“Là… sao?” Thi tiên sinh nhíu mày, bất ngờ khi tôi đột nhiên hỏi anh ta chuyện này.
Nhưng sau đó anh ta cười tươi, nói: “Có lẽ thế, chúng ta mới quen chưa được mấy ngày, có điều trước giờ tôi nhìn người rất chuẩn.”
“Cho nên anh đã sớm nhận ra tôi là thi nhân? Là khi ở quán sủi cảo? Hay lúc ở mộ? Hoặc là sớm hơn, khi ở trong tủ quần áo?” Tôi hỏi.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu anh ta thật sự đã sớm nhận ra thân phận thi nhân của tôi mà vẫn coi như không có chuyện gì, tiếp tục đồng hành với tôi, vậy thì anh ta có ý đồ cực kỳ hiểm ác.
Chuyện mượn xác hoàn hồn tuy có lưu truyền từ xưa nhưng xác suất thành công là rất nhỏ.

Phần lớn cái được gọi là mượn xác hoàn hồn cũng chỉ là một hồn phách sống tạm thời trong cơ thể người khác, sống cùng với hồn phách người đó.

Giống như một người thuê phòng ngắn hạn vậy, vẫn phải ở cùng chủ nhà, khi nào chủ nhà không vui là có thể bị đuổi đi.
Còn tình huống hiện giờ của tôi tương đương với giết chủ nhà rồi chiếm nhà làm của riêng.


Tình huống như này từ xưa đến nay hiếm hơn nhiều.
Cũng bởi vì hiếm nên tôi mới dễ gặp nguy hiểm.
Mấy năm nay tôi sống rất cẩn thận là vì sợ thân phận bị bại lộ, tôi sẽ biến thành tâm điểm cho mọi người chú ý.

Kết quả người đàn ông này lại nhẹ nhàng nói toạc ra thân phận của tôi, thản nhiên như tùy ý hỏi tôi sáng nay ăn gì: Cô là thi nhân à?
Anh ta còn hiểu cả tính cách của tôi.
Anh ta biết mọi thứ về tôi, còn tôi lại hoàn toàn không biết gì về anh ta cả, ngay cả tên thật cũng không biết.
Thi tiên sinh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục, hai người, một phòng, là phòng có giường lớn.
Nếu là trước kia thì không nói, vì công việc tôi có thể ở chung một phòng với anh ta, nhưng hiện tại đã bị anh ta nhìn ra hết, lúc này ở cùng với anh ta tôi có cảm giác như bị lột trần vậy.
Tôi nơm nớp lo sợ, cứ ở cạnh cửa phòng đứng ngồi không yên.
Còn Thi tiên sinh, sau khi chỉ ra thân phận của tôi, lúc này anh ta ngồi xuống giường, vẻ mặt tự cao vì đã tóm được đuôi người khác, cười xấu xa nhìn tôi, tay đập xuống chỗ bên cạnh: “Cô thất thần gì thế, lại đây ngồi đi.”
“Không cần, tôi đứng cũng được...”
Nói còn chưa dứt lời, một cánh tay thon dài đột nhiên đưa tới nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi xuống giường.
Giường rất mềm, cả người tôi ngã xuống giường.
Bất chợt Thi tiên sinh đè lên người tôi, mùi trầm hương ập tới xâm chiếm khắp xung quanh.
Mặt tôi đỏ bừng, máu toàn thân bắt đầu không chịu khống chế mà chạy xuống.
“Anh định làm gì?” Tôi vội lên tiếng.
Thi tiên sinh gần trong gang tấc, da đẹp mịn màng, mùi hương đầy mê hoặc.


Anh ta dường như đang cố tình khiêu gợi tôi, hai con ngươi đen nhánh như nước chăm chú nhìn tôi giống như một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lay động tiếng lòng người.
Tim tôi đập mạnh.
Lúc này tôi đã quên mất anh ta là một người cực kỳ nguy hiểm.
“Đương nhiên muốn làm việc.” Thi tiên sinh ghé miệng sát tai tôi, nỉ non nói.
Làm việc?
Mặt tôi lại càng đỏ hơn, thân thể vặn vẹo đã không còn khống chế, chẳng lẽ cơ thể tôi… muốn ngủ với anh ta?
Người tôi bất chợt nóng bừng, dường như nó hoan hô ủng hộ vì tôi đã đoán trúng ý nó.

Không được, không được, vừa mới bị ghẹo đã chịu để anh ta đè ra, thật không còn phẩm giá.
“Yên nào, để anh…” Ngay khi cả tinh thần và cơ thể tôi đang đấu tranh mãnh liệt, Thi tiên sinh tung ra đòn trí mạng.

Trong nháy mắt, toàn thân tôi như muốn nổ tung.
Khi nhiệt độ cơ thể đã lên tới cực hạn, đột nhiên nhiệt độ trong phòng giảm xuống muốn đóng băng.
Dù tôi là thi nhân, nhiệt độ đột ngột giảm tới mức khiến tôi phát run.
Có vấn đề!

Đây tuyệt đối không phải là do điều hòa làm lạnh.

Đang yên lành một căn phòng lớn như này đột nhiên biến thành một cái tủ lạnh, dùng ngón chân nghĩ cũng biết có quỷ.
La Thanh La lại tới tìm tôi đúng thời điểm này sao?!
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên.

Tuy rằng trong tiềm thức tôi cũng biết ít nhiều La Thanh La tới lúc này là cứu tôi, tôi giữ được mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.

Không chỉ tức trong lòng mà thân thể càng giận.
“Đừng giả thần giả quỷ, xuất hiện đi.” Thi tiên sinh nhếch môi cười, lười biếng bò dậy khỏi người tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương