Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
-
Chương 24: Trừng Phạt Nhỏ Của Tiền Bối
Phẩm chất của lão già Thanh Sơn này thật đúng là xuất sắc mà, vì thế vội vàng hoà giải nói: “Chỉ là một chút đồ chơi nhỏ thôi, muốn nhìn thì nhìn đi, không sao cả.”
Nghe vậy, lúc này Thanh Sơn Lão Tổ mới thở dài một hơi, buông lỏng tay của Chu Vân.
Chu Vân tiện tay lật một bản võ thư. Trong nháy mắt, ba chữ Kim Cang Quyền đột nhiên phóng đại trong mắt của Chu Vân, kèm theo võ ý tày trời, sau đó hóa thành một con mãnh thú nhào về phía Chu Vân.
“Cái gì?”
Chu Vân kinh hãi trong lòng, con ngươi trừng lớn, vội vàng sử dụng tu vi để ngăn cản nhưng hoàn toàn không ngăn lại được. Nắm đấm thần bí kia lấy thế như chẻ tre, mãnh liệt công kích về phía hắn ta.
“Phụt!”
Chu Vân rên lên, một ngụm máu tươi suýt chút nữa thì phun ra, gương mặt uể oải.
“Phù, phù, phù.”
Chu Vân hô hấp dồn dập tại chỗ, vầng trán đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ.
Lúc này, khuôn mặt của Thanh Sơn Lão Tổ cũng đầy vẻ nghiêm trọng, giờ phút này, lão ta cũng không dễ chịu gì.
Bởi vì vừa rồi lúc Chu Vân lật võ thư ra, lão ta cũng có liếc qua. Nhưng lần này quan sát võ thư lại không giống với lần trước, ba chữ Kim Cang Quyền tràn ngập võ ý kia giống như sóng biển hung dữ tập kích về phía lão ta, cũng may tu vi lão ta cao thâm mới không bị chật vật như Chu Vân.
Về phần tại sao có thể như vậy, chỉ sợ nguyên nhân là do công pháp bọn hắn tu luyện.
Thanh Sơn Môn là đi con đường âm nhu, Thái Cực Quyền trước đó vừa vặn phù hợp với bọn họ nên có thể mang đến cho bọn họ chỗ tốt.
Mà Kim Cang Quyền lại là quyền pháp chí cương, vừa vặn khắc chế bọn họ.
Đương nhiên, theo như Thanh Sơn Lão Tổ thấy, vì sao Chu Vân đúng lúc mở ra loại quyền pháp chí cương này, đây nhất định cũng là do Dịch Phong cố ý gây nên.
E rằng, Dịch Phong thấy Chu Vân không thức thời nên trừng phạt một chút!
Chỉ là, sự khác thường của hai thúc cháu này, Dịch Phong cũng không chú ý đến, cảm nhận một luồng gió mát kéo tới, hắn đứng dậy nói: “Có chút mát mẻ, hai vị vẫn là nên theo ta vào nhà ngồi đi!”
Nói xong, Dịch Phong liền đứng dậy đầu tiên, đi vào trong phòng.
“Sư thúc, cái này, đây là...”
Sau khi Dịch Phong đi, Chu Vân không thể tin được mà nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, hỏi.
“Ngươi đó, ngươi...” Thanh Sơn Lão Tổ chỉ vào Chu Vân quát: “Bình thường ngươi làm gì cũng suy tính trước sau, sao lần này lại không có mắt như thế chứ. Ngươi có biết là vừa rồi ngươi đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần hay không, suýt chút nữa còn hại chết ta?”
“Sư thúc, cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Chu Vân hỏi tiếp.
“Còn hỏi ta xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?” Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng: “Ngươi thật sự cho rằng não ta bị úng nước nên mới khách khí với một phàm nhân như thế à, ngươi thật sự cho rằng người thanh niên trước mắt này là một phàm nhân hả?”
“Cái gì?”
Chu Vân cực kỳ hoảng sợ: “Nhưng mà, nhưng mà trên người hắn thật sự không có chút xíu tu vi nào mà!”
“Hừ!” Thanh Sơn Lão Tổ tức giận hừ một tiếng, quát: “Ngươi nhìn không ra tu vi của hắn cũng không phải do hắn không có thực lực, mà là nhãn giới của ngươi không đủ. Đừng nói là ngươi, gay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Ngươi chỉ cần biết hắn là một vị thông thiên đại năng phản phác quy chân, võ thư bên cạnh chính là minh chứng tốt nhất.”
“Mà vừa rồi ngươi bất kính đối với hắn, còn sờ loạn đồ của hắn, vết thương trên người của ngươi chính là giáo huấn của tiền bối.”
“Ngươi tốt nhất nên ghi tạc vào lòng.”
Thanh Sơn Lão Tổ dạy dỗ từng chữ từng câu.
Chu Vân nhớ tới sự bá đạo của võ thư, lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Không dám có bất kì nghi ngờ gì với Thanh Sơn Lão Tổ nữa, đồng thời trong lòng tràn đầy vẻ sợ hãi, hồi tưởng lại thì thật đúng là bản thân đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần rồi!
Cũng khó trách, khó trách sư thúc của hắn ta khách khí với hắn như vậy.
Hận cũng chỉ có thể hận bản thân ngu như bò, lúc ban đầu lại nhìn không ra.
“Thế nhưng mà sư thúc, một thông thiên đại năng như vậy, tại sao lại xuất hiện ở Thành Bình Giang nho nhỏ này thế?” Chu Vân nghi ngờ mà hỏi.
Nghe câu hỏi này, ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ cũng biến thành trịnh trọng, nhìn về phương xa ung dung nói: “Ta đoán là vị tiền bối này dạo chơi nhân gian, đúng lúc chúng ta may mắn gặp phải, nhưng càng có thể là......”
Thanh Sơn Lão Tổ muốn nói lại thôi.
“Là cái gì...?”
Chu Vân hít vào một hơi, sắc mặt khẩn trương chờ câu trả lời.
“Ngươi cũng đã biết, vào thời thượng cổ, lấy Bình Giang làm căn cơ, trong vòng nghìn dặm là vùng đất nào?” Thanh Sơn Lão Tổ hỏi.
Chu Vân lắc đầu không biết.
Nghe vậy, lúc này Thanh Sơn Lão Tổ mới thở dài một hơi, buông lỏng tay của Chu Vân.
Chu Vân tiện tay lật một bản võ thư. Trong nháy mắt, ba chữ Kim Cang Quyền đột nhiên phóng đại trong mắt của Chu Vân, kèm theo võ ý tày trời, sau đó hóa thành một con mãnh thú nhào về phía Chu Vân.
“Cái gì?”
Chu Vân kinh hãi trong lòng, con ngươi trừng lớn, vội vàng sử dụng tu vi để ngăn cản nhưng hoàn toàn không ngăn lại được. Nắm đấm thần bí kia lấy thế như chẻ tre, mãnh liệt công kích về phía hắn ta.
“Phụt!”
Chu Vân rên lên, một ngụm máu tươi suýt chút nữa thì phun ra, gương mặt uể oải.
“Phù, phù, phù.”
Chu Vân hô hấp dồn dập tại chỗ, vầng trán đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ.
Lúc này, khuôn mặt của Thanh Sơn Lão Tổ cũng đầy vẻ nghiêm trọng, giờ phút này, lão ta cũng không dễ chịu gì.
Bởi vì vừa rồi lúc Chu Vân lật võ thư ra, lão ta cũng có liếc qua. Nhưng lần này quan sát võ thư lại không giống với lần trước, ba chữ Kim Cang Quyền tràn ngập võ ý kia giống như sóng biển hung dữ tập kích về phía lão ta, cũng may tu vi lão ta cao thâm mới không bị chật vật như Chu Vân.
Về phần tại sao có thể như vậy, chỉ sợ nguyên nhân là do công pháp bọn hắn tu luyện.
Thanh Sơn Môn là đi con đường âm nhu, Thái Cực Quyền trước đó vừa vặn phù hợp với bọn họ nên có thể mang đến cho bọn họ chỗ tốt.
Mà Kim Cang Quyền lại là quyền pháp chí cương, vừa vặn khắc chế bọn họ.
Đương nhiên, theo như Thanh Sơn Lão Tổ thấy, vì sao Chu Vân đúng lúc mở ra loại quyền pháp chí cương này, đây nhất định cũng là do Dịch Phong cố ý gây nên.
E rằng, Dịch Phong thấy Chu Vân không thức thời nên trừng phạt một chút!
Chỉ là, sự khác thường của hai thúc cháu này, Dịch Phong cũng không chú ý đến, cảm nhận một luồng gió mát kéo tới, hắn đứng dậy nói: “Có chút mát mẻ, hai vị vẫn là nên theo ta vào nhà ngồi đi!”
Nói xong, Dịch Phong liền đứng dậy đầu tiên, đi vào trong phòng.
“Sư thúc, cái này, đây là...”
Sau khi Dịch Phong đi, Chu Vân không thể tin được mà nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, hỏi.
“Ngươi đó, ngươi...” Thanh Sơn Lão Tổ chỉ vào Chu Vân quát: “Bình thường ngươi làm gì cũng suy tính trước sau, sao lần này lại không có mắt như thế chứ. Ngươi có biết là vừa rồi ngươi đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần hay không, suýt chút nữa còn hại chết ta?”
“Sư thúc, cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Chu Vân hỏi tiếp.
“Còn hỏi ta xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?” Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng: “Ngươi thật sự cho rằng não ta bị úng nước nên mới khách khí với một phàm nhân như thế à, ngươi thật sự cho rằng người thanh niên trước mắt này là một phàm nhân hả?”
“Cái gì?”
Chu Vân cực kỳ hoảng sợ: “Nhưng mà, nhưng mà trên người hắn thật sự không có chút xíu tu vi nào mà!”
“Hừ!” Thanh Sơn Lão Tổ tức giận hừ một tiếng, quát: “Ngươi nhìn không ra tu vi của hắn cũng không phải do hắn không có thực lực, mà là nhãn giới của ngươi không đủ. Đừng nói là ngươi, gay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Ngươi chỉ cần biết hắn là một vị thông thiên đại năng phản phác quy chân, võ thư bên cạnh chính là minh chứng tốt nhất.”
“Mà vừa rồi ngươi bất kính đối với hắn, còn sờ loạn đồ của hắn, vết thương trên người của ngươi chính là giáo huấn của tiền bối.”
“Ngươi tốt nhất nên ghi tạc vào lòng.”
Thanh Sơn Lão Tổ dạy dỗ từng chữ từng câu.
Chu Vân nhớ tới sự bá đạo của võ thư, lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Không dám có bất kì nghi ngờ gì với Thanh Sơn Lão Tổ nữa, đồng thời trong lòng tràn đầy vẻ sợ hãi, hồi tưởng lại thì thật đúng là bản thân đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần rồi!
Cũng khó trách, khó trách sư thúc của hắn ta khách khí với hắn như vậy.
Hận cũng chỉ có thể hận bản thân ngu như bò, lúc ban đầu lại nhìn không ra.
“Thế nhưng mà sư thúc, một thông thiên đại năng như vậy, tại sao lại xuất hiện ở Thành Bình Giang nho nhỏ này thế?” Chu Vân nghi ngờ mà hỏi.
Nghe câu hỏi này, ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ cũng biến thành trịnh trọng, nhìn về phương xa ung dung nói: “Ta đoán là vị tiền bối này dạo chơi nhân gian, đúng lúc chúng ta may mắn gặp phải, nhưng càng có thể là......”
Thanh Sơn Lão Tổ muốn nói lại thôi.
“Là cái gì...?”
Chu Vân hít vào một hơi, sắc mặt khẩn trương chờ câu trả lời.
“Ngươi cũng đã biết, vào thời thượng cổ, lấy Bình Giang làm căn cơ, trong vòng nghìn dặm là vùng đất nào?” Thanh Sơn Lão Tổ hỏi.
Chu Vân lắc đầu không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook