Diệp Thiên Di vươn tay từ trong quần áo lấy ra khối Ngọc Quan Âm kia, cảm nhận được xúc cảm ngọc thạch trong tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vẻ mặt của Tô Minh cùng Tô Thiên Vân.

Quả nhiên vào lúc hắn lấy ra Ngọc Quan Âm, trong mắt Tô Thiên Vân hiện ra kích động kinh hỉ, nhưng gã đã mạnh mẽ chế trụ, cố gắng biểu hiện ra bộ dáng bất vi sở động, mà Tô Minh lại chân chính bất vi sở động. Diệp Thiên Di suy đoán, chuyện đến đòi lấy Ngọc Quan Âm này, là do Tô Thiên Vân gọi Tô Minh tới.

Nhìn bộ dáng mắt mạo lục quang của Tô Thiên Vân khi nhìn chằm chằm Ngọc Quan Âm, vốn định đem Ngọc Quan Âm đưa cho Tô Minh kết thúc quan hệ cha con Diệp Thiên Di khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, sau đó đem Ngọc Quan Âm nhét lại vào trong quần áo.

Hắn cười như không cười nhìn Tô Minh cùng Tô Thiên Vân, nói: “Không đưa. Đồ vật đã đưa đến tay tôi, các người còn muốn lấy về, thật sự là quá buồn cười.”

Ánh mắt Diệp Thiên Di đảo quanh trên người Tô Thiên Vân, từ trong mắt của gã nhìn thấy lo lắng phẫn hận khó nén được, Ngọc Quan Âm này khẳng định có bí mật gì, nếu không Tô Thiên Vân sẽ không khẩn trương như vậy, cũng sẽ không lo lắng như vậy khi nghe được hắn nói không đưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà bí mật Ngọc Quan Âm này, hẳn là chỉ có Tô Thiên Vân biết, về phần Tô Minh… Diệp Thiên Di nhìn về phía Tô Minh có chút tức giận nhưng cũng không tức giận lắm…Tô Minh hẳn là không biết trong đó bí mật, hơn nữa cũng không coi trọng Ngọc Quan Âm này lắm, nếu không thì ông ta cũng không biểu hiện như vậy.

Diệp Thiên Di lâm vào trầm tư, Ngọc Quan Âm hẳn là không giống Tô Minh nói là bảo bối tổ truyền của Tô gia, dù sao thì chất lượng nó cũng không tốt lắm, hơn nữa thái độ Tô Minh đối với Ngọc Quan Âm cũng không giống như là đối đãi bảo bối tổ truyền, Diệp Thiên Di cũng không cho là Tô Minh sẽ bỏ được đem bảo bối tổ truyền của Tô gia đưa cho một người khác họ như hắn.

Vậy chắc là bí mật của Ngọc Quan Âm không liên quan tới Tô gia… Rốt cuộc Ngọc Quan Âm này có bí mật gì đây?

Diệp Thiên Di kiềm chế xúc động ta sẽ đi tìm tòi nghiên cứu bí mật Ngọc Quan Âm ngay bây giờ, dư quang khoé mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tô Thiên Vân biến hóa khá lớn, có lẽ hắn có thể ra tay từ trên người Tô Thiên Vân…


Tô Thiên Vân như trước không chịu hết hy vọng, vừa cưỡng bức vừa dụ lợi Diệp Thiên Di, tưởng muốn Diệp Thiên Di đem Ngọc Quan Âm đưa cho gã, thậm chí không tiếc xuất giá tiền cực cao để mua.

Điều này làm cho Diệp Thiên Di càng thêm khẳng định Ngọc Quan Âm có bí mật trọng đại, nếu không Tô gia vừa mới nãy còn tìm hắn vay tiền như thế nào sẽ nguyện ý xuất một giá tiền lớn như vậy mua một cái Ngọc Quan Âm chất lượng bình thường chứ?

Tô Thiên Vân khai giá tiền ngày càng lớn, sắc mặt Tô Minh cũng càng ngày càng khó coi.

Theo lý thuyết Tô Minh không phải là loại người mặc cho người khác làm chủ tiền tài của chính mình, cho dù người kia có là con trai ruột của ông ta, nhưng hiện tại ông ta lại không tỏ vẻ phản đối hành vi của Tô Thiên Vân.

Hết thảy cử chỉ khác thường này khiến cho Diệp Thiên Di càng ngày càng cảnh giác, hắn lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí võ mồm nữa, cho dù các người có lấy toàn bộ Tô gia đến đổi, tôi cũng sẽ không đem Ngọc Quan Âm cho các người.”

Tô Thiên Vân vội vàng hỏi: “Ngọc Quan Âm này cũng không có tác dụng gì đối với anh, anh còn muốn giữ làm gì? Đây chính là đồ gia truyền của Tô gia chúng tôi!”

Diệp Thiên Di cười nhạo một tiếng: “Đồ gia truyền? Lời này cậu cũng tin sao?” Hắn cũng không thèm nhìn tới sắc mặt xấu hổ của Tô Minh cùng Tô Thiên Vân, “Ngọc Quan Âm này tôi đeo hơn hai mươi năm, cho dù là tôi tự tay hủy nó, cũng tuyệt đối sẽ không cho các người.”

Sau khi nói xong, hắn lại đột nhiên đứng dậy, nói với lão quản gia: “Tiễn khách!”


Sau đó hắn cũng không thèm nhìn tới hai cha con này, xoay người liền đi lên lầu, hắn còn phải đi coi Tiểu Diệp Tử của hắn đã tỉnh chưa.

Tại chỗ rẽ thang lầu, Diệp Thiên Di mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện dưới lầu của Tô Minh cùng Tô Thiên Vân.

“Thiên Vân, nếu như con thích Ngọc Quan Âm, ba ba mua một cái tốt hơn cho con là được. Bất quá không phải con nói rất nhanh những đồ vật xa xỉ đều vô dụng sao? Con còn muốn Ngọc Quan Âm như vậy là thế nào?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Thiên Di trở lại phòng của mình, nhìn một đoàn lông tuyết trắng còn ghé vào trên giường ngủ vù vù, sắc mặt bỗng nhiên liền nhu hòa, hoàn toàn không thấy lãnh lệ vừa nãy.

Có lẽ thời điểm đối mặt người khác, hắn có thể lãnh khốc vô tình, có thể dựng lên phòng hộ cứng rắn cường đại, nhưng thời điểm đối mặt Tiểu Diệp Tử, hắn lại không thể lãnh ngạnh. Không riêng vì Tiểu Diệp Tử là ông ngoại đưa cho hắn, càng là vì Tiểu Diệp Tử nhóc không phải là người.

Bởi vì nhóc không phải là người, cho nên hắn có thể mở rộng cửa lòng đối với nhóc, không cần phải lo lắng một bé mèo con nhỏ phản bội hắn, hắn có thể trao hết toàn bộ tín nhiệm đối với Tiểu Diệp Tử.

Rất nhiều người nói, nuôi mèo mèo không thể nhớ bạn, chó mới trung thành với bạn.


Nhưng Diệp Thiên Di lại cảm thấy, mèo thông minh hơn chó nhiều lắm, cho nên vào lúc chúng nó lựa chọn chủ nhân của mình cũng rất cẩn thận, không thể trao chân tâm của mình nhanh thế được. Vậy nên hắn mới dùng kiên nhẫn lớn nhất cùng sủng nịch nuôi dưỡng Tiểu Diệp Tử, cũng thành công khiến cho Tiểu Diệp Tử tiếp nhận người chủ nhân là hắn.

Hắn biết Tiểu Diệp Tử không giống mèo bình thường, Tiểu Diệp Tử là vào lúc hắn mười tuổi được ông ngoại đưa cho hắn, hiện giờ mười mấy năm trôi qua, Tiểu Diệp Tử vẫn là một bộ dáng bé mèo con nhỏ, hơn nữa Tiểu Diệp Tử còn phá lệ thông minh, thật giống như có thể nghe hiểu được tiếng người…

Hết thảy chuyện này đều biểu hiện ra Tiểu Diệp Tử là một con mèo tai cụp không bình thường, nhưng Diệp Thiên Di vẫn mặc kệ lựa chọn không lên tiếng đem bí mật này hết thảy chôn xuống dưới.

Không những những người khác không biết hắn nuôi một con mèo tai cụp mười mấy năm kỳ thật đều là một con mèo, mà ngay cả lão quản gia đều cho rằng Tiểu Diệp Tử hắn nuôi hiện tại là vì hắn muốn lưu giữ kỉ niệm của Tiểu Diệp Tử ông ngoại đưa cho hắn, cố ý đi tìm một con mèo tai cụp giống nhau như đúc.

Diệp Thiên Di nằm ở trên giường, đem Tiểu Diệp Tử vớt lên đặt trên bụng của hắn, vươn tay trái ra lúc có lúc không vuốt ve da lông mềm mại của Tiểu Diệp Tử, hắn nhớ tới chuyện ở dưới lầu, tay phải lấy ra Ngọc Quan Âm treo trên cổ, đánh giá cẩn thận.

Ngọc Quan Âm này tuy rằng hắn đeo hơn hai mươi năm, lại chưa từng đánh giá cẩn thận giống như bây giờ.

Ngọc Quan Âm điêu khắc đến thật tinh tế, khuôn mặt từ bi của Quan Âm được điêu khắc đến trông rất sống động, nhưng chất lượng ngọc lại không quá tốt, chỉ có thể nói là phổ thông, ngọc bên trong còn có tạp chất nặng nề, phá hủy mỹ cảm nguyên bản.

Ngón tay cái Diệp Thiên Di vuốt phẳng lưng Ngọc Quan Âm một chút, sau đó đột nhiên ánh mắt ngưng lại, hắn bị tạp chất bên trong Ngọc Quan Âm hấp dẫn.

Thời điểm hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Quan Âm này, thế nhưng phát hiện tạp chất âm u bên trong Ngọc Quan Âm tựa hồ là… vật sống?

Tạp chất chậm rãi lưu động kia chẳng lẽ là hắn nhìn lâu nên bị ảo giác?


Diệp Thiên Di lại đem Ngọc Quan Âm trong tay thay đổi phương hướng, lần nữa nhìn chằm chằm không chuyển mắt, hắn phát hiện không phải chính mình hoa mắt, mà là bên trong thật sự có đồ vật động đậy.

Chẳng lẽ đây là bí mật của Ngọc Quan Âm?

Diệp Thiên Di nhớ tới Tô Thiên Vân thèm nhỏ dãi đối Ngọc Quan Âm, đối với bí mật trong Ngọc Quan Âm cũng rất tò mò, hắn cẩn thận đem Tiểu Diệp Tử trên bụng hắn dịch đến trên gối đầu mềm mềm, sau đó đứng dậy đi tìm kính lúp.

Hắn dùng kính lúp quan khán vật chất lưu động bên trong Ngọc Quan Âm, vẫn nhỏ nhỏ thấy không rõ lắm, nhưng kỳ quái chính là, hắn lại ly kỳ phát hiện mình thế nhưng từ vật chất nhỏ nhỏ thấy không rõ lắm kia cảm thấy cảm giác huyền chi nào đó, sau đó trong đầu của hắn mơ mơ hồ hồ vang lên một thanh âm một nam tử đọc sách: “Quán tự tại bồ tát hành tâm Bát nhã ba la mật đa thời…” (*)

Thanh âm kia bình thản đến giống như máy móc, ngữ khí không hề phập phồng, niệm ra nội dung cũng là kỳ kỳ quái quái, nhưng Diệp Thiên Di khiếp sợ phát hiện, chính mình đem nội dung nam tử niệm nghe được rõ ràng, lại một chữ cũng nhớ không được, hơn nữa hắn muốn xem nhẹ thanh âm này cũng không được, vẫn không tự chủ được muốn đi nghe.

Không biết qua bao lâu, thanh âm đọc sách trong đầu mới tiêu thất, Diệp Thiên Di cũng phục hồi lại tinh thần, hắn phát hiện bên ngoài sắc trời đã nhanh đến buổi tối.

Hắn lại nhìn Ngọc Quan Âm trong tay mình, phát hiện Ngọc Quan Âm trở nên trong suốt hơn một chút, tạp chất lưu động bên trong thế nhưng cũng không cánh mà bay…

________________________________

(*) Câu gốc mình không biết niệm gì nên mình lấy đại 1 câu niệm mà mình biết :((


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương