Thị Quân Thủ
-
Quyển 3 - Chương 57: Ngao hình (hạ)
Từng trận đau đớn rát bỏng tựa lửa đốt đến từ hai mắt quả thực muốn mạng Phiền Ngọc Kỳ, mà cùng với đau đớn đang xâm nhập đại não, hắn còn có cái loại sợ hãi đối với hắc ám chưa từng biết tới, hắn nhắm chặt hai mắt hung hăng lắc đầu, nghĩ muốn giảm bớt loại nóng ruột cùng đau đớn này, nhưng cũng chỉ vô ích.
Sự hỗn loạn của hắn trái lại quả thật làm cho đám người hành hình thích thú cười nhạo, một đám mặt lộ vẻ tươi cười tàn nhẫn, bọn chúng lúc này sao còn giống con người, rõ ràng chính là cầm thú khoác da người.
Thời gian vật lộn liên tục một nén nhang, đau đớn trong mắt dần dần giảm bớt, Phiền Ngọc Kỳ lại một lần nữa hao hết khí lực, hắn tựa đầu vào lưng ghế thở hổn hển, vết bẩn trên mặt trong đợt giãy dụa vừa rồi bị cọ xát mà mờ đi một chút, lộ ra làn da mạch sắc không còn khỏe mạnh như thưòng nữa, mà là một mảnh xanh trắng.
Nhìn thấy mặt hắn, Nam Hồng Nhạn đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn gọi một gã thị vệ tới ở bên tai nói nhỏ vài câu, người nọ liền lĩnh mệnh mà đi.
Lúc sau Nam Hồng Nhạn mặc dù bận vẫn ung dung ở bên xem diễn, thấy Phiền Ngọc Kỳ an tĩnh lại, Nam Man đế lại đi đến trước người hắn, dùng chiết phiến (quạt xếp, quạt giấy) người bên ngoài dâng lên gẩy Phiền Ngọc Kỳ.
Theo phản xạ mở mắt ra, khóe mắt đau đớn không thôi, nhưng đau đớn cũng không là gì, làm cho Phiền Ngọc Kỳ cảm thấy trầm xuống chính là hắn rõ ràng mở mắt, trước mắt cũng chỉ một mảnh hắc ám mơ hồ.
Trong mắt trống rỗng vô thần ánh đầy mờ mịt cùng sợ hãi, hắn dùng sức chớp mắt, nhưng bất luận hắn mở mấy lần, đều không thể thấy lại quang minh, tâm hắn mãnh trầm xuống.
Mù! Hắn thế nhưng —— mù!!
Đau đến tận sâu thẳm bên trong, hắn ngược lại nở nụ cười, cười thống khổ vô cùng, bên trong tươi cười ẩn hàm tuyệt vọng sâu sắc.
Nam Man đế nhìn Phiền Ngọc Kỳ một đôi nhãn đồng phiếm màu huyết hồng, giơ một tay ở trước mắt hắn quơ quơ, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, biết mắt nam nhân đã mù, loại vẻ mặt tuyệt vọng này làm hắn lộ ra tiếu dung vừa lòng.
“Hiện tại liền từ bỏ, có phải vẫn hơi sớm hay không?”
Lời nói lãnh khốc từng chữ một từ miệng Nam Man đế thốt ra, mặc dù nhìn không thấy, Phiền Ngọc Kỳ vẫn theo tiếng hắn hướng nhìn lại, đồng thời dứt lời hắn cảm giác được mấy người phía sau đi tới bên cạnh mình.
Nam Man đế rút lui sang một bên, khuyết minh hồng đang cầm trong tay ném cho thị vệ, lại ngồi trở về chỗ hưng trí bừng bừng nhìn mấy người kia dụng hình.
Mất đi thị lực, Phiền Ngọc Kỳ lâm vào hắc ám khôn cùng, đối chung quanh hết thảy cảm giác chỉ có thể thông qua lỗ tai.
Người dụng hình sau khi nhận được ám chỉ của Nam Man đế, một người gắt gao áp chế tay phải hắn, một người từ trong đống hình cụ đa dạng bên cạnh rút ra một thanh kìm sắt dẹp đầu, không đợi Phiền Ngọc Kỳ ý thức được bọn họ muốn làm gì, người nọ nhanh nhẹn đem mũi kìm nhắm ngay ngón trỏ tay phải của hắn, kẹp lấy móng tay hắn chính là hung hăng giật lên ——
“Ngô a a a ——!!!”
Đều nói thập chi liên tâm (tay đứt ruột xót), ngón tay đối với kích thích bên ngoài là mẫn cảm nhất, vào lúc không hề báo trước bị xé rách, móng tay trên ngón trỏ bị tróc ra, máu tươi thuận thế mãnh liệt tuôn trào, mãnh liệt đến làm cho người ta đau đớn đến muốn ngất đi, từng chút một nhanh chóng đánh thẳng vào tuỷ não.
Phiền Ngọc Kỳ cả người kịch liệt co giật cuộn lại, không quan tâm giãy giụa mạnh sẽ hung hăng lộng thương chính mình, nhưng người áp chế hắn tựa hồ đều rất có kinh nghiệm, hai tay tựa như kìm sắt đem hắn cố định chặt chẽ, hắn duy nhất có thể động đậy cũng chỉ có đầu.
Phiền Ngọc Kỳ liên tiếp dùng cái gáy thịch thịch thịch đập vào lưng ghế dựa, hy vọng cơn đau do mình tạo ra có thể át đi một trận kịch liệt đau đớn đáng sợ kia, nhưng không đợi cơn đau nhức này qua đi, những người hành hình lại đem mũi kìm nhắm ngay ngón giữa của hắn, sau khi xiết chặt liền lại là hung hăng rút ra. (oa, dã man quá!! thương Kỳ ca quá TT^TT~)
Một đợt tra tấn hiểm độc này vừa bắt đầu, động tác đập đầu của Phiền Ngọc Kỳ dừng lại, toàn thân căng cứng xiết chặt, mắt trợn trắng dã, thiếu chút nữa liền như vậy đau quá mà chết ngất đi, nhưng bị người bên cạnh vỗ mạnh phía sau lưng, liền lấy lại khẩu khí thở hổn hển.
“Chậm một chút, đừng trực tiếp giết chết, sẽ không chơi được.” Trong mãnh liệt đau đớn khôn cùng vô tận, Phiền Ngọc Kỳ nghe thấy thanh âm lãnh khốc đến cực điểm nói như thế.
Lúc sau...... Hắn có khả năng cảm giác được, cũng chỉ có đau, đau ——
Giống như vĩnh viễn cũng vô pháp vùng thoát khỏi, hắn muốn cắn lưỡi, nhưng lại bị người tay mắt lanh lẹ dùng vải thô ngăn chặn miệng.
Nước mắt theo bản năng sinh lý tràn khỏi hốc mắt, nước mũi thậm chí theo sự mãnh liệt hô hấp của hắn cũng đều chảy ra, một đôi mắt huyết hồng trừng lớn đến mức tận cùng, trống rỗng nhìn trần nhà, nhưng hắn cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có hắc ám cùng thống khổ khôn cùng, kêu không được, tránh không khỏi......
Còn sống làm gì! Để cho hắn chết! Để cho hắn chết a ——!!
......
Thẳng đến một đôi tay, mười đầu ngón tay đều bị lấy hết móng đi, mấy kẻ hành hình kia mệt đến đầu đầy đổ mồ hôi mới tạm thời buông tha Phiền Ngọc Kỳ.
Hai tay Phiền Ngọc Kỳ máu chảy đầm đìa một mảnh huyết nhục mơ hồ, toàn thân thì không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng run run một chút, cả người giống như từ trong nước vớt lên, máu loãng hòa với mồ hôi thấm ướt toàn thân, làm cho hắn cả người thoạt nhìn thê thảm vô cùng.
Tính đến giờ khắc này, hắn trừ bỏ khóc thét, kêu gào thảm thiết hay tức giận mắng chửi thế nhưng một câu bọn chúng muốn cũng không nói ra, trừ bỏ Nam Man đế cùng Nam Hồng Nhạn, những người khác đều đã mặt xám như tro tàn, liền ngay cả hai tên nịnh thần kia trên mặt cũng đều có chút nhịn không được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thế nhưng...... Có thể chống đỡ được như vậy.....”
Nam Man đế bất động thanh sắc quan sát Phiền Ngọc Kỳ đang hấp hối, hắn cho tới bây giờ chưa thấy người nào có thể hoàn toàn sống qua hiên giáp hình (hình phạt rút móng)......
Đương lúc hắn đang có chút chần chừ có nên tiếp tục dụng hình xem người này rốt cuộc có thể chịu đựng tới trình độ nào, hay là trực tiếp một đao giết luôn, thì thị vệ Nam Hồng Nhạn lúc nãy phái đi đột nhiên xông vào.
Thần sắc kinh hoảng ở bên tai Nam Hồng Nhạn nói thầm vài câu, chỉ thấy huyết thái tử sau chớp mắt kinh lăng lộ ra tiếu dung tà nịnh tới cực điểm.
Hắn tiếp nhận một bức tranh bằng da dê thị vệ truyền đến, xoát một tiếng triển khai, trên bức tranh là hình một đầu người, tuy rằng chỉ là vài nét bút ít ỏi, lại đủ để đem gương mặt đặc thù sinh động của nam tử đầu đội phượng linh khôi, khí phách mười phần kia khắc ra.
“Thiết sư...... Tướng quân?”
Lời này hắn vừa nói ra, không riêng tùy tùng thị thần cả người run lên, liền ngay cả Nam Man đế cũng nghi hoặc chuyển đầu qua.
Nam Hồng Nhạn cười cầm bức tranh trong tay vừa lật chuyển, bày ra cho Nam Man đế.
Nhìn thấy bức tranh này, Nam Man đế đầu tiên là sửng sốt, lúc sau quay đầu nhìn nam nhân đang bị chặt chẽ buộc chặt ở trên ghế kia, cho dù nam nhân giờ phút này quần áo chật vật, trên mặt dơ bẩn không chịu nổi, nhưng đường nét cùng ngũ quan khuôn mặt, cùng với trong bức tranh cơ hồ giống nhau như đúc.
Phiền Ngọc Kỳ thần chí không được thanh tỉnh, nhưng hắn cũng đã nghe thấy nam ngữ không lớn không nhỏ của Nam Hồng Nhạn.
Bọn họ đã đoán được thân phận thực sự của hắn......
NamMan đế sửng sốt một chút, chớp mắt lúc sau đột nhiên cười ha ha thành tiếng, liên tục kêu to hảo hảo, này Chiếu Nguyên đế quả thực là ngu xuẩn cực độ, thế nhưng liền như vậy đem thiết sư đưa đến cho Nam Man bọn chúng.
Binh sĩ Nam Man bọn chúng chết dưới tay Phiền Ngọc Kỳ nào phải chỉ có mười vạn tám vạn, đối mặt với thiết sư tướng quân được người gọi là chiến thần, y từng phái ít nhiều gián điệp thích khách ý đồ ám sát hắn, thậm chí phái sứ thần dùng số tiền lớn thu mua hắn hắn đều thờ ơ, không thể tưởng được hôm nay lại được Chiếu Nguyên đế tự mình đưa lên tận cửa.
Nam Man đế sau khi biết được thân phận của Phiền Ngọc Kỳ cười to không ngừng, vừa cười vừa mắng chửi.
Mỗi lần lão mở miệng đều là vũ nhục quân chủ mình yêu, Phiền Ngọc Kỳ sau cơn đau nhức cùng cực, mạnh xốc lại tinh thần lại lần nữa tỉnh dậy, một đôi mắt mặc dù nhìn không thấy, lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nam Man đế đang cười to.
Bị cặp mắt huyết hồng kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm, Nam Man đế cảm giác được hắn muốn nói gì đó, liếc mắt ra lệnh, người bên ngoài vội vàng tiến lên lấy vải thô trong miệng hắn ra.
“Như thế nào, không tính toán tiếp tục che giấu?”
Phiền Ngọc Kỳ thấy bọn chúng đã nhìn thấu, cũng không cần gì phải giấu diếm, suy yếu phun ra mấy câu: “Nam man lão tặc, ngươi không xứng gọi danh hào của quân chủ Đại Chiếu ta, tầm nhìn xa trông rộng của người há nào loại hôn quân như ngươi có thể đoán được! Ngươi cứ chờ thành phá quốc vong đi!!”
Nói xong lời này, ha hả cười lạnh một tiếng quay đầu không nói thêm gì nữa, cả người mặc dù run rẩy không ngừng, nhưng khí thế không hề thua nửa điểm.
Lời mắng chửi đầy thâm ý của hắn làm cho Nam Man đế ngẩn người, trong mắt quang hoa lưu chuyển, lúc sau tĩnh hạ tâm hừ lạnh một tiếng nói: “Nói láo! Ta thật muốn nhìn xem hắn làm thế nào bước vào Phượng Minh thành có đến mười vạn đại quân đóng giữ của ta!!”
Nói xong một phen đoạt lấy bức họa trong tay Nam Hồng Nhạn, xé nát vụn.
“Trái lại ngươi, ta đã sớm muốn bắt ngươi đến hung hăng tra tấn một phen, hiện giờ Chiếu Nguyên đế tự mình đem ngươi đưa lên, thật sự là cơ hội trời ban, đúng rồi, mấy năm trước nghe nói qua một vài lời đồn về Phiền tướng quân ngươi, nghe nói...... Ngươi còn từng là nam sủng lấy sắc thị chủ bên người Chiếu Nguyên đế, không biết chuyện này có hay không?”
Nam Man đế lúc này đã thôi tập trung vào việc điều tra rõ thân phận Phiền Ngọc Kỳ, đột nhiên nhớ tới tin tức mấy năm trước Vu nữ động vu tộc mình phái đi Đại Chiếu làm nội ứng truyền lại, nói là Chiếu Nguyên đế sau khi đại hôn chưa từng chạm qua nàng, bị một gã thống lĩnh thị vệ bên người y câu hồn.
Vì thế hắn còn từng phát thật lớn nộ hỏa, sau đó quốc tướng được sủng ái này dần dần trở thành võ quan đứng đầu, cuối cùng trở thành thiết giáp chiến thần của Đại Chiếu, từ đó về sau liên tục bị hắn coi là thị chỉ tấn công đầu tiên của Đại Chiếu.
Nhưng lúc này thấy được Phiền Ngọc Kỳ bằng xương bằng thịt, hắn thật sự có chút không mấy tin tưởng, Chiếu Nguyên đế không ai bì nổi, cực kỳ cao ngạo, thế nhưng lại cùng đại tướng của y có quan hệ mập mờ.
Nếu là tiểu thị luyến đồng mĩ mạo cũng liền thôi, nhưng người trước mắt này một chút âm nhu cũng không có, nói nam nhân đầy người lệ khí xương cốt so với đá tảng còn cứng rắn hơn này chính là nam sủng của y, chớ trách hắn không thể tin, Nam Hồng Nhạn cũng là liên tiếp đánh giá nghiền ngẫm nghiên cứu vẻ mặt Phiền Ngọc Kỳ.
Muốn nói tra tấn còn được, nếu đem người này cho thành nữ nhân bình thường...... Hắn ngay cả tưởng cũng tưởng tượng không được.
Phiền Ngọc Kỳ giống như có thể cảm ứng được đủ loại nhãn thần tò mò, khinh thường từ bọn người đó, hắn không sợ bọn họ nói hắn cái gì, nhưng......
“Kia thưởng thức của Chiếu Nguyên đế...... Thật đúng là không bình thường a...... Ha hả......”
Nam Man đế cười lớn, người phía sau hắn cũng đều không có hảo ý ha hả cười rộ lên, Phiền Ngọc Kỳ từ trong lời nói của bọn chúng nghe ra ác ý vũ nhục đối với quân vương thần minh hắn tôn kính từ tận đáy lòng, nộ khí dâng lên, cao giọng tức giận mắng: “Câm miệng! Ngươi không xứng để nhắc đến tên người! Phụ tử tàn bạo các ngươi lấy tra tấn làm trò vui mới thật sự khiến kẻ khác buồn nôn!”
Lời này nói xong, trong tù thất tĩnh lặng ngay cả tiếng hô hấp rất nhỏ cũng đều nghe không thấy, Nam Man đế ý cười ngưng kết, dùng nhãn thần lạnh lẽo biến hóa thất thường nhìn chằm chằm Phiền Ngọc Kỳ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đã rất suy yếu lại chết cũng không chịu cúi đầu, vẫn lộ ra biểu tình khinh miệt chống đối.
Sau một lúc lâu lúc, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Tra tấn bởi vì vui thích? A, Phiền tướng quân nói rất đúng! Ngươi không đề cập tới ta còn nghĩ không ra...... Ta vẫn thực tò mò, ngươi đến tột cùng là như thế nào lấy thân thị chủ? Giống như nữ nhân ở dưới thân Chiếu Nguyên đế hầu hạ sao? Bất quá ngườiNamMan chúng ta cũng không có loại sở thích kỳ quái như chủ tử ngươi...... Người tới, đem Liệt Tự mang lại đây cho trẫm!”
Nam Hồng Nhạn giống như đoán được ý đồ của Nam Man đế, vẻ mặt hứng thú dạt dào, nhưng lão thái giám Dư Tiêu một bên nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi, hắn lén nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, thấy sắc trời bắt đầu sáng dần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngoài dự tính.... Chiếu Nguyên đế chắc hẳn đã phải bắt đầu công thành......
Hắn phải nghĩ biện pháp...... Bảo trụ tính mệnh tướng quân, nhưng những lời trước đấy của hắn sợ là đã làm cho thái tử Nam Hồng Nhạn đối hắn sinh ra hoài nghi, ở loại thời khắc sáng tối mập mờ này, hắn nếu tái liều chết gián ngôn (nói lời ngăn cản)......
Thân phận bại lộ chỉ là chuyện nhỏ, hắn sợ vào thời điểm khẩn yếu quan đầu (lúc quan trọng)sẽ làm hại kế hoạch công thành bại lộ, thất bại trong gang tấc, vậy hắn chính là tội nhân của Đại Chiếu......
Tình thế khó xử, chính trong lúc suy tư, người vừa lĩnh mệnh đi không ngờ đã trở lại, hai thị vệ tay cầm thiết liên, mạnh mẽ kéo thứ gì đó tới cửa, mọi người chỉ nghe một trận gầm gừ nhè nhẹ phát ra từ lồng ngực dã thú, nhất thời quá sợ hãi đều dạt sang hai bên.
Một con báo đen cường tráng như hổ xuất hiện ở cửa hình thất, tuy rằng Nam Man đế sợ nó thú tính bạo phát sẽ đả thương người nên miệng mũi đã bọc da lại, nhưng chỉ với hình thể cường tráng của nó đã đủ dọa người, mắt lộ ra hung quang huyết hồng thú tính, đều hiển lộ rõ ra sự nguy hiểm cực độ của nó.
Thời điểm nghe đến tiếng dã thú rít gào kia khuôn mặt Phiền Ngọc Kỳ liền trắng bệch không còn nhân sắc, Nam Man đế cũng không dám dễ dàng tháo xuống bao da trên mõm con báo sát nhân này, hắn dùng bạo lực tuyệt đối cưỡng chế nó, khiến cho dã thú kiêu ngạo ương ngạnh này phải thần phục hắn.
Hắc báo Liệt Tự ai cũng không sợ, duy độc chỉ sợ vị đế vương tàn bạo này, bởi vậy tình tự hung mãnh táo bạo khi nhìn đến nam nhân này thế nhưng lại thu liễm rất nhiều.
“Uy hết dược rồi?” Nam Man đế vỗ về đầu báo, trong mắt huyết quang đại thịnh.
Hai tên thị vệ nơm nớp lo sợ nói uy xong rồi, bọn họ theo bản năng nhìn về phía hắc báo Liệt Tự, chỉ thấy tâm tình con dã thú hung mãnh này càng thêm táo bạo, dưới cái vuốt ve của Nam Man đế cũng có chút kiềm chế không được, đuôi báo đung đưa lay động, báo tiên (cái ấy ấy của con báo =’’=)giữa hai chân sau của nó cũng hơi lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ tím làm cho người ta sợ hãi theo hô hấp con báo mà như ẩn như hiện.
Nam Man đế lạnh lùng cười ngẩng đầu nhìn hướng Phiền Ngọc Kỳ vẻ mặt sợ hãi, phất tay lệnh hai người cởi bỏ trói buộc trên người hắn, đổi lại trói trở về giá gỗ, lúc này đây bọn họ buộc hai tay hắn rất thấp, làm cho hắn quỳ trên đất.
Phiền Ngọc Kỳ mơ hồ đoán được bọn họ muốn làm gì, chính là giờ phút này hắn đã bị tra tấn đến hấp hối, không có tâm lực để phản kháng giãy giụa nữa, sau khi bị trói trụ cổ tay có người nắm quần của hắn, lột xuống, đồng thời chặn lại miệng hắn.
Tư thế như vậy đem hậu tâm hoàn toàn bại lộ đột nhiên khiến cho hắn nhớ tới...... Hắn cùng người hắn yêu sâu sắc...... hoàn cảnh lần đầu tiên kết hợp......
Tuy rằng là cùng một tư thế, nhưng tâm tình lại hoàn toàn bất đồng, người kia vì để hắn có thể hoàn toàn chấp nhận y, cố gắng ẩn nhẫn đến tận khi được hắn cho phép, bởi vì yêu, cho nên hắn cho phép đối phương dùng thứ tính khí bản thân cũng có, tiến vào chính mình, kia không phải chịu nhục, trong trí nhớ của hắn, đó là thời khắc hắn an tâm nhất hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất.
Hắn không muốn hồi ức thiêng liêng kia bị kẻ khác phá hủy vấy bẩn, cho nên...... Chính là ngọc thạch câu phần (tốt hay xấu rồi cũng đều bị hủy), hắn cũng muốn bảo vệ thứ trọng yếu nhất trong lòng!
Hắn không giãy dụa, mà là âm thầm điều tức, ý đồ dùng nội lực chấn khai sự trói buộc của dây thừng, thế nhưng kỳ quái chính là, khi hắn điều tức, nội lực vừa mới được điều động kia lại chỉ tụ lại được trong khoảnh khắc một cái chớp mắt sau đó đã bị một cỗ khí tức kỳ quái đánh tan, tiếp đến biến mất vô tung, hắn chỉ cảm thấy cả người càng thêm mệt mỏi.
Sao lại thế này!?
Mất đi thị lực, thính giác cùng khứu giác hắn ngược lại trở nên càng thêm linh mẫn, bên tai nghe được đối phương đã buông ra thiết liên, dã thú kia phả ra hơi thở tanh hôi bắt đầu chậm rãi tiếp cận hắn, tựa như miêu bước đi không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở có thể làm cho Phiền Ngọc Kỳ phán đoán ra đại khái phương vị của nó.
Hắn có chút hoảng sợ, bởi vì hắn có thể cảm giác được cỗ khí tức xâm lược lởn vởn xung quanh mình.
Hô hấp tốc độ nhanh dần, trong thời khắc khẩn trương như thế, hắn lại nghe thấy được loại huân hương quen thuộc......
Trong đầu mãnh hiện lên một ý niệm, hắn ngẩng đầu lung tung nhìn xung quanh, nhưng trước mắt hắn một mảnh tối đen, suy đoán trong lòng hắn không được chứng thật.
Hắn lại hít vài hơi......
......
Không sai! Chính là huân hương từng ngửi thấy tại Tây Ninh cung của hoàng hậu giả Côn Đóa, dược vật độc ác có khả năng trong một nén nhang liền hao hết tu vi võ công cả đời người —— hóa công tán!!
Hắn giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lãnh khốc đắc ý của Nam Man đế cùng Nam Hồng Nhạn, bọn họ xác thực đủ ngoan độc, không chừa lại mảy may đường sống.
Phiền Ngọc Kỳ lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, hắc báo Liệt Tự kia nhìn ra đã đến gần mà Phiền Ngọc Kỳ tựa như phế nhân không có uy hiếp gì liền tiếp cận đến sát cạnh người hắn.....
Dã thú này bản tính thông minh, bị Nam Man đế thuần dưỡng từ lâu, cũng từng lấy nó trừng phạt qua hậu cung một ít phi tử không tuân thủ nữ tắc, bình thường đều là bị nó sau khi nổi lên thú dục liền dùng khỏa phúc, hành hình một màn tàn nhẫn quả thực khiến kẻ khác căm phẫn.
Tuy rằng người trước mắt này cùng những người nó từng chạm qua ít nhiều có chút bất đồng, nhưng bởi vì dược vật thúc tình có người đã uy cho nó bắt đầu phát tác, nó cũng không đủ sức tái cân nhắc người trước mắt rốt cuộc cùng những người dĩ vãng đụng tới có bất đồng gì nữa, liền trực tiếp nhào tới.
Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy một con quái vật lông mềm như nhung bổ nhào vào trên người mình, hắn cảm thấy kinh hãi, dã thú kia móng vuốt rất sắc bén, chộp vào trên người hắn lập tức tạo thành vài vết xước, phía sau lưng vốn đã bị quất roi đến tụ huyết, này da thịt vừa vỡ, máu tươi nhất thời trào ra.
Dã thú ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, thú tính càng tăng, giống như người lấy hai chân sau đứng thẳng, kia từ trong bộ lông lộ ra báo tiên thô dài quả thực lớn giống như cánh tay hài đồng, đầu nhọn thô to tựa một cây kiếm thịt một phen xé gió đâm thẳng tới.
Súc vật dù sao vẫn chính là súc vật, lung tung đâm vẫn căn bản không bắt được trọng điểm, Phiền Ngọc Kỳ thời điểm cảm nhận được vật nóng rực đáng sợ kia đại não ùng oàng lập tức nổ tung.
Hắn chung quy không thể ngồi chờ chết, dù nội lực hao hết hắn cũng sẽ không để cho thứ súc vật tàn bạo không nhân tính bọn chúng nhìn hắn chê cười.
Hít một hơi mãnh vận khí, hắn kích khởi tất cả sức lực còn lại, dùng hết toàn thân khí lực hung hăng kéo, một bên tay dây thừng to lớn chịu không được hắn đột nhiên ra sức, ba một tiếng tả tơi đứt ra.
Bình thưòng, dây thừng to gấp hai gấp ba so với loại này hắn đều có thể trực tiếp đánh gãy, nhưng giờ phút này hắn tựa như ngọn đèn khô cạn, mãnh kéo xuống chỉ có tay phải nới lỏng tháo ra, tay trái lại vẫn là bị trói phía trên mộc trụ.
Nhưng chỉ cần là như thế liền đã đủ, trong chớp mắt hắn nhanh như cắt mãnh xoay người một cái, dã thú phía sau không dự đoán được hắn thế nhưng lại phản kháng, bị ngã bổ nhào, không đợi nó bò lên, hai chân Phiền Ngọc Kỳ đã như xích sắt giao nhau đem nó khóa trụ, kéo tới trước người mình.
Sau đó vươn tay phải từ đằng sau, gồng cánh tay chế trụ cần cổ thô to của con báo, không chút do dự mượn lực cánh tay gạt rơi miếng vải thô chèn trong miệng ra, hắn tê rống một tiếng dựa vào cảm giác há miệng một ngụm cắn lên yết hầu dã thú.
Một màn này phát sinh quá mức đột ngột, ai cũng không tới kịp ngăn cản, chỉ thấy Phiền Ngọc Kỳ hai mắt phiếm đỏ, cả người sát khí ngưng kết, giống như hùng sư bị chọc giận, mang theo quyết tâm tử chiến một ngụm đem yết hầu con báo cắn đứt. (Tiểu Lộc: bạn Kỳ thật hổ báo, so với hổ báo còn hổ báo hơn *bội phục* ~ Fox: thế thì anh mới chờ được đến khi Dịch ca đến chớ *ngóng mắt nhìn* ~ hảo lâu ~)
Hắc báo đau đớn rít gào không thôi, liều chết giãy dụa, máu tươi như suối phun trào dũng mãnh, bắn tung tóe lên mặt, toàn thân Phiền Ngọc Kỳ, thế nhưng hắn cắn một chút cũng không hề thả lỏng.
Cảm giác con báo toàn thân vẫn như trước tràn ngập khí lực, hắn lại hung hăng tiếp tục cắn xé, nghiến rách da báo, đồng thời tay trái cũng vừa lúc này thoát ra, hắn huy quyền liền hướng đầu báo đánh tới.
Một quyền như búa tạ kìm sắt chém ra, lập tức đem hắc báo đập cho óc vỡ toang, xương đầu lõm xuống một khối.
Phiền Ngọc Kỳ giống như điên rồi, một bên mãnh cắn, một bên huy quyền đấm vào đầu báo đã muốn đoạn khí, thẳng đến khi hao hết một tia khí lực cuối cùng toàn thân, thẳng đến khi con báo cả người xụi lơ xuống dưới không nhúc nhích!
Kịch liệt chiến đấu với con báo, Phiền Ngọc Kỳ lại bị báo cào bị thương vài chỗ, chính là sau khi hắn giết chết dã thú ý đồ vũ nhục chính mình này, nửa thân trần hắn thấm đẫm trong vũng máu khó có thể ức chế cỗ nhiệt huyết kích động trong lồng ngực, cười ha ha, giống như điên cuồng, rồi lại cường hãn như quỷ, quả thực tựa Tula đến từ sâu thẳm địa ngục.
Thiết sư chiến thần —— một đám người đã muốn bị một màn trước mắt hoàn toàn làm cho kinh ngạc đến ngây người cứ như vậy lăng lăng nhìn nam nhân toàn thân huyết hồng đắm chìm trong thần quang, trong lòng không hẹn mà cùng bật ra từ này.
Vào lúc mọi người ở đây còn đang ngốc lăng, phía ngoài hình thất đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân kéo dài, kèm theo đó còn mang theo thanh âm khàn đi do lo sợ hoảng hốt:
“Bệ hạ! Bệ hạ, không tốt!! Đại Chiếu công phá cửa thành! Đại Chiếu đã tấn công vào rồi ——!!!”
Sự hỗn loạn của hắn trái lại quả thật làm cho đám người hành hình thích thú cười nhạo, một đám mặt lộ vẻ tươi cười tàn nhẫn, bọn chúng lúc này sao còn giống con người, rõ ràng chính là cầm thú khoác da người.
Thời gian vật lộn liên tục một nén nhang, đau đớn trong mắt dần dần giảm bớt, Phiền Ngọc Kỳ lại một lần nữa hao hết khí lực, hắn tựa đầu vào lưng ghế thở hổn hển, vết bẩn trên mặt trong đợt giãy dụa vừa rồi bị cọ xát mà mờ đi một chút, lộ ra làn da mạch sắc không còn khỏe mạnh như thưòng nữa, mà là một mảnh xanh trắng.
Nhìn thấy mặt hắn, Nam Hồng Nhạn đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn gọi một gã thị vệ tới ở bên tai nói nhỏ vài câu, người nọ liền lĩnh mệnh mà đi.
Lúc sau Nam Hồng Nhạn mặc dù bận vẫn ung dung ở bên xem diễn, thấy Phiền Ngọc Kỳ an tĩnh lại, Nam Man đế lại đi đến trước người hắn, dùng chiết phiến (quạt xếp, quạt giấy) người bên ngoài dâng lên gẩy Phiền Ngọc Kỳ.
Theo phản xạ mở mắt ra, khóe mắt đau đớn không thôi, nhưng đau đớn cũng không là gì, làm cho Phiền Ngọc Kỳ cảm thấy trầm xuống chính là hắn rõ ràng mở mắt, trước mắt cũng chỉ một mảnh hắc ám mơ hồ.
Trong mắt trống rỗng vô thần ánh đầy mờ mịt cùng sợ hãi, hắn dùng sức chớp mắt, nhưng bất luận hắn mở mấy lần, đều không thể thấy lại quang minh, tâm hắn mãnh trầm xuống.
Mù! Hắn thế nhưng —— mù!!
Đau đến tận sâu thẳm bên trong, hắn ngược lại nở nụ cười, cười thống khổ vô cùng, bên trong tươi cười ẩn hàm tuyệt vọng sâu sắc.
Nam Man đế nhìn Phiền Ngọc Kỳ một đôi nhãn đồng phiếm màu huyết hồng, giơ một tay ở trước mắt hắn quơ quơ, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, biết mắt nam nhân đã mù, loại vẻ mặt tuyệt vọng này làm hắn lộ ra tiếu dung vừa lòng.
“Hiện tại liền từ bỏ, có phải vẫn hơi sớm hay không?”
Lời nói lãnh khốc từng chữ một từ miệng Nam Man đế thốt ra, mặc dù nhìn không thấy, Phiền Ngọc Kỳ vẫn theo tiếng hắn hướng nhìn lại, đồng thời dứt lời hắn cảm giác được mấy người phía sau đi tới bên cạnh mình.
Nam Man đế rút lui sang một bên, khuyết minh hồng đang cầm trong tay ném cho thị vệ, lại ngồi trở về chỗ hưng trí bừng bừng nhìn mấy người kia dụng hình.
Mất đi thị lực, Phiền Ngọc Kỳ lâm vào hắc ám khôn cùng, đối chung quanh hết thảy cảm giác chỉ có thể thông qua lỗ tai.
Người dụng hình sau khi nhận được ám chỉ của Nam Man đế, một người gắt gao áp chế tay phải hắn, một người từ trong đống hình cụ đa dạng bên cạnh rút ra một thanh kìm sắt dẹp đầu, không đợi Phiền Ngọc Kỳ ý thức được bọn họ muốn làm gì, người nọ nhanh nhẹn đem mũi kìm nhắm ngay ngón trỏ tay phải của hắn, kẹp lấy móng tay hắn chính là hung hăng giật lên ——
“Ngô a a a ——!!!”
Đều nói thập chi liên tâm (tay đứt ruột xót), ngón tay đối với kích thích bên ngoài là mẫn cảm nhất, vào lúc không hề báo trước bị xé rách, móng tay trên ngón trỏ bị tróc ra, máu tươi thuận thế mãnh liệt tuôn trào, mãnh liệt đến làm cho người ta đau đớn đến muốn ngất đi, từng chút một nhanh chóng đánh thẳng vào tuỷ não.
Phiền Ngọc Kỳ cả người kịch liệt co giật cuộn lại, không quan tâm giãy giụa mạnh sẽ hung hăng lộng thương chính mình, nhưng người áp chế hắn tựa hồ đều rất có kinh nghiệm, hai tay tựa như kìm sắt đem hắn cố định chặt chẽ, hắn duy nhất có thể động đậy cũng chỉ có đầu.
Phiền Ngọc Kỳ liên tiếp dùng cái gáy thịch thịch thịch đập vào lưng ghế dựa, hy vọng cơn đau do mình tạo ra có thể át đi một trận kịch liệt đau đớn đáng sợ kia, nhưng không đợi cơn đau nhức này qua đi, những người hành hình lại đem mũi kìm nhắm ngay ngón giữa của hắn, sau khi xiết chặt liền lại là hung hăng rút ra. (oa, dã man quá!! thương Kỳ ca quá TT^TT~)
Một đợt tra tấn hiểm độc này vừa bắt đầu, động tác đập đầu của Phiền Ngọc Kỳ dừng lại, toàn thân căng cứng xiết chặt, mắt trợn trắng dã, thiếu chút nữa liền như vậy đau quá mà chết ngất đi, nhưng bị người bên cạnh vỗ mạnh phía sau lưng, liền lấy lại khẩu khí thở hổn hển.
“Chậm một chút, đừng trực tiếp giết chết, sẽ không chơi được.” Trong mãnh liệt đau đớn khôn cùng vô tận, Phiền Ngọc Kỳ nghe thấy thanh âm lãnh khốc đến cực điểm nói như thế.
Lúc sau...... Hắn có khả năng cảm giác được, cũng chỉ có đau, đau ——
Giống như vĩnh viễn cũng vô pháp vùng thoát khỏi, hắn muốn cắn lưỡi, nhưng lại bị người tay mắt lanh lẹ dùng vải thô ngăn chặn miệng.
Nước mắt theo bản năng sinh lý tràn khỏi hốc mắt, nước mũi thậm chí theo sự mãnh liệt hô hấp của hắn cũng đều chảy ra, một đôi mắt huyết hồng trừng lớn đến mức tận cùng, trống rỗng nhìn trần nhà, nhưng hắn cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có hắc ám cùng thống khổ khôn cùng, kêu không được, tránh không khỏi......
Còn sống làm gì! Để cho hắn chết! Để cho hắn chết a ——!!
......
Thẳng đến một đôi tay, mười đầu ngón tay đều bị lấy hết móng đi, mấy kẻ hành hình kia mệt đến đầu đầy đổ mồ hôi mới tạm thời buông tha Phiền Ngọc Kỳ.
Hai tay Phiền Ngọc Kỳ máu chảy đầm đìa một mảnh huyết nhục mơ hồ, toàn thân thì không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng run run một chút, cả người giống như từ trong nước vớt lên, máu loãng hòa với mồ hôi thấm ướt toàn thân, làm cho hắn cả người thoạt nhìn thê thảm vô cùng.
Tính đến giờ khắc này, hắn trừ bỏ khóc thét, kêu gào thảm thiết hay tức giận mắng chửi thế nhưng một câu bọn chúng muốn cũng không nói ra, trừ bỏ Nam Man đế cùng Nam Hồng Nhạn, những người khác đều đã mặt xám như tro tàn, liền ngay cả hai tên nịnh thần kia trên mặt cũng đều có chút nhịn không được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thế nhưng...... Có thể chống đỡ được như vậy.....”
Nam Man đế bất động thanh sắc quan sát Phiền Ngọc Kỳ đang hấp hối, hắn cho tới bây giờ chưa thấy người nào có thể hoàn toàn sống qua hiên giáp hình (hình phạt rút móng)......
Đương lúc hắn đang có chút chần chừ có nên tiếp tục dụng hình xem người này rốt cuộc có thể chịu đựng tới trình độ nào, hay là trực tiếp một đao giết luôn, thì thị vệ Nam Hồng Nhạn lúc nãy phái đi đột nhiên xông vào.
Thần sắc kinh hoảng ở bên tai Nam Hồng Nhạn nói thầm vài câu, chỉ thấy huyết thái tử sau chớp mắt kinh lăng lộ ra tiếu dung tà nịnh tới cực điểm.
Hắn tiếp nhận một bức tranh bằng da dê thị vệ truyền đến, xoát một tiếng triển khai, trên bức tranh là hình một đầu người, tuy rằng chỉ là vài nét bút ít ỏi, lại đủ để đem gương mặt đặc thù sinh động của nam tử đầu đội phượng linh khôi, khí phách mười phần kia khắc ra.
“Thiết sư...... Tướng quân?”
Lời này hắn vừa nói ra, không riêng tùy tùng thị thần cả người run lên, liền ngay cả Nam Man đế cũng nghi hoặc chuyển đầu qua.
Nam Hồng Nhạn cười cầm bức tranh trong tay vừa lật chuyển, bày ra cho Nam Man đế.
Nhìn thấy bức tranh này, Nam Man đế đầu tiên là sửng sốt, lúc sau quay đầu nhìn nam nhân đang bị chặt chẽ buộc chặt ở trên ghế kia, cho dù nam nhân giờ phút này quần áo chật vật, trên mặt dơ bẩn không chịu nổi, nhưng đường nét cùng ngũ quan khuôn mặt, cùng với trong bức tranh cơ hồ giống nhau như đúc.
Phiền Ngọc Kỳ thần chí không được thanh tỉnh, nhưng hắn cũng đã nghe thấy nam ngữ không lớn không nhỏ của Nam Hồng Nhạn.
Bọn họ đã đoán được thân phận thực sự của hắn......
NamMan đế sửng sốt một chút, chớp mắt lúc sau đột nhiên cười ha ha thành tiếng, liên tục kêu to hảo hảo, này Chiếu Nguyên đế quả thực là ngu xuẩn cực độ, thế nhưng liền như vậy đem thiết sư đưa đến cho Nam Man bọn chúng.
Binh sĩ Nam Man bọn chúng chết dưới tay Phiền Ngọc Kỳ nào phải chỉ có mười vạn tám vạn, đối mặt với thiết sư tướng quân được người gọi là chiến thần, y từng phái ít nhiều gián điệp thích khách ý đồ ám sát hắn, thậm chí phái sứ thần dùng số tiền lớn thu mua hắn hắn đều thờ ơ, không thể tưởng được hôm nay lại được Chiếu Nguyên đế tự mình đưa lên tận cửa.
Nam Man đế sau khi biết được thân phận của Phiền Ngọc Kỳ cười to không ngừng, vừa cười vừa mắng chửi.
Mỗi lần lão mở miệng đều là vũ nhục quân chủ mình yêu, Phiền Ngọc Kỳ sau cơn đau nhức cùng cực, mạnh xốc lại tinh thần lại lần nữa tỉnh dậy, một đôi mắt mặc dù nhìn không thấy, lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nam Man đế đang cười to.
Bị cặp mắt huyết hồng kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm, Nam Man đế cảm giác được hắn muốn nói gì đó, liếc mắt ra lệnh, người bên ngoài vội vàng tiến lên lấy vải thô trong miệng hắn ra.
“Như thế nào, không tính toán tiếp tục che giấu?”
Phiền Ngọc Kỳ thấy bọn chúng đã nhìn thấu, cũng không cần gì phải giấu diếm, suy yếu phun ra mấy câu: “Nam man lão tặc, ngươi không xứng gọi danh hào của quân chủ Đại Chiếu ta, tầm nhìn xa trông rộng của người há nào loại hôn quân như ngươi có thể đoán được! Ngươi cứ chờ thành phá quốc vong đi!!”
Nói xong lời này, ha hả cười lạnh một tiếng quay đầu không nói thêm gì nữa, cả người mặc dù run rẩy không ngừng, nhưng khí thế không hề thua nửa điểm.
Lời mắng chửi đầy thâm ý của hắn làm cho Nam Man đế ngẩn người, trong mắt quang hoa lưu chuyển, lúc sau tĩnh hạ tâm hừ lạnh một tiếng nói: “Nói láo! Ta thật muốn nhìn xem hắn làm thế nào bước vào Phượng Minh thành có đến mười vạn đại quân đóng giữ của ta!!”
Nói xong một phen đoạt lấy bức họa trong tay Nam Hồng Nhạn, xé nát vụn.
“Trái lại ngươi, ta đã sớm muốn bắt ngươi đến hung hăng tra tấn một phen, hiện giờ Chiếu Nguyên đế tự mình đem ngươi đưa lên, thật sự là cơ hội trời ban, đúng rồi, mấy năm trước nghe nói qua một vài lời đồn về Phiền tướng quân ngươi, nghe nói...... Ngươi còn từng là nam sủng lấy sắc thị chủ bên người Chiếu Nguyên đế, không biết chuyện này có hay không?”
Nam Man đế lúc này đã thôi tập trung vào việc điều tra rõ thân phận Phiền Ngọc Kỳ, đột nhiên nhớ tới tin tức mấy năm trước Vu nữ động vu tộc mình phái đi Đại Chiếu làm nội ứng truyền lại, nói là Chiếu Nguyên đế sau khi đại hôn chưa từng chạm qua nàng, bị một gã thống lĩnh thị vệ bên người y câu hồn.
Vì thế hắn còn từng phát thật lớn nộ hỏa, sau đó quốc tướng được sủng ái này dần dần trở thành võ quan đứng đầu, cuối cùng trở thành thiết giáp chiến thần của Đại Chiếu, từ đó về sau liên tục bị hắn coi là thị chỉ tấn công đầu tiên của Đại Chiếu.
Nhưng lúc này thấy được Phiền Ngọc Kỳ bằng xương bằng thịt, hắn thật sự có chút không mấy tin tưởng, Chiếu Nguyên đế không ai bì nổi, cực kỳ cao ngạo, thế nhưng lại cùng đại tướng của y có quan hệ mập mờ.
Nếu là tiểu thị luyến đồng mĩ mạo cũng liền thôi, nhưng người trước mắt này một chút âm nhu cũng không có, nói nam nhân đầy người lệ khí xương cốt so với đá tảng còn cứng rắn hơn này chính là nam sủng của y, chớ trách hắn không thể tin, Nam Hồng Nhạn cũng là liên tiếp đánh giá nghiền ngẫm nghiên cứu vẻ mặt Phiền Ngọc Kỳ.
Muốn nói tra tấn còn được, nếu đem người này cho thành nữ nhân bình thường...... Hắn ngay cả tưởng cũng tưởng tượng không được.
Phiền Ngọc Kỳ giống như có thể cảm ứng được đủ loại nhãn thần tò mò, khinh thường từ bọn người đó, hắn không sợ bọn họ nói hắn cái gì, nhưng......
“Kia thưởng thức của Chiếu Nguyên đế...... Thật đúng là không bình thường a...... Ha hả......”
Nam Man đế cười lớn, người phía sau hắn cũng đều không có hảo ý ha hả cười rộ lên, Phiền Ngọc Kỳ từ trong lời nói của bọn chúng nghe ra ác ý vũ nhục đối với quân vương thần minh hắn tôn kính từ tận đáy lòng, nộ khí dâng lên, cao giọng tức giận mắng: “Câm miệng! Ngươi không xứng để nhắc đến tên người! Phụ tử tàn bạo các ngươi lấy tra tấn làm trò vui mới thật sự khiến kẻ khác buồn nôn!”
Lời này nói xong, trong tù thất tĩnh lặng ngay cả tiếng hô hấp rất nhỏ cũng đều nghe không thấy, Nam Man đế ý cười ngưng kết, dùng nhãn thần lạnh lẽo biến hóa thất thường nhìn chằm chằm Phiền Ngọc Kỳ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đã rất suy yếu lại chết cũng không chịu cúi đầu, vẫn lộ ra biểu tình khinh miệt chống đối.
Sau một lúc lâu lúc, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Tra tấn bởi vì vui thích? A, Phiền tướng quân nói rất đúng! Ngươi không đề cập tới ta còn nghĩ không ra...... Ta vẫn thực tò mò, ngươi đến tột cùng là như thế nào lấy thân thị chủ? Giống như nữ nhân ở dưới thân Chiếu Nguyên đế hầu hạ sao? Bất quá ngườiNamMan chúng ta cũng không có loại sở thích kỳ quái như chủ tử ngươi...... Người tới, đem Liệt Tự mang lại đây cho trẫm!”
Nam Hồng Nhạn giống như đoán được ý đồ của Nam Man đế, vẻ mặt hứng thú dạt dào, nhưng lão thái giám Dư Tiêu một bên nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi, hắn lén nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, thấy sắc trời bắt đầu sáng dần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngoài dự tính.... Chiếu Nguyên đế chắc hẳn đã phải bắt đầu công thành......
Hắn phải nghĩ biện pháp...... Bảo trụ tính mệnh tướng quân, nhưng những lời trước đấy của hắn sợ là đã làm cho thái tử Nam Hồng Nhạn đối hắn sinh ra hoài nghi, ở loại thời khắc sáng tối mập mờ này, hắn nếu tái liều chết gián ngôn (nói lời ngăn cản)......
Thân phận bại lộ chỉ là chuyện nhỏ, hắn sợ vào thời điểm khẩn yếu quan đầu (lúc quan trọng)sẽ làm hại kế hoạch công thành bại lộ, thất bại trong gang tấc, vậy hắn chính là tội nhân của Đại Chiếu......
Tình thế khó xử, chính trong lúc suy tư, người vừa lĩnh mệnh đi không ngờ đã trở lại, hai thị vệ tay cầm thiết liên, mạnh mẽ kéo thứ gì đó tới cửa, mọi người chỉ nghe một trận gầm gừ nhè nhẹ phát ra từ lồng ngực dã thú, nhất thời quá sợ hãi đều dạt sang hai bên.
Một con báo đen cường tráng như hổ xuất hiện ở cửa hình thất, tuy rằng Nam Man đế sợ nó thú tính bạo phát sẽ đả thương người nên miệng mũi đã bọc da lại, nhưng chỉ với hình thể cường tráng của nó đã đủ dọa người, mắt lộ ra hung quang huyết hồng thú tính, đều hiển lộ rõ ra sự nguy hiểm cực độ của nó.
Thời điểm nghe đến tiếng dã thú rít gào kia khuôn mặt Phiền Ngọc Kỳ liền trắng bệch không còn nhân sắc, Nam Man đế cũng không dám dễ dàng tháo xuống bao da trên mõm con báo sát nhân này, hắn dùng bạo lực tuyệt đối cưỡng chế nó, khiến cho dã thú kiêu ngạo ương ngạnh này phải thần phục hắn.
Hắc báo Liệt Tự ai cũng không sợ, duy độc chỉ sợ vị đế vương tàn bạo này, bởi vậy tình tự hung mãnh táo bạo khi nhìn đến nam nhân này thế nhưng lại thu liễm rất nhiều.
“Uy hết dược rồi?” Nam Man đế vỗ về đầu báo, trong mắt huyết quang đại thịnh.
Hai tên thị vệ nơm nớp lo sợ nói uy xong rồi, bọn họ theo bản năng nhìn về phía hắc báo Liệt Tự, chỉ thấy tâm tình con dã thú hung mãnh này càng thêm táo bạo, dưới cái vuốt ve của Nam Man đế cũng có chút kiềm chế không được, đuôi báo đung đưa lay động, báo tiên (cái ấy ấy của con báo =’’=)giữa hai chân sau của nó cũng hơi lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ tím làm cho người ta sợ hãi theo hô hấp con báo mà như ẩn như hiện.
Nam Man đế lạnh lùng cười ngẩng đầu nhìn hướng Phiền Ngọc Kỳ vẻ mặt sợ hãi, phất tay lệnh hai người cởi bỏ trói buộc trên người hắn, đổi lại trói trở về giá gỗ, lúc này đây bọn họ buộc hai tay hắn rất thấp, làm cho hắn quỳ trên đất.
Phiền Ngọc Kỳ mơ hồ đoán được bọn họ muốn làm gì, chính là giờ phút này hắn đã bị tra tấn đến hấp hối, không có tâm lực để phản kháng giãy giụa nữa, sau khi bị trói trụ cổ tay có người nắm quần của hắn, lột xuống, đồng thời chặn lại miệng hắn.
Tư thế như vậy đem hậu tâm hoàn toàn bại lộ đột nhiên khiến cho hắn nhớ tới...... Hắn cùng người hắn yêu sâu sắc...... hoàn cảnh lần đầu tiên kết hợp......
Tuy rằng là cùng một tư thế, nhưng tâm tình lại hoàn toàn bất đồng, người kia vì để hắn có thể hoàn toàn chấp nhận y, cố gắng ẩn nhẫn đến tận khi được hắn cho phép, bởi vì yêu, cho nên hắn cho phép đối phương dùng thứ tính khí bản thân cũng có, tiến vào chính mình, kia không phải chịu nhục, trong trí nhớ của hắn, đó là thời khắc hắn an tâm nhất hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất.
Hắn không muốn hồi ức thiêng liêng kia bị kẻ khác phá hủy vấy bẩn, cho nên...... Chính là ngọc thạch câu phần (tốt hay xấu rồi cũng đều bị hủy), hắn cũng muốn bảo vệ thứ trọng yếu nhất trong lòng!
Hắn không giãy dụa, mà là âm thầm điều tức, ý đồ dùng nội lực chấn khai sự trói buộc của dây thừng, thế nhưng kỳ quái chính là, khi hắn điều tức, nội lực vừa mới được điều động kia lại chỉ tụ lại được trong khoảnh khắc một cái chớp mắt sau đó đã bị một cỗ khí tức kỳ quái đánh tan, tiếp đến biến mất vô tung, hắn chỉ cảm thấy cả người càng thêm mệt mỏi.
Sao lại thế này!?
Mất đi thị lực, thính giác cùng khứu giác hắn ngược lại trở nên càng thêm linh mẫn, bên tai nghe được đối phương đã buông ra thiết liên, dã thú kia phả ra hơi thở tanh hôi bắt đầu chậm rãi tiếp cận hắn, tựa như miêu bước đi không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở có thể làm cho Phiền Ngọc Kỳ phán đoán ra đại khái phương vị của nó.
Hắn có chút hoảng sợ, bởi vì hắn có thể cảm giác được cỗ khí tức xâm lược lởn vởn xung quanh mình.
Hô hấp tốc độ nhanh dần, trong thời khắc khẩn trương như thế, hắn lại nghe thấy được loại huân hương quen thuộc......
Trong đầu mãnh hiện lên một ý niệm, hắn ngẩng đầu lung tung nhìn xung quanh, nhưng trước mắt hắn một mảnh tối đen, suy đoán trong lòng hắn không được chứng thật.
Hắn lại hít vài hơi......
......
Không sai! Chính là huân hương từng ngửi thấy tại Tây Ninh cung của hoàng hậu giả Côn Đóa, dược vật độc ác có khả năng trong một nén nhang liền hao hết tu vi võ công cả đời người —— hóa công tán!!
Hắn giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lãnh khốc đắc ý của Nam Man đế cùng Nam Hồng Nhạn, bọn họ xác thực đủ ngoan độc, không chừa lại mảy may đường sống.
Phiền Ngọc Kỳ lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, hắc báo Liệt Tự kia nhìn ra đã đến gần mà Phiền Ngọc Kỳ tựa như phế nhân không có uy hiếp gì liền tiếp cận đến sát cạnh người hắn.....
Dã thú này bản tính thông minh, bị Nam Man đế thuần dưỡng từ lâu, cũng từng lấy nó trừng phạt qua hậu cung một ít phi tử không tuân thủ nữ tắc, bình thường đều là bị nó sau khi nổi lên thú dục liền dùng khỏa phúc, hành hình một màn tàn nhẫn quả thực khiến kẻ khác căm phẫn.
Tuy rằng người trước mắt này cùng những người nó từng chạm qua ít nhiều có chút bất đồng, nhưng bởi vì dược vật thúc tình có người đã uy cho nó bắt đầu phát tác, nó cũng không đủ sức tái cân nhắc người trước mắt rốt cuộc cùng những người dĩ vãng đụng tới có bất đồng gì nữa, liền trực tiếp nhào tới.
Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy một con quái vật lông mềm như nhung bổ nhào vào trên người mình, hắn cảm thấy kinh hãi, dã thú kia móng vuốt rất sắc bén, chộp vào trên người hắn lập tức tạo thành vài vết xước, phía sau lưng vốn đã bị quất roi đến tụ huyết, này da thịt vừa vỡ, máu tươi nhất thời trào ra.
Dã thú ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, thú tính càng tăng, giống như người lấy hai chân sau đứng thẳng, kia từ trong bộ lông lộ ra báo tiên thô dài quả thực lớn giống như cánh tay hài đồng, đầu nhọn thô to tựa một cây kiếm thịt một phen xé gió đâm thẳng tới.
Súc vật dù sao vẫn chính là súc vật, lung tung đâm vẫn căn bản không bắt được trọng điểm, Phiền Ngọc Kỳ thời điểm cảm nhận được vật nóng rực đáng sợ kia đại não ùng oàng lập tức nổ tung.
Hắn chung quy không thể ngồi chờ chết, dù nội lực hao hết hắn cũng sẽ không để cho thứ súc vật tàn bạo không nhân tính bọn chúng nhìn hắn chê cười.
Hít một hơi mãnh vận khí, hắn kích khởi tất cả sức lực còn lại, dùng hết toàn thân khí lực hung hăng kéo, một bên tay dây thừng to lớn chịu không được hắn đột nhiên ra sức, ba một tiếng tả tơi đứt ra.
Bình thưòng, dây thừng to gấp hai gấp ba so với loại này hắn đều có thể trực tiếp đánh gãy, nhưng giờ phút này hắn tựa như ngọn đèn khô cạn, mãnh kéo xuống chỉ có tay phải nới lỏng tháo ra, tay trái lại vẫn là bị trói phía trên mộc trụ.
Nhưng chỉ cần là như thế liền đã đủ, trong chớp mắt hắn nhanh như cắt mãnh xoay người một cái, dã thú phía sau không dự đoán được hắn thế nhưng lại phản kháng, bị ngã bổ nhào, không đợi nó bò lên, hai chân Phiền Ngọc Kỳ đã như xích sắt giao nhau đem nó khóa trụ, kéo tới trước người mình.
Sau đó vươn tay phải từ đằng sau, gồng cánh tay chế trụ cần cổ thô to của con báo, không chút do dự mượn lực cánh tay gạt rơi miếng vải thô chèn trong miệng ra, hắn tê rống một tiếng dựa vào cảm giác há miệng một ngụm cắn lên yết hầu dã thú.
Một màn này phát sinh quá mức đột ngột, ai cũng không tới kịp ngăn cản, chỉ thấy Phiền Ngọc Kỳ hai mắt phiếm đỏ, cả người sát khí ngưng kết, giống như hùng sư bị chọc giận, mang theo quyết tâm tử chiến một ngụm đem yết hầu con báo cắn đứt. (Tiểu Lộc: bạn Kỳ thật hổ báo, so với hổ báo còn hổ báo hơn *bội phục* ~ Fox: thế thì anh mới chờ được đến khi Dịch ca đến chớ *ngóng mắt nhìn* ~ hảo lâu ~)
Hắc báo đau đớn rít gào không thôi, liều chết giãy dụa, máu tươi như suối phun trào dũng mãnh, bắn tung tóe lên mặt, toàn thân Phiền Ngọc Kỳ, thế nhưng hắn cắn một chút cũng không hề thả lỏng.
Cảm giác con báo toàn thân vẫn như trước tràn ngập khí lực, hắn lại hung hăng tiếp tục cắn xé, nghiến rách da báo, đồng thời tay trái cũng vừa lúc này thoát ra, hắn huy quyền liền hướng đầu báo đánh tới.
Một quyền như búa tạ kìm sắt chém ra, lập tức đem hắc báo đập cho óc vỡ toang, xương đầu lõm xuống một khối.
Phiền Ngọc Kỳ giống như điên rồi, một bên mãnh cắn, một bên huy quyền đấm vào đầu báo đã muốn đoạn khí, thẳng đến khi hao hết một tia khí lực cuối cùng toàn thân, thẳng đến khi con báo cả người xụi lơ xuống dưới không nhúc nhích!
Kịch liệt chiến đấu với con báo, Phiền Ngọc Kỳ lại bị báo cào bị thương vài chỗ, chính là sau khi hắn giết chết dã thú ý đồ vũ nhục chính mình này, nửa thân trần hắn thấm đẫm trong vũng máu khó có thể ức chế cỗ nhiệt huyết kích động trong lồng ngực, cười ha ha, giống như điên cuồng, rồi lại cường hãn như quỷ, quả thực tựa Tula đến từ sâu thẳm địa ngục.
Thiết sư chiến thần —— một đám người đã muốn bị một màn trước mắt hoàn toàn làm cho kinh ngạc đến ngây người cứ như vậy lăng lăng nhìn nam nhân toàn thân huyết hồng đắm chìm trong thần quang, trong lòng không hẹn mà cùng bật ra từ này.
Vào lúc mọi người ở đây còn đang ngốc lăng, phía ngoài hình thất đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân kéo dài, kèm theo đó còn mang theo thanh âm khàn đi do lo sợ hoảng hốt:
“Bệ hạ! Bệ hạ, không tốt!! Đại Chiếu công phá cửa thành! Đại Chiếu đã tấn công vào rồi ——!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook