Thi Tiên Sinh Thân Yêu!
7: Tiểu Âm Sai


* Âm Sai: Lính của Diêm Vương có nhiệm vụ dẫn độ linh hồn.

Tôi nhanh chóng đi theo anh ta.

Nhưng anh ta cứ như có mắt phía sau lưng, tôi càng đi theo thì anh ta lại đi càng nhanh, quay đi quay lại đã không thấy đâu nữa.

Tôi nôn nóng muốn chết, mặc kệ như thế nào, lần này tôi phải giao kèo được với anh ta, hồn ngọc của tiểu quỷ nhà họ Vương là của tôi, nếu anh ta định nhúng tay vào thì đừng trách tôi không khách khí.

Lên tàu, tôi đi từng toa tàu để tìm, đi qua mười mấy toa cũng không thấy tung tích Thi tiên sinh đâu.

Ngay khi tôi hoài nghi liệu có phải Thi tiên sinh đã biến vào hư không thì cửa WC phía sau đột nhiên mở ra, một bàn tay đột nhiên kéo tôi vào trong WC.

“Tìm tôi à?” Giọng nói dễ nghe vang lên trên đầu tôi.

WC trên tàu rất chật hẹp, tôi dường như đã phải áp sát vào người Thi tiên sinh, chỉ cảm thấy một mùi trầm hương thoang thoảng quấn lấy tôi, ở nơi bẩn như WC lại cực kỳ dễ chịu.


Mặt tôi đỏ bừng,ngửa đầu lên nhìn về anh ta: “Anh tới đây làm gì?”
“Còn làm gì nữa, đương nhiên để đi vệ sinh.

” Thi tiên sinh nhếch miệng cười, chế nào nói.

Anh ta đây là… đùa giỡn tôi sao?
Mắt tôi lóe lên sự tức giận: “Tôi không nói đến WC! Anh đi Nam Cung làm gì? Lại muốn cướp hồn ngọc của tôi?”
Không để tôi nói xong, Thi tiên sinh đột nhiên đưa tay bịt miệng tôi lại, cánh tay kia còn vòng ra sau lưng ôm tôi vào trong lòng.

Thịch! Thịch!
Tim tôi bất chợt đập mạnh.

“Suỵt, lát nữa sẽ nói với cô, chờ tiểu tử kia đi đã.

” Thi tiên sinh không để ý tới sự khác thường của tôi, đôi mắt nhìn qua lỗ thoát khí trên cửa hướng ra ngoài.

Tôi lúc này mới để ý, ngoài cửa có một cậu thanh nhiên thanh tú mặc y phục màu đen đang ở trong đám người nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm người.

Không biết có phải vì cậu ta mặc quần áo không, tôi cảm thấy quanh người anh ta bao phủ một làn sương đen nhàn nhạt giống như người anh ta phát ra ánh sáng màu đen vậy, khiến những người ở gần anh ta cũng đen đi vài phần.

“Sao anh lại thu hút cậu ta? Sao anh lại phải trốn tránh?” Tôi không khỏi tò mò, hỏi Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh nghe tôi hỏi có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: “Cũng không phải là thu hút hắn, chỉ giống như trộm đồ của hắn thôi…”
Tôi không thể không trợn mắt.


Anh ta vẫn lại tái phạm, không chỉ đoạt hồn ngọc của tôi mà còn có tật xấu trộm đồ.

Nếu hiện tại tôi bán đứng anh ta thì có phải anh ta sẽ không thể đi Nam Cung tranh việc của tôi không?
Nghĩ vậy, tôi nhếch miệng cười, đưa tay đột nhiên đẩy cửa ra, đồng thời nói lớn: “Thi tiên sinh, mong anh buông tôi ra!”
Tôi nói lớn khiến không ít người chú ý, cậu thiếu niên mặc áo đen kia cũng chạy hai ba bước là tới được, chỉ là không giống như dự tính của tôi, lúc này tôi đang tính sẽ chuồn đi thì lại bị cậu thiếu niên mặc đồ đen túm chặt tay lại.

“Đi đâu?”
“Đừng đi!”
Hai người cùng lúc nói, mục đích cũng giống nhau.

Không phải chứ, tên áo đen này không phải là tìm Thi tiên sinh sao? Giữ tôi làm gì?
“Tốt xấu gì chúng ta cũng kề vai chiến đấu, vậy mà cô lại bán đứng tôi?” Mặt Thi tiên sinh sầm lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khiến tôi có chút áy náy.

Không đúng không đúng, cái gì mà kề vai chiến đấu, rõ ràng ngươi cướp việc của ta, nếu không phải do ngươi thì ta cũng đâu cần sốt ruột hốt hoảng đi tìm quỷ ở nơi khác để bắt.

Cậu thiếu niên mặc đồ đen kia lúc này cũng không hề có ý định bắt Thi tiên sinh, tay lạnh lẽo của cậu ta vẫn nắm chặt cổ tay tôi, một đôi mắt to cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Từ đày lòng tôi ứa ra khí lạnh giống như ánh mắt anh ta có thể xuyên thấu thân thể, nhìn tới được linh hồn của tôi vậy.


Nhìn một hồi, cậu ta đột nhiên mở miệng: “Đại tỷ, chị không sao chứ?”
Tôi suýt chút nữa ngã ngửa ra đất, tên này có ý đồ gì? Gọi ai là Đại tỷ? Tôi cùng lắm cũng chỉ hơn cậu ta một hai tuổi là cùng.

Hơn nữa, thân mình này cũng rất đẹp, không là nghiêng nước nghiêng thành nhưng gương mặt cũng rất hài hòa.

Tuy rằng tôi nhập vào khiến thân thể này có thêm không ít khí chất nữ vương, nhưng nhìn qua thì cũng chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, không thể dùng cái từ “đại tỷ” kia được.

Cảm giác bị nhìn thấu lúc nãy cũng biến mất vô ảnh vô tung, tôi thậm chí còn cảm thấy cậu thiếu niên này hơi ngây thơ, dù có bắt được Thi tiên sinh thì cũng không thể làm gì được anh ta.

“Tiểu Âm Sai, cờ chiêu hồn là do tôi lấy, không liên quan gì tới cô ấy cả, cậu buông cô ấy ra trước đi.

” Thấy cậu thiếu niên mặc áo đen vẫn giữ chặt tay tôi, Thi tiên sinh lên tiếng.

Tôi sửng sốt, tay rút lại như điện giật, Tiểu Âm Sai sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương