Thị Thiếp Xung Hỉ
Chương 20: Ra Không Ít Nước

Eo của cả hai dính nhau không rời. Đám lông rậm rạp thô cứng ở bụng dưới người đàn ông chà xát lên âm hộ trắng nõn của Thanh Anh khiến nàng vừa ngứa vừa nhột.

Nàng khó chịu khẽ rên lên, rồi chậm rãi nâng mông muốn đẩy vật thô dài đang chọc đến nàng sắp ngạt thở kia ra ngoài

Dương vật thô dài chầm chậm bị nhả ra. Khi chỉ còn lại quy đầu to lớn trong cửa huyệt. Mạnh Chiêu không để Thanh Anh có cơ hội phản kháng, đưa hai tay bóp lấy hai bờ mông mềm mại của nàng, ra sức ấn mạnh xuống.

Một tiếng “phập” vang lên, dương vật thô dài lại chèn sâu vào trong hoa huyệt khít chặt, một lần nữa khiến đường hoa chật hẹp kia bị nong ra đến cực hạn, trướng đến Thanh Anh nhíu mày rên rỉ.

“A… Ưm… căng quá… Ô… sâu quá…”

Hai bắp chân của Thanh Anh khẽ run lên, hai cánh tay trắng nõn thon dài tựa thân sen của nàng choàng lên cổ Mạnh Chiêu, ôm chặt lấy hắn. Nàng như sợ chỉ cần mình thả lỏng tay một chút sẽ lập tức ngã xuống, lại cho gậy thịt hung hãn kia có cơ hội vào sâu hơn.

“Ha…” Mạnh Chiêu bị đường hoa nhỏ hẹp của Thanh Anh bóp nghẹt, từng lớp da thịt mềm mại vừa động vừa đẩy, như muốn tống hắn ra ngoài. Tuy nhiên, cũng sức hút này lại như quấn chặt lấy hắn, mút mát từng cơn.

Cơn khoái cảm tê dại mãnh liệt không ngừng trào dâng, lướt qua lưng chạy rồi thẳng lên não khiến da đầu hắn tê rần, xương cốt như tan ra.

“Ngoan nào, tự mình làm đi.” Mạnh Chiêu vỗ vỗ vào cặp mông căng tròn của Thanh Anh. Giọng nói của hắn đã trở nên thấp và khàn hơn.

Theo hiểu biết của Thanh Anh, hai chân Mạnh Chiêu đã tàn phế.

Trong chuyện phòng the này, nàng đành làm người chủ động.



Dạo gần đây, Mạnh phu nhân đối với nàng không tệ, thưởng cho nàng khá nhiều bạc, hôm sau còn cho phép nàng về thăm nhà.

Ở thời điểm quan trọng này, đương nhiên không thể làm trái ý Mạnh Chiêu được.

Mặc dù Thanh Anh chẳng vui vẻ gì khi phải làm việc này, nhưng nàng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời hắn mà ngồi lên trên.

Thanh Anh ngồi lên hông của Mạnh Chiêu, uốn éo vòng eo mảnh khảnh của mình. Nàng nhấc lên ngồi xuống, ra sức vật lộn với gậy thịt khác người của người đàn ông này để nó có thể rút ra đút vào.

Bảo bối của Mạnh Chiêu quá thô và dài, nàng không dám đút nó vào quá sâu. Vì vậy, nàng khống chế lực khi ngồi xuống, chỉ dùng đến bảy tám phần sức.

Đút nó vào sâu khoảng tám phần, hoàn toàn không dám để nó vào hết mà chừa lại một đoạn nhỏ ở ngoài.

Thanh Anh nhấp mấy chục lần không quá sâu cũng không quá cạn, nhấp đến huyệt thịt mềm nhũn, chuyển sang màu đỏ đỏ xinh xinh, lại còn ra không ít nước nhờn.

Nàng tăng thêm hai phần sức, ngồi mạnh xuống. Một tiếng ‘phụt’, dương vật thô dày đã mở toang hai môi thịt đầy đặn ướt át để cắm vào thật sâu bên trong.

Quy đầu cực khủng ra sức đâm thẳng lên cái miệng nhỏ nhắn sâu hun hút, thứ nước nhờn trong suốt tươm ra nhễ nhại trên cặp đùi cường tráng của người đàn ông.

“Ưm…” Thanh Anh nhíu mày, bàn tay nhỏ bé bám vào bờ vai rắn chắc của Mạnh Chiêu thở gấp.

Lỗ nhỏ đỏ tươi bị dương vật thô dài nong ra đến cực điểm, vừa nóng vừa sưng, như thể bị một thanh sắt nóng đỏ xiên qua. Nàng có ảo giác thân thể mình sắp vỡ tan.

Thanh Anh hít sâu một hơi, nâng mông lên làm thật nhanh.



Dương vật thô dày ra vào mật huyệt đỏ thắm càng lúc càng nhanh. Mỗi lần côn thịt đó cắm vào đều làm phát ra tiếng nước nhóp nhép.

Nước nhờn bị giã lên bọt trắng dính sền sệt ở chỗ hai người giao nhau, một mớ lộn xộn, phóng đãng lại gợi tình.

Gân xanh trên dương vật ma sát liên hồi vào mép trong mềm mại, gây ra một cảm giác tê dại lại sung sướng khó tả.

“A… Ư……” Môt cơn khoái cảm mãnh liệt ập tới khiến Thanh Anh cắn răng rên rỉ, thân thể trắng nõn chuyển sang màu hồng nhạt mê người.

Trên người nàng có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như người say rượu, đặt biệt hấp dẫn người khác.

Ra sức nâng mông lên rồi lại dồn sức ngồi xuống, ‘phập’ một tiếng, dương vật cứng đỏ đã vào sâu trong mật huyệt.

Thanh Anh đột nhiên dừng lại.

Nàng ghé đầu lên vai Mạnh Chiêu, miệng hé mở tỏa ra hơi thở thơm ngát. Giọng nàng mềm mại yêu kiều: “Đại công tử, thiếp thân đã hết sức rồi, chàng chưa định kết thúc sao?”

Không biết do cố ý hay vô tình, Mạnh Chiêu cọ bờ môi ấm áp của mình nhẹ nhàng lên gò má ửng hồng của Thanh Anh rồi ghé vào tai nàng thì thầm: “Vẫn còn sớm chán. Nếu không còn sức thì chỉ cần ôm chặt lấy ta là được. “

Thanh Anh đã mệt đến rệu rã cả người, ban đầu cũng chưa hiểu tại sao Mạnh Chiêu lại bảo nàng phải ôm chặt hắn.

Nhưng rồi nàng cũng lập tức hiểu ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương