Thì Ra Yêu Anh Lại Đau Đến Như Vậy
-
Chương 1
“Anh Kiệt, không được, anh nhẹ chút, anh ra ngoài...”
Trong phòng tắm, Hạ Thất Thất một tay bám vào tường một tay đỡ lấy phần bụng đang nhô ra của mình, nét mặt đau khổ quay sang nhìn người đàn ông đằng sau mình.
Sở Thế Kiệt cười một cách khinh bỉ, phần eo càng dùng sức đẩy mạnh, càng đâm sâu hơn vào bên trong “không phải cô yêu tôi lắm sao, mới như vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Hạ Thất Thất ngẩng đầu lên, cơ thể đau đớn đến nỗi cong cả người lại, “ưm, đau... anh Kiệt, dừng lại, xin anh đừng làm tổn thương đứa bé trong bụng em, đứa bé cũng là con của anh mà.”
Sở Thế Kiệt bóp lấy mặt cô ấy, dùng sức kéo mạnh về trước mặt mình, trong giọng nói, lộ ra vẻ căm hận, “Hạ Thất Thất, cô xứng đáng mang thai con của tôi sao? Nếu không phải vì ông nội muốn bồng cháu, thì cô đừng mong tôi sẽ đụng vào cô!”
“Anh Kiệt, anh nhất định phải đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? Hạ Thất Thất nhìn anh ấy với vẻ mặt đau lòng
“Ơ, cái này mà gọi là tàn nhẫn sao? Vậy khi xưa lúc cô lợi dụng ông nội tôi ép tôi phải lấy cô cho bằng được thì không tàn nhẫn sao? Cô kiên quyết chia rẻ 10 năm tình cảm giữa tôi và Tiểu Nhã thì không tàn nhẫn sao? Hạ Thất Thất, trên thế gian này, người tàn nhẫn nhất, chính là cô!”
Sở Thế Kiệt nói với giọng đầy căm hận, bắt cô ấy phải cử động mạnh, và anh ấy càng thêm ngạo mạn, vừa sâu vừa mạnh, đâm vào nơi sâu nhất của cô ấy.
“A...” Hạ Thất Thất thét lên trong đau đớn, cô ấy co quắp người lại, không ngừng lẩn tránh về phía trước, “Không được, con ơi, con của tôi...”
“Yên tâm, đứa con trong bụng cũng đã 9 tháng rồi, cho dù là sinh mổ sớm cũng không có vấn đề gì, nhiều nhất thì sức khỏe không được tốt thôi, nhưng nhà họ Sở vẫn dư sức nuôi nổi.” Sở Thế Kiệt tiếp tục kéo cô ấy về phía trước mìn một cách tàn nhẫn, không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc đâm vào như chiếc máy motor.
“A Á...” toàn thân Hạ Thất Thất bị dập tơi tả, cô ấy không chịu nổi nữa và than khóc rằng, “Anh Kiệt, đứa con này như thế nào đi chăng nữa thì cũng là con ruột của anh, tại sao anh lại đối xử với con vô tình như vậy?”
“Chính vì nó không phải là con của Tiểu Nhã. Trên thế gian này, chỉ có Tiểu Nhã mới xứng đáng mang thai con của tôi, còn cô thì, cho dù có sinh ra rồi thì tôi cũng không thèm nhìn.”
Sở Thế Kiệt không thương tiếc mà nói, sau những cú va chạm mạnh mẽ, anh ấy thả lỏng người cô ấy ra.
Hạ Thất Thất như một con rối bị đứt chỉ, hai đầu gối ngã quỵ xuống nền gạch lạnh buốt vì không còn sức lực nào trụ nỗi nữa.
Sở Thế Kiệt không quan tâm đến sự bất lực của Hạ Thất Thất, vừa choàng áo bông lên vừa nói, “Hạ Thất Thất, hôm nay là trừng phạt cô, nếu sau này cô còn dám diễu võ dương oai trước mặt Tiểu Nhã lần nữa thỉ tôi sẽ cho cô nếm mùi đau đớn hơn thế này nữa.!”
Cánh cửa phòng tắm bị anh ấy phất ra phía sau.
Hạ Thất Thất tay nắm chặt trụ cột của vòi sen, từ từ đứng dậy, nước ấm từ vòi sen chảy xuống người cũng không thể làm trái tim cô ấy ấm lại.
Tiểu Nhã... Hàn Nhã... đứa bạn thân chung phòng với Hạ Thất Thất, lại là một đóa hoa sen trắng mang lại cho cô một đã kích to lớn.
Hôm nay, cô chỉ tình cờ gặp Hàn Nhã ở siêu thị, ngay cả một chút tỏ ra đắc ý còn không có thì đã bị Hãn Nhã
mách lẻo với Sở Thế Kiệt rồi.
Đã bao nhiêu lần, Sở Thế Kiệt vì Hàn Nhã mà trừng phạt cô ấy, từ thân thể đến trái tim cô ấy.
Bụng cô ngày càng đau hơn
Trán cô đổ cả mồ hôi hột, tử cung co rút lại theo từng cơn đau, cô ấy hoảng loạn nhìn xuống chân mình, là máu, máu không ngừng chảy ra ngoài.
Nước trong bồn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, phảng phất như trái cà độc dược nở rộ, diêm dúa lẳng lơ một cách gai mắt.
Trong phòng tắm, Hạ Thất Thất một tay bám vào tường một tay đỡ lấy phần bụng đang nhô ra của mình, nét mặt đau khổ quay sang nhìn người đàn ông đằng sau mình.
Sở Thế Kiệt cười một cách khinh bỉ, phần eo càng dùng sức đẩy mạnh, càng đâm sâu hơn vào bên trong “không phải cô yêu tôi lắm sao, mới như vậy đã không chịu nổi rồi à?”
Hạ Thất Thất ngẩng đầu lên, cơ thể đau đớn đến nỗi cong cả người lại, “ưm, đau... anh Kiệt, dừng lại, xin anh đừng làm tổn thương đứa bé trong bụng em, đứa bé cũng là con của anh mà.”
Sở Thế Kiệt bóp lấy mặt cô ấy, dùng sức kéo mạnh về trước mặt mình, trong giọng nói, lộ ra vẻ căm hận, “Hạ Thất Thất, cô xứng đáng mang thai con của tôi sao? Nếu không phải vì ông nội muốn bồng cháu, thì cô đừng mong tôi sẽ đụng vào cô!”
“Anh Kiệt, anh nhất định phải đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? Hạ Thất Thất nhìn anh ấy với vẻ mặt đau lòng
“Ơ, cái này mà gọi là tàn nhẫn sao? Vậy khi xưa lúc cô lợi dụng ông nội tôi ép tôi phải lấy cô cho bằng được thì không tàn nhẫn sao? Cô kiên quyết chia rẻ 10 năm tình cảm giữa tôi và Tiểu Nhã thì không tàn nhẫn sao? Hạ Thất Thất, trên thế gian này, người tàn nhẫn nhất, chính là cô!”
Sở Thế Kiệt nói với giọng đầy căm hận, bắt cô ấy phải cử động mạnh, và anh ấy càng thêm ngạo mạn, vừa sâu vừa mạnh, đâm vào nơi sâu nhất của cô ấy.
“A...” Hạ Thất Thất thét lên trong đau đớn, cô ấy co quắp người lại, không ngừng lẩn tránh về phía trước, “Không được, con ơi, con của tôi...”
“Yên tâm, đứa con trong bụng cũng đã 9 tháng rồi, cho dù là sinh mổ sớm cũng không có vấn đề gì, nhiều nhất thì sức khỏe không được tốt thôi, nhưng nhà họ Sở vẫn dư sức nuôi nổi.” Sở Thế Kiệt tiếp tục kéo cô ấy về phía trước mìn một cách tàn nhẫn, không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc đâm vào như chiếc máy motor.
“A Á...” toàn thân Hạ Thất Thất bị dập tơi tả, cô ấy không chịu nổi nữa và than khóc rằng, “Anh Kiệt, đứa con này như thế nào đi chăng nữa thì cũng là con ruột của anh, tại sao anh lại đối xử với con vô tình như vậy?”
“Chính vì nó không phải là con của Tiểu Nhã. Trên thế gian này, chỉ có Tiểu Nhã mới xứng đáng mang thai con của tôi, còn cô thì, cho dù có sinh ra rồi thì tôi cũng không thèm nhìn.”
Sở Thế Kiệt không thương tiếc mà nói, sau những cú va chạm mạnh mẽ, anh ấy thả lỏng người cô ấy ra.
Hạ Thất Thất như một con rối bị đứt chỉ, hai đầu gối ngã quỵ xuống nền gạch lạnh buốt vì không còn sức lực nào trụ nỗi nữa.
Sở Thế Kiệt không quan tâm đến sự bất lực của Hạ Thất Thất, vừa choàng áo bông lên vừa nói, “Hạ Thất Thất, hôm nay là trừng phạt cô, nếu sau này cô còn dám diễu võ dương oai trước mặt Tiểu Nhã lần nữa thỉ tôi sẽ cho cô nếm mùi đau đớn hơn thế này nữa.!”
Cánh cửa phòng tắm bị anh ấy phất ra phía sau.
Hạ Thất Thất tay nắm chặt trụ cột của vòi sen, từ từ đứng dậy, nước ấm từ vòi sen chảy xuống người cũng không thể làm trái tim cô ấy ấm lại.
Tiểu Nhã... Hàn Nhã... đứa bạn thân chung phòng với Hạ Thất Thất, lại là một đóa hoa sen trắng mang lại cho cô một đã kích to lớn.
Hôm nay, cô chỉ tình cờ gặp Hàn Nhã ở siêu thị, ngay cả một chút tỏ ra đắc ý còn không có thì đã bị Hãn Nhã
mách lẻo với Sở Thế Kiệt rồi.
Đã bao nhiêu lần, Sở Thế Kiệt vì Hàn Nhã mà trừng phạt cô ấy, từ thân thể đến trái tim cô ấy.
Bụng cô ngày càng đau hơn
Trán cô đổ cả mồ hôi hột, tử cung co rút lại theo từng cơn đau, cô ấy hoảng loạn nhìn xuống chân mình, là máu, máu không ngừng chảy ra ngoài.
Nước trong bồn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, phảng phất như trái cà độc dược nở rộ, diêm dúa lẳng lơ một cách gai mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook