Thì Ra Anh Yêu Em
-
Chương 25
Cung Hi Nặc đứng trước cửa chăm sóc đặc biệt, xuyên qua cửa nhìn chằm chằm thân ảnh bác sĩ đang bận rộn bên trong, thần sắc khẩn trương, mày nhăn lại, khoanh tay, lẳng lặng chờ đợi.
Buổi chiều đang ở công trường giải quyết vấn đề Cung Hi Nặc nhận được điện thoại của Hạ Nhạc Phàm, cha Nguyên Cảnh Khôn bệnh tình chuyển biến xấu, trước sau không tốt lên được tí nào, tình huống không ổn, sợ là dữ nhiều lành ít.
Cung Hi Nặc cúp điện thoại, đem công việc ở công trường toàn bộ giao cho Chương Phủ, đặc biệt dặn dò hắn, không phải chuyện quan trọng không cần tùy tiện quấy rầy y.
Cung Hi Nặc vội vã mà chạy tới bệnh viện, Hạ Nhạc Phàm vẫn luôn ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ phó chủ nhiệm khoa đại khái đi về y thuật lại một lần tình huống của người bệnh, nói đến nói đi ý tứ đơn giản chính là hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất xảy ra.
Phó chủ nhiệm khoa thao thao bất tuyệt mà nói, Cung Hi Nặc không nói một lời mà nghe, cuối cùng, bác sĩ lưu lại một câu: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, phỏng chừng hy vọng không lớn."
Cung Hi Nặc trước nay không nghĩ tới cha Nguyên Cảnh Khôn sẽ xuất hiện bất luận tình huống ngoài ý muốn nào, mỗi tháng y đều 2 lần tới xem, mỗi lần Hạ Nhạc Phàm đều nói cho y tin tức tốt: Bệnh tình có khởi sắc hoặc là trị liệu có thấy hiệu quả. Nào biết, sự tình sẽ đột nhiên biến thành như vậy.
Hạ Nhạc Phàm cầm lên máy sốc tim, hộ sĩ cùng các bác sĩ khác lui về phía sau vài bước,
máy sốc tim đem thân thể người bệnh nâng lên rồi lại hạ xuống, hắn nhìn lướt qua các chỉ số trên máy theo dõi ở đầu giường, hướng một bác sĩ lớn tuổi lắc đầu, đem máy sốc tim đặt xuống.
Bác sĩ lớn tuổi lại ấn tim vài cái cho bệnh nhân, sau khi ngừng tay, xem đồng tử của bệnh nhân, tắt đèn, phân phó hộ sĩ thu dọn còn có tháo các loại thiết bị trên người bệnh nhân xuống.
Cung Hi Nặc thấy hết mọi chuyện bên trong, tay đặt trên tấm kính, không cần người ta nói, y từ biểu tình của bác sĩ hộ sĩ còn có động tác của họ mà dễ như trở bàn tay đoán được kết quả.
Hạ Nhạc Phàm cùng y tá đi ra, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thực xin lỗi, Cung tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Người bệnh đột nhiên xuất huyết não, thật thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất."
Cung Hi Nặc nhắm mắt lại, cắn môi dưới, cưỡng bách chính mình bình tĩnh, lại lần nữa mở mắt ra, Hạ Nhạc Phàm còn đứng ở trước mặt y, giống như biết y còn có chuyện muốn nói.
"Chuyện này, nhất định không thể để cho Nguyên tiên sinh biết, tôi hy vọng cậu có thể tạm thời giữ bí mật."
Hạ Nhạc Phàm rõ ràng biết nếu lộ ra sẽ nguy hiểm thế nào, Nguyên Cảnh Khôn đang có thai, chịu không nổi nửa điểm kích thích, cảm xúc cần phải bảo trì ổn định, bằng không đối với anh và hài tử trong bụng hài tử đều bất lợi.
"Tôi biết, tôi sẽ không nói, cũng sẽ không nói cho Cảnh Hâm."
Cảnh Hâm là gia hoả đầu óc đơn giản, nếu như bị cậu biết, vạn nhất nói lỡ miệng, đến lúc đó nhất định sẽ khiến cho một mọi chuyện trở nên không thể lường được.
Di thể được an bài đưa đến nhà xác, hết thảy thủ tục đều là Cung Hi Nặc xử lý, ở mục điền quan hệ với người đã mất, y cầm bút do dự nửa ngày, cuối cùng viết xuống hai chữ: Con rể.
Nhân viên công tác kiểm tra biểu đăng ký, ngẩng đầu nhìn y: "Úc, là bố vợ a!"
Cung Hi Nặc không phủ nhận: " đúng vậy."
"Thế con gái ông ý đâu? Phải có mặt chứ." Nhân viên công tác nghiêm khắc dựa theo trình tự làm việc.
Cung Hi Nặc giải thích: "Cái kia, anh ấy hiện tại không quá tiện để ra khỏi cửa, sắp sinh hài tử, cho nên việc này tôi không dám nói cho anh ấy"
Nhân viên công tác mặt lộ vẻ đồng tình: "Nha, đó là không thể nói, vạn nhất thương tâm quá độ, đối với vị nhà anh và hài tử đều không tốt. Kia, như vậy đi, anh bây giờ mang đến hộ khẩu, cùng chứng minh đơn vị công tác các thứ, tôi nói là của bố vợ anh, không phải vợ anh nha. Ân, gia đình tính hoả táng hay là chôn cất"
"Hoả táng." Cung Hi Nặc dùng một tờ giấy nhớ ghi lại tất cả các loại giấy tờ cần chuẩn bị.
"Anh cũng nén bi thương. Ân, hủ tro cốt cùng bia mộ, đã chuẩn bị chưa? Nếu là chưa kịp, anh quẹo vào gian phòng nhỏ kia, bên trong có bán." Nhân viên công tác còn không quên mượn cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ lĩnh cữu và đồ dùng mai táng.
"Hảo. Cảm ơn ngài." Cung Hi Nặc sau khi nói lời cảm tạ cùng nhân viên công tác, vào gian phòng kia mua một hũ tro cốt loại đắt nhất, còn về bia mộ không cần nghĩ, cha mẹ Nguyên Cảnh Khôn muốn hợp táng.
Cung Hi Nặc không chậm trễ mà thu thập các loại giấy giờ cần thiết, ở trong một thời gian ngắn đã xử lý ổn hết các yêu cầu, quá trình so với y tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, cơ quan trước đây của Nguyên phụ cùng với đồn công an đều không làm khó y, nói rằng cần để bệnh viện viết giấy chứng nhận tử vong, ai sẽ không tin?
Cung Hi Nặc xe thật lâu mà ngừng ở phía trước, chậm chạp không chịu xuống xe, y không biết nên mở miệng với Nguyên Cảnh Khôn thế nào, đem tin dữ bất ngờ xảy ra kia nói cho anh viết, hiện tại hiển nhiên không đúng lúc. Chính là, loại sự tình này, căn bản giấu không được, chờ hài tử sau khi sinh, anh nhất định cũng sẽ biết, đến lúc đó có thể hay không oán hận y?
Nhưng là, nếu hiện tại nói cho anh, như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, có khả năng sẽ sinh non, có lẽ còn một xác hai mạng.
Cung Hi Nặc càng nghĩ càng phiền não, gắt gao mà nắm chặt tay lái, bực mình, kéo cửa xe, liếc mắt một cái nhìn đến đèn sáng quanh chung cư, Nguyên Cảnh Khôn lúc này đại khái đang chờ y về nhà ăn cơm.
Cung Hi Nặc thở dài, tóc vừa vuốt lại đã rơi xuống trán, sửa sang lại cảm xúc một chút, khôi phục lại biểu tình vốn có, tận lực không lộ ra bất luận sơ hở nào.
Cung Hi Nặc kỹ thuật diễn thật đúng là không tồi, Nguyên Cảnh Khôn không từ giọng nói hay bề ngoài của y phát hiện ra bất luận cái gì, như cũ ăn cơm rồi nghe nhạc, giờ đến phòng ngủ đọc sách.
Bất quá, Cung Hi Nặc khác thường mà không ôn tập công khóa, mà là cùng Nguyên Cảnh Khôn cùng nhau dựa vào đầu giường đọc sách.
Nguyên Cảnh Khôn tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi y.
"Ba, ba ba...... Ba, ba ba......"
Đêm khuya, Cung Hi Nặc mơ hồ nghe được Nguyên Cảnh Khôn trong mộng nói mớ, ngữ khí nôn nóng, thanh âm dồn dập, liên tục kêu vài tiếng, chợt cao chợt thấp.
Cung Hi Nặc xoay nhẹ người, lấy kính đeo lên, nhẹ nhàng mà lay lay Nguyên Cảnh Khôn, gọi anh: "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, có phải hay không nằm mơ?"
Nguyên Cảnh Khôn bị y lay tỉnh, mở hai mắt mê mang, chung quanh một mảnh đen nhánh, cảnh tượng trong mơ lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu.
Bàn tay to của cha nắm tay nhỏ của anh, hai cha con ở công viên tản bộ, đột nhiên, cha không biết vì sao buông ra tay anh ra, một mình đi nhanh về phía trước đi, anh sốt ruột mà kêu ba ba, cha lại cũng không quay đầu lại mà càng chạy càng xa, anh liều mạng mà lớn tiếng kêu, không ai để ý đến anh, thế là liền đứng ở tại chỗ khóc lớn lên.
Cung Hi Nặc xoa xoa trán anh, ôn nhu mà an ủi anh: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Nguyên Cảnh Khôn chống người ngồi dậy, Cung Hi Nặc thấy anh vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, ngồi dậy theo anh: "Đừng sợ, mộng đều là giả, không cần lại đi suy nghĩ, đã quên thì tốt rồi, anh đi cho em cốc nước ấm."
Nguyên Cảnh Khôn bắt lấy cánh tay y, ngăn cản y rời khỏi mình, sợ hãi, người duy nhất anh có thể dựa vào chỉ có mình Cung Hi Nặc, nhìn chằm chằm y: "Anh hôm nay đi xem ba em sao?"
Cung Hi Nặc nghe anh nhắc tới chuyện này, mạc danh mà chột dạ, không dám đối diện ánh mắt anh, ánh mắt đảo trái đảo phải, nói dối: "Đi, ông ấy khá tốt."
"Đúng không?" Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn nghĩ đến ác mộng vừa rồi, hoài nghi hỏi.
Cung Hi Nặc không giống vừa rồi khẩn trương, cực lực mà ổn định cảm xúc, ngữ khí kiên định: "Đúng vậy, bác sĩ Hạ không phải cùng em nói rồi sao, khôi phục mau, nói không chừng năm sau sẽ tỉnh lại. Em không tin anh, cũng không tin bác sĩ Hạ sao sao?"
Nguyên Cảnh Khôn bán tín bán nghi, trong lòng vẫn là bất an, luôn là có dự cảm không tốt.
Cung Hi Nặc nghiêng người ôm lấy anh, vỗ nhẹ sống lưng anh, ở bên tai anh nói: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em. Tin tưởng anh."
Nguyên Cảnh Khôn vươn đôi tay ôm eo y, cằm đặt trên vai y, y lời nói chắc như đinh đóng cột, làm anh an tâm, không hề lo lắng như lúc trước, bất quá anh không chú ý tới ánh mắt Cung Hi Nặc nhăn lại thật sâu, còn có sắc mặt chua xót.
Nếu, em biết chân tướng, sẽ trách anh sao? Cung Hi Nặc âm thầm mà lo lắng.
Cung Hi Nặc một người nói dối còn chưa đủ, một hai phải túm lấy Hạ Nhạc Phàm, chỉ có hắn tự mình chứng thực Nguyên phụ tình trạng chuyển biến tốt đẹp, Nguyên Cảnh Khôn mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hạ Nhạc Phàm có thể giữ bí mật nhưng là đối với yêu cầu cùng Cung Hi Nặc nói dối, có chút không tình nguyện, khó xử.
Trong lúc ăn cơm chiều, Cung Hi Nặc hướng hắn đưa mắt ra hiệu, Hạ Nhạc Phàm tự nhiên minh bạch ý tứ của y, chiếc đũa để trong bát cơm, từng hạt gạo trong suốt bị dính ở xung quanh, rối rắm hệt như tâm tình hắn giờ phút này.
Cung Hi Nặc liền nháy mắt tiếp ba cái, thấy Hạ Nhạc Phàm thờ ơ, nhịn không được vươn chân, đá đá Hạ Nhạc Phàm. Nào biết, dưới chân không có mắt, chân hoạt động thế nhưng đá đến Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nghiêng mặt, kinh ngạc nhìn y.
Cung Hi Nặc cuống quít cúi đầu, bưng bát lên, che mặt, một miếng lại một miếng mà ăn cơm.
Hạ Nhạc Phàm liều một lần, cái này sớm muộn cũng phải dối sớm muộn gì đến rải, sớm nói thì sớm giải thoát.
Hắn buông đũa, nhìn như giống kiểu vô tình mà nhắc tới: "Nguyên tiên sinh, cha anh bệnh tình gần đây rất có khởi sắc, tôi nghĩ, phỏng chừng chờ bảo bảo sinh ra, ông ấy sẽ tỉnh lại."
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy kỳ quái, Hạ Nhạc Phàm chưa bao giờ từng ở trước mặt anh nhắc tới bệnh tình của phụ thân, hôm nay như thế nào lại nói đến chuyện này? Không khỏi liếc mắt một cái Cung Hi Nặc, y sắc mặt bình tĩnh, một bộ dáng không quan hệ.
"Ừ. Cảm ơn cậu." Nguyên Cảnh Khôn khách khí nói cảm ơn, không hỏi nhiều.
"Không có việc gì!" Hạ Nhạc Phàm trong lòng một cục đá vững vàng mà rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm.
Xong việc, Cung Hi Nặc lại có điểm lo lắng, tuy nói là vì làm Nguyên Cảnh Khôn an tâm, mới nghĩ đến cùng Hạ Nhạc Phàm phối hợp diễn kịch, chính là, có thể hay không tự nhiên lại dẫn đến lạy ông tôi ở bụi này?
Nguyên Cảnh Khôn chính người tương đối thông minh, hiện giờ không phản ứng, khó bảo toàn sau lại sẽ không phát hiện có sơ hở. Cũng may, Nguyên Cảnh Khôn không đa tâm, căn bản không liên tưởng đến bọn họ sẽ lừa gạt chính mình, đồng dạng cucng không có cân nhắc nhuẽng chuyện không tốt, đối với việc Cung Hi Nặc và Hạ Nhạc Phàm nói thì tin tưởng không nghi ngờ gì.
Cung Hi Nặc trong lòng áy náy với Nguyên Cảnh Khôn, càng ôn nhu săn sóc gấp bội, tự mình làm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhất, thái độ ôn hòa, chiếu cố chu đáo. Nếu là Nguyên Cảnh Khôn nói ra yêu cầu, cho dù là hái sao hái trăng trên trời y đều sẽ làm theo.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên muốn ăn hạt dưa, Cảnh Hâm bảo Hạ Nhạc Phàm mình phải tới siêu thị mua hạt dưa, trước lúc Cảnh Hâm chuẩn bóc hạt dưa thì Hạ Nhạc Phàm cho rằng phải để Cung Hi Nặc có nhiều cơ hội để biểu hiện.
Cung Hi Nặc ngồi ở ghế xoay, hai tay để ở trên đùi, trên giường để một tờ báo lớn, một đống vỏ dưa ở trên, y kiên nhẫn mà bóc hạt dưa, đem đặt hạt dưa đã bóc vào cái đĩa bên cạnh.
"Anh có phải hay không làm chuyện trái với lương tâm?" Nguyên Cảnh Khôn tay cầm quýt, nghiêng người nằm lên giường, nếu nằm thẳng bụng phồng sẽ áp bách hô hấp.
Người chứ có phải cây cỏ vô tri vô giác đâu, anh làm sao mà không nhận ra Cung Hi Nặc gần đây quan tâm chăm sóc anh thái quá?
Cung Hi Nặc nghe vậy chột dạ, tay đang vóc hạt dưa run rẩy một chút, hạt dưa rơi xuống sàn không thấy bóng dáng.
Y đành phải một lần nữa cầm lấy một hạt dưa nữa, hai ngón tay cái tay trái, tay phải cùng với ngón trỏ đặt trên hạt dưa nho nhỏ, hơi dùng sức, vỏ hạt dưa xuất hiện vết nứt, rút ra hạt trắng trắng bên trong, đặt lên đĩa.
"Không có a!"
Nguyên Cảnh Khôn nhìn động tác của y, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm y làm bộ mặt trấn định, ngữ khí chua mà hỏi y.
"Anh có phải hay không lại tính toán bồi ai?"
Cung Hi Nặc dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt vui đùa nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài:
"Chuyện này em có thể nhớ cả đời!"
Nguyên Cảnh Khôn bóc vỏ quýt, thuận tay đem vỏ ném đến trên người y: "Cho anh cơ hội, còn không thì đúng như em nói!"
"Được rồi được rồi, anh sai rồi." Cung Hi Nặc tốt tính mà đem vỏ quýt trên người ném vào thùng rác.
Nguyên Cảnh Khôn ăn xong một cái quả quýt, Cung Hi Nặc một đống vỏ hạt dưa ném vào thùng rác, lại đem cái đĩa đựng hạt đã bóc để tới bàn sách, thu dọn tờ báo, dọn lại giường đệm, mang hộp khăn ướt đến tủ đầu giường, ngồi phía sau Nguyên Cảnh Khôn, đem anh ôm vào trong ngực.
Nguyên Cảnh Khôn nhận khăn ướt y đưa đến lau tay dính đầy nước quýt, ngửa mặt, biểu tình nghiêm túc hỏi:" em hỏi anh, nếu bây giờ anh sống ở xã hội xưa, có thể cưới rất nhiều nữ nhân, anh sẽ cưới vợ sao?"
Cung Hi Nặc sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi loại vấn đề này, do dự trong chốc lát, thành thật mà trả lời: "Chắc là có đi."
Nguyên Cảnh Khôn ánh mắt chờ lập tức trở nên phẫn uất, trừng mắt y, không nói lời nào.
Cung Hi Nặc còn ở suy tư, hướng về phía trước liếc mắt, nói một câu: "Chính là, anh phải có rất nhiều tiền thì mới được a!"
Nguyên Cảnh Khôn dùng khuỷu tay hung hăng mà chọc vào ở ngực y: "Anh đã rất có tiền!"
"Ai u!" Cung Hi Nặc kêu to một tiếng, xoa ngực, giảm bớt đau đớn. "Ý anh là phải có rất nhiều rất nhiều tiền!"
Nguyên Cảnh Khôn muốn giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của y, Cung Hi Nặc buộc chặt hai tay, đem anh chặt chẽ mà cố định ở trong lòng, bốn mắt nhìn nhau, khắc chế không được xúc động thay đổi trong người.
Cung Hi Nặc chủ động cúi đầu, đôi môi tới gần hơi hơi mở ra, lập tức khóa trụ miệng đối phương. Hôn môi là bản năng của con người, chính là bản năng cũng phân cao thấp, Cung Hi Nặc ở phương diện này kỹ thuật cơ bản quá kém, thiếu chút nữa là cắn môi Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, đáp lại y, môi trên che phủ môi dưới của y, môi dưới để ở chỗ cằm y, cùng nam châm giống hệt nhau gắt gao dính chặt vào trên môi y.
Cung Hi Nặc trạng thái gắt gao thay đổi, đầu óc mông lung, khi răng chạm vào răng Nguyên Cảnh Khôn, đầu óc trống rỗng, cảm xúc mênh mông, sắc mặt đỏ lên, không kềm chế được mà càng hôn càng lâu, càng hôn càng dùng sức.
Nguyên Cảnh Khôn tay bất tri bất giác mà ôm lấy cổ y, mắt kính của Cung Hi Nặc cơ hồ muốn dán đến trên mặt anh, hôn đến sắp hít thở không thông, hài tử trong bụng xem náo nhiệt mà đá chân nhỏ, duỗi tay nhỏ, muốn khiến cho baba chú ý.
Nguyên Cảnh Khôn đẩy ra Cung Hi Nặc, thở hồng hộc, đôi tay đặt trên bụng xoa xoa, trấn an hài tử.
Cung Hi Nặc tháo kính ra, đỡ anh nằm ổn trong ngực mình, tay để trên tay anh, cảm nhận được động tác không nhẹ của hài tử, rũ mắt xuống đón nhận ánh mắt hơi ướt của Nguyên Cảnh Khôn
Nguyên Cảnh Khôn nằm trong ngực y, cảm thụ được nhịp tim đập bồn chồn của y, thùng thùng mà đánh thẳng hắn nội tâm.
Bọn họ đối với nhau đều là quý giá hết thảy.
"Hiện tại mới 5 giờ, em đã nấu bánh trôi?" Hạ Nhạc Phàm cởi túi nilon, bên trong bánh trôi trắng như tuyết, khiến ai cũng muốn ăn.
"5 giờ ăn bánh trôi, 7 giờ ăn sủi cảo, vừa lúc!" Cảnh Hâm giơ cái muỗng, chờ đợi nước trong nồi sôi.
"Em biết nấu bánh trôi à?" Trong nồi nước trên dưới phập phồng, Hạ Nhạc Phàm nhìn thấy Cảnh Hâm đem một đám bánh trôi bỏ vào trong nồi, tránh nước bắn vào cánh tay, hoài nghi hỏi.
Cảnh Hâm đem túi nilon không ném tới cho Hạ Nhạc Phàm: "Anh cho rằng ai cũng giống anh hả, không biết làm cái gì, còn chẳng phân biệt được đâu là ngũ cốc! Trừ bỏ ăn, cái gì đều không biết!"
"Em như thế nào tùy tiện chửi bới anh hả? Ai nói anh cái gì cũng không biết? Ăn nhậu chơi bời anh mọi thứ đều có thể!" Hạ Nhạc Phàm không hài lòng đánh giá của Cảnh Hâm với hắn, bất quá trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là tìm không ra ví dụ để phản bác, trừ bỏ trị bệnh cứu người, ở phương diện sinh họt hàng ngày, hắn xác thật không thể tự mình làm cái gì.
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở bậc thang, một tay chống eo, một tay đỡ ngăn cách, rất có hứng thú mà nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm.
Cửa chính có tiếng động, Cung Hi Nặc phá lệ mà 5 giờ trở lại chung cư, Nguyên Cảnh Khôn buồn bực mà tiếp nhận đồ trong tay y, kỳ quái mà nhìn y.
Cung Hi Nặc mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu xanh biếc, bên trong mặc sơ mi mài hồng nhạt, bên trong còn mặc một cái áo gile lông, góc trái áo còn thêu một con hổ nhỏ đáng yêu, quần tây màu đen, giày da màu cà phê, cùng quần áo đi làm hàng ngày khác nhau.
"Hôm nay không phải đông chí sao? Anh sớm một chút trở về, bồi em ăn bánh trôi."
Nguyên Cảnh Khôn đem đồ đặt lên bàn ăn, mở ra liền thấy:" Là kẹo hồ lô a "
Cảnh Hâm ló đầu ra, cao hứng phấn chấn: "Còn có kẹo hồ lô nga, thật tốt, cảm giác giống ăn tết."
Hạ Nhạc Phàm khinh bỉ cậu: "Em vào tết ăn kẹo hồ lô? Em đúng là kiểu người trước giải phóng "
Cảnh Hâm nghiêng trừng hắn: "Anh biết cái gì, em đây là vì điều tiết không khí!"
"Ai ai ai ai, sắp tràn rồi kìa, nhanh lên, nhanh lên!" Hạ Nhạc Phàm sốt ruột mà kêu, mắt thấy bọt trắng đang sắp tràn ra từ trong nồi.
Cảnh Hâm không chút hoang mang mà cầm lấy giẻ lau cầm nắp nồi lên, nước lập tức lại hạ xuống nồi: " Anh kêu cái gì mà to thế hả? Không biết gì hết! Anh mỗi ngày đều ở đây cọ ăn cọ uống, có phải hay không đều không học được gì? "
Hạ Nhạc Phàm chống nạnh, Cảnh Hâm hiện tại đối thái độ đối với hắn càng ngày càng ác liệt, khí thế là càng ngày càng huyên náo vớ vẩn, tính tình là càng lúc càng xấu, mấu chốt là hắn còn phải chịu đựng, không dám tùy tiện mà tức giận.
Trên bàn cơm để bốn cái bát, mỗi cái có sáu cái bánh trôi, đặc sệt nước canh vây quanh bánh trôi, khiến người ta rất muốn ăn.
Cung Hi Nặc cầm chén bánh trôi dùng chiếc đũa kẹp lấy ra nhân sơn tra(*) bên trong đưa đến cho Nguyên Cảnh Khôn.
(*): Sơn tra, hay còn được gọi là quả táo gai, được người dân Trung Quốc và một số nước vùng Châu Á rất ưa chuộng. Quả này có tác dụng giảm mỡ máu, chống lão hóa, phòng ngừa bệnh tim mạch do có hàm lượng vitamin cao, giàu carotene và canxi...
Chén của Nguyên Cảnh Khôn tương đối ngọt, toàn bộ cho Cảnh Hâm, Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm đều thích ăn bánh trôi.
"Dạ dày không tốt, anh ăn ít mấy cái."
Nguyên Cảnh Khôn biết rõ đồ ăn dính không dễ dàng tiêu hoá, Cung Hi Nặc ăn nhiều khẳng định sẽ không dễ chịu.
"Ừ." Cung Hi Nặc nghe lời, ăn xong một cái không hề ăn nhiều, uống mấy ngụm canh.
Nguyên Cảnh Khôn bật cười, kêu ăn ít mấy cái, không phải chỉ ăn một cái! Tính, điểm đến có thể, dù sao đạt tới ăn tết ý tứ.
Buổi chiều đang ở công trường giải quyết vấn đề Cung Hi Nặc nhận được điện thoại của Hạ Nhạc Phàm, cha Nguyên Cảnh Khôn bệnh tình chuyển biến xấu, trước sau không tốt lên được tí nào, tình huống không ổn, sợ là dữ nhiều lành ít.
Cung Hi Nặc cúp điện thoại, đem công việc ở công trường toàn bộ giao cho Chương Phủ, đặc biệt dặn dò hắn, không phải chuyện quan trọng không cần tùy tiện quấy rầy y.
Cung Hi Nặc vội vã mà chạy tới bệnh viện, Hạ Nhạc Phàm vẫn luôn ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ phó chủ nhiệm khoa đại khái đi về y thuật lại một lần tình huống của người bệnh, nói đến nói đi ý tứ đơn giản chính là hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất xảy ra.
Phó chủ nhiệm khoa thao thao bất tuyệt mà nói, Cung Hi Nặc không nói một lời mà nghe, cuối cùng, bác sĩ lưu lại một câu: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, phỏng chừng hy vọng không lớn."
Cung Hi Nặc trước nay không nghĩ tới cha Nguyên Cảnh Khôn sẽ xuất hiện bất luận tình huống ngoài ý muốn nào, mỗi tháng y đều 2 lần tới xem, mỗi lần Hạ Nhạc Phàm đều nói cho y tin tức tốt: Bệnh tình có khởi sắc hoặc là trị liệu có thấy hiệu quả. Nào biết, sự tình sẽ đột nhiên biến thành như vậy.
Hạ Nhạc Phàm cầm lên máy sốc tim, hộ sĩ cùng các bác sĩ khác lui về phía sau vài bước,
máy sốc tim đem thân thể người bệnh nâng lên rồi lại hạ xuống, hắn nhìn lướt qua các chỉ số trên máy theo dõi ở đầu giường, hướng một bác sĩ lớn tuổi lắc đầu, đem máy sốc tim đặt xuống.
Bác sĩ lớn tuổi lại ấn tim vài cái cho bệnh nhân, sau khi ngừng tay, xem đồng tử của bệnh nhân, tắt đèn, phân phó hộ sĩ thu dọn còn có tháo các loại thiết bị trên người bệnh nhân xuống.
Cung Hi Nặc thấy hết mọi chuyện bên trong, tay đặt trên tấm kính, không cần người ta nói, y từ biểu tình của bác sĩ hộ sĩ còn có động tác của họ mà dễ như trở bàn tay đoán được kết quả.
Hạ Nhạc Phàm cùng y tá đi ra, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thực xin lỗi, Cung tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Người bệnh đột nhiên xuất huyết não, thật thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất."
Cung Hi Nặc nhắm mắt lại, cắn môi dưới, cưỡng bách chính mình bình tĩnh, lại lần nữa mở mắt ra, Hạ Nhạc Phàm còn đứng ở trước mặt y, giống như biết y còn có chuyện muốn nói.
"Chuyện này, nhất định không thể để cho Nguyên tiên sinh biết, tôi hy vọng cậu có thể tạm thời giữ bí mật."
Hạ Nhạc Phàm rõ ràng biết nếu lộ ra sẽ nguy hiểm thế nào, Nguyên Cảnh Khôn đang có thai, chịu không nổi nửa điểm kích thích, cảm xúc cần phải bảo trì ổn định, bằng không đối với anh và hài tử trong bụng hài tử đều bất lợi.
"Tôi biết, tôi sẽ không nói, cũng sẽ không nói cho Cảnh Hâm."
Cảnh Hâm là gia hoả đầu óc đơn giản, nếu như bị cậu biết, vạn nhất nói lỡ miệng, đến lúc đó nhất định sẽ khiến cho một mọi chuyện trở nên không thể lường được.
Di thể được an bài đưa đến nhà xác, hết thảy thủ tục đều là Cung Hi Nặc xử lý, ở mục điền quan hệ với người đã mất, y cầm bút do dự nửa ngày, cuối cùng viết xuống hai chữ: Con rể.
Nhân viên công tác kiểm tra biểu đăng ký, ngẩng đầu nhìn y: "Úc, là bố vợ a!"
Cung Hi Nặc không phủ nhận: " đúng vậy."
"Thế con gái ông ý đâu? Phải có mặt chứ." Nhân viên công tác nghiêm khắc dựa theo trình tự làm việc.
Cung Hi Nặc giải thích: "Cái kia, anh ấy hiện tại không quá tiện để ra khỏi cửa, sắp sinh hài tử, cho nên việc này tôi không dám nói cho anh ấy"
Nhân viên công tác mặt lộ vẻ đồng tình: "Nha, đó là không thể nói, vạn nhất thương tâm quá độ, đối với vị nhà anh và hài tử đều không tốt. Kia, như vậy đi, anh bây giờ mang đến hộ khẩu, cùng chứng minh đơn vị công tác các thứ, tôi nói là của bố vợ anh, không phải vợ anh nha. Ân, gia đình tính hoả táng hay là chôn cất"
"Hoả táng." Cung Hi Nặc dùng một tờ giấy nhớ ghi lại tất cả các loại giấy tờ cần chuẩn bị.
"Anh cũng nén bi thương. Ân, hủ tro cốt cùng bia mộ, đã chuẩn bị chưa? Nếu là chưa kịp, anh quẹo vào gian phòng nhỏ kia, bên trong có bán." Nhân viên công tác còn không quên mượn cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ lĩnh cữu và đồ dùng mai táng.
"Hảo. Cảm ơn ngài." Cung Hi Nặc sau khi nói lời cảm tạ cùng nhân viên công tác, vào gian phòng kia mua một hũ tro cốt loại đắt nhất, còn về bia mộ không cần nghĩ, cha mẹ Nguyên Cảnh Khôn muốn hợp táng.
Cung Hi Nặc không chậm trễ mà thu thập các loại giấy giờ cần thiết, ở trong một thời gian ngắn đã xử lý ổn hết các yêu cầu, quá trình so với y tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, cơ quan trước đây của Nguyên phụ cùng với đồn công an đều không làm khó y, nói rằng cần để bệnh viện viết giấy chứng nhận tử vong, ai sẽ không tin?
Cung Hi Nặc xe thật lâu mà ngừng ở phía trước, chậm chạp không chịu xuống xe, y không biết nên mở miệng với Nguyên Cảnh Khôn thế nào, đem tin dữ bất ngờ xảy ra kia nói cho anh viết, hiện tại hiển nhiên không đúng lúc. Chính là, loại sự tình này, căn bản giấu không được, chờ hài tử sau khi sinh, anh nhất định cũng sẽ biết, đến lúc đó có thể hay không oán hận y?
Nhưng là, nếu hiện tại nói cho anh, như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, có khả năng sẽ sinh non, có lẽ còn một xác hai mạng.
Cung Hi Nặc càng nghĩ càng phiền não, gắt gao mà nắm chặt tay lái, bực mình, kéo cửa xe, liếc mắt một cái nhìn đến đèn sáng quanh chung cư, Nguyên Cảnh Khôn lúc này đại khái đang chờ y về nhà ăn cơm.
Cung Hi Nặc thở dài, tóc vừa vuốt lại đã rơi xuống trán, sửa sang lại cảm xúc một chút, khôi phục lại biểu tình vốn có, tận lực không lộ ra bất luận sơ hở nào.
Cung Hi Nặc kỹ thuật diễn thật đúng là không tồi, Nguyên Cảnh Khôn không từ giọng nói hay bề ngoài của y phát hiện ra bất luận cái gì, như cũ ăn cơm rồi nghe nhạc, giờ đến phòng ngủ đọc sách.
Bất quá, Cung Hi Nặc khác thường mà không ôn tập công khóa, mà là cùng Nguyên Cảnh Khôn cùng nhau dựa vào đầu giường đọc sách.
Nguyên Cảnh Khôn tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi y.
"Ba, ba ba...... Ba, ba ba......"
Đêm khuya, Cung Hi Nặc mơ hồ nghe được Nguyên Cảnh Khôn trong mộng nói mớ, ngữ khí nôn nóng, thanh âm dồn dập, liên tục kêu vài tiếng, chợt cao chợt thấp.
Cung Hi Nặc xoay nhẹ người, lấy kính đeo lên, nhẹ nhàng mà lay lay Nguyên Cảnh Khôn, gọi anh: "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, có phải hay không nằm mơ?"
Nguyên Cảnh Khôn bị y lay tỉnh, mở hai mắt mê mang, chung quanh một mảnh đen nhánh, cảnh tượng trong mơ lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu.
Bàn tay to của cha nắm tay nhỏ của anh, hai cha con ở công viên tản bộ, đột nhiên, cha không biết vì sao buông ra tay anh ra, một mình đi nhanh về phía trước đi, anh sốt ruột mà kêu ba ba, cha lại cũng không quay đầu lại mà càng chạy càng xa, anh liều mạng mà lớn tiếng kêu, không ai để ý đến anh, thế là liền đứng ở tại chỗ khóc lớn lên.
Cung Hi Nặc xoa xoa trán anh, ôn nhu mà an ủi anh: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Nguyên Cảnh Khôn chống người ngồi dậy, Cung Hi Nặc thấy anh vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, ngồi dậy theo anh: "Đừng sợ, mộng đều là giả, không cần lại đi suy nghĩ, đã quên thì tốt rồi, anh đi cho em cốc nước ấm."
Nguyên Cảnh Khôn bắt lấy cánh tay y, ngăn cản y rời khỏi mình, sợ hãi, người duy nhất anh có thể dựa vào chỉ có mình Cung Hi Nặc, nhìn chằm chằm y: "Anh hôm nay đi xem ba em sao?"
Cung Hi Nặc nghe anh nhắc tới chuyện này, mạc danh mà chột dạ, không dám đối diện ánh mắt anh, ánh mắt đảo trái đảo phải, nói dối: "Đi, ông ấy khá tốt."
"Đúng không?" Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn nghĩ đến ác mộng vừa rồi, hoài nghi hỏi.
Cung Hi Nặc không giống vừa rồi khẩn trương, cực lực mà ổn định cảm xúc, ngữ khí kiên định: "Đúng vậy, bác sĩ Hạ không phải cùng em nói rồi sao, khôi phục mau, nói không chừng năm sau sẽ tỉnh lại. Em không tin anh, cũng không tin bác sĩ Hạ sao sao?"
Nguyên Cảnh Khôn bán tín bán nghi, trong lòng vẫn là bất an, luôn là có dự cảm không tốt.
Cung Hi Nặc nghiêng người ôm lấy anh, vỗ nhẹ sống lưng anh, ở bên tai anh nói: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em. Tin tưởng anh."
Nguyên Cảnh Khôn vươn đôi tay ôm eo y, cằm đặt trên vai y, y lời nói chắc như đinh đóng cột, làm anh an tâm, không hề lo lắng như lúc trước, bất quá anh không chú ý tới ánh mắt Cung Hi Nặc nhăn lại thật sâu, còn có sắc mặt chua xót.
Nếu, em biết chân tướng, sẽ trách anh sao? Cung Hi Nặc âm thầm mà lo lắng.
Cung Hi Nặc một người nói dối còn chưa đủ, một hai phải túm lấy Hạ Nhạc Phàm, chỉ có hắn tự mình chứng thực Nguyên phụ tình trạng chuyển biến tốt đẹp, Nguyên Cảnh Khôn mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hạ Nhạc Phàm có thể giữ bí mật nhưng là đối với yêu cầu cùng Cung Hi Nặc nói dối, có chút không tình nguyện, khó xử.
Trong lúc ăn cơm chiều, Cung Hi Nặc hướng hắn đưa mắt ra hiệu, Hạ Nhạc Phàm tự nhiên minh bạch ý tứ của y, chiếc đũa để trong bát cơm, từng hạt gạo trong suốt bị dính ở xung quanh, rối rắm hệt như tâm tình hắn giờ phút này.
Cung Hi Nặc liền nháy mắt tiếp ba cái, thấy Hạ Nhạc Phàm thờ ơ, nhịn không được vươn chân, đá đá Hạ Nhạc Phàm. Nào biết, dưới chân không có mắt, chân hoạt động thế nhưng đá đến Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nghiêng mặt, kinh ngạc nhìn y.
Cung Hi Nặc cuống quít cúi đầu, bưng bát lên, che mặt, một miếng lại một miếng mà ăn cơm.
Hạ Nhạc Phàm liều một lần, cái này sớm muộn cũng phải dối sớm muộn gì đến rải, sớm nói thì sớm giải thoát.
Hắn buông đũa, nhìn như giống kiểu vô tình mà nhắc tới: "Nguyên tiên sinh, cha anh bệnh tình gần đây rất có khởi sắc, tôi nghĩ, phỏng chừng chờ bảo bảo sinh ra, ông ấy sẽ tỉnh lại."
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy kỳ quái, Hạ Nhạc Phàm chưa bao giờ từng ở trước mặt anh nhắc tới bệnh tình của phụ thân, hôm nay như thế nào lại nói đến chuyện này? Không khỏi liếc mắt một cái Cung Hi Nặc, y sắc mặt bình tĩnh, một bộ dáng không quan hệ.
"Ừ. Cảm ơn cậu." Nguyên Cảnh Khôn khách khí nói cảm ơn, không hỏi nhiều.
"Không có việc gì!" Hạ Nhạc Phàm trong lòng một cục đá vững vàng mà rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm.
Xong việc, Cung Hi Nặc lại có điểm lo lắng, tuy nói là vì làm Nguyên Cảnh Khôn an tâm, mới nghĩ đến cùng Hạ Nhạc Phàm phối hợp diễn kịch, chính là, có thể hay không tự nhiên lại dẫn đến lạy ông tôi ở bụi này?
Nguyên Cảnh Khôn chính người tương đối thông minh, hiện giờ không phản ứng, khó bảo toàn sau lại sẽ không phát hiện có sơ hở. Cũng may, Nguyên Cảnh Khôn không đa tâm, căn bản không liên tưởng đến bọn họ sẽ lừa gạt chính mình, đồng dạng cucng không có cân nhắc nhuẽng chuyện không tốt, đối với việc Cung Hi Nặc và Hạ Nhạc Phàm nói thì tin tưởng không nghi ngờ gì.
Cung Hi Nặc trong lòng áy náy với Nguyên Cảnh Khôn, càng ôn nhu săn sóc gấp bội, tự mình làm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhất, thái độ ôn hòa, chiếu cố chu đáo. Nếu là Nguyên Cảnh Khôn nói ra yêu cầu, cho dù là hái sao hái trăng trên trời y đều sẽ làm theo.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên muốn ăn hạt dưa, Cảnh Hâm bảo Hạ Nhạc Phàm mình phải tới siêu thị mua hạt dưa, trước lúc Cảnh Hâm chuẩn bóc hạt dưa thì Hạ Nhạc Phàm cho rằng phải để Cung Hi Nặc có nhiều cơ hội để biểu hiện.
Cung Hi Nặc ngồi ở ghế xoay, hai tay để ở trên đùi, trên giường để một tờ báo lớn, một đống vỏ dưa ở trên, y kiên nhẫn mà bóc hạt dưa, đem đặt hạt dưa đã bóc vào cái đĩa bên cạnh.
"Anh có phải hay không làm chuyện trái với lương tâm?" Nguyên Cảnh Khôn tay cầm quýt, nghiêng người nằm lên giường, nếu nằm thẳng bụng phồng sẽ áp bách hô hấp.
Người chứ có phải cây cỏ vô tri vô giác đâu, anh làm sao mà không nhận ra Cung Hi Nặc gần đây quan tâm chăm sóc anh thái quá?
Cung Hi Nặc nghe vậy chột dạ, tay đang vóc hạt dưa run rẩy một chút, hạt dưa rơi xuống sàn không thấy bóng dáng.
Y đành phải một lần nữa cầm lấy một hạt dưa nữa, hai ngón tay cái tay trái, tay phải cùng với ngón trỏ đặt trên hạt dưa nho nhỏ, hơi dùng sức, vỏ hạt dưa xuất hiện vết nứt, rút ra hạt trắng trắng bên trong, đặt lên đĩa.
"Không có a!"
Nguyên Cảnh Khôn nhìn động tác của y, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm y làm bộ mặt trấn định, ngữ khí chua mà hỏi y.
"Anh có phải hay không lại tính toán bồi ai?"
Cung Hi Nặc dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt vui đùa nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài:
"Chuyện này em có thể nhớ cả đời!"
Nguyên Cảnh Khôn bóc vỏ quýt, thuận tay đem vỏ ném đến trên người y: "Cho anh cơ hội, còn không thì đúng như em nói!"
"Được rồi được rồi, anh sai rồi." Cung Hi Nặc tốt tính mà đem vỏ quýt trên người ném vào thùng rác.
Nguyên Cảnh Khôn ăn xong một cái quả quýt, Cung Hi Nặc một đống vỏ hạt dưa ném vào thùng rác, lại đem cái đĩa đựng hạt đã bóc để tới bàn sách, thu dọn tờ báo, dọn lại giường đệm, mang hộp khăn ướt đến tủ đầu giường, ngồi phía sau Nguyên Cảnh Khôn, đem anh ôm vào trong ngực.
Nguyên Cảnh Khôn nhận khăn ướt y đưa đến lau tay dính đầy nước quýt, ngửa mặt, biểu tình nghiêm túc hỏi:" em hỏi anh, nếu bây giờ anh sống ở xã hội xưa, có thể cưới rất nhiều nữ nhân, anh sẽ cưới vợ sao?"
Cung Hi Nặc sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi loại vấn đề này, do dự trong chốc lát, thành thật mà trả lời: "Chắc là có đi."
Nguyên Cảnh Khôn ánh mắt chờ lập tức trở nên phẫn uất, trừng mắt y, không nói lời nào.
Cung Hi Nặc còn ở suy tư, hướng về phía trước liếc mắt, nói một câu: "Chính là, anh phải có rất nhiều tiền thì mới được a!"
Nguyên Cảnh Khôn dùng khuỷu tay hung hăng mà chọc vào ở ngực y: "Anh đã rất có tiền!"
"Ai u!" Cung Hi Nặc kêu to một tiếng, xoa ngực, giảm bớt đau đớn. "Ý anh là phải có rất nhiều rất nhiều tiền!"
Nguyên Cảnh Khôn muốn giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của y, Cung Hi Nặc buộc chặt hai tay, đem anh chặt chẽ mà cố định ở trong lòng, bốn mắt nhìn nhau, khắc chế không được xúc động thay đổi trong người.
Cung Hi Nặc chủ động cúi đầu, đôi môi tới gần hơi hơi mở ra, lập tức khóa trụ miệng đối phương. Hôn môi là bản năng của con người, chính là bản năng cũng phân cao thấp, Cung Hi Nặc ở phương diện này kỹ thuật cơ bản quá kém, thiếu chút nữa là cắn môi Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, đáp lại y, môi trên che phủ môi dưới của y, môi dưới để ở chỗ cằm y, cùng nam châm giống hệt nhau gắt gao dính chặt vào trên môi y.
Cung Hi Nặc trạng thái gắt gao thay đổi, đầu óc mông lung, khi răng chạm vào răng Nguyên Cảnh Khôn, đầu óc trống rỗng, cảm xúc mênh mông, sắc mặt đỏ lên, không kềm chế được mà càng hôn càng lâu, càng hôn càng dùng sức.
Nguyên Cảnh Khôn tay bất tri bất giác mà ôm lấy cổ y, mắt kính của Cung Hi Nặc cơ hồ muốn dán đến trên mặt anh, hôn đến sắp hít thở không thông, hài tử trong bụng xem náo nhiệt mà đá chân nhỏ, duỗi tay nhỏ, muốn khiến cho baba chú ý.
Nguyên Cảnh Khôn đẩy ra Cung Hi Nặc, thở hồng hộc, đôi tay đặt trên bụng xoa xoa, trấn an hài tử.
Cung Hi Nặc tháo kính ra, đỡ anh nằm ổn trong ngực mình, tay để trên tay anh, cảm nhận được động tác không nhẹ của hài tử, rũ mắt xuống đón nhận ánh mắt hơi ướt của Nguyên Cảnh Khôn
Nguyên Cảnh Khôn nằm trong ngực y, cảm thụ được nhịp tim đập bồn chồn của y, thùng thùng mà đánh thẳng hắn nội tâm.
Bọn họ đối với nhau đều là quý giá hết thảy.
"Hiện tại mới 5 giờ, em đã nấu bánh trôi?" Hạ Nhạc Phàm cởi túi nilon, bên trong bánh trôi trắng như tuyết, khiến ai cũng muốn ăn.
"5 giờ ăn bánh trôi, 7 giờ ăn sủi cảo, vừa lúc!" Cảnh Hâm giơ cái muỗng, chờ đợi nước trong nồi sôi.
"Em biết nấu bánh trôi à?" Trong nồi nước trên dưới phập phồng, Hạ Nhạc Phàm nhìn thấy Cảnh Hâm đem một đám bánh trôi bỏ vào trong nồi, tránh nước bắn vào cánh tay, hoài nghi hỏi.
Cảnh Hâm đem túi nilon không ném tới cho Hạ Nhạc Phàm: "Anh cho rằng ai cũng giống anh hả, không biết làm cái gì, còn chẳng phân biệt được đâu là ngũ cốc! Trừ bỏ ăn, cái gì đều không biết!"
"Em như thế nào tùy tiện chửi bới anh hả? Ai nói anh cái gì cũng không biết? Ăn nhậu chơi bời anh mọi thứ đều có thể!" Hạ Nhạc Phàm không hài lòng đánh giá của Cảnh Hâm với hắn, bất quá trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là tìm không ra ví dụ để phản bác, trừ bỏ trị bệnh cứu người, ở phương diện sinh họt hàng ngày, hắn xác thật không thể tự mình làm cái gì.
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở bậc thang, một tay chống eo, một tay đỡ ngăn cách, rất có hứng thú mà nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm.
Cửa chính có tiếng động, Cung Hi Nặc phá lệ mà 5 giờ trở lại chung cư, Nguyên Cảnh Khôn buồn bực mà tiếp nhận đồ trong tay y, kỳ quái mà nhìn y.
Cung Hi Nặc mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu xanh biếc, bên trong mặc sơ mi mài hồng nhạt, bên trong còn mặc một cái áo gile lông, góc trái áo còn thêu một con hổ nhỏ đáng yêu, quần tây màu đen, giày da màu cà phê, cùng quần áo đi làm hàng ngày khác nhau.
"Hôm nay không phải đông chí sao? Anh sớm một chút trở về, bồi em ăn bánh trôi."
Nguyên Cảnh Khôn đem đồ đặt lên bàn ăn, mở ra liền thấy:" Là kẹo hồ lô a "
Cảnh Hâm ló đầu ra, cao hứng phấn chấn: "Còn có kẹo hồ lô nga, thật tốt, cảm giác giống ăn tết."
Hạ Nhạc Phàm khinh bỉ cậu: "Em vào tết ăn kẹo hồ lô? Em đúng là kiểu người trước giải phóng "
Cảnh Hâm nghiêng trừng hắn: "Anh biết cái gì, em đây là vì điều tiết không khí!"
"Ai ai ai ai, sắp tràn rồi kìa, nhanh lên, nhanh lên!" Hạ Nhạc Phàm sốt ruột mà kêu, mắt thấy bọt trắng đang sắp tràn ra từ trong nồi.
Cảnh Hâm không chút hoang mang mà cầm lấy giẻ lau cầm nắp nồi lên, nước lập tức lại hạ xuống nồi: " Anh kêu cái gì mà to thế hả? Không biết gì hết! Anh mỗi ngày đều ở đây cọ ăn cọ uống, có phải hay không đều không học được gì? "
Hạ Nhạc Phàm chống nạnh, Cảnh Hâm hiện tại đối thái độ đối với hắn càng ngày càng ác liệt, khí thế là càng ngày càng huyên náo vớ vẩn, tính tình là càng lúc càng xấu, mấu chốt là hắn còn phải chịu đựng, không dám tùy tiện mà tức giận.
Trên bàn cơm để bốn cái bát, mỗi cái có sáu cái bánh trôi, đặc sệt nước canh vây quanh bánh trôi, khiến người ta rất muốn ăn.
Cung Hi Nặc cầm chén bánh trôi dùng chiếc đũa kẹp lấy ra nhân sơn tra(*) bên trong đưa đến cho Nguyên Cảnh Khôn.
(*): Sơn tra, hay còn được gọi là quả táo gai, được người dân Trung Quốc và một số nước vùng Châu Á rất ưa chuộng. Quả này có tác dụng giảm mỡ máu, chống lão hóa, phòng ngừa bệnh tim mạch do có hàm lượng vitamin cao, giàu carotene và canxi...
Chén của Nguyên Cảnh Khôn tương đối ngọt, toàn bộ cho Cảnh Hâm, Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm đều thích ăn bánh trôi.
"Dạ dày không tốt, anh ăn ít mấy cái."
Nguyên Cảnh Khôn biết rõ đồ ăn dính không dễ dàng tiêu hoá, Cung Hi Nặc ăn nhiều khẳng định sẽ không dễ chịu.
"Ừ." Cung Hi Nặc nghe lời, ăn xong một cái không hề ăn nhiều, uống mấy ngụm canh.
Nguyên Cảnh Khôn bật cười, kêu ăn ít mấy cái, không phải chỉ ăn một cái! Tính, điểm đến có thể, dù sao đạt tới ăn tết ý tứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook