Sau khi Phó Học Nham đi, Thẩm Lâm si ngốc nhìn qua cửa, Hướng Phi dùng bả vai đẩy anh một cái: “Phó Học Nham vẫn đẹp trai như vậy nhỉ.”

Thẩm Lâm gật mạnh đầu: “Ừm!”

“Ngốc luôn rồi.”

“Không ngốc! Hướng Phi tao rất vui!”

“Thấy rồi, thấy rồi.” Hướng Phi xoa đầu anh nhẹ giọng thở dài: “Mày thích hắn lâu như thế, hắn cũng không biết mày.”

Gò má Thẩm Lâm đỏ lên, trong mắt anh là ánh sáng nhộn nhạo dịu dàng vui sướng: “Giờ biết rồi, anh ấy biết tao là ông chủ ở đây, tao rất thỏa mãn.”

“Ảnh còn uống cà phê tao pha, uống rất nhiều lần! Hướng Phi tao thật sự thật sự rất vui.” Hướng Phi nhìn vành mắt anh hơi phiếm hồng, vội ôm anh an ủi: “Tao biết, tao vui cùng mày mà.”

Thẩm Lâm đặt cằm lên vai Hướng Phi giọng hơi nghẹn ngào: “Cho đến giờ tao cũng không nghĩ sẽ cách anh ấy gần thế, chưa bào giờ nghĩ rằng ảnh có thể nói chuyện với tao.”

Gần đây Phó Học Nham giống như khá rảnh, thường xuyên đến ngồi một lúc, không trò chuyện nhiều, nhưng Thẩm Lâm đã rất hài lòng, sau khi Phó Học Nham đi anh dọn bàn, phát hiện tài liệu Phó Học Nham bỏ quên trên bàn. Anh vốn định chờ lần sau Phó Học Nham đến lấy về nhưng lại sợ có gì quan trọng, ngẫm nghĩ một lát vẫn quyết định đưa qua cho hắn.

Anh từng nghe cô trợ lý nhắc đến tên công ty, đi vào tòa nhà văn phòng nhìn bảng hướng dẫn một chút đã tìm được tầng của công ty, công ty không to lắm, tầm mấy chục người, anh đứng ở cửa, nhân viên lễ tân chào anh một tiếng: “Không phải anh là ông chủ quán cà phê dưới lầu sao?”

“Ừ, giám đốc Phó có ở đây không? Anh ấy bỏ quên tài liệu ở quán tôi.”

Nhân viên lễ tân bảo anh đợi một lát, sau đó gọi điện đến văn phòng của Phó Học Nham, không lâu sau Phó Học Nham đi ra, Thẩm Lâm đã xây dựng trong lòng rất lâu cuối cùng không tỏ ra tí căng thẳng nào, nghiêm túc đưa tài liệu cho hắn.

Phó Học Nham nhận văn kiện cười với anh: “Cảm ơn ông chủ, còn để cậu tự mình đi một chuyến.”

Cô trợ lý đứng lên ghé vào chỗ làm việc của mình rướn người hỏi Thẩm Lâm: “Này ông chủ! Sau này có thể đưa cà phế đến tận nơi không?”

Thẩm Lâm xua tay về phía cô: “Trong quán cũng chỉ có mình tôi, không thể đi quá lâu.”

“Ha ha, ông chủ có phải giám đốc chúng tôi thường đến chỗ anh bắt cá không hả!”

Đồng nghiệp phía sau đột nhiên cũng tiếp một câu: “Đúng á, giám đốc không có việc gì lại ra ngoài bắt cá!”

“Giám đốc lần sau bắt cá dẫn chúng tôi đi nhá!”

“Giám đốc còn không mời ông chủ ăn cơm, cảm tạ ông chủ chứa chấp anh!”

Phó Học Nham cầm tài liệu quay người, mặt nghiêm túc dùng ngón tay chỉ một lượt nhân viên mồm năm miệng mười: “Còn muốn phát lương không hả, mau làm việc đi.”

Cô trợ lý rụt cổ lại ngồi xuống, sau đó Phó Học Nham lại quay đầu nói với Thẩm Lâm: “Để cảm ơn cậu, tối nay mời cậu ăn cơm?”

“Không… Không cần.”

Phó Học Nham giải quyết dứt khoát: “Nhất định phải cảm ơn, tôi tan làm đi qua đón cậu.”

Suốt một buổi chiều Thẩm Lâm cứ luôn ngẩn người, may mà chuyện buôn bán không tốt, cũng không có khách mấy, anh nhìn đồng hồ, kim đồng hồ từng giây từng phút chạy vòng quanh mặt đồng hồ.

Anh khẩn trương lại thấp thỏm, còn có chút chờ mong.

Chưa đến năm giờ anh đã dọn xong đứng ở cửa quán đi tới đi lui, hai tiếng sau Phó Học Nham lái xe tới đây, Thẩm Lâm đứng ở bên ngoài đá đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân.

Phó Học Nham hạ cửa xe xuống hỏi anh: “Ông chủ? Có gọi xe không?”

Thẩm Lâm nhìn hắn cong khóe miệng gật nhẹ đầu, sau đó đi đến một bên khác ngồi xuống.

Phó Học Nham đợi anh thắt dây an toàn xong mới khởi động xe: “Muốn ăn gì?”

Thẩm Lâm không dám nhìn hắn chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Gì cũng được.”

Phó Học Nham mãi không trả lời, Thẩm Lâm tưởng mình nói sai cái gì, anh trộm quay đầu nhìn thoáng qua, một tay Phó Học Nham đang cầm vô lăng, tay kia sờ cằm rất nghiêm túc suy nghĩ.

Cảm nhận được ánh mắt Thẩm Lâm, hắn quay đầu nét mặt có chút phiền não: “Ăn kem ly có thể lạnh quá không?”

“Hả...”

“Ông chủ có thể ăn cay không?”

“Có thể.”

“Vậy không bằng ông chủ ăn lẩu cùng tôi được không? Không xa đâu, đi đi?”

Thẩm Lâm nhìn đôi mắt mang cười của Phó Học Nham nghe âm cuối hơi kéo dài của hắn, trong nháy mắt phản ứng không kịp… Anh ấy đang làm nũng với mình sao?

“Đi, đi đi.”

Phó Học Nham nghe được câu trả lời của anh hơi khoa trương thở phào nhẹ nhõm: “May mà ông chủ nói gì cũng được, bằng không tôi thật sự phải buồn phiền một chút làm sao để kéo cậu đi ăn lẩu.”

Thẩm Lâm thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn, bị Phó Học Nham pha trò như thế bầu không khí dễ chịu hơn nhiều, bản thân cũng đỡ căng thẳng hơn, anh suy nghĩ nói: “Anh đã muốn đi ăn lẩu, sao còn muốn hỏi tôi nữa?”

“Tôi khách sáo một chút.”

“Vậy, vậy nếu như tôi không nói gì cũng được thì sao?”

“Tôi chỉ có thể dừng xe ở ven đường, nói cặn kẽ mặt tốt của lẩu cho cậu.”

Phó Học Nham vừa nói vừa nhân cơ hội quay đầu chớp mắt với anh một cái: “Nếu như cậu vẫn không đi, tôi sẽ đánh ngất cậu rồi khiêng đi.”

“Ông chủ cậu căng thẳng quá, thả lỏng đi, chúng ta coi như cũng quen biết hơn một tháng nhỉ, đã là bạn bè, tôi không tên là giám đốc Phó, tôi tên Phó Học Nham, còn cậu.”

“Tôi tên Thẩm…”

“Thẩm Đại Ngoan?”

“Lâm…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương