Chiêu hồn gay bây giờ?
Tôi kinh sợ, lúc này đang là thời điểm mặt trời chói chang nhất, đừng nói là gọi hồn phách lên, dù tự mình đi tìm người ta thì người ta cũng không dám hiện thân lên gặp, chiêu hồn vào lúc này rõ ràng là muốn đánh lộn với La Thanh La.
Hơn nữa, lá cờ nhỏ màu đen kia không phải rất buồn cười sao? Nếu đổi thành màu xanh màu đỏ gì đó thì nhìn có khác gì lá cờ của mấy cơ quan hướng dẫn du lịch không? Có thể chiêu được hồn sao?
Khi tôi còn đang khiếp sợ, Tiểu Âm Sai lại khẽ kêu lên.
Thi tiên sinh ở bên kia đã bắt đầu nghi thức chiêu hồn, cánh thay thon dài của anh ta giơ cao lá cờ đen lên.

Cờ xí đón gió tung bay, Thi tiên sinh cũng lẩm bẩm gì đó, âm thanh này nghe rất thoải mái, khiến lòng thấy ấm áp giống như đang được đưa vào giấc ngủ.
Nghe một hồi tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, hồn phách như bị một đám mây bao lấy, lay động muốn bay về phía Thi tiên sinh.
Không ổn, là thần chú chiêu hồn!

Tim tôi thót lại, không ngờ ngay cả tôi mà cũng bị ảnh hưởng bởi nghi thức chiêu hồn của Thi tiên sinh, may mà tôi phát hiện kịp thời.
Tôi vội vàng ổn định lại tinh thần, không dám chú ý nghe những lời niệm của Thi tiên sinh nữa, nếu không phải Tiểu Âm Sai còn ở bên cạnh thì quả thật tôi sẽ bịt lỗ tai lại.
Theo những lời niệm của Thi tiên sinh, một cơn gió lốc mang màu xám nhàn nhạt của âm khí bốc lên từ ngôi mộ ở trung tâm, vờn xung quanh Thi tiên sinh.
Đây cũng có thể coi là một kỳ quan.

Tuy rằng chúng tôi làm pháp sự không ít lần phải dùng đến âm khí hay dương khí trong tự nhiên, khi âm dương tương giao, nóng lạnh luân phiên, hình thành gió lốc cũng không có gì là kỳ quái, nhưng lúc này mặt trời chói chang đổ xuống đầu, Thi tiên sinh có thể đem âm khí tụ tập lại thì thật sự là nhân tài.
Đạo môn chính thống bọn họ lợi hại như thế sao?
Tôi âm thầm kinh ngạc cùng cảm phục.

Không chỉ có tôi mà ngay cả Tiểu Âm Sai ở bên cũng có vẻ mặt khiếp sợ, ngây người nhìn sự biến hoá bên phía Thi tiên sinh.
Nhìn một hồi, trong đầu tôi chợt hiện lên một suy nghĩ: Nếu Thi tiên sinh hợp với tôi thành một nhóm thì tốt quá.

Một nhóm này không chỉ là hợp tác trong lần này mà là anh ta sẽ gia nhập văn phòng bắt quỷ của tôi, sau này mỗi một vụ đều cùng nhau hợp tác.

Nếu thật sự có thể kết hợp với một người lợi hại như vậy để cùng bắt quỷ thì sau này tôi còn lo không có hồn ngọc để ăn sao?
Khi nào có thời gian sẽ dụ anh ta xem sao.
Ngay khi tôi vẫn đang ngây người, âm khí tụ tập dưới chân Thi tiên sinh đã càng ngày càng nhiều, đến khoảng ba giờ nhiều, toàn bộ nghĩa địa đã nổi lên từng trận âm phong, thậm chí âm khí còn nhiều hơn so với lúc đêm khuya.

Âm khí đang co đặc lại, một thân ảnh màu xám nhạt dần dần hình thành, run run rẩy rẩy đi về phía Thi tiên sinh.
Là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, phù hợp với tuổi của La Thanh La.
Chẳng qua…
Tôi nhíu mày, dựa vào lời Tiểu Âm Sai đã nói, La Thanh La đã là quỷ cấp ba, là lệ quỷ, sao lại chỉ có một chút âm khí thế này?
Hơn nữa xem tư thế run rẩy trong mỗi bước đi kia cũng không giống như đã được mở linh trí.
“Cô ta là La Thanh La?” Tôi hỏi Tiểu Âm Sai.
Tiểu Âm Sai cũng đang ngơ ngác nhìn nữ quỷ kia, nhìn một hồi mới do dự nói: “Có lẽ thế… Toàn bộ nghĩa địa chỉ có mình cô ta hiện về, tuổi cũng phù hợp, hẳn chính là cô ta.”
Tôi dở khóc dở cười: “Sao lại hẳn là? Không phải cậu đã gặp qua La Thanh La sao? Còn bị cô ta đẩy một cái, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Mặt Tiểu Âm Sai đỏ lên: “Lúc ấy tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng, hơn nữa cô ta vừa xuất hiện đã nhào tới đẩy tôi, tôi đâu có cơ hội để xem cô ta trông như thế nào…”
“La Thanh La ở đâu?” Khi tôi và Tiểu Âm Sai đang vặc nhau thì Thi tiên sinh cúi đầu hỏi nữ quỷ.
Anh ta cho rằng nữ quỷ này không phải là La Thanh La.


Nhưng nếu không phải là La Thanh La thì sao cô ta lại bị gọi tới?
Thi tiên sinh chiêu hồn cho mộ phần của La Thanh La, lẽ ra bị gọi tới phải là La Thanh La không thể khác được, trừ phi người được chôn dưới mộ phần kia không phải là La Thanh La.
Chẳng lẽ thi thể bị đánh tráo?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu tôi thì nữ quỷ ở phía trước đang lắc đầu với Thi tiên sinh, sau đó tay cô ta làm một chuỗi hành động kỳ quái.

Tay phải cô ta tạo tư thế như chiếc đũa rồi gặp đồ ăn ở bên tay trái, sau đó hai tay hợp lại dùng sức nhéo nhéo.
Tư thế kia khiến tôi nhớ đến cách làm vằn thắn, cô ta làm vậy là có ý gì?
Tôi không hiểu được, Thi tiên sinh cũng chau mày, lúc này chỉ có Tiểu Âm Sai lĩnh ngộ được ý tứ, hào hứng nói: “Tôi hiểu được, cô ta nói La Thanh La đi ăn sủi cảo!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương