Thì Ra Anh Yêu Em
-
Chương 30-2
Nhưng, Nguyên Cảnh Khôn lại không thể nào hận y.
Nguyên Cảnh Khôn mạnh mẽ mà đẩy thân thể y ra, chống thảm đứng lên, một câu cũng chưa nói, bước nhanh rời đi.
Cung Hi Nặc bị anh đẩy đập vào bàn làm việc cứng rắn, bất chấp sau lưng đau đớn, đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đuổi theo.
Y đột nhiên rất sợ hãi, lo lắng Nguyên Cảnh Khôn sẽ không hề trở lại chung cư, sợ mất đi anh.
Cung Hi Nặc rốt cuộc cũng không đuổi kịp Nguyên Cảnh Khôn, tìm hồi lâu, cuối cùng ở nghĩa trang thành phố phát hiện anh.
Nguyên Cảnh Khôn nửa quỳ ở trước bia mộ có khắc tên cha mẹ, cúi đầu, hai vai run rẩy, ngón tay lướt qua bia mộ lạnh băng.
Cung Hi Nặc đứng ở nơi xa, nghiêng đi mặt, không đành lòng thấy Nguyên Cảnh Khôn khổ sở.
Nguyên Cảnh Khôn nước mắt ngăn không được mà rơi trên mộ, anh lúc ban đầu đáp ứng vì Cung Hi Nặc sinh hài tử, đơn giản là tưởng lưu lại sinh mệnh cho cha, mà hiện nay, kết quả là, toàn bộ là công dã tràng, tột đỉnh bi thương làm anh cơ hồ đối với nhân sinh trở nên tuyệt vọng.
Cung Hi Nặc không đi qua, y biết Nguyên Cảnh Khôn lúc này cần được ở một mình, cần an tĩnh không bị quấy rầy.
Cung Hi Nặc xoay người, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi nghĩa trang.
"Uy,cậu hôm nay làm sao vậy?" Chu Anh Tuấn kỳ quái Cung Hi Nặc luôn luôn không uống rượu đêm nay như thế nào sẽ uống nhiều như vậy.
Cung Hi Nặc một hơi uống sạch chén rượu, lưu lại chỉ còn mấy viên đá trong cốc, y đong đưa chén rượu, đá chạm vào cốc pha lê, phát ra tiếng vang thanh thuý.
"Lại cho tôi một ly."
Chu Anh Tuấn cản bartender đưa rượu qua, ngăn y tiếp tục uống:" Được rồi, cậu hôm nay uống không ít, về đi"
Cung Hi Nặc bỏ mắt kính, ngón trỏ tay phải lướt qua lông mày, thở dài: "Vậy anh đem tôi ném ở đường đi"
"Tôi nhớ rõ cậu còn chưa kết hôn, sao lại rơi vào cảnh không nhà để về?" Chu Anh Tuấn không biết y vì sao phiền não bất kham, liền vui đùa một chút, điều tiết tâm tình của y.
Cung Hi Nặc đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, ngẩng cổ, uống một hơi cạn sạch.
Chu Anh Tuấn bất đắc dĩ: "Cậu thật đúng là tính toán không say không về a."
Cung Hi Nặc cầm lấy áo khoác, thân thể lay động mà đứng lên, dưới chân loạng choạng, bám vào ghế, không chào hỏi, rời khỏi quán bar.
Cung Hi Nặc lái xe đi vào chung cư, quên mang chìa khoá nhà, không ấn chuông mà đập cửa bùm bụp:" Cảnh Hâm"
Cảnh Hâm nghe thấy động tĩnh cùng thanh âm, cuống quít ra mở cửa, nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Cung Hi Nặc, kinh ngạc: "Cung tổng,anh......" Như thế nào tới?
Cung Hi Nặc không để ý tới cậu, đi thẳng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ đ rộng mở, dựa vào khung cửa, nhìn Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trước giường thu thập hành lý.
"Em đang làm cái gì?" Cung Hi Nặc biết rõ còn cố hỏi.
Nguyên Cảnh Khôn ghé mắt liếc y một cái, không nói chuyện, lại tiếp tục đem ưuaanf áo đặt vào vali.
Cung Hi Nặc tiến lên vài bước, đóng lại cửa phòng ngủ, thuận tiện khóa lại, cầm cổ tay của anh: "anh hỏi em, em đang làm cái gì?
Nguyên Cảnh Khôn cùng y khoảng cách rất gần, ngửi được trên người y có mùi rượu, nhíu mày: "Anh uống rượu?"
"Anh hỏi em còn chưa trả lời đâu, trả lời anh!" Say rượu Cung Hi Nặc không giống ngày thường vẫn ôn hòa, cất cao tiếng nói, khí phách mười phần.
Nguyên Cảnh Khôn đúng lý hợp tình mà trả lời y: "Tôi ở thu dọn đồ đạc, tôi muốn dọn đi."
"Em muốn đi đâu?" Cung Hi Nặc nghe được anh nói, trong lòng mạc danh mà bốc hỏa, thái độ càng thêm nghiêm khắc.
Nguyên Cảnh Khôn bỏ tay y ra: "Tôi đi nơi nào đều cùng anh không quan hệ!"
"Như thế nào cùng anh không quan hệ?" Cung Hi Nặc nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn gần sát Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn về lui về phía sau mấy bước, tránh đi thần sắc có chút ái muội của y: "Hài tử đã sinh ra, tôi và anh không có quan hệ!
"Nói bậy! Em là của anh, là của anh!" Cung Hi Nặc nửa tỉnh nửa say, kéo anh qua, ngữ khí nôn nóng.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực y, không rõ ràng lắm y rốt cuộc là say hay tỉnh, không rõ ràng lắm ý tứ của y.
Cung Hi Nặc buông anh ra, đem vai li hung hăng quăng ngã trên mặt đất, giống nhưnhaif tử mà làm nũng:" Anh không cho em rời đi, không được!"
Nguyên Cảnh Khôn nghi hoặc mà nhìn hành động của y, vali quần áo bị vứt ra, hỗn độn mà bày hết trên mặt đất, đặt ngay giữa hai người bọn họ.
Cung Hi Nặc bước qua chướng ngại vật, kéo hai tay của anh, thần sắc mê ly, khẩn cầu anh: "Đừng đi, đừng rời khỏi anh."
Nguyên Cảnh Khôn không biết nên nói cái gì, tùy ý y dắt tay, ý niệm muốn rời đi dần dần biến mất.
Cung Hi Nặc tới gần anh, một ngụm hôn lấy anh, gắt gao mà cắn môi anh, chế trụ eo của anh, càng hôn càng sâu.
Nguyên Cảnh Khôn trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy y ra, tiếc rằng y khí lực rất lớn, đẩy không được. Mà môi thế nhưng không chịu nghe đại não khống chế, đáp lại nụ hôn của y.
Cung Hi Nặc chuyển bước chân, kéo anh đi đến giường, đè lên thân thể anh, bỏ mắt kính, mở to mắt, buông đôi môi của anh ra, nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc không phải là tiểu tử ngốc lần đầu trải qua nữa, lần trước loại chuyện này y đã có kinh nghiệm rồi. Y còn say nhưng biết kế tiếp nên làm gì.
Nguyên Cảnh Khôn nằm ở dưới thân y, thân thể cứng còmg, nắm chặt nắm tay, khẩn trương mang theo điểm sợ hãi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn trừ bỏ cảm nhận được thống khoái ở ngoài, còn có một tia đau đớn, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, cùng với mãnh liệt đã làm rách ra một ít.
"Lão sư...... Lão sư...... Lão sư......" Cung Hi Nặc đột nhiên thấp giọng kêu ba tiếng, một tiếng so một tiếng rõ ràng, một tiếng so một tiếng động tình.
Nguyên Cảnh Khôn nháy mắt sửng sốt, cả người chấn động, thanh thanh những câu kia như kiếm giống hệt nhau mà đâm vào lòng anh, khiến cho anh đau đớn vô hạn.
Nguyên lai, em là trong lòng anh là thế thân của Dương Nghệ Thanh!
Nguyên Cảnh Khôn ra sức mà đẩy y ra, dùng sức quá mãnh, miệng vết thương rách to hơn, chảy ra vết máu.
Nguyên Cảnh Khôn sau khi chịu đựng xong mùi máu tươi ngập tràn không khí, xoay người xuống giường, ánh đèn trong phòng chói mắt, anh lại một lần nữa nhắm mắt lại, kéo quần áo lên mặc.
Cung Hi Nặc nằm xoài trên trên giường, khó chịu đến hừ nhẹ một tiếng, say rượu thêm mệt mỏi, liền ngủ say.
Ba phần say bảy phần tỉnh, Nguyên Cảnh Khôn tự nhiên minh bạch, Cung Hi Nặc không có say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Uống say thì nói thật, y vừa rồi biểu hiện cũng không phải bởi vì mình, mà là giành cho Dương Nghệ Thanh, ở trong lòng y, Dương Nghệ Thanh trước sau chiếm nhất vị trí quan trọng nhất.
Nguyên Cảnh Khôn thất hồn lạc phách mà ngồi, cô đơn mà mặc xong quần áo, kéo lại chăn cho Cung Hi Nặc, anh ghé vào trên giường nhìn khuôn mặt thanh tú an tường mà bình thản.
Nguyên Cảnh Khôn vươn tay sờ sờ mặt y, sao lại có thể yêu như vậy, mà Cung Hi Nặc rốt cuộc cũng không thuộc về anh.
Mộng, nên tỉnh.
Ánh mặt trời hắt lên đầy giường đệm, chiếu vào Cung Hi Nặc đang ngủ say. Cung Hi Nặc hơi hơi mở to mắt, tầm mắt mơ hồ, nhìn chung quanh, nâng đầu lên, nỗ lực mà nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Cung Hi Nặc ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương, vẫn là là căn phòng quen thuộc sạch sẽ chỉnh tề, bất quá, tựa hồ thiếu một ít đồ vật.
Cung Hi Nặc xốc lên chăn, từ trên giường đứng lên, tối hôm qua sự tình phát sinh từng đoạn từng đoạn ngắn mà hiện lên trong đầu y, sau khi xâu chuỗi hoàn chỉnh nội dung, y nghi hoặc: Nguyên Cảnh Khôn đâu?
Cung Hi Nặc mở tủ quần áo, quần áo của Nguyên Cảnh Khôn mang đến đều không thấy; kéo ngăn kéo bàn sách, mấy cuốn sách anh thường hay đọc cũng không còn.
Cung Hi Nặc bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua, ở thời khắc mấu chốt nhất, y giống như nói nói mấy câu, không phải, chính xác ra là mấy cái từ. Chết, y kêu "Lão sư", Cung Hi Nặc EQ trì độn rốt cuộc minh bạch lý do Nguyên Cảnh Khôn rời đi.
Đáng tiếc, Cung Hi Nặc câu nói kế tiếp cũng chưa có nói ra tới, y vốn dĩ muốn nói là: Lão sư không phải người anh muốn, em mới là người anh yêu nhất.
Cung Hi Nặc nặng nề mà thở dài, quá muộn, thật nhiều lời còn chưa kịp nói, em đã rời bỏ anh.
Từ nay về sau, Nguyên Cảnh Khôn hoàn toàn mang theo sinh mệnh của Cung Hi Nặc mà biến mất.
Nguyên Cảnh Khôn mạnh mẽ mà đẩy thân thể y ra, chống thảm đứng lên, một câu cũng chưa nói, bước nhanh rời đi.
Cung Hi Nặc bị anh đẩy đập vào bàn làm việc cứng rắn, bất chấp sau lưng đau đớn, đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đuổi theo.
Y đột nhiên rất sợ hãi, lo lắng Nguyên Cảnh Khôn sẽ không hề trở lại chung cư, sợ mất đi anh.
Cung Hi Nặc rốt cuộc cũng không đuổi kịp Nguyên Cảnh Khôn, tìm hồi lâu, cuối cùng ở nghĩa trang thành phố phát hiện anh.
Nguyên Cảnh Khôn nửa quỳ ở trước bia mộ có khắc tên cha mẹ, cúi đầu, hai vai run rẩy, ngón tay lướt qua bia mộ lạnh băng.
Cung Hi Nặc đứng ở nơi xa, nghiêng đi mặt, không đành lòng thấy Nguyên Cảnh Khôn khổ sở.
Nguyên Cảnh Khôn nước mắt ngăn không được mà rơi trên mộ, anh lúc ban đầu đáp ứng vì Cung Hi Nặc sinh hài tử, đơn giản là tưởng lưu lại sinh mệnh cho cha, mà hiện nay, kết quả là, toàn bộ là công dã tràng, tột đỉnh bi thương làm anh cơ hồ đối với nhân sinh trở nên tuyệt vọng.
Cung Hi Nặc không đi qua, y biết Nguyên Cảnh Khôn lúc này cần được ở một mình, cần an tĩnh không bị quấy rầy.
Cung Hi Nặc xoay người, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi nghĩa trang.
"Uy,cậu hôm nay làm sao vậy?" Chu Anh Tuấn kỳ quái Cung Hi Nặc luôn luôn không uống rượu đêm nay như thế nào sẽ uống nhiều như vậy.
Cung Hi Nặc một hơi uống sạch chén rượu, lưu lại chỉ còn mấy viên đá trong cốc, y đong đưa chén rượu, đá chạm vào cốc pha lê, phát ra tiếng vang thanh thuý.
"Lại cho tôi một ly."
Chu Anh Tuấn cản bartender đưa rượu qua, ngăn y tiếp tục uống:" Được rồi, cậu hôm nay uống không ít, về đi"
Cung Hi Nặc bỏ mắt kính, ngón trỏ tay phải lướt qua lông mày, thở dài: "Vậy anh đem tôi ném ở đường đi"
"Tôi nhớ rõ cậu còn chưa kết hôn, sao lại rơi vào cảnh không nhà để về?" Chu Anh Tuấn không biết y vì sao phiền não bất kham, liền vui đùa một chút, điều tiết tâm tình của y.
Cung Hi Nặc đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, ngẩng cổ, uống một hơi cạn sạch.
Chu Anh Tuấn bất đắc dĩ: "Cậu thật đúng là tính toán không say không về a."
Cung Hi Nặc cầm lấy áo khoác, thân thể lay động mà đứng lên, dưới chân loạng choạng, bám vào ghế, không chào hỏi, rời khỏi quán bar.
Cung Hi Nặc lái xe đi vào chung cư, quên mang chìa khoá nhà, không ấn chuông mà đập cửa bùm bụp:" Cảnh Hâm"
Cảnh Hâm nghe thấy động tĩnh cùng thanh âm, cuống quít ra mở cửa, nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Cung Hi Nặc, kinh ngạc: "Cung tổng,anh......" Như thế nào tới?
Cung Hi Nặc không để ý tới cậu, đi thẳng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ đ rộng mở, dựa vào khung cửa, nhìn Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trước giường thu thập hành lý.
"Em đang làm cái gì?" Cung Hi Nặc biết rõ còn cố hỏi.
Nguyên Cảnh Khôn ghé mắt liếc y một cái, không nói chuyện, lại tiếp tục đem ưuaanf áo đặt vào vali.
Cung Hi Nặc tiến lên vài bước, đóng lại cửa phòng ngủ, thuận tiện khóa lại, cầm cổ tay của anh: "anh hỏi em, em đang làm cái gì?
Nguyên Cảnh Khôn cùng y khoảng cách rất gần, ngửi được trên người y có mùi rượu, nhíu mày: "Anh uống rượu?"
"Anh hỏi em còn chưa trả lời đâu, trả lời anh!" Say rượu Cung Hi Nặc không giống ngày thường vẫn ôn hòa, cất cao tiếng nói, khí phách mười phần.
Nguyên Cảnh Khôn đúng lý hợp tình mà trả lời y: "Tôi ở thu dọn đồ đạc, tôi muốn dọn đi."
"Em muốn đi đâu?" Cung Hi Nặc nghe được anh nói, trong lòng mạc danh mà bốc hỏa, thái độ càng thêm nghiêm khắc.
Nguyên Cảnh Khôn bỏ tay y ra: "Tôi đi nơi nào đều cùng anh không quan hệ!"
"Như thế nào cùng anh không quan hệ?" Cung Hi Nặc nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn gần sát Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn về lui về phía sau mấy bước, tránh đi thần sắc có chút ái muội của y: "Hài tử đã sinh ra, tôi và anh không có quan hệ!
"Nói bậy! Em là của anh, là của anh!" Cung Hi Nặc nửa tỉnh nửa say, kéo anh qua, ngữ khí nôn nóng.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực y, không rõ ràng lắm y rốt cuộc là say hay tỉnh, không rõ ràng lắm ý tứ của y.
Cung Hi Nặc buông anh ra, đem vai li hung hăng quăng ngã trên mặt đất, giống nhưnhaif tử mà làm nũng:" Anh không cho em rời đi, không được!"
Nguyên Cảnh Khôn nghi hoặc mà nhìn hành động của y, vali quần áo bị vứt ra, hỗn độn mà bày hết trên mặt đất, đặt ngay giữa hai người bọn họ.
Cung Hi Nặc bước qua chướng ngại vật, kéo hai tay của anh, thần sắc mê ly, khẩn cầu anh: "Đừng đi, đừng rời khỏi anh."
Nguyên Cảnh Khôn không biết nên nói cái gì, tùy ý y dắt tay, ý niệm muốn rời đi dần dần biến mất.
Cung Hi Nặc tới gần anh, một ngụm hôn lấy anh, gắt gao mà cắn môi anh, chế trụ eo của anh, càng hôn càng sâu.
Nguyên Cảnh Khôn trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy y ra, tiếc rằng y khí lực rất lớn, đẩy không được. Mà môi thế nhưng không chịu nghe đại não khống chế, đáp lại nụ hôn của y.
Cung Hi Nặc chuyển bước chân, kéo anh đi đến giường, đè lên thân thể anh, bỏ mắt kính, mở to mắt, buông đôi môi của anh ra, nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc không phải là tiểu tử ngốc lần đầu trải qua nữa, lần trước loại chuyện này y đã có kinh nghiệm rồi. Y còn say nhưng biết kế tiếp nên làm gì.
Nguyên Cảnh Khôn nằm ở dưới thân y, thân thể cứng còmg, nắm chặt nắm tay, khẩn trương mang theo điểm sợ hãi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn trừ bỏ cảm nhận được thống khoái ở ngoài, còn có một tia đau đớn, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, cùng với mãnh liệt đã làm rách ra một ít.
"Lão sư...... Lão sư...... Lão sư......" Cung Hi Nặc đột nhiên thấp giọng kêu ba tiếng, một tiếng so một tiếng rõ ràng, một tiếng so một tiếng động tình.
Nguyên Cảnh Khôn nháy mắt sửng sốt, cả người chấn động, thanh thanh những câu kia như kiếm giống hệt nhau mà đâm vào lòng anh, khiến cho anh đau đớn vô hạn.
Nguyên lai, em là trong lòng anh là thế thân của Dương Nghệ Thanh!
Nguyên Cảnh Khôn ra sức mà đẩy y ra, dùng sức quá mãnh, miệng vết thương rách to hơn, chảy ra vết máu.
Nguyên Cảnh Khôn sau khi chịu đựng xong mùi máu tươi ngập tràn không khí, xoay người xuống giường, ánh đèn trong phòng chói mắt, anh lại một lần nữa nhắm mắt lại, kéo quần áo lên mặc.
Cung Hi Nặc nằm xoài trên trên giường, khó chịu đến hừ nhẹ một tiếng, say rượu thêm mệt mỏi, liền ngủ say.
Ba phần say bảy phần tỉnh, Nguyên Cảnh Khôn tự nhiên minh bạch, Cung Hi Nặc không có say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Uống say thì nói thật, y vừa rồi biểu hiện cũng không phải bởi vì mình, mà là giành cho Dương Nghệ Thanh, ở trong lòng y, Dương Nghệ Thanh trước sau chiếm nhất vị trí quan trọng nhất.
Nguyên Cảnh Khôn thất hồn lạc phách mà ngồi, cô đơn mà mặc xong quần áo, kéo lại chăn cho Cung Hi Nặc, anh ghé vào trên giường nhìn khuôn mặt thanh tú an tường mà bình thản.
Nguyên Cảnh Khôn vươn tay sờ sờ mặt y, sao lại có thể yêu như vậy, mà Cung Hi Nặc rốt cuộc cũng không thuộc về anh.
Mộng, nên tỉnh.
Ánh mặt trời hắt lên đầy giường đệm, chiếu vào Cung Hi Nặc đang ngủ say. Cung Hi Nặc hơi hơi mở to mắt, tầm mắt mơ hồ, nhìn chung quanh, nâng đầu lên, nỗ lực mà nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Cung Hi Nặc ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương, vẫn là là căn phòng quen thuộc sạch sẽ chỉnh tề, bất quá, tựa hồ thiếu một ít đồ vật.
Cung Hi Nặc xốc lên chăn, từ trên giường đứng lên, tối hôm qua sự tình phát sinh từng đoạn từng đoạn ngắn mà hiện lên trong đầu y, sau khi xâu chuỗi hoàn chỉnh nội dung, y nghi hoặc: Nguyên Cảnh Khôn đâu?
Cung Hi Nặc mở tủ quần áo, quần áo của Nguyên Cảnh Khôn mang đến đều không thấy; kéo ngăn kéo bàn sách, mấy cuốn sách anh thường hay đọc cũng không còn.
Cung Hi Nặc bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua, ở thời khắc mấu chốt nhất, y giống như nói nói mấy câu, không phải, chính xác ra là mấy cái từ. Chết, y kêu "Lão sư", Cung Hi Nặc EQ trì độn rốt cuộc minh bạch lý do Nguyên Cảnh Khôn rời đi.
Đáng tiếc, Cung Hi Nặc câu nói kế tiếp cũng chưa có nói ra tới, y vốn dĩ muốn nói là: Lão sư không phải người anh muốn, em mới là người anh yêu nhất.
Cung Hi Nặc nặng nề mà thở dài, quá muộn, thật nhiều lời còn chưa kịp nói, em đã rời bỏ anh.
Từ nay về sau, Nguyên Cảnh Khôn hoàn toàn mang theo sinh mệnh của Cung Hi Nặc mà biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook