Đôi mắt Hạ Thất Thất ngớ ra, “Cái gì, rất đáng?”

“Ha ha, cô vẫn chưa hiểu rõ sao, vết dao này, chính là tên lưu manh tôi thuê được, cố tình tự đâm bản thân tôi đó.”

Hàn Nhã nói mà không một chút kiêng kị gì cả mà còn cười toe toét, “Mặc dù ý định ban đầu của tôi là muốn cô chết trong lúc phẫu thuật, nhưng không ngờ mạng cô lại lớn vậy, lại có Mục Tư Vận giúp cô tìm được nguồn máu, nhưng vậy thì đã sao, anh Kiệt đã nhận định rằng cô chính là người đã thuê hung thủ giết tôi, giờ đây anh ấy căm ghét cô đến thấu xương, nói không chừng vài ngày sau, sẽ ly hôn với cô thôi, ha ha!”

Hạ Thất Thất không thể nào tin được, ánh mắt chứa đầy sự uất ức nhìn trừng trừng vào Hàn Nhã, “Cô...,thì ra tên lưu manh đó chính là người cô thuê, cô còn vu oan giá họa cho tôi! Cô vì bản thân mình mà không màng đến sinh mạng của tôi, cô còn có phải là con người không!”

“Ha ha, cô chưa nghe qua câu người không vì mình trời chu đất diệt à?” Hàn Nhã lạnh lùng hừm một tiếng nói, “vị trí Sở phu nhân vốn là của tôi, ai bảo cô lúc nào cũng chiếm lấy anh Kiệt không chịu buông, nếu như cô biết điều một chút, chủ động đề nghị ly hôn, thì tôi đâu đến nỗi tự động ra tay đối phó cô như vậy? Hơn nữa mạng hèn như cô, chết không đáng tiếc, bất quá thì mỗi ngày tôi đến trước mộ cô đốt giấy tiền vàng bạc cho cô nhiều một chút vậy.”

“Cô!” Cơn thịnh nộ của Hạ Thất Thất trổi dậy, sự phẩn nộ chưa từng có từ trong đáy lòng rộ lên, cô ấy không thể kiềm chế nổi và giương tay lên dùng sức quạt thật mạnh lên mặt của Hàn Nhã.

Năm dấu tay đỏ chót in hằng lên gương mặt của Hàn Nhã, nhưng cô ấy không những không giận dữ, mà còn lấy tay che mặt mình lại, cười một cách nham hiểm và nói, “Chị, chị có biết hậu quả của cái tát này là gì không?”

Lưu lại âm cuối là một hàm ý không rõ ràng, Hàn Nhã quay lưng đi.

Nhưng vài giây sau đó, Hạ Thất Thất đã hiểu được ý nghĩa những lời mà Hàn Nhã đã nói.

Chưa được mười phút, Sở Thế Kiệt ôm người đàn bà đang khóc thút thít kia đi vào phòng, “Hạ Thất Thất, sao cô dám đánh Tiểu Nhã, ai cho cô cái gan để đánh Tiểu Nhã!”

Hạ Thất Thất nhìn thấy Hàn Nhã ngã vào lòng của Sở Thế Kiệt, góc miệng đá lên tạo ra độ cong hiện rõ sự đắc ý và liều lĩnh của Hàn Nhã.

Thì ra, lại là vở kịch khổ nhục kế mà Hàn Nhã tạo ra!

Hạ Thất Thất ngẩng mặt lên và nói, “Anh Kiệt, anh đừng bị Tiểu Nhã lừa được, cô ấy cố tình cho em đánh đó, còn nữa, tên lưu manh đó cũng là người mà cô ấy thuê về, tất cả đều là khổ nhục kế của cô ấy...”

“Đủ rồi, mua chuộc hung thủ giết người còn chưa đủ, bây giờ còn học được thói vu oan giá họa nữa à? Vẻ mặt hằm hằm vặn lấy cằm cô ấy và đưa lên, lạnh lùng nói, “Hạ Thất Thất, tôi chịu đủ rồi, tôi phải ly hôn với cô!”

“Cái... gì...?”

Hạ Thất Thất như bị hút hồn ra vậy, trưng mắt ra vì không thể tin được những gì mình nghe thấy, ngay cả thở, cô ấy cũng không còn nhớ.

“Đừng có kinh ngạc, cô không có nghe lầm đâu, tôi phải ly hôn với cô.” Sở Thế Kiệt nhắc lại một lần nữa và tiếp tục nói, “Lần này, cho dù là ông nội, cũng không thể ngăn cản.”

Được một lúc, Hạ Thất Thất như mới hoàn hồn trở lại, vội vã nắm lấy tay của Sở Thế Kiệt hỗn loạn nói, “Anh Kiệt, đừng, đừng ly hôn với em, đứa con chúng mình mới được sinh ra, nó rất cần tình yêu thương của cha và mẹ...”

“Ơ, Hạ Thất Thất, cô nghĩ rằng tôi sẽ cho người đàn bà độc ác như cô dạy dỗ con của tôi sao?”

Sở Thế Kiệt nói một cách lạnh nhạt, sau đó dùng sức kéo tay của Hạ Thất Thất xuống, vặn chặt, dường như muốn ngắt gãy xương cô ấy vậy, “Vốn dĩ, tôi hoàn toàn không muốn có đứa con này, nhưng bây giờ, Tiểu Nhã đã bị cắt bỏ tử cung, mất đi khả năng sinh sản, vì vậy đứa con này, sẽ trở thành con của tôi và Tiểu Nhã, tôi sẽ không cho cô tiếp cận con tôi dù chỉ một bước.”

Toàn thân Hạ Thất Thất run lẩy bẩy, nước mắt liền tuôn trào, “Anh Kiệt, sao anh lại đối xử với em như vậy, đó là con của em, đứa con mà em mang thai mười tháng, tại sao anh có thể giao nó cho Tiểu Nhã nuôi? Không, em không ly hôn, có chết em cũng không ly hôn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương