Thị Tẩm Mỹ Lang
-
Chương 34
“Tốt lắm,ta sẽ chọn loại này.”Long Khiếu Đường không chút do dự liền mua nhưng ánh mắt không yên lòng giống như có ý đồ khác”Tối hôm qua thật sự trùng hợp,thập tứ đệ cùng Ninh công tử là bạn bè cũ,ta thì chưa từng nghe đệ ấy nhắc qua thật sự giữ bí mật vô cùng,ta còn nghe nói ngày 7 tháng 7 hôm qua sinh nhật lệnh lang mười tuổi?”
Ninh Đan Hi gật gật đầu,”Hôm ấy đúng là sinh nhật tiểu nhi ta mới có thể cùng thê tử đưa tiểu nhi ra ngoài đi dạo,không nghĩ tới lại gặp được vương…. Gia cùng ngài.”
“Kinh thành tuy rất nhỏ,ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp được….” Dừng lại một chút đôi mắt thâm thúy của Long Khiếu Đường xẹt qua một chút truy tìm người năm xưa,hắn do dự trong lòng,làm bộ lơ đãng nhắc tới” Lệnh phu nhân sức khỏe tốt hơn chưa? Tối hôm qua sức khỏe nàng tựa hồ không tốt lắm mới cáo từ về trước,không biết ngọc thể nàng có bệnh hay không?”
“Đa tạ thái tử quan tâm,thê tử ta có chút mệt mỏi nghỉ ngơi một đêm sáng hôm sau liền không có việc gì.” Ninh Đan Hi không nghĩ nhiều thành thật trả lời.
“Ngươi giúp ta bọc lại!” Long Khiếu Đường vẻ mặt dấu diếm nét an tâm” Chuyện hôm nay ta tới đây,hy vọng ngươi không nhắc với những người khác,ví như lệnh phu nhân bởi vì ta muốn cho phụ hoàng một niềm vui,tạm thời không muốn lộ ra hành tung để người khác biết ta đến đây mua vải.”
“Ta hiểu được,ta sẽ giữ kính như bưng.” Ninh Đan Hi một lời ra khỏi miệng,vừa giúp hắn gọi vải lại.
“Đúng rồi,ta có mang đến đây một món quà nhỏ cho lệnh lang,xem như chúc mừng sinh nhật của nó.” Long Khiếu Đường thanh toán ngân lượng xong từ lòng ngực lấy ra một bố nang màu trắng tinh xảo.
“Ta làm sao không biết ngại?” Giật mình nhìn thái tử đưa quà cho,Ninh Đan Hi mở miệng từ chối vô công không thể nhận lộc,Thư Cần cùng thái tử không thân cũng không quen,không có lý do gì nhận quà của thái tử.
“Không phải vật rất đắt tiền,chỉ là một ít điểm tâm người ta đem đến,bởi vì rất nhiều mà ta lại không thích ăn ngọt bỏ thì lại lãng phí,cho nên mới muốn đưa cho lệnh lang ăn,ngươi không cần khách khí với ta,bằng không chính là không nể mặt mũi thái tử.”
“Vậy ta đây cúng kính không bằng tuân mệnh,cám ơn thái tử đã tặng,ta thay Cần Nhi cám ơn ngài.” Không thể từ chối ý tốt của người ta,Ninh Đan Hi đành phải nhận lấy.” Cần Nhi nhất định sẽ vui vẻ.” nhớ đến dáng vẻ Cần Nhi vui vẻ ăn kẹo,trên mặt hắn bất giác mang theo nụ cười yêu thương của cha.
Long Khiếu Đường ánh mắt có chút phức tạp nhìn chăm chú vào hắn như ghen tị lại giống như hối hận.” Ninh công tử,có thể mạo muội hỏi ngươi một chút,lệnh phu nhân và ngài lập gia đình vào lúc nào?Ngài có thể nhớ chính xác ngày ấy không?”
Ninh Đan Hi sửng sốt một chút,khó hiểu thái tử vì sao hỏi việc này,nhưng y vẫn trả lời hắn:” Mười năm trước,hạ tuần tháng mười một.”
“Thật không? Thì ra là thế! Thì ra là thế!” Long Khiếu Đường lộ ra biểu tình giống khóc lại gống như cười,hắn nhanh đứng dậy,sau một lúc lâu cũng không có động còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Thái tử? Ngài có khỏe không?” Ninh Đan Hi hoảng sợ thấy bộ dáng sững sờ của hắn.
“Không có gì,ta phải đi.” Long Khiếu Đường phục hồi lại tinh thần,cầm lấy cây vải đã được gói tốt,” Cáo từ.” Hắn nhìn y cười rồi xoay người đi ra ngoài.
” Mời đi thong thả.” Ninh Đan Hi xoa cằm nhìn hắn rời đi,ngày sau đó tiếp đãi vị khách kế tiếp,y hoàn toàn không biết toàn bộ màn vừa rồi giữa y và thái tử hoàn toàn rơi vào trong mắt một người.
……
” Ngươi nói thật không?” Long Khiếu Thiên nghe Tô Tam báo cáo,hoảng sợ không dám tin.
“Mỗi câu nói của Tiểu nhân đều là thật tuyệt không nửa câu giả dối,ngày ta định theo ý Vương gia đến cửa hàng Ninh công tử mua vải,nào biết nửa đường đã gặp thái tử đi tới,ta sợ bị hắn nhận ra liền nhanh chân trốn sang một bên,lại nhìn thấy thái tử đi vào cửa hàng Ninh công tử,ta vốn định đợi thái tử mua xong sẽ vào,nhưng thái tử sau khi mua vải,còn đem quà tặng cho Ninh công tử,mà Ninh công tử cũng cười nhận lấy,giao tình giữa bọn họ nhất định không tầm thường chỉ sợ ý không ở trong lời.”
Tựa như một chuỗi pháo nổ tung ở ngực,Long Khiếu Thiên vẻ mặt cứng ngắc lập lại câu Tô Tam vừa nói,trong miệng cảm thấy có một vị chua khuếch tán,y không chịu nhận quà hắn tặng,lại nhận quà hoàng huynh đưa! Hắn cùng đại hoàng huynh mới gặp qua một lần,tại sao biến thành tặng quà lẫn nhau?
“Không chỉ như thế,sau lần đó thái tử cơ hồ giữa trưa mỗi ngày đều xuất hiện,ta đã ba ngày liên lục nhìn thấy hắn đến cửa hàng Ninh công tử,cùng Ninh công tử vừa nói vừa cười.”
Long Khiếu Thiên không kìm được bóp nát ngọc chén trong tay,máu tươi chảy đầy tay nhưng hắn không lại phát giác.
Tô Tam giọng nói run rẩy:” Vương gia,tay của ngài đang chảy máu…..”
Không đợi hắn nói xong,Long Khiếu Thiên đã cắt đứt lời hắn,” Tô Tam,lập tức phân phó tùy tùng chuẩn bị ngựa,ta muốn tự mình đi một chuyến!”
Ánh mặt trời bên ngoài nóng rực,Long Khiếu Thiên một đường giục ngựa chạy như điên dừng lại cửa hàng bố trang Ninh Đan Hi,hắn đem dây ngựa cột vào cây đại thụ bên cạnh,thân người thì trốn phía sau cây,âm thầm quan sát động tĩnh đám khách hàng,hắn muốn dùng hai mắt của mình xác nhận Ninh Đan Hi cùng thái tử có thân mật giống lời Tô Tam miêu tả hay không.
Không đến giữa trưa,quả nhiên nhìn thấy Long Khiếu Đường mặc một thân thường phục đi vào cửa hàng,Ninh Đan Hi tự mình tiếp đãi hắn,tuy rằng với khoảng cách của hắn nghe không được y cùng Long Khiếu Đường đang nói gì,nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Đan Hi có thể thấy được hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Một loại cảm xúc vừa chua xót vừa ghen tuông như nước sôi thiêu cháy ngũ tạng lục phủ,Long Khiếu Thiên nhìn sắp phát điên,Ninh Đan Hi lại dám ở trước mặt thái tử lộ ra nụ cười hắn khát vọng đã lâu,khoảng thời gian y ở vương phủ cũng chưa một lần cười qua với hắn!
Đang lúc hắn nén không được tràn ngập đố kỵ trong lòng,lại thấy Long Khiếu Đường từ trong ngực lấy ra vật gì đưa cho Ninh Đan Hi,Ninh Đan Hi chẳng những không từ chối,ngược lại xem như bảo bối đặt vào trong thắt lưng mình.
Long Khiếu Thiên đấm một quyền thật mạnh vào thân cây,lá cây nháy mắt như mưa bay xuống,nghĩ đến đêm thất tịch y trưng bộ mặt lạnh tanh,lời nói xa cách lãnh đạm,không thể tưởng được y đối đãi đại hoàng huynh lại hoàn toàn khác,bảo sao hắn không buồn bực? Hay y đã động tâm với hoàng huynh?
Không! Đem Ninh Đan Hi trả lại cho Lý Vân Nương là chuyện bất đắt dĩ,nhưng hắn tuyệt không ngồi xem nam nhân khác đến cướp đi y, cho dù đại hoàng huynh hắn Long Khiếu Đường cũng không được!
Đợi Long Khiếu Đường vừa rời khỏi,Long Khiếu Thiên lập tức bước nhanh vọt vào trong điếm,vẻ mặt hung dữ.”Ngươi và đại hoàng huynh nói chuyện đúng là vui đến quên cả trời đất!”
Ninh Đan Hi vừa thấy hắn đi tới cửa,biểu tình trên mặt thoáng chốc cứng lại,đem hắn trở thành khách không mời mà đến không có nửa điểm hoan nghênh.
“Ngươi nói đi ngươi và đại hoàng huynh quan hệ thế nào? Tại sao hắn mỗi ngày đều đến cửa hàng ngươi?” Long Khiếu Thiên theo dõi hắn,trong mắt nổi lên hai luồng liệt hỏa.
Ninh Đan Hi gật gật đầu,”Hôm ấy đúng là sinh nhật tiểu nhi ta mới có thể cùng thê tử đưa tiểu nhi ra ngoài đi dạo,không nghĩ tới lại gặp được vương…. Gia cùng ngài.”
“Kinh thành tuy rất nhỏ,ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp được….” Dừng lại một chút đôi mắt thâm thúy của Long Khiếu Đường xẹt qua một chút truy tìm người năm xưa,hắn do dự trong lòng,làm bộ lơ đãng nhắc tới” Lệnh phu nhân sức khỏe tốt hơn chưa? Tối hôm qua sức khỏe nàng tựa hồ không tốt lắm mới cáo từ về trước,không biết ngọc thể nàng có bệnh hay không?”
“Đa tạ thái tử quan tâm,thê tử ta có chút mệt mỏi nghỉ ngơi một đêm sáng hôm sau liền không có việc gì.” Ninh Đan Hi không nghĩ nhiều thành thật trả lời.
“Ngươi giúp ta bọc lại!” Long Khiếu Đường vẻ mặt dấu diếm nét an tâm” Chuyện hôm nay ta tới đây,hy vọng ngươi không nhắc với những người khác,ví như lệnh phu nhân bởi vì ta muốn cho phụ hoàng một niềm vui,tạm thời không muốn lộ ra hành tung để người khác biết ta đến đây mua vải.”
“Ta hiểu được,ta sẽ giữ kính như bưng.” Ninh Đan Hi một lời ra khỏi miệng,vừa giúp hắn gọi vải lại.
“Đúng rồi,ta có mang đến đây một món quà nhỏ cho lệnh lang,xem như chúc mừng sinh nhật của nó.” Long Khiếu Đường thanh toán ngân lượng xong từ lòng ngực lấy ra một bố nang màu trắng tinh xảo.
“Ta làm sao không biết ngại?” Giật mình nhìn thái tử đưa quà cho,Ninh Đan Hi mở miệng từ chối vô công không thể nhận lộc,Thư Cần cùng thái tử không thân cũng không quen,không có lý do gì nhận quà của thái tử.
“Không phải vật rất đắt tiền,chỉ là một ít điểm tâm người ta đem đến,bởi vì rất nhiều mà ta lại không thích ăn ngọt bỏ thì lại lãng phí,cho nên mới muốn đưa cho lệnh lang ăn,ngươi không cần khách khí với ta,bằng không chính là không nể mặt mũi thái tử.”
“Vậy ta đây cúng kính không bằng tuân mệnh,cám ơn thái tử đã tặng,ta thay Cần Nhi cám ơn ngài.” Không thể từ chối ý tốt của người ta,Ninh Đan Hi đành phải nhận lấy.” Cần Nhi nhất định sẽ vui vẻ.” nhớ đến dáng vẻ Cần Nhi vui vẻ ăn kẹo,trên mặt hắn bất giác mang theo nụ cười yêu thương của cha.
Long Khiếu Đường ánh mắt có chút phức tạp nhìn chăm chú vào hắn như ghen tị lại giống như hối hận.” Ninh công tử,có thể mạo muội hỏi ngươi một chút,lệnh phu nhân và ngài lập gia đình vào lúc nào?Ngài có thể nhớ chính xác ngày ấy không?”
Ninh Đan Hi sửng sốt một chút,khó hiểu thái tử vì sao hỏi việc này,nhưng y vẫn trả lời hắn:” Mười năm trước,hạ tuần tháng mười một.”
“Thật không? Thì ra là thế! Thì ra là thế!” Long Khiếu Đường lộ ra biểu tình giống khóc lại gống như cười,hắn nhanh đứng dậy,sau một lúc lâu cũng không có động còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Thái tử? Ngài có khỏe không?” Ninh Đan Hi hoảng sợ thấy bộ dáng sững sờ của hắn.
“Không có gì,ta phải đi.” Long Khiếu Đường phục hồi lại tinh thần,cầm lấy cây vải đã được gói tốt,” Cáo từ.” Hắn nhìn y cười rồi xoay người đi ra ngoài.
” Mời đi thong thả.” Ninh Đan Hi xoa cằm nhìn hắn rời đi,ngày sau đó tiếp đãi vị khách kế tiếp,y hoàn toàn không biết toàn bộ màn vừa rồi giữa y và thái tử hoàn toàn rơi vào trong mắt một người.
……
” Ngươi nói thật không?” Long Khiếu Thiên nghe Tô Tam báo cáo,hoảng sợ không dám tin.
“Mỗi câu nói của Tiểu nhân đều là thật tuyệt không nửa câu giả dối,ngày ta định theo ý Vương gia đến cửa hàng Ninh công tử mua vải,nào biết nửa đường đã gặp thái tử đi tới,ta sợ bị hắn nhận ra liền nhanh chân trốn sang một bên,lại nhìn thấy thái tử đi vào cửa hàng Ninh công tử,ta vốn định đợi thái tử mua xong sẽ vào,nhưng thái tử sau khi mua vải,còn đem quà tặng cho Ninh công tử,mà Ninh công tử cũng cười nhận lấy,giao tình giữa bọn họ nhất định không tầm thường chỉ sợ ý không ở trong lời.”
Tựa như một chuỗi pháo nổ tung ở ngực,Long Khiếu Thiên vẻ mặt cứng ngắc lập lại câu Tô Tam vừa nói,trong miệng cảm thấy có một vị chua khuếch tán,y không chịu nhận quà hắn tặng,lại nhận quà hoàng huynh đưa! Hắn cùng đại hoàng huynh mới gặp qua một lần,tại sao biến thành tặng quà lẫn nhau?
“Không chỉ như thế,sau lần đó thái tử cơ hồ giữa trưa mỗi ngày đều xuất hiện,ta đã ba ngày liên lục nhìn thấy hắn đến cửa hàng Ninh công tử,cùng Ninh công tử vừa nói vừa cười.”
Long Khiếu Thiên không kìm được bóp nát ngọc chén trong tay,máu tươi chảy đầy tay nhưng hắn không lại phát giác.
Tô Tam giọng nói run rẩy:” Vương gia,tay của ngài đang chảy máu…..”
Không đợi hắn nói xong,Long Khiếu Thiên đã cắt đứt lời hắn,” Tô Tam,lập tức phân phó tùy tùng chuẩn bị ngựa,ta muốn tự mình đi một chuyến!”
Ánh mặt trời bên ngoài nóng rực,Long Khiếu Thiên một đường giục ngựa chạy như điên dừng lại cửa hàng bố trang Ninh Đan Hi,hắn đem dây ngựa cột vào cây đại thụ bên cạnh,thân người thì trốn phía sau cây,âm thầm quan sát động tĩnh đám khách hàng,hắn muốn dùng hai mắt của mình xác nhận Ninh Đan Hi cùng thái tử có thân mật giống lời Tô Tam miêu tả hay không.
Không đến giữa trưa,quả nhiên nhìn thấy Long Khiếu Đường mặc một thân thường phục đi vào cửa hàng,Ninh Đan Hi tự mình tiếp đãi hắn,tuy rằng với khoảng cách của hắn nghe không được y cùng Long Khiếu Đường đang nói gì,nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Đan Hi có thể thấy được hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Một loại cảm xúc vừa chua xót vừa ghen tuông như nước sôi thiêu cháy ngũ tạng lục phủ,Long Khiếu Thiên nhìn sắp phát điên,Ninh Đan Hi lại dám ở trước mặt thái tử lộ ra nụ cười hắn khát vọng đã lâu,khoảng thời gian y ở vương phủ cũng chưa một lần cười qua với hắn!
Đang lúc hắn nén không được tràn ngập đố kỵ trong lòng,lại thấy Long Khiếu Đường từ trong ngực lấy ra vật gì đưa cho Ninh Đan Hi,Ninh Đan Hi chẳng những không từ chối,ngược lại xem như bảo bối đặt vào trong thắt lưng mình.
Long Khiếu Thiên đấm một quyền thật mạnh vào thân cây,lá cây nháy mắt như mưa bay xuống,nghĩ đến đêm thất tịch y trưng bộ mặt lạnh tanh,lời nói xa cách lãnh đạm,không thể tưởng được y đối đãi đại hoàng huynh lại hoàn toàn khác,bảo sao hắn không buồn bực? Hay y đã động tâm với hoàng huynh?
Không! Đem Ninh Đan Hi trả lại cho Lý Vân Nương là chuyện bất đắt dĩ,nhưng hắn tuyệt không ngồi xem nam nhân khác đến cướp đi y, cho dù đại hoàng huynh hắn Long Khiếu Đường cũng không được!
Đợi Long Khiếu Đường vừa rời khỏi,Long Khiếu Thiên lập tức bước nhanh vọt vào trong điếm,vẻ mặt hung dữ.”Ngươi và đại hoàng huynh nói chuyện đúng là vui đến quên cả trời đất!”
Ninh Đan Hi vừa thấy hắn đi tới cửa,biểu tình trên mặt thoáng chốc cứng lại,đem hắn trở thành khách không mời mà đến không có nửa điểm hoan nghênh.
“Ngươi nói đi ngươi và đại hoàng huynh quan hệ thế nào? Tại sao hắn mỗi ngày đều đến cửa hàng ngươi?” Long Khiếu Thiên theo dõi hắn,trong mắt nổi lên hai luồng liệt hỏa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook