Thì Ra Anh Yêu Em
-
Chương 21
Hồ Nam cùng Cung Hi Nặc không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người cùng đi học đại học tại Mỹ, học cùng trường luôn. Hồ Nam là học trưởng hơn y bảy tuổi, tuổi đã tầm 40, mà dáng người thon dài bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua bất quá chỉ mới hơn 30.
Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, Cung Hi Nặc chưa tốt nghiệp, Hồ Nam đến tham gia buổi lễ lần đầu tiên cùng y gặp mặt. Hồ Nam thập phần thích tích cách trầm ổn, khí chất thanh nhã, tính tình ôn hoà, tác phong nội liễm của Cung Hi Nặc, càng tán tưởng đó chính là năng lực bất phàm của y, làm người còn rất có nguyên tắc.
Không khác so với Hồ Nam dự kiến, Cung Hi Nặc tốt nghiệp sau đó phỏng vấn thành công liền tiến vào làm tại tập đoàn M&B nước Mỹ, Cung Hi Nặc biểu hiện tuyệt vời khiến hắn chú ý, trong công tác sẽ có chút vô tư mà trợ giúp y, năm lần bảy lượt ở bước ngoặt trong sự nghiệp của y giúp một tay.
So với học trưởng cùng thân phận cấp trên, Hồ Nam càng giống như huynh trưởng, không chỉ đơn giản là quan tâm sự nghiệp của y, còn cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của y.
Hồ Nam cùng vợ là Đổng Như Tuyết quen biết là lúc cùng học tại Mỹ, là một bác sĩ nha khoa, gia đình giàu có, bố là người đứng đầu tập đoàn y dược, bọn họ kết hôn 12 năm, có hai bé, con trai lớn đã 8 tuổi, còn con nhỏ 3 tuổi.
Cung Hi Nặc ở Mỹ khi còn học hay đến lúc đi làm, hai vợ chồng bọn họ đều tận tâm tận lực mà giúp đỡ cùng quan tâm y, làm cho Cung Hi Nặc vốn một mình lẻ loi cảm thấy ấm áp, mang cảm kích trong lòng.
Lần này đến Hồ Nam ở lại không lâu, sau khi mọi việc thoả đáng, liền phải nhanh chóng quay trở về báo cáo với tổng bộ, chỉ có một mình Cung Hi Nặc tiễn anh đi.
Đại sảnh sân bay, Hồ Nam cầm trong tay giấy tờ đăng ký, như cũ dặn dò y: "Chú ý thân thể, có một số việc đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt."
Hồ Nam hiểu y, việc gì Cung Hi Nặc mặt ngoài luôn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, kỳ thật luôn ghi tạc rất nhiều chuyện ở trong lòng, tâm tư y mẫn cảm khi gặp chuyện vẫn luôn ở trong đầu suy nghĩ miên man.
"Biết." Cung Hi Nặc trong miệng đáp lời.
"Còn có một việc." Hồ Nam biểu tình nại người cân nhắc, thái độ tuy là ôn hòa, lại ẩn ẩn mà lộ ra cường ngạnh. "Em tuổi không nhỏ, tục ngữ có câu trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, hôn nhân đại sự có phải hay không nên để lên hàng đầu?"
Cung Hi Nặc cúi đầu, ba năm trước đây, lúc trở về, Hồ Nam liền cùng y nghiêm túc mà nói đến chuyện kết hôn, y lúc ấy không tỏ thái độ gì, hơn nữa việc trong nước phức tạp cần xử lý, hai người không có thời gian, đành nói sơ qua.
Hiện tại, Hồ Nam chuyện xưa nhắc lại, đều có lý do của anh.
"Hi Nặc, anh không phải bức em một hai phải kết hôn. Em ngẫm lại xem, em sắp ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công đồng thời có phải hay không cũng nên có một gia đình mỹ mãn? Một gia đình hạnh phúc sẽ cho em thêm hình tượng, sẽ càng đem lại thành công cho em. Tóm lại em một mình trong nước, anh và chị dâu em cũng không yên tâm được nhiều, em bên người cần có một người chiếu cố thì tốt hơn"
Sau đó, Hồ Nam uyển chuyển nói vào nội dung chính.
" Tâm ý của Ninh Ninh chính e cũng rõ, rất rõ ràng. Bác Phàn vẫn luôn thực thích em, thực thưởng thức em, cảm thấy em là một nhân tài hiếm có. Muốn em làm con vẫn luôn là tâm nguyện của bác ý, Ninh Ninh thì em cũng biết, bằng cấp, diện mạo, gia thế, tính cách, tuyệt đối đều xứng với em. Huống hồ người ta si tình như vậy, đợi em 5 năm, một cô gái tốt đẹp như vậy cả thanh xuân tuổi trẻ đều để cho em, em còn muốn cô ấy làm thế nào để biểu đạt tâm ý của mình nữa? Em là nam nhân, là nam nhân phải có chút chủ động, rõ chưa?"
Hồ Nam câu cuối dùng đã đánh thức Cung Hi Nặc, không biết vì sao, y thế nhưng lại liên tưởng đến Nguyên Cảnh Khôn, ở cùng Nguyên Cảnh Khôn, y có phải hay không quá mức bị động? Hoặc là nói, y có phải hay không hẳn là nên chủ động một chút?
Hồ Nam thấy y tinh thần tự do, khó tránh khỏi phiền lòng, vỗ vỗ vai y: "Em nhìn xem, mỗi lần nói đến chuyện này, đều đến cuối cùng chẳng có nổi một phương án. Chính em ngẫm lại đi. Ninh Ninh cuối tuần khả năng sẽ qua tới, đến lúc đó hảo hảo chiêu đãi người ta, nhiệt tình một chút, đừng làm cho người ta vừa xuống sân bay đã không nhìn thấy em"
Tiễn Hồ Nam đi, Cung Hi Nặc đau đầu phiền lòng, Phàn Nhảy là thầy của Hồ Nam, ở giới học thuật của Mỹ khá nổi danh, ông có một con gái bảo bối là Phàn Ninh, nhỏ hơn Cung Hi Nặc 3 tuổi, học dương cầm ở một trường nghệ thuật tại Italia, chính là một cô gái có tài.
Phàn Ninh nghỉ hè về nhà từng cùng Cung Hi Nặc gặp mặt một lần, lúc sau ở nhà Hồ Nam gặp qua y vài lần, hoàn toàn bị khí chất không tầm thường của Cung Hi Nặc hấp dẫn.
Đại nam hài soái khí như ánh mặt trời lại hài hước xác thật chính là mục tiêu theo đuổi của đại đa số nữ nhi, bất quá đại bộ phận nữ nhi vẫn mong có một tình đầu là nam nhân thành thục, ổn trọng như Cung Hi Nặc, còn làm cho một vài người gặp qua đều không quên được.
Đừng nói Cung Hi Nặc không thích nữ nhân, mặc dù y thích nữ nhân, y cũng không thích loại giống như Lâm Đại Ngọc kiểu nữ nhân mang u buồn, trên mặt vĩnh viễn mang theo nét thương cảm nhàn nhạt, còn có người tư duy không bình thường, làm người ta cảm thấy áp lực, thậm chí là không muốn tới gần.
Mỗi lần gặp mặt đều là ngại với tình cảm của Hồ Nam, Hồ Nam mong muốn tác hợp hai người bọn họ, Phàn Ninh từ nhỏ sinh hoạt đều bên Tây nhưng trong sâu thẳm vẫn là nữ nhân Trung Quốc có truyền thống ngại ngùng, mỗi lần đều thông qua Hồ Nam, cũng không chủ động nói rõ.
Để không làm mất mặt mũi Hồ Nam, Cung Hi Nặc ngẫu nhiên sẽ đi đến nhà anh, sau đó cố ý trình diễn ra một màn trùng hợp gặp nhau. Cung Hi Nặc mỗi lần đều là yên lặng mà ăn cơm, yên lặng mà ngồi, hỏi một câu đáp một câu, tuyệt không nhiều lời, toàn bộ không khí đều dựa vào vợ chồng Hồ Nam.
Cung Hi Nặc đứng ở bên ngoài, trong lòng tính toán, lần này nên tìm cái cớ nào để tránh né "tai nạn" bất thình lình xảy ra.
Cung Hi Nặc tâm tình không tốt, ở công ty đến cùng cũng chẳng làm được việc gì, liền về chung cư, bày ra một bộ dạng không giống ngày thường, làm cho Cảnh Hâm và Hạ Nhạc Phàm suy đoán vớ vẩn.
Nguyên Cảnh Khôn không chú ý tới cảm xúc khác thường của y, ngồi nhìn Cảnh Hâm với Hạ Nhạc Phàm làm trò, hai người cơ bản không có nói chuyện nhiều, rất ít khi đối diện với nhau.
Cung Hi Nặc ăn cơm xong, sớm trở lại phòng ngủ. Nguyên Cảnh Khôn còn ở phòng khách ngồi trong chốc lát, đọc một ít báo chí, xem tin tức, chờ Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm trốn đến trong căn phòng nhỏ, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Cung Hi Nặc không như bình thường ngồi trên bàn ôn tập, mà là nửa nằm ở trên giường, lật xem tạp chí.
"Không ôn tập hả?" Nguyên Cảnh Khôn buồn bực y hôm nay như thế nào mà lại từ bỏ không ôn tập sách.
"Không ôn!" Cung Hi Nặc biểu tình lạnh băng, ngữ khí không mang cảm xúc.
Nguyên Cảnh Khôn sửng sốt, Cung Hi Nặc thái độ không phải quá tốt, rốt cuộc làm sao vậy? Anh không hỏi nhiều, xốc lên chăn, nằm xuống, cầm lấy sách, cùng Cung Hi Nặc tư thế giống nhau.
" Ừ." Nguyên Cảnh Khôn không cùng y so đo, dù sao cũng không phải anh làm muốn khảo thí.
Cung Hi Nặc mắt liếc Nguyên Cảnh Khôn một cái, hướng người anh dịch chuyển một chút, cố ý đem chăn kéo đến chỗ anh.
Nguyên Cảnh Khôn kỳ quái: "Cậu làm gì đem hết chăn cho tôi? Cậu không lạnh?"
"Không lạnh!" Cung Hi Nặc đồng dạng thái độ, đồng dạng hai chữ.
"Ừ." Nguyên Cảnh Khôn rốt cuộc ý thức được cảm xúc mặt trên y không thích hợp, càng thêm có điều hoài nghi.
Cung Hi Nặc thấy anh không có gì phản ứng, đột nhiên trong lòng sinh khí, đem tạp chí ném tới trên tủ đầu giường, tùy tay tắt đèn, nằm xuống ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chăm chú vào động tác liên tiếp của y, đầu đầy mờ mịt, nhặt kính mắt y làm rớt, đặt ở trên bìa sách.
Cung Hi Nặc bỗng nhiên xoay người, đoạt được sách trong tay anh, ra lệnh cho anh: "Đừng nhìn, nhanh ngủ đi!" Còn đem đèn ngủ bên phía Nguyên Cảnh Khôn tắt đi.
Phòng lập tức trở nên đen nhánh, Nguyên Cảnh Khôn không thể hiểu được mà ghé mắt nhìn chằm chằm một lần nữa nằm quay lưng lại với Cung Hi Nặc, chẳng lẽ công ty có chuyện gì? Cậu ta hôm nay thật lạ? Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Khác thường, kỳ quái, không thể nói lý.
Cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn nằm xuống, Cung Hi Nặc kỳ thật vẫn luôn trợn tròn mắt, nhẹ nhàng mà lật qua thân, phát hiện Nguyên Cảnh Khôn quay lưng về phía y, sát vào một chút, cảm nhận được hô hấp đều đều của anh.
Cung Hi Nặc có loại xúc động, không thể miêu tả, là xúc động không thể khống chế, là xúc động xưa nay chưa từng có. Cho dù năm đó đối mặt Dương Nghệ Thanh, đều chưa từng xuất hiện xúc động này.
Áp không được, Cung Hi Nặc một chút mà tới gần thân thể Nguyên Cảnh Khôn, do dự mãi, lấy hết can đảm, nhắm chặt con mắt, nhíu mày, vươn cánh tay ôm lấy Nguyên Cảnh Khôn, kỳ thật bất quá là để một bàn tay trướ ngực anh.
Nguyên Cảnh Khôn cả người chấn động, ngực trước đột nhiên xuất hiện một bàn tay, cánh tay hơi run, anh không phát ra tiếng, không giãy giụa, không phản ứng.
Cung Hi Nặc nghẹn một hơi, thấy Nguyên Cảnh Khôn không hề có ý kháng cự, đánh bạo, cánh tay trái đặt lên chỗ xương sườn anh, tay trái cùng tay phải tương phùng, hoàn toàn đem Nguyên Cảnh Khôn khoá trong ngực.
Nguyên Cảnh Khôn tim đập gia tốc, không biết Cung Hi Nặc vì sao đột nhiên muốn ôm lấy anh, ngừng thở, thân thể cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, chờ đợi động tác tiếp theo của y.
Cung Hi Nặc chưa bao giờ từng chủ động ôm lấy một người, chưa có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Trong óc một mảnh mờ mịt, bản năng nam nhân lại nhắc nhở y, y muốn, muốn Nguyên Cảnh Khôn.
Chính là, nên muốn như thế nào đây?
Nguyên Cảnh Khôn đợi nửa ngày, Cung Hi Nặc đều không có tiến thêm một bước, trong bụng hài tử tựa hồ cảm nhận được có cảm giác áp bách, không kiên nhẫn mà động nhẹ, tỏ vẻ phản kháng.
Cung Hi Nặc cánh tay đặt trên bụng anh cảm giác được động tác của hài tử, đem tay chuyển qua bụng anh, nhẹ nhàng mà chấn an.
Nguyên Cảnh Khôn tay phải đỡ ở dưới bụng, tay trúa chết lặng mà đè phía dưới xương hông.
Cung Hi Nặc rõ ràng chính thân thể anh có điểm khác thường, đã không có kiến thức, lại không có kinh nghiệm thực tiễn, y chỉ đành dùng phương pháp chậm rãi sờ soạng.
Cung Hi Nặc tay dần dần luồn vào trong, cởi quần ngủ của Nguyên Cảnh Ngôn, trong lúc lơ đãng chạm vào đồ vật không nên đụng chạm, anh nơi này cũng có phản ứng, bất quá không mãnh liệt bằng Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc tay dừng lại, định mở miệng hỏi ý kiến Nguyên Cảnh Khôn, yết hầu lên xuống vài lần, rốt cuộc vẫn không nói ra lời, đơn giản không hề vô nghĩa, trực tiếp hành động.
Nguyên Cảnh Khôn tùy ý y bài bố, không nói một lời, làm như ngủ say.
Bất quá, trong lúc ngủ mơ, cả mặt đều đỏ.
Sau khi giải quyết xong, Cung Hi Nặc một lần nữa nằm bên người anh, trong lòng tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Y cũng là không bởi vì dục vọng được đến phát tiết, mà là bởi vì Nguyên Cảnh Khôn bất động thanh sắc mà phối hợp, này chứng tỏ, anh là cam tâm tình nguyện, trong lòng anh kỳ thật là có y.
Nguyên Cảnh Khôn trước sau vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía y, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa hết, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, lỗ tai với cổ đều đỏ lên. Cung Hi Nặc phản ứng, làm anh vui sướng, làm anh vừa lòng.
Tâm bất động, tình không đến, tuyệt đối sẽ không có phản ứng như vậy. Này đủ để chuéng minh, trong lòng y kỳ thật là có anh.
Đáng tiếc, hai người vẫn không chịu nói bất luận một lời nào, giống như giấc mộng đêm xuân.
Hoảng hốt, mê ly, hư ảo, lại, tốt đẹp, chân thật, an ủi.
Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, Cung Hi Nặc chưa tốt nghiệp, Hồ Nam đến tham gia buổi lễ lần đầu tiên cùng y gặp mặt. Hồ Nam thập phần thích tích cách trầm ổn, khí chất thanh nhã, tính tình ôn hoà, tác phong nội liễm của Cung Hi Nặc, càng tán tưởng đó chính là năng lực bất phàm của y, làm người còn rất có nguyên tắc.
Không khác so với Hồ Nam dự kiến, Cung Hi Nặc tốt nghiệp sau đó phỏng vấn thành công liền tiến vào làm tại tập đoàn M&B nước Mỹ, Cung Hi Nặc biểu hiện tuyệt vời khiến hắn chú ý, trong công tác sẽ có chút vô tư mà trợ giúp y, năm lần bảy lượt ở bước ngoặt trong sự nghiệp của y giúp một tay.
So với học trưởng cùng thân phận cấp trên, Hồ Nam càng giống như huynh trưởng, không chỉ đơn giản là quan tâm sự nghiệp của y, còn cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của y.
Hồ Nam cùng vợ là Đổng Như Tuyết quen biết là lúc cùng học tại Mỹ, là một bác sĩ nha khoa, gia đình giàu có, bố là người đứng đầu tập đoàn y dược, bọn họ kết hôn 12 năm, có hai bé, con trai lớn đã 8 tuổi, còn con nhỏ 3 tuổi.
Cung Hi Nặc ở Mỹ khi còn học hay đến lúc đi làm, hai vợ chồng bọn họ đều tận tâm tận lực mà giúp đỡ cùng quan tâm y, làm cho Cung Hi Nặc vốn một mình lẻ loi cảm thấy ấm áp, mang cảm kích trong lòng.
Lần này đến Hồ Nam ở lại không lâu, sau khi mọi việc thoả đáng, liền phải nhanh chóng quay trở về báo cáo với tổng bộ, chỉ có một mình Cung Hi Nặc tiễn anh đi.
Đại sảnh sân bay, Hồ Nam cầm trong tay giấy tờ đăng ký, như cũ dặn dò y: "Chú ý thân thể, có một số việc đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt."
Hồ Nam hiểu y, việc gì Cung Hi Nặc mặt ngoài luôn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, kỳ thật luôn ghi tạc rất nhiều chuyện ở trong lòng, tâm tư y mẫn cảm khi gặp chuyện vẫn luôn ở trong đầu suy nghĩ miên man.
"Biết." Cung Hi Nặc trong miệng đáp lời.
"Còn có một việc." Hồ Nam biểu tình nại người cân nhắc, thái độ tuy là ôn hòa, lại ẩn ẩn mà lộ ra cường ngạnh. "Em tuổi không nhỏ, tục ngữ có câu trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, hôn nhân đại sự có phải hay không nên để lên hàng đầu?"
Cung Hi Nặc cúi đầu, ba năm trước đây, lúc trở về, Hồ Nam liền cùng y nghiêm túc mà nói đến chuyện kết hôn, y lúc ấy không tỏ thái độ gì, hơn nữa việc trong nước phức tạp cần xử lý, hai người không có thời gian, đành nói sơ qua.
Hiện tại, Hồ Nam chuyện xưa nhắc lại, đều có lý do của anh.
"Hi Nặc, anh không phải bức em một hai phải kết hôn. Em ngẫm lại xem, em sắp ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công đồng thời có phải hay không cũng nên có một gia đình mỹ mãn? Một gia đình hạnh phúc sẽ cho em thêm hình tượng, sẽ càng đem lại thành công cho em. Tóm lại em một mình trong nước, anh và chị dâu em cũng không yên tâm được nhiều, em bên người cần có một người chiếu cố thì tốt hơn"
Sau đó, Hồ Nam uyển chuyển nói vào nội dung chính.
" Tâm ý của Ninh Ninh chính e cũng rõ, rất rõ ràng. Bác Phàn vẫn luôn thực thích em, thực thưởng thức em, cảm thấy em là một nhân tài hiếm có. Muốn em làm con vẫn luôn là tâm nguyện của bác ý, Ninh Ninh thì em cũng biết, bằng cấp, diện mạo, gia thế, tính cách, tuyệt đối đều xứng với em. Huống hồ người ta si tình như vậy, đợi em 5 năm, một cô gái tốt đẹp như vậy cả thanh xuân tuổi trẻ đều để cho em, em còn muốn cô ấy làm thế nào để biểu đạt tâm ý của mình nữa? Em là nam nhân, là nam nhân phải có chút chủ động, rõ chưa?"
Hồ Nam câu cuối dùng đã đánh thức Cung Hi Nặc, không biết vì sao, y thế nhưng lại liên tưởng đến Nguyên Cảnh Khôn, ở cùng Nguyên Cảnh Khôn, y có phải hay không quá mức bị động? Hoặc là nói, y có phải hay không hẳn là nên chủ động một chút?
Hồ Nam thấy y tinh thần tự do, khó tránh khỏi phiền lòng, vỗ vỗ vai y: "Em nhìn xem, mỗi lần nói đến chuyện này, đều đến cuối cùng chẳng có nổi một phương án. Chính em ngẫm lại đi. Ninh Ninh cuối tuần khả năng sẽ qua tới, đến lúc đó hảo hảo chiêu đãi người ta, nhiệt tình một chút, đừng làm cho người ta vừa xuống sân bay đã không nhìn thấy em"
Tiễn Hồ Nam đi, Cung Hi Nặc đau đầu phiền lòng, Phàn Nhảy là thầy của Hồ Nam, ở giới học thuật của Mỹ khá nổi danh, ông có một con gái bảo bối là Phàn Ninh, nhỏ hơn Cung Hi Nặc 3 tuổi, học dương cầm ở một trường nghệ thuật tại Italia, chính là một cô gái có tài.
Phàn Ninh nghỉ hè về nhà từng cùng Cung Hi Nặc gặp mặt một lần, lúc sau ở nhà Hồ Nam gặp qua y vài lần, hoàn toàn bị khí chất không tầm thường của Cung Hi Nặc hấp dẫn.
Đại nam hài soái khí như ánh mặt trời lại hài hước xác thật chính là mục tiêu theo đuổi của đại đa số nữ nhi, bất quá đại bộ phận nữ nhi vẫn mong có một tình đầu là nam nhân thành thục, ổn trọng như Cung Hi Nặc, còn làm cho một vài người gặp qua đều không quên được.
Đừng nói Cung Hi Nặc không thích nữ nhân, mặc dù y thích nữ nhân, y cũng không thích loại giống như Lâm Đại Ngọc kiểu nữ nhân mang u buồn, trên mặt vĩnh viễn mang theo nét thương cảm nhàn nhạt, còn có người tư duy không bình thường, làm người ta cảm thấy áp lực, thậm chí là không muốn tới gần.
Mỗi lần gặp mặt đều là ngại với tình cảm của Hồ Nam, Hồ Nam mong muốn tác hợp hai người bọn họ, Phàn Ninh từ nhỏ sinh hoạt đều bên Tây nhưng trong sâu thẳm vẫn là nữ nhân Trung Quốc có truyền thống ngại ngùng, mỗi lần đều thông qua Hồ Nam, cũng không chủ động nói rõ.
Để không làm mất mặt mũi Hồ Nam, Cung Hi Nặc ngẫu nhiên sẽ đi đến nhà anh, sau đó cố ý trình diễn ra một màn trùng hợp gặp nhau. Cung Hi Nặc mỗi lần đều là yên lặng mà ăn cơm, yên lặng mà ngồi, hỏi một câu đáp một câu, tuyệt không nhiều lời, toàn bộ không khí đều dựa vào vợ chồng Hồ Nam.
Cung Hi Nặc đứng ở bên ngoài, trong lòng tính toán, lần này nên tìm cái cớ nào để tránh né "tai nạn" bất thình lình xảy ra.
Cung Hi Nặc tâm tình không tốt, ở công ty đến cùng cũng chẳng làm được việc gì, liền về chung cư, bày ra một bộ dạng không giống ngày thường, làm cho Cảnh Hâm và Hạ Nhạc Phàm suy đoán vớ vẩn.
Nguyên Cảnh Khôn không chú ý tới cảm xúc khác thường của y, ngồi nhìn Cảnh Hâm với Hạ Nhạc Phàm làm trò, hai người cơ bản không có nói chuyện nhiều, rất ít khi đối diện với nhau.
Cung Hi Nặc ăn cơm xong, sớm trở lại phòng ngủ. Nguyên Cảnh Khôn còn ở phòng khách ngồi trong chốc lát, đọc một ít báo chí, xem tin tức, chờ Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm trốn đến trong căn phòng nhỏ, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Cung Hi Nặc không như bình thường ngồi trên bàn ôn tập, mà là nửa nằm ở trên giường, lật xem tạp chí.
"Không ôn tập hả?" Nguyên Cảnh Khôn buồn bực y hôm nay như thế nào mà lại từ bỏ không ôn tập sách.
"Không ôn!" Cung Hi Nặc biểu tình lạnh băng, ngữ khí không mang cảm xúc.
Nguyên Cảnh Khôn sửng sốt, Cung Hi Nặc thái độ không phải quá tốt, rốt cuộc làm sao vậy? Anh không hỏi nhiều, xốc lên chăn, nằm xuống, cầm lấy sách, cùng Cung Hi Nặc tư thế giống nhau.
" Ừ." Nguyên Cảnh Khôn không cùng y so đo, dù sao cũng không phải anh làm muốn khảo thí.
Cung Hi Nặc mắt liếc Nguyên Cảnh Khôn một cái, hướng người anh dịch chuyển một chút, cố ý đem chăn kéo đến chỗ anh.
Nguyên Cảnh Khôn kỳ quái: "Cậu làm gì đem hết chăn cho tôi? Cậu không lạnh?"
"Không lạnh!" Cung Hi Nặc đồng dạng thái độ, đồng dạng hai chữ.
"Ừ." Nguyên Cảnh Khôn rốt cuộc ý thức được cảm xúc mặt trên y không thích hợp, càng thêm có điều hoài nghi.
Cung Hi Nặc thấy anh không có gì phản ứng, đột nhiên trong lòng sinh khí, đem tạp chí ném tới trên tủ đầu giường, tùy tay tắt đèn, nằm xuống ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chăm chú vào động tác liên tiếp của y, đầu đầy mờ mịt, nhặt kính mắt y làm rớt, đặt ở trên bìa sách.
Cung Hi Nặc bỗng nhiên xoay người, đoạt được sách trong tay anh, ra lệnh cho anh: "Đừng nhìn, nhanh ngủ đi!" Còn đem đèn ngủ bên phía Nguyên Cảnh Khôn tắt đi.
Phòng lập tức trở nên đen nhánh, Nguyên Cảnh Khôn không thể hiểu được mà ghé mắt nhìn chằm chằm một lần nữa nằm quay lưng lại với Cung Hi Nặc, chẳng lẽ công ty có chuyện gì? Cậu ta hôm nay thật lạ? Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Khác thường, kỳ quái, không thể nói lý.
Cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn nằm xuống, Cung Hi Nặc kỳ thật vẫn luôn trợn tròn mắt, nhẹ nhàng mà lật qua thân, phát hiện Nguyên Cảnh Khôn quay lưng về phía y, sát vào một chút, cảm nhận được hô hấp đều đều của anh.
Cung Hi Nặc có loại xúc động, không thể miêu tả, là xúc động không thể khống chế, là xúc động xưa nay chưa từng có. Cho dù năm đó đối mặt Dương Nghệ Thanh, đều chưa từng xuất hiện xúc động này.
Áp không được, Cung Hi Nặc một chút mà tới gần thân thể Nguyên Cảnh Khôn, do dự mãi, lấy hết can đảm, nhắm chặt con mắt, nhíu mày, vươn cánh tay ôm lấy Nguyên Cảnh Khôn, kỳ thật bất quá là để một bàn tay trướ ngực anh.
Nguyên Cảnh Khôn cả người chấn động, ngực trước đột nhiên xuất hiện một bàn tay, cánh tay hơi run, anh không phát ra tiếng, không giãy giụa, không phản ứng.
Cung Hi Nặc nghẹn một hơi, thấy Nguyên Cảnh Khôn không hề có ý kháng cự, đánh bạo, cánh tay trái đặt lên chỗ xương sườn anh, tay trái cùng tay phải tương phùng, hoàn toàn đem Nguyên Cảnh Khôn khoá trong ngực.
Nguyên Cảnh Khôn tim đập gia tốc, không biết Cung Hi Nặc vì sao đột nhiên muốn ôm lấy anh, ngừng thở, thân thể cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, chờ đợi động tác tiếp theo của y.
Cung Hi Nặc chưa bao giờ từng chủ động ôm lấy một người, chưa có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Trong óc một mảnh mờ mịt, bản năng nam nhân lại nhắc nhở y, y muốn, muốn Nguyên Cảnh Khôn.
Chính là, nên muốn như thế nào đây?
Nguyên Cảnh Khôn đợi nửa ngày, Cung Hi Nặc đều không có tiến thêm một bước, trong bụng hài tử tựa hồ cảm nhận được có cảm giác áp bách, không kiên nhẫn mà động nhẹ, tỏ vẻ phản kháng.
Cung Hi Nặc cánh tay đặt trên bụng anh cảm giác được động tác của hài tử, đem tay chuyển qua bụng anh, nhẹ nhàng mà chấn an.
Nguyên Cảnh Khôn tay phải đỡ ở dưới bụng, tay trúa chết lặng mà đè phía dưới xương hông.
Cung Hi Nặc rõ ràng chính thân thể anh có điểm khác thường, đã không có kiến thức, lại không có kinh nghiệm thực tiễn, y chỉ đành dùng phương pháp chậm rãi sờ soạng.
Cung Hi Nặc tay dần dần luồn vào trong, cởi quần ngủ của Nguyên Cảnh Ngôn, trong lúc lơ đãng chạm vào đồ vật không nên đụng chạm, anh nơi này cũng có phản ứng, bất quá không mãnh liệt bằng Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc tay dừng lại, định mở miệng hỏi ý kiến Nguyên Cảnh Khôn, yết hầu lên xuống vài lần, rốt cuộc vẫn không nói ra lời, đơn giản không hề vô nghĩa, trực tiếp hành động.
Nguyên Cảnh Khôn tùy ý y bài bố, không nói một lời, làm như ngủ say.
Bất quá, trong lúc ngủ mơ, cả mặt đều đỏ.
Sau khi giải quyết xong, Cung Hi Nặc một lần nữa nằm bên người anh, trong lòng tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Y cũng là không bởi vì dục vọng được đến phát tiết, mà là bởi vì Nguyên Cảnh Khôn bất động thanh sắc mà phối hợp, này chứng tỏ, anh là cam tâm tình nguyện, trong lòng anh kỳ thật là có y.
Nguyên Cảnh Khôn trước sau vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía y, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa hết, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, lỗ tai với cổ đều đỏ lên. Cung Hi Nặc phản ứng, làm anh vui sướng, làm anh vừa lòng.
Tâm bất động, tình không đến, tuyệt đối sẽ không có phản ứng như vậy. Này đủ để chuéng minh, trong lòng y kỳ thật là có anh.
Đáng tiếc, hai người vẫn không chịu nói bất luận một lời nào, giống như giấc mộng đêm xuân.
Hoảng hốt, mê ly, hư ảo, lại, tốt đẹp, chân thật, an ủi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook