Lương Viễn bước vào phòng, thấy Trình Tri Ân không có ở trên ghế tựa.

Lương Viễn nghe thấy tiếng động trong bếp liền bước tới, Trình Tri Ân đang đứng bên cạnh bồn rửa chén bằng inox trong bếp, mở vòi nước rửa con dao phay.

Lương Viễn đút tay vào túi quần, dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Trình Tri Ân đang nhặt rau.

Anh nhìn thấy cách nhặt rau của Trình Tri Ân, mới nhận ra mình thật ngốc.

Cậu rửa từng chỗ bẩn một.

Đầu tiên Trình Tri Ân chọn ra toàn bộ những cọng rau trông tốt, cắt bỏ rễ, đặt những lá xấu sang một bên.

Quá trình phân loại này rất nhanh.

Lương Viễn nhìn tay chân lanh lẹ của Trình Tri Ân, trong giây lát cảm thấy liệu mình có thể đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi hay không.

Trình Tri Ân quay đầu nhìn Lương Viễn ở cửa phòng bếp, con dao trên tay vẫn không dừng lại, nói: "Em nói này, anh Tiểu Viễn, anh sao vậy? Không phải càng nhìn càng giống trẻ con sao? Em đi đâu, anh liền đi theo đấy? Một năm trước anh còn lạnh lùng, sau một năm trở thành một con chó dính người? Anh muốn chọc ở đây làm gì? Giả nai à? "Trước kia khi trở về, Lương Viễn không phải học tập, thì cũng đọc sách.

Chính mình không có việc gì cậu liền đi trêu chọc vài cái, Lương Viễn mới đứng lên cùng chính mình ra tới đi bộ.

Trêu chọc không hợp liền đánh nhau một trận.

Chưa bao giờ như bây giờ, người này lại đến một quán ăn nhỏ dính lấy mình.

Lương Viễn bước chân dài vào phòng, "Em thiếu đánh à?" Anh chỉ thích nhìn Trình Tri Ân, người này tỏa ra ánh sáng như mặt trời.

Nhịn không được muốn đến gần hơn.

Chỉ cần người này ở trong tầm mắt, chính mình liền bị bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ.

Tuy nhiên, chỉ cần Trình Tri Ân nói, anh liền không khỏi ngứa tay.

Nhìn thấy khí thế của Lương Viễn, Trình Tri Ân nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, rụt cổ lại, "Này, anh không nghĩ mẹ em chỉ nói như vậy sao?" Nói xong liền nhái theo ngữ điệu của mẹ "Mẹ đánh gãy chân của con! Mẹ chính là cảnh cáo con!"
Trình Tri Ân làm giống y như đúc, Lương Viễn nghiêng đầu nhìn Lương Xuân Hoa đi tới, cười nhìn Trình Tri Ân.

"Nhãi ranh, mẹ nói chuyện như vậy sao?" Lương Xuân Hoa vừa vào tiệm đã mắng một câu, "Con ngứa da à?"
Trình Tri Ân nhạy cảm hơn Lương Viễn nhiều, quay đầu lại nhìn Lương Xuân Hoa, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, " Mẹ đang khóc à? "
"Sao mắc gì mẹ lại khóc?" Lương Xuân Hoa biết sự nhạy cảm của con trai mình, không nói nhiều lời, cầm lấy dao làm bếp của Trình Tri Ân.

"Nhà Nhị Đản lại bắt nạt gia đình chúng ta sao? Con đi chặt hắn." Trình Tri Ân xắn tay áo lên.

"Ta thấy con mới là đang ngứa da.

Con học theo mấy tên du thủ du thực* kia, muốn ăn cơm tù sao? Đến lúc đó ta sẽ không cho con ăn.

Con ra ngoài đi." Lương Xuân Hoa đem Trình Tri Ân đuổi ra khỏi phòng bếp.

(*du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp)
"Con không gãi được, có chỗ ngứa." Trình Tri Ân dường như thực sự rất ngứa.

Cậu ra khỏi bếp định đưa tay định gãi lưng của mình nhưng không được, cậu đứng ở góc tường cạ hai cái.


Lương Viễn cùng đi ra ngoài, nhìn Trình Tri Ân một chút, thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt anh cậu đã bớt đi, "Con lợn ngứa."
"Phiền anh gãi giùm con lợn ngứa này."
Lương Viễn lấy tay vói vào trong quần áo của Trình Tri Ân, gãi lưng cho cậu.

"Đứng dậy, phía bên trái." Trình Tri Ân chỉ huy, hưởng thụ độ ấm từ bàn tay của Lương Viễn.

Lương Viễn chạm vào làn da của Trình Tri Ân, cơ bắp trơn trượt co giãn thoải mái.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lại đụng phải một cái nhô lên, theo sờ đi xuống, hẳn là một vết sẹo.

"Sao em lại có vết sẹo trên lưng?"
"Em bị ngã, không có việc gì." Bả vai Trình Tri Ân run run, bước đến quầy tìm máy chơi game.

"Có phải là thằng ranh bên cạnh nhà của em?"
"Hỏi cái rắm a? Anh khó chịu? Này, anh..."
Lương Viễn túm sau cổ áo của Trình Tri Ân lại để nhấc người tới, "Rốt cuộc sau lại thế này?"
Trình Tri Ân khom lưng, cầm máy chơi game ở dưới quầy, đột nhiên cổ áo bị xách lên vắt trên máy sưởi, có chút tức giận nói: "Em đau! Lương Viễn, buông em ra, cẩn thận em đánh anh! "
Lương Xuân Hoa từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Ta nói hai người mỗi năm gặp mặt đều phải đánh nhau à? Bao lớn rồi mà còn trẻ con như vậy? Thiếu đánh à?!" Một đứa trẻ lớn tuổi như vậy, mà còn đánh nhau.
Lương Viễn buông tay.

Anh nhớ Trình Tri Ân là một con người cố chấp, làm ngược lại cũng vô ích.
Tiệm cơm buổi trưa bận rộn hẳn lên.

Những người làm việc trong các xưởng gần đó đều đến đây ăn cơm, tiệm cơm lập tức trở nên chật cứng người.

Có Lương Viễn giúp đỡ, Trình Tri Ân làm cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là Lương Viễn đang phát cáu vì tiếng ồn.

Trong cửa hàng có một anh chàng đẹp trai, thực khách đến ăn đều là người làng bên cạnh, ai không biết thì hỏi, ai biết thì ghé qua nói chuyện.

Đám người này buổi trưa cũng khó đuổi đi, người trong nhà cũng ăn cơm trưa xong, nên buổi chiều trở nên vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người đến mua gà quay.

Trình Tri Ân thu mình vào trong quầy chơi một game, Lương Xuân Hoa đuổi Lương Viễn ra khỏi bếp, "Ra ngoài nghỉ ngơi đi, rửa bát không phải là việc của mấy người con trai."
Trình Tri Ân nghe thấy lời này, ngừng bấm, ngẩng đầu lên, "Này mẹ, con rửa bát nhiều quá, con không phải đàn ông sao?"
"Tóc con chưa ngắn, cứ ở một bên đợi đi."
Lương Viễn không muốn nghe kiện tụng giữa hai mẹ con."Dì ơi, con muốn mang Đậu Đậu đi cắt tóc."
Trình Tri Ân nhìn đầu của Lương Viễn, "Đâu cần cắt hai sợi tóc của anh."
"Con đi cắt đi!" Lương Xuân Hoa chỉ vào Trình Tri Ân, đứa nhỏ này đầu tóc đã che hết lông mày "Tháng giêng không cạo đầu, vẫn còn một tháng nữa.

"
Trình Tri Ân nghĩ về hậu quả của việc cạo đầu trong tháng đầu tiên.

Khả năng cao chú cậu có thể tống cậu vào nhà tù phía tây của quận.

Cậu vò đầu bứt tai đi theo Lương Viễn ra khỏi cửa.

Sau khi rời khỏi tiệm cơm, đi bộ một đoạn dọc theo quốc lộ, rẽ vào trong, chính là khu thương mại của thị trấn.

Các tiệm cắt tóc, ngân hàng, phòng khám sức khỏe và trường tiểu học đều có sẵn.

Trình Tri Ân chỉ vào bảng hiệu của một tiệm cắt tóc, "Anh Tiểu Diệu đã mở nó."
Một người xuất hiện trước mặt Lương Viễn, khi anh còn học tiểu học, lớp 6 có một tên bắt nạt tên là Lương Văn Diệu.


Khi đó, Lương Viễn cùng Trình Tri Ân đã hợp sức để đánh nhau với người này, cuối cùng, Lương Viễn quay đầu lại, đập vào trán người này, chiến thắng hai chọi một.

Năm đó, làm giang hồ đại ca, bây giờ mở tiệm cắt tóc, Lương Viễn bĩu môi.

Vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn ở trong thị trấn nhỏ bằng lòng bàn tay này, thì có thể có tiền đồ gì?
Trình Tri Ân đẩy cửa bước vào, "Anh Tiểu Diệu, sắp có công việc."
Một người đàn ông mập mạp đứng dậy, "F*ck me, đây là Tiểu Viễn sao?"
"Anh Diệu, chào anh." Lương Viễn nở một nụ cười gượng ép trên mặt.

"Thật là càng lớn càng đẹp trai.

Nhiều năm rồi không gặp." Tiểu Diệu nói rồi đánh giá nhìn Lương Viễn, "Kiểu tóc của anh là phong cách phương Tây, định sửa thế nào"
"Anh làm cho cậu ấy trước, kiểu nào nhìn dễ nhìn.

"Lương Viễn chỉ chỉ Trình Tri Ân.

Trình Tri Ân ngồi trên ghế, nhìn vào gương nghịch tóc mình.

"Đậu Đậu, lần này định cắt thế nào?" Tiểu Diệu vòng khăn cho Trình Tri Ân, "Có muốn cắt giống Tiểu Viễn không?"
"Đừng," Trình Tri Ân vội vàng từ chối, "Mẹ em đang tìm đại tiên cho em.

Quên đi, tóc của em phải che trán ít nhất năm năm, nếu không kẻ thù của em sẽ hộc máu.

"
Người trong phòng thích thú cười lớn," Địch chết có sao không? "
" Như vậy không được, "Trình Tri Ân nói tiếp," Tiểu Diệu, anh cắt cho em không được quá ngắn, cũng đừng thành kẻ thù của em.

"
" Không ai có thể nói em.

"
Tóc của Trình Tri Ân đã nhanh chóng được sửa lại, nó vẫn còn nguyên phần mái, chỉ là ngắn và mỏng hơn một chút.

Khi đến lượt Lương Viễn, anh chỉ đơn giản là cắt bớt phần ngoằn ngoèo ở bên đầu cho rõ ràng hơn.

Trả tiền xong, cả hai đi chơi.

Lương Viễn chỉ vào nhà tắm ở đường đối diện, "Đi tắm rửa một cái đi." Anh nghĩ đến vết sẹo trên người Trình Tri Ân, trong lúc tắm có thể nhìn thấy vết sẹo.

"Anh có nhiều tiền vậy? Ban ngày ban mặt đi tắm?" Trình Tri Ân liếc nhìn.

"Người em không ngứa?" Lương Viễn trầm mặc nhìn Trình Tri Ân.

Trình Tri Ân cúi đầu, kéo cổ áo ngửi, "Không thể nào, không mùi a."
Lương Viễn kéo Trình Tri Ân qua đường, tiến vào nhà tắm chọn phòng riêng.

"Là năm mươi tệ, em phải chiên mười món mới kiếm được!" Trình Tri Ân bị kéo vào phòng đơn, đóng cửa lại mới nói.

"Cởi ra, đừng có nhiều chuyện như vậy." Phòng đơn có chút nóng, Lương Viễn trước tiên cởi áo khoác cùng áo len.


Trình Tri Ân cũng cảm thấy nóng nực, khó chịu, cậu nhanh chóng cởi quần áo ra, quay lại thì thấy Lương Viễn vẫn còn mặc quần, "Cởi chậm như vậy, mẹ kiếp, anh thế mà có cơ bắp à!"
Lương Viễn thu hồi ánh mắt nhìn vào lưng Trình Tri Ân, bắt đầu từ từ cởi quần áo.

Dáng người Trình Tri Ân eo thon, chân gầy, cơ bắp săn chắc và mềm mại trắng nõn khiến tim Lương Viễn đập nhanh hơn và lạc nhịp.

Trình Tri Ân vui vẻ chạy đến bể tắm,"Đến đâu hay đến đó, cứ tận hưởng trước đã"
Nước chảy một lúc mới đầy bể tắm, Trình Tri Ân nhảy phốc vào bồn tắm, cùng Lương Viễn bước tới.

Trình Tri Ân quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy em trai của Lương Viễn "F*ck me..." Cậu cúi đầu nhìn xuống chính mình, sau đó quay lại và nói: "Ai lớn người đó lưu manh."
Lương Viễn nhoẻn miệng cười khi nghĩ đến điều buồn cười về thời thơ ấu của anh.

"Anh thế vậy mà cười" Trình Tri Ân nhìn chằm chằm Lương Viễn "Lại cười một cái xem?"
Lương Viễn bước chân dài tiến vào bể tắm.
Trình Tri Ân trải khăn tắm ra, dựa vào bên cạnh, nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ.

Cảm giác thoải mái trong bồn tắm khiến Lương Viễn thư thái, cuộc gặp gỡ phảng phất cũng làm lòng dạ anh càng thêm nhẹ nhõm.
Lương Viễn nhìn Trình Tri Ân gần như ngủ say, thở phào một hơi.

Anh rất thích người trước mặt, nhìn hoài không thấy đủ, nghiêng mặt nhìn người này từ đầu đến chân.

Không nhịn được đưa tay dọc theo eo cậu vuốt ve lưng cậu, làn da của Trình Tri Ân trong nước càng mịn màng hơn.

Nơi nào trên người Lương Viễn nổi lên phản ứng.

Trình Tri Ân run lên khi Lương Viễn chạm vào người cậu, nhắm mắt vỗ tay Lương Viễn"Cút."
"Như thế này làm sao?" Lương Viễn kìm nén sự nóng nảy, sờ lên vết sẹo.

Ngay khi Trình Tri Ân đang cởi quần áo, anh nhìn thấy bên trái lưng cậu có một vết sẹo dữ tợn, rất dài.

Trình Tri Ân suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Lương Nhị Đản muốn xây nhà vừa muốn chiếm thêm không gian, vừa muốn chiếm cả con hẻm.

Mẹ em không đồng ý.

Gia đình anh ấy cãi nhau với gia đình em, rồi anh ấy đã đẩy mẹ em đi.

Em đứng dậy, ngăn lại anh ta.

Anh ấy đẩy em ra, rồi em ngã, bị vật gì đó cào trên mặt đất.

"
" Lương Nhị Đản.

"Lương Viễn nhẹ nhàng nói cái tên này.

"Đừng làm loạn, anh là người thành phố thì nên có tố chất của người thành phố." Trình Tri Ân biết rằng những trận đánh nhau của Lương Viễn đặc biệt ác liệt, khi còn nhỏ, từ khi bác hi sinh, anh liền đặc biệt không sợ chết.

Lần này từ khi Lương Viễn trở về, cậu cảm giác Lương Viễn toàn thân bạo phát, xem ai đều muốn đánh một trận.
"Sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó, bồi thường tiền, xong việc.

Anh ta còn có thể bị giam giữ sao? Cả hai đều thuộc cùng một thôn."
Hai người đều không nói nữa.

Trình Tri Ân buồn chán giơ chân lên, để lộ đôi chân dài trong nước, mà còn lâu mới so được với Lương Viễn.

"Chân của anh to hơn em một vòng.

Anh ăn những món gì vậy?"
Lương Viễn nhìn đôi chân trắng nõn, mềm mại của Trình Tri Ân, nuốt nước miếng, cũng không nghe Trình Tri Ân trêu chọc mình.


Trong mắt anh chỉ có hơi thở tươi trẻ của Trình Tri ÂN.

Trình Tri Ân không ngại Lương Viễn không trả lời, cậu có thể tự mình lảm nhảm đóng kịch, vỗ vỗ chân Lương Viễn, phát ra tiếng bạch bạch.

"Em cũng trắng gần bằng anh."
Trình Tri Ân lại nghiêng người, giữ lấy mép để nâng mình lên.

Lương Viễn không kìm được mà chạm vào bắp chân Trình Tri Ân, giật mạnh mắt cá chân, Trình Tri Ân bị nước bắn tung tóe.

Lương Viễn lùi lại phía sau một bước, rầm một tiếng ở trong nước đứng lên, quấn khăn tắm, đi vào phòng vệ sinh.

Anh vô cùng cảm tạ ông chủ ở đây đã sửa sang một phòng tắm riêng.

Trình Tri Ân khó hiểu nhìn Lương Viễn, sau khi vào phòng tắm lâu thấy người vẫn chưa đi ra, không khỏi hét lên: "Anh Tiểu Viễn, anh rơi xuống hầm cầu rồi à?"
Một lúc sau, Lương Viễn từ phòng tắm bước ra.

Trình Tri Ân nhìn chằm chằm vào mặt anh, "Sao mặt anh lại đỏ như vậy?"
"Nóng quá."
Lương Viễn lại xuống nước.

Trình Tri Ân nghiêng người, ranh mãnh hỏi: "Anh Tiểu Viễn, anh đã chạm vào nó chưa?"
"Chạm cái gì?"
"Tự sướng á" Trình Tri Ân nhìn xuống, "F*ck, Lương Viễn, anh còn không chạm vào nó sao? Các người ở thành phố lạc hậu như vậy à? "
" Cút đi.

"Lương Viễn tránh xa Trình Tri Ân.

"Còn e lệ" Trình Tri Ân lại nghiêng người, "Em muốn anh trai dạy em không?"
"Em còn chưa nói xong à?" Lương Viễn nhấc bổng Trình Tri Ân ra, ấn vào cánh tay cậu, sờ soạng cậu.

Lúc này, người xuất phát trước là người mạnh nhất.

Trình Tri Ân là kẻ nhát gan về phương diện này, chỉ biết gào to, người khác động thủ một cái, chim cậu bị cầm lên, vội vàng ẩn mình, "Anh Tiểu Viễn, em sai rồi, em sai rồi, xin thứ lỗi."
Bể tắm không tính là lớn, Trình Tri Ân không tránh được, vẫn bị Lương Viễn giữ lại bên bể bơi.

"Có nợ không?"
"Em nợ anh."
"Em có phục không?"
"Em phục, em phục."
"Xin anh!"
"Xin anh mà!"
Lương Viễn lại muốn vào phòng tắm, anh cảm thấy mang Trình Tri Ân tới đây tắm rửa chính là một sai lầm lớn.

Vừa mới buông ra, Trình Tri Ân đã nắm lấy đùi Lương Viễn, không bắt được trọng điểm vội vàng chạy đi, cười lớn một tiếng, "Lương Viễn, anh có phải là đồ ngốc không?"
"Chết tiệt, đúng là thiếu đánh.

"Một mảng nước lớn do hai người văng ra, văng ra ngoài tung tóe khắp nền nhà.

Cuối cùng sau khi ngâm mình trong bồn tắm, Lương Viễn nhìn Trình Tri Ân mặc quần lót hoạt hình, nhảy lên hai lần, khó chịu cọ vào đáy quần.

Anh nở một nụ cười bí ẩn.

Anh có phần biết ơn vì Trình Tri Ân không phải là em họ của mình.

"Cười cái rắm a." Trình Tri Ân quay sang mặc quần dài, "mẹ em mua sỉ, không còn cách nào."
Kể từ đó, Lương Viễn thay đổi biểu cảm trên mặt, giữ một nụ cười bí hiểm.

Trở lại nhà hàng, Lương Xuân Hoa tò mò nhìn hai người, "Hai người đi đánh nhau?" Bộ dáng hai người giống như làm hòa sau khi đánh nhau.
Trình Tri Ân cười gật gật đầu, "Tụi con đi tắm, còn trong nhà tắm đánh nhau một trận."
Lương Viễn cảm thấy đưa Trình Tri Ân đi tắm là một sai lầm, tên ngốc chó má này lại không hiểu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương