Thị Thiếp Xung Hỉ
-
Chương 9: Nổi Giận
Ngày hôm sau, trời vừa mới hửng sáng, Thanh Anh hơi động đậy ngón tay rồi thong thả tỉnh dậy.
Từ trước đến nay nàng luôn tỉnh dậy vào giờ này. Khi còn chưa lấy chồng, vào mỗi sáng sớm nàng đều làm điểm tâm, cầm theo vài cái đi bán trên chợ ở thị trấn. Cứ như vậy đã hình thành thói quen.
Ngoại trừ tiếng hít thở của mình, trong căn phòng còn có tiếng hít thở điềm tĩnh trầm ổn khác nữa.
Thanh Anh giật mình, còn lầm tưởng có trộm đi vào trong phòng.
Nàng quay người nhìn, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Mạnh Chiêu. Nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hai gò má trắng nõn của nàng khẽ ửng đỏ và nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình đã có chồng.
Thanh Anh thu ánh mắt lại, chậm rãi ngồi dậy.
Sau đó dường như nàng nhớ ra điều gì đó mà ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu một lần nữa, nhìn thấy hắn vẫn bị trói hai tay trên thành giường thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đêm hôm qua nàng quên cởi trói cho Đại công tử sao?
Thanh Anh hơi xót xa ân hận, nàng thầm cầu nguyện, mong rằng sau khi tỉnh lại Mạnh Chiêu đừng tức giận quá.
Nàng cẩn thận di chuyển, cởi thắt lưng ra với động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Thanh Anh rón ra rón rén nhặt bộ đồ cưới dưới mặt đất lên rồi vắt lên trên giá.
Hôm nay không cần mặc đồ cưới nữa nên Thanh Anh lấy một bộ váy lụa giản dị để mặc.
Sau khi ăn mặc trang điểm xong, Thanh Anh quay người, cẩn thận vén chăn lên, rút chiếc khăn lót màu trắng lót phía dưới người Mạnh Chiêu. Sau đó nàng đi ra ngoài để chào hỏi Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân thấy vệt đỏ trên chiếc khăn, gương mặt toát lên ý cười.
"Bây giờ Chiêu Nhi sao rồi?" Bà ấy hỏi.
Thanh Anh làm vẻ mặt e thẹn, khẽ đáp lại: "Lúc con tỉnh lại Đại công tử vẫn chưa tỉnh, có lẽ đêm qua ngủ hơi muộn nên sáng nay mới dậy muộn."
Nụ cười trên gương mặt Mạnh phu nhân càng rạng rỡ hơn, bà ấy tưởng Mạnh Chiêu thích cơ thể của Thanh Anh, giày vò nàng đến tận đêm khuya nên mới không dậy nổi.
Mạnh phu nhân thưởng một túi bạc cho Thanh Anh, bảo nàng sau này phải hầu hạ Mạnh Chiêu cẩn thận và cũng nói rõ ngày phụ thân nàng có thể trở về nhà.
Thanh Anh cầm lấy bạc, sau khi quỳ xuống chào thì quay về phòng.
Vừa mới đẩy cửa phòng, một tiếng quát mang theo vẻ tức giận vang lên: "Quỳ xuống!"
Thanh Anh ngước mắt nhìn lên phía trước, thấy Mạnh Chiêu ngồi trên xe lăn mặt xanh mét, tức giận nhìn chằm chằm vào nàng.
Thanh Anh siết chặt khăn, không dám đi lên phía trước mà cũng không quỳ xuống ngay.
Thấy nàng không biết phép tắc như vậy, trong lòng Mạnh Chiêu vô cùng tức giận. Hắn tiện tay cầm một chén trà ở trên bàn rồi ném mạnh xuống sàn nhà.
Một tiếng "choang" vang lên, chén trà vỡ thành từng mảnh khiến Thanh Anh hoảng sợ run rẩy trong lòng.
"Bổn công tử tử bảo ngươi quỳ xuống, ngươi có hiểu không hả?" Mạnh Chiêu nhíu mày liếc nhìn Thanh Anh, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như dao.
Thanh Anh hoảng sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy, nàng không dám lưỡng lự thêm nữa mà lập tức đi lên phía trước, khẽ quỳ xuống trước mặt Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhìn đình đầu đen sì của người phụ nữ, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng. Hắn lớn tiếng trách mắng: "Ai cho ngươi lá gan đó? Một thị thiếp nhỏ bé mà dám giở trò lưu manh trên đầu chủ nhân."
Mạnh Chiêu vừa đập chén, khi giơ tay lên là nhìn thấy vết máu ứ đọng trên cổ tay của mình, hắn lại tức giận đến nỗi giơ tay lên đập một chén trà khác.
Người phụ nữ này đúng là hỗn xược, không dạy dỗ tử tế là không được.
Một tiếng "choang" vang lên, cái chén thứ hai đập xuống ngay trước mặt Thanh Anh. Mảnh vỡ của chén bắn tung toé trượt qua một bên mặt trắng nõn của Thanh Anh, cắt rách thành một vết nhỏ, dòng máu tươi chảy ra.
Lửa giận trong lòng Mạnh Chiêu vẫn chưa tan, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Anh đang quỳ dưới mặt đất và nghiêm khắc dạy dỗ: "Như vậy là mạo phạm làm nhục chủ nhân, đúng là tội lớn. Ngươi cứ ngoan ngoãn quỳ cho ta, ta không dặn dò thì ngươi không được phép đứng lên."
Thanh Anh quỳ trên mặt đất, cúi gằm đầu xuống và không nói lời nào. Nàng biết từ nay về sau mình sẽ không sống yên ổn trong nhà họ Mạnh.
Nhưng không sao cả, nàng gả vào trong nhà họ Mạnh cũng không phải vì muốn lấy sự cưng chiều của Mạnh Chiêu. Nàng đã đưa chiếc khăn dính máu kia cho Mạnh phu nhân rồi, ngày mai phụ thân nàng có thể quay trở về nhà rồi.
Từ trước đến nay nàng luôn tỉnh dậy vào giờ này. Khi còn chưa lấy chồng, vào mỗi sáng sớm nàng đều làm điểm tâm, cầm theo vài cái đi bán trên chợ ở thị trấn. Cứ như vậy đã hình thành thói quen.
Ngoại trừ tiếng hít thở của mình, trong căn phòng còn có tiếng hít thở điềm tĩnh trầm ổn khác nữa.
Thanh Anh giật mình, còn lầm tưởng có trộm đi vào trong phòng.
Nàng quay người nhìn, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Mạnh Chiêu. Nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hai gò má trắng nõn của nàng khẽ ửng đỏ và nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình đã có chồng.
Thanh Anh thu ánh mắt lại, chậm rãi ngồi dậy.
Sau đó dường như nàng nhớ ra điều gì đó mà ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu một lần nữa, nhìn thấy hắn vẫn bị trói hai tay trên thành giường thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đêm hôm qua nàng quên cởi trói cho Đại công tử sao?
Thanh Anh hơi xót xa ân hận, nàng thầm cầu nguyện, mong rằng sau khi tỉnh lại Mạnh Chiêu đừng tức giận quá.
Nàng cẩn thận di chuyển, cởi thắt lưng ra với động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Thanh Anh rón ra rón rén nhặt bộ đồ cưới dưới mặt đất lên rồi vắt lên trên giá.
Hôm nay không cần mặc đồ cưới nữa nên Thanh Anh lấy một bộ váy lụa giản dị để mặc.
Sau khi ăn mặc trang điểm xong, Thanh Anh quay người, cẩn thận vén chăn lên, rút chiếc khăn lót màu trắng lót phía dưới người Mạnh Chiêu. Sau đó nàng đi ra ngoài để chào hỏi Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân thấy vệt đỏ trên chiếc khăn, gương mặt toát lên ý cười.
"Bây giờ Chiêu Nhi sao rồi?" Bà ấy hỏi.
Thanh Anh làm vẻ mặt e thẹn, khẽ đáp lại: "Lúc con tỉnh lại Đại công tử vẫn chưa tỉnh, có lẽ đêm qua ngủ hơi muộn nên sáng nay mới dậy muộn."
Nụ cười trên gương mặt Mạnh phu nhân càng rạng rỡ hơn, bà ấy tưởng Mạnh Chiêu thích cơ thể của Thanh Anh, giày vò nàng đến tận đêm khuya nên mới không dậy nổi.
Mạnh phu nhân thưởng một túi bạc cho Thanh Anh, bảo nàng sau này phải hầu hạ Mạnh Chiêu cẩn thận và cũng nói rõ ngày phụ thân nàng có thể trở về nhà.
Thanh Anh cầm lấy bạc, sau khi quỳ xuống chào thì quay về phòng.
Vừa mới đẩy cửa phòng, một tiếng quát mang theo vẻ tức giận vang lên: "Quỳ xuống!"
Thanh Anh ngước mắt nhìn lên phía trước, thấy Mạnh Chiêu ngồi trên xe lăn mặt xanh mét, tức giận nhìn chằm chằm vào nàng.
Thanh Anh siết chặt khăn, không dám đi lên phía trước mà cũng không quỳ xuống ngay.
Thấy nàng không biết phép tắc như vậy, trong lòng Mạnh Chiêu vô cùng tức giận. Hắn tiện tay cầm một chén trà ở trên bàn rồi ném mạnh xuống sàn nhà.
Một tiếng "choang" vang lên, chén trà vỡ thành từng mảnh khiến Thanh Anh hoảng sợ run rẩy trong lòng.
"Bổn công tử tử bảo ngươi quỳ xuống, ngươi có hiểu không hả?" Mạnh Chiêu nhíu mày liếc nhìn Thanh Anh, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như dao.
Thanh Anh hoảng sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy, nàng không dám lưỡng lự thêm nữa mà lập tức đi lên phía trước, khẽ quỳ xuống trước mặt Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhìn đình đầu đen sì của người phụ nữ, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng. Hắn lớn tiếng trách mắng: "Ai cho ngươi lá gan đó? Một thị thiếp nhỏ bé mà dám giở trò lưu manh trên đầu chủ nhân."
Mạnh Chiêu vừa đập chén, khi giơ tay lên là nhìn thấy vết máu ứ đọng trên cổ tay của mình, hắn lại tức giận đến nỗi giơ tay lên đập một chén trà khác.
Người phụ nữ này đúng là hỗn xược, không dạy dỗ tử tế là không được.
Một tiếng "choang" vang lên, cái chén thứ hai đập xuống ngay trước mặt Thanh Anh. Mảnh vỡ của chén bắn tung toé trượt qua một bên mặt trắng nõn của Thanh Anh, cắt rách thành một vết nhỏ, dòng máu tươi chảy ra.
Lửa giận trong lòng Mạnh Chiêu vẫn chưa tan, hắn lạnh lùng nhìn Thanh Anh đang quỳ dưới mặt đất và nghiêm khắc dạy dỗ: "Như vậy là mạo phạm làm nhục chủ nhân, đúng là tội lớn. Ngươi cứ ngoan ngoãn quỳ cho ta, ta không dặn dò thì ngươi không được phép đứng lên."
Thanh Anh quỳ trên mặt đất, cúi gằm đầu xuống và không nói lời nào. Nàng biết từ nay về sau mình sẽ không sống yên ổn trong nhà họ Mạnh.
Nhưng không sao cả, nàng gả vào trong nhà họ Mạnh cũng không phải vì muốn lấy sự cưng chiều của Mạnh Chiêu. Nàng đã đưa chiếc khăn dính máu kia cho Mạnh phu nhân rồi, ngày mai phụ thân nàng có thể quay trở về nhà rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook