Thị Thiếp Xung Hỉ
-
Chương 15: Động Lòng
“Mạnh Ngũ… Mạnh Ngũ… đại công tử mắc mưa, mau ra ngoài bế chàng về phòng.” Thanh Anh đứng ở tiền thính gọi mấy tiếng, nhưng không có ai đáp.
Lúc vừa trở về, cả nông trang tối đen không có ánh nến, chắc là Mạnh Ngũ không có ở nhà.
Mưa ở bên ngoài vẫn rất lớn, có lẽ Mạnh Ngũ bị kẹt lại bên ngoài, bây giờ Thanh Anh cũng không hy vọng hắn ta có thể trở về cứu giúp.
Đẩy Mạnh Chiêu vào phòng ngủ, Thanh Anh cởi y phục ướt đẫm trên người hắn ra, tiện tay ném dưới đất.
Không biết từ lúc nào Mạnh Chiêu đã mê man thiếp đi, hắn nhắm đôi mắt, nghiêng người dựa trên xe lăn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh, lạnh quá.”
Thanh Anh vươn tay sờ trán hắn, chạm vào nhiệt độ nóng bỏng như lửa lớn thiêu đốt.
Chuyện nàng lo sợ đã xảy ra, Mạnh Chiêu thật sự mắc mưa nhiễm bệnh.
Nơi này là ngoại ô, tình huống trước mắt, mưa lớn, Mạnh Ngũ không có ở đây, nàng lại bị trật chân biết đi đâu để mời đại phu.
Thanh Anh sốt ruột muốn khóc, Mạnh Chiêu tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì, trước khi đi nàng còn thề son sắt đảm bảo với phu nhân sẽ chăm sóc cho đại công tử đàng hoàng.
Nhưng bây giờ, chăm sóc đến mức đổ bệnh.
Mạnh Chiêu khỏa thân nghiêng người ngồi trên xe lăn, cực kì khó chịu, Thanh Anh muốn dời hắn lên giường lớn có trải chăn đệm, như vậy sẽ ấm áp hơn.
Thân hình Mạnh Chiêu cường tráng, vóc người hơn tám thước, một nữ tử nhỏ bé mảnh mai như Thanh Anh, hoàn toàn không thể đỡ hắn nổi.
Nhưng nàng không bỏ cuộc, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác đau thấu xương truyền đến từ cổ chân, vòng dưới nách nắm hai cánh tay của Mạnh Chiêu, dời trọng lượng toàn thân hắn sang cơ thể mảnh mai của mình, gian nan di chuyển lên giường.
‘Rầm’ một tiếng, bởi vì Mạnh Chiêu quá nặng, Thanh Anh không chịu nổi trực tiếp ngã quỵ dưới đất.
“Ưm...” Nàng nhíu chân mày thanh tú, phát ra tiếng rên rỉ mang theo đau đớn, đầu gối rách da rướm máu bị sàn nhà cứng rắn đập trúng hơi đau.
Thanh Anh đau đến mức hít khí lạnh, sau một lúc, chờ cơn đau dần dần qua đi lại tiếp tục cõng Mạnh Chiêu đi về trước, phí hết sức lực cuối cùng cũng đưa được hắn lên giường.
Thanh Anh đắp tấm chăn dày cộm cho Mạnh Chiêu, nàng vội vàng thở dốc, hoàn toàn không kịp nghỉ ngơi lập tức quay người bưng chậu nước lạnh qua đây.
Không tìm được đại phu, chỉ đành dùng cách chườm lạnh giúp Mạnh Chiêu hạ nhiệt.
Thanh Anh thấm ướt khăn trong nước lạnh, lấy ra vắt khô gấp nó thành dải dài đắp lên vầng trán nóng bỏng của Mạnh Chiêu.
Cách một lúc, chờ hơi lạnh trên khăn tan đi, nàng lại ngâm vào nước lạnh rồi đắp cho Mạnh Chiêu lần nữa.
Sau khi đắp khoảng hai khắc, nhiệt độ trên trán của Mạnh Chiêu giảm được hơn phân nửa, chỉ còn lại chút cảm giác nóng rực.
Khi Thanh Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Chiêu lại đột nhiên rên rỉ đau đớn.
Sắc mặt của hắn trắng bệch dọa người, chóp mũi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể co rúm liên tục run rẩy dường như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.
“Đại công tử, đại công tử, chàng sao vậy?” Thanh Anh lo lắng hỏi.
Mạnh Chiêu há miệng thở hổn hển, hắn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mười ngón tay siết chặt tấm chăn trên người, từ kẽ răng cắn chặt thốt ra mấy chữ: “Đau chân, khớp gối đau quá.”
Cơn đau này không hề nhẹ hơn bao nhiêu so với lúc hắn ngã ngựa rơi xuống dốc núi.
“Đau chân?” Thanh Anh nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, mới muộn màng phản ứng lại.
Mạnh Chiêu tái phát bệnh cũ.
Hôm nay hắn dầm mưa lớn lạnh lẽo cả ngày, gần đây sắp vào thu tiết trời trở lạnh, hàn khí xâm nhập.
Lúc đầu khi ngã gãy chân, vừa khéo bị thương khớp gối.
Hẳn là do đôi chân tàn phế này không chịu được khí lạnh, cho nên mới đau đớn.
Bây giờ không tìm được đại phu, cũng chẳng có thuốc, chỉ đành chườm nóng cho Mạnh Chiêu.
Thanh Anh lê chân trái đau đớn, đến nhà bếp nấu nước nóng.
Một khắc sau, nàng nhấc theo nửa thùng nước sôi bốc hơi nóng trở lại trước giường, lấy hai chiếc khăn bỏ vào thùng nước ngâm một lúc, vớt lên vắt khô một nửa, gấp thành dải dài đắp lên đầu gối của Mạnh Chiêu.
Vừa chườm nóng cho Mạnh Chiêu, nàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho hắn, giúp hắn khơi thông kinh mạch, lưu thông huyết dịch tuần hoàn, hi vọng như vậy có thể giảm bớt đau đớn cho hắn.
Thay khăn hết lần này đến lần khác, nước nóng trong thùng cũng nguội đi, lạnh rồi lại nóng, Thanh Anh cũng không còn nhớ nổi mình đã thêm củi bao nhiêu lần.
Đợi đến khi nàng mệt đến mức toàn thân đau nhức, không còn sức đi đổi thùng nước mới nữa, chân mày vẫn luôn cau chặt của Mạnh Chiêu cuối cùng đã giãn ra.
Hắn nhắm mắt, yên tĩnh thiếp đi, cơ thể không còn co lại, miệng cũng không rên rỉ đau đớn.
Thanh Anh vươn tay sờ trán hắn, nhiệt độ bình thường không còn nóng.
Nhìn xuống phía dưới, hai chân của hắn đã duỗi thẳng, hẳn là không còn đau nữa.
Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đầu óc có chút nặng nề căng trướng, sau khi dời góc chăn cho Mạnh Chiêu xong, nàng không chống đỡ được nữa, ngã đầu xuống cạnh đầu giường thiếp đi.
“Đại công tử, đại công tử...”
Mạnh Chiêu ngủ đến mơ màng, lúc nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy bên tai có một giọng nữ dịu dàng mềm mại đang gọi hắn.
Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Thanh Anh đang tựa vào đầu giường canh chừng hắn, đôi tay nhỏ mềm mại nắm chặt lòng bàn tay dày rộng của hắn.
Nàng nhắm mắt, ngủ không yên ổn, trên gương mặt nhỏ trắng bệch lộ vẻ lo lắng, không ngừng lẩm bẩm: “Đại công tử, chân còn đau không? Có khó chịu không? Thiếp thân không phải cố ý đâu...”
Mạnh Chiêu suy nghĩ, chuyện gì cũng nhớ lại hết.
Hắn nhớ Thanh Anh phải gian nan thế nào để đẩy hắn trở về, cho dù lảo đảo suốt đoạn đường, nàng cũng không có một lời oán trách.
Vừa nãy hắn không hoàn toàn mê man thiếp đi, có thể cảm giác được Thanh Anh đang chườm lạnh, chườm nóng, xoa bóp cho hắn, bận rộn một phen.
Trừ mẫu thân ra, trước giờ chưa từng có ai lo lắng cho hắn như thế.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lo lắng trắng bệch của nàng, trái tim Mạnh Chiêu khẽ rung động, sinh ra tình cảm khó hiểu.
“Khụ khụ...lạnh quá...” Thanh Anh đột nhiên ho khan, cơ thể mảnh mai không nhịn được rùng mình.
Lúc này Mạnh Chiêu mới ý thức y phục Thanh Anh mặc trên người là bộ váy áo khi nàng ra ngoài bị mưa to thấm ướt.
Bây giờ y phục vẫn còn ướt đẫm, dán chặt vào người nàng.
Nhấc tay sờ trán của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng.
Mạnh Chiêu khẽ cau mày, nữ nhân ngốc nghếch này, trở về cũng không biết thay áo váy sạch sẽ.
Hắn vươn tay tháo đai áo của Thanh Anh, cởi y phục thấm ướt trên người nàng ra.
Tuy hai chân của Mạnh Chiêu tàn phế, nhưng thân trên cường tráng, sức lực rất lớn, hắn không cần ngồi dậy, chỉ dùng hai tay đã có thể ôm Thanh Anh đang khỏa thân lên giường.
Lúc vừa trở về, cả nông trang tối đen không có ánh nến, chắc là Mạnh Ngũ không có ở nhà.
Mưa ở bên ngoài vẫn rất lớn, có lẽ Mạnh Ngũ bị kẹt lại bên ngoài, bây giờ Thanh Anh cũng không hy vọng hắn ta có thể trở về cứu giúp.
Đẩy Mạnh Chiêu vào phòng ngủ, Thanh Anh cởi y phục ướt đẫm trên người hắn ra, tiện tay ném dưới đất.
Không biết từ lúc nào Mạnh Chiêu đã mê man thiếp đi, hắn nhắm đôi mắt, nghiêng người dựa trên xe lăn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh, lạnh quá.”
Thanh Anh vươn tay sờ trán hắn, chạm vào nhiệt độ nóng bỏng như lửa lớn thiêu đốt.
Chuyện nàng lo sợ đã xảy ra, Mạnh Chiêu thật sự mắc mưa nhiễm bệnh.
Nơi này là ngoại ô, tình huống trước mắt, mưa lớn, Mạnh Ngũ không có ở đây, nàng lại bị trật chân biết đi đâu để mời đại phu.
Thanh Anh sốt ruột muốn khóc, Mạnh Chiêu tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì, trước khi đi nàng còn thề son sắt đảm bảo với phu nhân sẽ chăm sóc cho đại công tử đàng hoàng.
Nhưng bây giờ, chăm sóc đến mức đổ bệnh.
Mạnh Chiêu khỏa thân nghiêng người ngồi trên xe lăn, cực kì khó chịu, Thanh Anh muốn dời hắn lên giường lớn có trải chăn đệm, như vậy sẽ ấm áp hơn.
Thân hình Mạnh Chiêu cường tráng, vóc người hơn tám thước, một nữ tử nhỏ bé mảnh mai như Thanh Anh, hoàn toàn không thể đỡ hắn nổi.
Nhưng nàng không bỏ cuộc, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác đau thấu xương truyền đến từ cổ chân, vòng dưới nách nắm hai cánh tay của Mạnh Chiêu, dời trọng lượng toàn thân hắn sang cơ thể mảnh mai của mình, gian nan di chuyển lên giường.
‘Rầm’ một tiếng, bởi vì Mạnh Chiêu quá nặng, Thanh Anh không chịu nổi trực tiếp ngã quỵ dưới đất.
“Ưm...” Nàng nhíu chân mày thanh tú, phát ra tiếng rên rỉ mang theo đau đớn, đầu gối rách da rướm máu bị sàn nhà cứng rắn đập trúng hơi đau.
Thanh Anh đau đến mức hít khí lạnh, sau một lúc, chờ cơn đau dần dần qua đi lại tiếp tục cõng Mạnh Chiêu đi về trước, phí hết sức lực cuối cùng cũng đưa được hắn lên giường.
Thanh Anh đắp tấm chăn dày cộm cho Mạnh Chiêu, nàng vội vàng thở dốc, hoàn toàn không kịp nghỉ ngơi lập tức quay người bưng chậu nước lạnh qua đây.
Không tìm được đại phu, chỉ đành dùng cách chườm lạnh giúp Mạnh Chiêu hạ nhiệt.
Thanh Anh thấm ướt khăn trong nước lạnh, lấy ra vắt khô gấp nó thành dải dài đắp lên vầng trán nóng bỏng của Mạnh Chiêu.
Cách một lúc, chờ hơi lạnh trên khăn tan đi, nàng lại ngâm vào nước lạnh rồi đắp cho Mạnh Chiêu lần nữa.
Sau khi đắp khoảng hai khắc, nhiệt độ trên trán của Mạnh Chiêu giảm được hơn phân nửa, chỉ còn lại chút cảm giác nóng rực.
Khi Thanh Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Chiêu lại đột nhiên rên rỉ đau đớn.
Sắc mặt của hắn trắng bệch dọa người, chóp mũi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể co rúm liên tục run rẩy dường như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.
“Đại công tử, đại công tử, chàng sao vậy?” Thanh Anh lo lắng hỏi.
Mạnh Chiêu há miệng thở hổn hển, hắn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mười ngón tay siết chặt tấm chăn trên người, từ kẽ răng cắn chặt thốt ra mấy chữ: “Đau chân, khớp gối đau quá.”
Cơn đau này không hề nhẹ hơn bao nhiêu so với lúc hắn ngã ngựa rơi xuống dốc núi.
“Đau chân?” Thanh Anh nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, mới muộn màng phản ứng lại.
Mạnh Chiêu tái phát bệnh cũ.
Hôm nay hắn dầm mưa lớn lạnh lẽo cả ngày, gần đây sắp vào thu tiết trời trở lạnh, hàn khí xâm nhập.
Lúc đầu khi ngã gãy chân, vừa khéo bị thương khớp gối.
Hẳn là do đôi chân tàn phế này không chịu được khí lạnh, cho nên mới đau đớn.
Bây giờ không tìm được đại phu, cũng chẳng có thuốc, chỉ đành chườm nóng cho Mạnh Chiêu.
Thanh Anh lê chân trái đau đớn, đến nhà bếp nấu nước nóng.
Một khắc sau, nàng nhấc theo nửa thùng nước sôi bốc hơi nóng trở lại trước giường, lấy hai chiếc khăn bỏ vào thùng nước ngâm một lúc, vớt lên vắt khô một nửa, gấp thành dải dài đắp lên đầu gối của Mạnh Chiêu.
Vừa chườm nóng cho Mạnh Chiêu, nàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho hắn, giúp hắn khơi thông kinh mạch, lưu thông huyết dịch tuần hoàn, hi vọng như vậy có thể giảm bớt đau đớn cho hắn.
Thay khăn hết lần này đến lần khác, nước nóng trong thùng cũng nguội đi, lạnh rồi lại nóng, Thanh Anh cũng không còn nhớ nổi mình đã thêm củi bao nhiêu lần.
Đợi đến khi nàng mệt đến mức toàn thân đau nhức, không còn sức đi đổi thùng nước mới nữa, chân mày vẫn luôn cau chặt của Mạnh Chiêu cuối cùng đã giãn ra.
Hắn nhắm mắt, yên tĩnh thiếp đi, cơ thể không còn co lại, miệng cũng không rên rỉ đau đớn.
Thanh Anh vươn tay sờ trán hắn, nhiệt độ bình thường không còn nóng.
Nhìn xuống phía dưới, hai chân của hắn đã duỗi thẳng, hẳn là không còn đau nữa.
Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đầu óc có chút nặng nề căng trướng, sau khi dời góc chăn cho Mạnh Chiêu xong, nàng không chống đỡ được nữa, ngã đầu xuống cạnh đầu giường thiếp đi.
“Đại công tử, đại công tử...”
Mạnh Chiêu ngủ đến mơ màng, lúc nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy bên tai có một giọng nữ dịu dàng mềm mại đang gọi hắn.
Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Thanh Anh đang tựa vào đầu giường canh chừng hắn, đôi tay nhỏ mềm mại nắm chặt lòng bàn tay dày rộng của hắn.
Nàng nhắm mắt, ngủ không yên ổn, trên gương mặt nhỏ trắng bệch lộ vẻ lo lắng, không ngừng lẩm bẩm: “Đại công tử, chân còn đau không? Có khó chịu không? Thiếp thân không phải cố ý đâu...”
Mạnh Chiêu suy nghĩ, chuyện gì cũng nhớ lại hết.
Hắn nhớ Thanh Anh phải gian nan thế nào để đẩy hắn trở về, cho dù lảo đảo suốt đoạn đường, nàng cũng không có một lời oán trách.
Vừa nãy hắn không hoàn toàn mê man thiếp đi, có thể cảm giác được Thanh Anh đang chườm lạnh, chườm nóng, xoa bóp cho hắn, bận rộn một phen.
Trừ mẫu thân ra, trước giờ chưa từng có ai lo lắng cho hắn như thế.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lo lắng trắng bệch của nàng, trái tim Mạnh Chiêu khẽ rung động, sinh ra tình cảm khó hiểu.
“Khụ khụ...lạnh quá...” Thanh Anh đột nhiên ho khan, cơ thể mảnh mai không nhịn được rùng mình.
Lúc này Mạnh Chiêu mới ý thức y phục Thanh Anh mặc trên người là bộ váy áo khi nàng ra ngoài bị mưa to thấm ướt.
Bây giờ y phục vẫn còn ướt đẫm, dán chặt vào người nàng.
Nhấc tay sờ trán của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng.
Mạnh Chiêu khẽ cau mày, nữ nhân ngốc nghếch này, trở về cũng không biết thay áo váy sạch sẽ.
Hắn vươn tay tháo đai áo của Thanh Anh, cởi y phục thấm ướt trên người nàng ra.
Tuy hai chân của Mạnh Chiêu tàn phế, nhưng thân trên cường tráng, sức lực rất lớn, hắn không cần ngồi dậy, chỉ dùng hai tay đã có thể ôm Thanh Anh đang khỏa thân lên giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook