Thất chỉ kịp thấy Hình Bắc Minh lao vút một cái, tới trước mặt sờ bụng mình, nhìn người đang lo lắng hỏi han trước mắt, đột nhiên lại không nói được lời nào.
Hình Bắc Minh thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nói câu nào, vội gọi: “Ảnh Thất.”
Cửa mở đóng một cái, Ảnh Thất hoảng hốt chạy vào: “Chủ tử, Thập Thất có chuyện gì sao?”
“Ngươi xem thử xem, không chịu ăn, sắc mặt còn khó coi như vậy.”
“Vâng.” Ảnh Thất đỡ Thập Thất ngồi xuống ghế, bắt mạch, không có gì không ổn, hắn vừa quan sát sắc mặt Thập Thất vừa hỏi: “Thật sự không có chỗ nào khó chịu? Bụng có ẩn ẩn đau hay có bị khó thở không?” Hắn vẫn có chút lo lắng thứ độc Thập Thất trúng lần trước sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Thập Thất lắc đầu: “Thật sự không có, chỉ là không muốn ăn cơm, có lẽ là không đói thật… Chỉ có điều…”
Hai người đối diện cùng nhìn hắn chằm chằm, cùng hỏi: “Có điều cái gì?”
Thập Thất nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người họ, cảm thấy không giấu thì tốt hơn, nếu chẳng may để ảnh hưởng đến bụng… Thì không hay. “Cảm thấy trong này ngột ngạt, có một luồng khí không lên không xuống, rất khó chịu.”
Ảnh Thất nhìn vị trí tay phải Thập Thất chỉ, trên mặt thoáng hiện ra biểu cảm khác thường, dè dặt hỏi: “Khi nào… Ý ta là tình trạng này xuất hiện từ khi nào?”
Thập Thất nghĩ nghĩ: “Chính là lúc trong rừng vừa nãy, Ly gia tiểu thư đó…”
Thập Thất đột nhiên im bặt, ba người đồng loạt nhìn ra cửa, có tiếng bước chân uyển chuyển đang hướng đến đây. rõ ràng là một nữ tử, đang nửa đêm một nữ nhân đến đây làm gì? Thập Thất bỗng cảm giác được có một ánh mắt lạnh như băng chỉa thẳng vào mình, hơi ngơ ngác.
“Cộc cộc!” hai tiếng, tiếp theo là giọng nói mềm mỏng: “Thiếu hiệp, thiếu hiệp ngủ rồi sao?” [Chi? Muốn vào ngủ chung? Giết!!]
Là Ly Uyển Nhi, nàng ta đến đây làm gì? Ảnh Thất cảm giác khí lạnh xung quanh càng lúc càng dày đặc, thấy Hình Bắc Minh hất đầu một cái, ý bảo: Mau đi giải quyết đi!
Sau khi Hình Bắc Minh và Thập Thất đi vào phòng trong, Ảnh Thất buông màn che xuống, như thế này thì với ánh nến người bên ngoài sẽ không thấy được phòng trong.
“Ly tiểu thư, có chuyện gì sao?” Ảnh Thất vờ ngạc nhiên hỏi.
Ly Uyển Nhi không nghĩ người mở cửa sẽ là hắn, nhưng điều chỉnh sắc mặt rất nhanh, “Thì ra là Thất đại phu, xin hỏi vị thiếu hiệp bị thương ở phòng nào?”
Ảnh Thất nhìn vào trong một cái, mặt lộ vẻ “không khéo”: “Thân thể không khỏe, đã ngủ rồi, Ly tiểu thư có việc gì hay là để ngày mai rồi nói?”
Ly Uyển Nhi cười e thẹn, giơ tay lên, đưa một chiếc bình ngọc ra: “Không cần đâu, Uyển Nhi đến chỉ để tạ ơn cứu mạng của vị thiếu hiệp ấy, bình Cửu Chuyển Hương Ngọc Lộ này là do người khác tặng cho cha ta, nghe nói trị thương rất tốt, nhờ Thất đại phu chuyển giúp, mong thiếu hiệp sớm ngày hồi phục.”
Nghe đoạn đối thoại bên ngoài, Hình Bắc Minh không khỏi hoài nghi thái độ của Ly Uyển Nhi, chẳng lẽ trong quãng thời gian Thập Thất bị bắt đã xảy ra chuyện không thể để người khác biết?
Bên này, trong đầu Thập Thất nghẹt đầy ân nhân ân nhân, ngực lại bắt đầu bức bối, hắn nắm tay lại đập mạnh mấy cái, bị Ảnh Thất vừa vén màn đi vào ngăn lại: “Thập Thất, đệ làm gì vậy? Đệ hiện tại không như trước, không được làm những chuyện thế này nữa!”
Bị Ảnh Thất quát bảo ngưng, Thập Thất ngượng ngùng thu tay lại, chỉ do hắn cảm thấy làm thế này sẽ dễ chịu hơn một chút, thật khi nãy ở trong phòng một mình cũng đã đấm không ít cái rồi…
Hình Bắc Minh xâu chuỗi mọi thứ lại, nhả ra kết quả hắn tự cho là đúng: “Quả nhiên là bị ám khí của nha đầu kia hại, không thể tha cho ả!” Cả Ly tiểu thư kia nữa, rõ ràng trước khi gặp bọn họ vẫn khỏe mạnh.
Ảnh Thất thở dài: “Chủ tử, ngài muốn ra tay với nàng ta, ngàn vạn lần không thể làm ở đây, thế nào cũng không thể không nể mặt Trâu lão gia tử. Hơn nữa Thập Thất hiện tại cũng không có gì đáng lo, thuộc hạ cảm thấy, Thập Thất thế này có thể do phiền muộn tích tụ trong lòng.”
Người mang thai tính tình nóng nảy, có chuyện này thật, Hình Bắc Minh gật đầu: “Vậy phải làm thế nào?”
Ảnh Thất âm thầm thở dài lần nữa: “Ngày mai rời khỏi Trâu gia, vừa đi vừa dạo, có lẽ thấy nhiều chuyện vui tâm trạng sẽ tốt lên.” Chuyện của hai người này, liên quan đến chủ tử, thế nào cũng không đến lượt một ảnh vệ như mình can dự vào, chỉ có thể chờ hai đương sự dần phát giác thôi…
Ngày hôm sau, bọn Hình Bắc Minh từ biệt Trâu lão gia tử. Trâu lão gia tử vỗ vai bảo khi nào quay về thì đến uống rượu, hai huynh đệ Trâu gia thì hận sao bọn họ không đi nhanh một chút, ngược lại Ly Uyển Nhi đứng mãi trước cửa nhìn theo chiếc xe ngựa của bọn họ xa dần, Tiểu Mai đứng bên cạnh khinh khỉnh nói: “Tiểu thư, người ta đã đi rồi! Thật không hiểu được tỷ, sao lại phải mời bọn họ đến làm khách, còn nữa, tỷ nói vài câu với vị công tử đó là được rồi, với tên thị vệ cũng khiêm nhường như vậy, với thân phận của hắn…”
“Vút…” Thứ gì đó lướt qua mặt Tiểu Mai cắm vào bức tường sau lưng, cắt đứt mấy câu nói ngạo mạn của nàng ta, biến sắc mặt nàng ta thành trắng bệch.
“Tiểu Mai, không sao chứ?” Ly Uyển Nhi cũng hoảng hốt giật nảy người, ám khí này được bắn đến hoàn toàn bất ngờ, hơn nữa chưa kịp đụng vào đã ghim vào tường, có thể thấy được nội công của người phóng cao cường bao nhiêu! Tiểu Mai dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, ngày thường thích nghịch ám khí khoe khoang mồm mép, lần này bị dọa cho không nói được lời nào, khuôn mặt trắng nhợt chầm chậm xoay qua.
Ám khí ghim trên tường cực kì quen mắt, là ám khí của mình…
Lần khởi hành này có sự giúp đỡ của Trâu lão gia tử cho nên trong lòng người nào cũng có phần tự tin, cho nên cũng rất nhiệt tình với đường phố náo nhiệt.
Ảnh Thất dừng xe trước một hiệu thuốc, vén màn lên hỏi ý Hình Bắc Minh: “Chủ tử, thuộc hạ vào hiệu thuốc mua chút thảo dược, ngài và Thập Thất ở trên xe ngựa chờ… Hay ra ngoài đi dạo một chút…”
Hình Bắc Minh đáp lời, sau đó bỏ sách xuống hỏi Thập Thất đang vén màn xe háo hức nhìn ra ngoài: “Xuống đi dạo cùng bản bảo chủ.”
“Vâng, chủ tử.” Trong lời nói cung kính mang theo sự sốt ruột và hân hoan khó nhận ra.
Bên đường có rất nhiều gánh hàng đang rao, Hình Bắc Minh lướt mắt một cái, đi thẳng đến gánh trái cây, người bán thấy khí chất hai người bất phàm, miệng liên tục chào mời: “Ai nha, chỉ nhìn qua biết ngay công tử là người phú quý, nên ăn hoa quả của tiểu nhân, quả nào cũng tươi, ăn không ngon không lấy tiền, ngài xem quả táo này, quả quýt này…”
Hình Bắc Minh lẩm nhẩm trong lòng, thuận tay chỉ mấy loại: “Lấy mỗi thứ một ít.”
“Được được!” Chủ gánh lấy một cái túi lưới ra, cố sức nhét hoa quả vào, thấy Hình Bắc Minh chuyển sang hướng khác, vội giới thiệu: “Công tử, số sơn trà và sơn môi này đều được tiểu nhân hái từ rừng xuống, rất tươi, có muốn lấy một ít không?”
Hình Bắc Minh gật đầu, mặt chủ gánh lập tức như nở hoa: “Công tử, ngài mua nhiều như vậy, tiểu nhân bán rẻ cho ngài, tổng cộng ba mươi đồng.”
Thập Thất rất tự giác đi đến xách hoa quả, sau đó trả tiền, kết quả bị Hình Bắc Minh trừng cho đông cứng tại chỗ: “Thập Nhất.”
Thập Thất bất đắc dĩ đi theo Hình Bắc Minh, hai tay thảnh thơi làm đại gia, chỉ khổ cho Thập Nhất làm khuân vác kiêm trả bạc.
Kết quả khi Ảnh Thất đi ra từ hiệu thuốc, liền thấy Hình Bắc Minh và Thập Thất đi từ phía đối diện tới, phía sau là Thập Nhất đã lâu không gặp, đang ôm một đống thứ lắc lư lắc lư, Ảnh Thất cố nhịn cười, đi đến đỡ lấy một ít, bỏ lên xe ngựa. Thập Thất xách một bình rượu xấu hổ cười cười.
Đang chuẩn bị lên xe tiếp tục lên đường, đột nhiên trên đường lớn xôn xao, có tiếng ngựa hí và tiếng đổ vỡ, còn có tiếng mắng chửi the thé của một nam nhân đệm thêm. Bọn họ nhìn về phía sau, thứ đầu tiên thấy là một nam tử đầu tóc rối tung đang chạy trốn bằng cả chân lẫn tay, phía sau bụi cuốn mù mịt, có thể thấy người đuổi theo hắn không ít.
Bọn họ không kịp tìm hiểu, nhưng người này rõ ràng là sợ hãi cực kì, lao bừa đến chỗ Thập Thất!
Trâu lão gia tử hiếu khách giữ Hình Bắc Minh lại thêm một thời gian, Hình Bắc Minh cười đồng ý.
Sau khi hạ nhân đưa bọn họ đến phòng lui xuống, Hình Bắc Minh lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng, tốc độ cực nhanh, không khỏi khiến Ảnh Thất, người chứng kiến tận mắt, cảm thán không thôi.
“Thập Thất đang ở phòng nào?” Đây là chuyện Hình Bắc Minh quan tâm nhất.
“Ở ngay bên cạnh, chủ tử.” Ảnh Thất đáp, hắn vừa hỏi hạ nhân.
Thế là Hình Bắc Minh hùng hùng dũng dũng đi sang phòng bên chia giường sẻ gối với ảnh vệ nhà mình, để lại Ảnh Thất đứng một mình trong phòng không biết nên vui hay buồn.
Thập Thất đang ngồi bên bàn ngẩn người, thấy Hình Bắc Minh đẩy cửa vào thì vội đứng lên: “Chủ tử.”
Hình Bắc Minh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lại nhìn nhìn số thức ăn còn đầy trên bàn, nhíu mày: “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, thức ăn không hợp khẩu vị?” Đây là những thứ hắn đặc biệt dặn dò Thập Nhị đi mua, không khác những thứ vẫn ăn gần đây nhiều lắm, chẳng lẽ đã ngán rồi?
Thập Thất lắc đầu liên tục: “Không phải vậy, chủ tử! Thuộc hạ… Chỉ là không đói lắm.”
“Thật không?” Hình Bắc Minh vẫn cảm thấy không đúng, chợt nghĩ đến, chẳng lẽ là lần trước xe ngựa rung lắc bị động thai khí: “Bụng khó chịu?”
Thập Thất chỉ kịp thấy Hình Bắc Minh lao vút một cái, tới trước mặt sờ bụng mình, nhìn người đang lo lắng hỏi han trước mắt, đột nhiên lại không nói được lời nào.
Hình Bắc Minh thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nói câu nào, vội gọi: “Ảnh Thất.”
Cửa mở đóng một cái, Ảnh Thất hoảng hốt chạy vào: “Chủ tử, Thập Thất có chuyện gì sao?”
“Ngươi xem thử xem, không chịu ăn, sắc mặt còn khó coi như vậy.”
“Vâng.” Ảnh Thất đỡ Thập Thất ngồi xuống ghế, bắt mạch, không có gì không ổn, hắn vừa quan sát sắc mặt Thập Thất vừa hỏi: “Thật sự không có chỗ nào khó chịu? Bụng có ẩn ẩn đau hay có bị khó thở không?” Hắn vẫn có chút lo lắng thứ độc Thập Thất trúng lần trước sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Thập Thất lắc đầu: “Thật sự không có, chỉ là không muốn ăn cơm, có lẽ là không đói thật… Chỉ có điều…”
Hai người đối diện cùng nhìn hắn chằm chằm, cùng hỏi: “Có điều cái gì?”
Thập Thất nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người họ, cảm thấy không giấu thì tốt hơn, nếu chẳng may để ảnh hưởng đến bụng… Thì không hay. “Cảm thấy trong này ngột ngạt, có một luồng khí không lên không xuống, rất khó chịu.”
Ảnh Thất nhìn vị trí tay phải Thập Thất chỉ, trên mặt thoáng hiện ra biểu cảm khác thường, dè dặt hỏi: “Khi nào… Ý ta là tình trạng này xuất hiện từ khi nào?”
Thập Thất nghĩ nghĩ: “Chính là lúc trong rừng vừa nãy, Ly gia tiểu thư đó…”
Thập Thất đột nhiên im bặt, ba người đồng loạt nhìn ra cửa, có tiếng bước chân uyển chuyển đang hướng đến đây. rõ ràng là một nữ tử, đang nửa đêm một nữ nhân đến đây làm gì? Thập Thất bỗng cảm giác được có một ánh mắt lạnh như băng chỉa thẳng vào mình, hơi ngơ ngác.
“Cộc cộc!” hai tiếng, tiếp theo là giọng nói mềm mỏng: “Thiếu hiệp, thiếu hiệp ngủ rồi sao?” [Chi? Muốn vào ngủ chung? Giết!!]
Là Ly Uyển Nhi, nàng ta đến đây làm gì? Ảnh Thất cảm giác khí lạnh xung quanh càng lúc càng dày đặc, thấy Hình Bắc Minh hất đầu một cái, ý bảo: Mau đi giải quyết đi!
Sau khi Hình Bắc Minh và Thập Thất đi vào phòng trong, Ảnh Thất buông màn che xuống, như thế này thì với ánh nến người bên ngoài sẽ không thấy được phòng trong.
“Ly tiểu thư, có chuyện gì sao?” Ảnh Thất vờ ngạc nhiên hỏi.
Ly Uyển Nhi không nghĩ người mở cửa sẽ là hắn, nhưng điều chỉnh sắc mặt rất nhanh, “Thì ra là Thất đại phu, xin hỏi vị thiếu hiệp bị thương ở phòng nào?”
Ảnh Thất nhìn vào trong một cái, mặt lộ vẻ “không khéo”: “Thân thể không khỏe, đã ngủ rồi, Ly tiểu thư có việc gì hay là để ngày mai rồi nói?”
Ly Uyển Nhi cười e thẹn, giơ tay lên, đưa một chiếc bình ngọc ra: “Không cần đâu, Uyển Nhi đến chỉ để tạ ơn cứu mạng của vị thiếu hiệp ấy, bình Cửu Chuyển Hương Ngọc Lộ này là do người khác tặng cho cha ta, nghe nói trị thương rất tốt, nhờ Thất đại phu chuyển giúp, mong thiếu hiệp sớm ngày hồi phục.”
Nghe đoạn đối thoại bên ngoài, Hình Bắc Minh không khỏi hoài nghi thái độ của Ly Uyển Nhi, chẳng lẽ trong quãng thời gian Thập Thất bị bắt đã xảy ra chuyện không thể để người khác biết?
Bên này, trong đầu Thập Thất nghẹt đầy ân nhân ân nhân, ngực lại bắt đầu bức bối, hắn nắm tay lại đập mạnh mấy cái, bị Ảnh Thất vừa vén màn đi vào ngăn lại: “Thập Thất, đệ làm gì vậy? Đệ hiện tại không như trước, không được làm những chuyện thế này nữa!”
Bị Ảnh Thất quát bảo ngưng, Thập Thất ngượng ngùng thu tay lại, chỉ do hắn cảm thấy làm thế này sẽ dễ chịu hơn một chút, thật khi nãy ở trong phòng một mình cũng đã đấm không ít cái rồi…
Hình Bắc Minh xâu chuỗi mọi thứ lại, nhả ra kết quả hắn tự cho là đúng: “Quả nhiên là bị ám khí của nha đầu kia hại, không thể tha cho ả!” Cả Ly tiểu thư kia nữa, rõ ràng trước khi gặp bọn họ vẫn khỏe mạnh.
Ảnh Thất thở dài: “Chủ tử, ngài muốn ra tay với nàng ta, ngàn vạn lần không thể làm ở đây, thế nào cũng không thể không nể mặt Trâu lão gia tử. Hơn nữa Thập Thất hiện tại cũng không có gì đáng lo, thuộc hạ cảm thấy, Thập Thất thế này có thể do phiền muộn tích tụ trong lòng.”
Người mang thai tính tình nóng nảy, có chuyện này thật, Hình Bắc Minh gật đầu: “Vậy phải làm thế nào?”
Ảnh Thất âm thầm thở dài lần nữa: “Ngày mai rời khỏi Trâu gia, vừa đi vừa dạo, có lẽ thấy nhiều chuyện vui tâm trạng sẽ tốt lên.” Chuyện của hai người này, liên quan đến chủ tử, thế nào cũng không đến lượt một ảnh vệ như mình can dự vào, chỉ có thể chờ hai đương sự dần phát giác thôi…
Ngày hôm sau, bọn Hình Bắc Minh từ biệt Trâu lão gia tử. Trâu lão gia tử vỗ vai bảo khi nào quay về thì đến uống rượu, hai huynh đệ Trâu gia thì hận sao bọn họ không đi nhanh một chút, ngược lại Ly Uyển Nhi đứng mãi trước cửa nhìn theo chiếc xe ngựa của bọn họ xa dần, Tiểu Mai đứng bên cạnh khinh khỉnh nói: “Tiểu thư, người ta đã đi rồi! Thật không hiểu được tỷ, sao lại phải mời bọn họ đến làm khách, còn nữa, tỷ nói vài câu với vị công tử đó là được rồi, với tên thị vệ cũng khiêm nhường như vậy, với thân phận của hắn…”
“Vút…” Thứ gì đó lướt qua mặt Tiểu Mai cắm vào bức tường sau lưng, cắt đứt mấy câu nói ngạo mạn của nàng ta, biến sắc mặt nàng ta thành trắng bệch.
“Tiểu Mai, không sao chứ?” Ly Uyển Nhi cũng hoảng hốt giật nảy người, ám khí này được bắn đến hoàn toàn bất ngờ, hơn nữa chưa kịp đụng vào đã ghim vào tường, có thể thấy được nội công của người phóng cao cường bao nhiêu! Tiểu Mai dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, ngày thường thích nghịch ám khí khoe khoang mồm mép, lần này bị dọa cho không nói được lời nào, khuôn mặt trắng nhợt chầm chậm xoay qua.
Ám khí ghim trên tường cực kì quen mắt, là ám khí của mình…
Lần khởi hành này có sự giúp đỡ của Trâu lão gia tử cho nên trong lòng người nào cũng có phần tự tin, cho nên cũng rất nhiệt tình với đường phố náo nhiệt.
Ảnh Thất dừng xe trước một hiệu thuốc, vén màn lên hỏi ý Hình Bắc Minh: “Chủ tử, thuộc hạ vào hiệu thuốc mua chút thảo dược, ngài và Thập Thất ở trên xe ngựa chờ… Hay ra ngoài đi dạo một chút…”
Hình Bắc Minh đáp lời, sau đó bỏ sách xuống hỏi Thập Thất đang vén màn xe háo hức nhìn ra ngoài: “Xuống đi dạo cùng bản bảo chủ.”
“Vâng, chủ tử.” Trong lời nói cung kính mang theo sự sốt ruột và hân hoan khó nhận ra.
Bên đường có rất nhiều gánh hàng đang rao, Hình Bắc Minh lướt mắt một cái, đi thẳng đến gánh trái cây, người bán thấy khí chất hai người bất phàm, miệng liên tục chào mời: “Ai nha, chỉ nhìn qua biết ngay công tử là người phú quý, nên ăn hoa quả của tiểu nhân, quả nào cũng tươi, ăn không ngon không lấy tiền, ngài xem quả táo này, quả quýt này…”
Hình Bắc Minh lẩm nhẩm trong lòng, thuận tay chỉ mấy loại: “Lấy mỗi thứ một ít.”
“Được được!” Chủ gánh lấy một cái túi lưới ra, cố sức nhét hoa quả vào, thấy Hình Bắc Minh chuyển sang hướng khác, vội giới thiệu: “Công tử, số sơn trà và sơn môi này đều được tiểu nhân hái từ rừng xuống, rất tươi, có muốn lấy một ít không?”
Hình Bắc Minh gật đầu, mặt chủ gánh lập tức như nở hoa: “Công tử, ngài mua nhiều như vậy, tiểu nhân bán rẻ cho ngài, tổng cộng ba mươi đồng.”
Thập Thất rất tự giác đi đến xách hoa quả, sau đó trả tiền, kết quả bị Hình Bắc Minh trừng cho đông cứng tại chỗ: “Thập Nhất.”
Thập Thất bất đắc dĩ đi theo Hình Bắc Minh, hai tay thảnh thơi làm đại gia, chỉ khổ cho Thập Nhất làm khuân vác kiêm trả bạc.
Kết quả khi Ảnh Thất đi ra từ hiệu thuốc, liền thấy Hình Bắc Minh và Thập Thất đi từ phía đối diện tới, phía sau là Thập Nhất đã lâu không gặp, đang ôm một đống thứ lắc lư lắc lư, Ảnh Thất cố nhịn cười, đi đến đỡ lấy một ít, bỏ lên xe ngựa. Thập Thất xách một bình rượu xấu hổ cười cười.
Đang chuẩn bị lên xe tiếp tục lên đường, đột nhiên trên đường lớn xôn xao, có tiếng ngựa hí và tiếng đổ vỡ, còn có tiếng mắng chửi the thé của một nam nhân đệm thêm. Bọn họ nhìn về phía sau, thứ đầu tiên thấy là một nam tử đầu tóc rối tung đang chạy trốn bằng cả chân lẫn tay, phía sau bụi cuốn mù mịt, có thể thấy người đuổi theo hắn không ít.
Bọn họ không kịp tìm hiểu, nhưng người này rõ ràng là sợ hãi cực kì, lao bừa đến chỗ Thập Thất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook