Thị Quân Thủ
-
Quyển 1 - Chương 17: Thân nhân (hạ)
Mặc dù trong lòng đang có rất nhiều vấn đề mâu thuẫn còn chờ hắn suy xét rõ ràng, thế nhưng thời gian đã muốn không cho phép hắn chậm rãi suy nghĩ cẩn thận, bước vào Tử Trúc Lâm nhiều năm chưa từng đặt chân tới, nơi đây từng nhánh cây ngọn cỏ đều quen thuộc gợi lên chính là ký ức Phiền Ngọc Kỳ khi còn nhỏ.
Thanh phong lướt nhẹ qua rừng trúc rậm rạp, phát ra âm hưởng xào xạc thanh sảng, khiến người khác tinh thần trở nên phấn chấn, Phiền Ngọc Kỳ vĩnh viễn nhớ rõ, âm hưởng từ lúc mình bắt đầu biết ghi nhớ vẫn luôn quanh quẩn bên tai này, thỉnh thoảng xen trong đó còn tiếng nghiêm khắc, rồi cả tiếng răn dạy đầy từ ái của cha.
Hắn chính là tại đây trên mảnh đất trống trong rừng trúc, vung lên bảo kiếm cha ban cho từng lần từng lần luyện kiếm pháp Phiền gia, mà hiện giờ, cảnh vẫn còn, người hàng năm chinh chiến bên ngoài cũng không thường ở lại.
Dọc theo tiểu lộ quanh co tĩnh mịch hướng sâu trong rừng trúc càng ngày càng dày đặc, sau một hồi đi lại vòng vo, tầm nhìn đột nhiên sáng tỏ thông suốt, trải qua nhân công sửa chữa, cánh rừng Tử Trúc rộng lớn từ giữa bị phân thành một khối đất trống hình tròn, mà phía trên khoảng đất trống kia uy vũ sinh phong người đang cùng với cây thương Thiết Tỏa luyện tập không phải ai khác, chính là tướng quân hộ quốc nhất phẩm của Đại Chiếu, người tự tay dạy dỗ Phiền Ngọc Kỳ thành tài – Phiền Tử Kỳ.
Cước bộ lúc này đột nhiên trở nên có chút nặng nề, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, Phiền Ngọc Kỳ làm cách nào cũng không thể cất bước, rõ ràng đáy lòng vô cùng lo lắng nóng ruột cho người mà hắn vẫn luôn kính ngưỡng kia, lại không biết nên như thế nào mở miệng, sau khi mở lời nếu người này không chấp nhận hắn, hắn nên tự xử như thế nào...... Kiên cường như hắn cũng không đủ sức lực để bình tĩnh chịu đựng lần nữa kiểu đối đãi tuyệt tình từ người thân nhất này.
Trong lòng phức tạp như vậy đứng ở đó, Phiền Ngọc Kỳ liền cứ thế yên lặng trông coi người kia, thẳng đến khi đối phương vì hoạt động kịch liệt tác động đến vết thương mà ho khan không ngừng loan hạ thắt lưng......
Nhìn thấy kia thân thể vì ốm đau mà khom lại, nghe từng tiếng ho ra máu, thanh âm đau đớn đến tê tâm liệt phế, nghĩ đến ngày xưa Phiền tướng quân, võ thần uy mãnh cao lớn mà mình tôn kính thế nhưng lại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy tâm buồn phiền đến hoảng sợ, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay cay, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Hắn rất rõ ràng tính cách cha hắn, nam nhân chí khí kiên cường thà rằng chết trận sa trường vì nước hy sinh thân mình cũng không nguyện nhìn thấy quốc dân chịu khổ, hắn lại không thể ra trận giết địch a! Cầm không nâng nổi đao thương, cũng ngang với hổ lang bị nhổ mất răng nhọn, chim ưng bị gãy cánh!
Đè nén không được khí huyết cuồn cuộn trong cơ thế, Phiền Ngọc Kỳ ra sức nhắm mắt một cái, hít một hơi thật sâu lúc sau mới nhỏ giọng: “Cha......”
Mặc dù thanh âm không lớn, thậm chí nhanh chóng bị chìm ngập trong tiếng xào xác của lá trúc va chạm vào nhau, nhưng chỉ là một tiếng”Cha” như vậy cũng làm cho Phiền Tử kỳ cả kinh toàn thân chấn động, vô thức nắm chặt lấy cây thương bị hắn xem như quải trượng chống đỡ bản thân duy trì tư thế đứng thẳng.
Tiếng ho khan kịch liệt cơ hồ ngừng lại, để xác nhận không phải chính mình nghe thấy ảo giác, Phiền Tử Kỳ không thể không quay đầu lại, nhìn thấy chính —— là đứa con trai độc nhất của mình đã muốn trưởng thành, bất luận hình dáng hay thần thái đều giống với chính mình vào cùng độ tuổi năm ấy.
Riêng trên người đối phương tự nhiên mà tản mát ra thứ khí phách không giận mà uy không thua gì hắn khi tuổi còn trẻ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Trong mắt phút chốc hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng khi nhãn thần Phiền Tử Kỳ lướt qua lệnh bài bằng ngọc khảm vàng ngự ban được đeo bên hông đối phương, kia chút kinh hỉ lại bị một thứ tình cảm mâu thuẫn bị kìm nén thay thế.
Nam nhân rời mắt, xoay người, không nói một câu, chính là thân hình cứng ngắc không tự giác đứng thẳng dậy, bản tính cứng rắn không cho phép hắn cúi xuống thân hình, mặc dù đối mặt chính là con hắn, dù cho vết thương ở ngực đau buốt như thiêu như đốt.
Nhìn thấy phụ thân như vậy, Phiền Ngọc Kỳ bất đắc dĩ lộ ra một mạt cười khổ, hắn chỉ biết......
Bất luận qua bao lâu, chuyện gì đã phát sinh qua đúng là vẫn còn tiếp diễn, vô pháp dựa vào thời gian để xóa bỏ, nhất là sự tồn tại của hắn càng giống như chứng cớ lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở đối phương......
Ngày xưa phụ tử quân binh không có gì giấu nhau, lúc này thế nhưng lại tới tình cảnh lạnh lùng không lời nào để nói như vậy, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy trên lưng như đang đeo một tảng đá lớn nặng ngàn cân, sự trầm mặc im lặng ép tới hắn ngay cả khí cũng thở không được.
Phiền Tử Kỳ đối với đứa con vừa mới đến cũng chỉ có lần đầu tiên mới biểu hiện ra ngoài một chút kinh hỉ, lúc sau trong lòng hắn tựa như cùng hồ nước đọng bị khuấy động không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, kéo lê bước chân mỏi mệt đi đến giá binh khí, cầm trong tay cây thương có dây tua đỏ Thiết Tỏa phóng tới trên giá, dùng bàn tay run run sửa sang lại y khâm(vạt áo) cho hảo, Phiền Tử Kỳ giống như không thấy người đang đứng thẳng nơi đấy, lập tức lướt qua bên cạnh đối phương.
Nhưng chỉ với năm sáu bước, liền nghe được phía sau bịch một tiếng, Phiền Ngọc Kỳ còn chưa để Phiền Tử Kỳ nói lại câu nào đã quỳ xuống, giống như hài đồng làm sai chuyện gì cúi đầu, dùng thanh âm khàn khàn khó khăn nói: “Cha...... Là con bất hiếu, con làm cho người thất vọng rồi......
Chỉ là...... là cho dù người không tiếp nhận con, thì vì sao lại sinh ra con, nhưng người chung quy vẫn là phụ thân Ngọc Lân yêu thương, là vị hôn phu của nương, là trụ cột của Phiền gia......
Xem như con cầu xin người, tâm nguyện của người ở trên chiến trường chưa được thỏa nguyện, con cho dù tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi cũng sẽ thay người hoàn thành, chỉ cầu người không cần...... cứ như vậy miễn cưỡng đi, chuyến Nam chinh này, hài nhi nhất định lập chiến công vì Phiền gia làm rạng danh tổ tông, cho nên cầu người ở kinh thành an tâm tĩnh dưỡng chờ đợi hài nhi thông tin tốt trở về, thỉnh đừng cho con đi viễn chinh còn không yên lòng!”
Hốc mắt lại một lần nữa không thể kìm nén mà đỏ lên, mặc dù trong mắt có lệ, nhưng Phiền Ngọc Kỳ vẫn cố nén không để nó rơi xuống, nói xong một hồi này còn liên tiếp “đông đông” dập đầu ba cái, thanh âm lớn đến mức ngay cả Phiền Tử Kỳ đều nghe được rõ ràng.
Cước bộ dứt khoát cuối cùng cũng dừng lại, Phiền Tử Kỳ ngốc lăng đứng ở đó, nhắm chặt hai mắt, song quyền siết chặt, tựa như đang đấu tranh với điều gì, cũng giống như đang thống khổ vì điều gì.
Nhi tử nghiêm túc quỳ trên mặt đất, đầu chấm đất úp sấp hướng tới trước, một cử động nhỏ cũng không dám, bộ dáng nhu thuận kia không phải chính là người kế thừa ưu tú nhất Phiền gia được hắn gửi gắm kỳ vọng sao?
Nhìn thấy Phiền Ngọc Kỳ như vậy, Phiền Tử Kỳ trong lòng chua sót giống gợn sóng từng chút một trôi nổi, kỳ thật những năm gần đây, hắn vẫn phi thường hối hận ngày đó đã đối xử như vậy với đứa con duy nhất của mình.
Hắn hiểu rõ nhất đứa con với tính cách quật cường, cứng cỏi cương liệt so với hắn cũng không khác biệt mấy không phải sao? Tuy rằng năm đó hài tử này khi đối mặt với chất vấn của hắn không hề trả lời, chỉ là một mực im lặng mà chống đỡ, nhưng hắn không thừa nhận, không phải cũng không phủ nhận sao.
Sau đó Phiền Tử Kỳ cũng từng đi sâu vào tự hỏi, bất luận là ai, đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, có một số việc tất nhiên không thể nói cho ngoại nhân biết, có lẽ sự thật chân chính không hề đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn.
Mấy năm nay hắn phòng thủ biên cương, mỗi khi quay về triều đều sẽ nghe được chút ít chuyện về nhi tử nhiều lần thắng trận, tuy rằng bi thương cùng phẫn nộ vẫn như trước không thể cởi bỏ, nhưng cũng thở dài an tâm sau khi biết được nhi tử bình an vô sự.
Hoàng Thượng là quân vương đặc biệt có chủ kiến, điểm ấy hắn vào lúc Hoàng Thượng còn trẻ, với số lần giao thiệp chỉ dạy võ nghệ không nhiều lắm liền có điều hiểu ra, nhìn chiến tích của y sau khi kế thừa vương vị cũng khiến cho hắn thực dễ dàng lý giải, rằng Chiếu Nguyên Đế làm hoàng đế có bao nhiêu tư cách.
Một minh quân như thế sao có thể sa vào trong nam sắc với thuộc hạ đắc lực mà tự nhúng chàm chính mình?
Huống hồ những nam sủng các bậc đế vương trước đây sủng hạnh, những người đó, người nào không phải có thân hình nhỏ bé và yếu ớt, thì lại cùng thi đấu vẻ ngoài âm nhu với nữ tử, chính là thật sự hảo nam sủng, Hoàng Thượng cũng sẽ tìm những thiếu niên xinh đẹp mạc biện không phân nam nữ chứ không giống Ngọc Kỳ, nam nhân dương cương cường tráng không có chút nữ khí nào như vậy.
Hơn nữa trừ bỏ năm đó nghe tin đồn này, mấy năm nay đều không có người loan truyền lần nữa chuyện giữa Hoàng Thượng cùng Ngọc Kỳ, nguyên nhân bắt đầu xung quanh Ngọc Kỳ chinh chiến lấy thành tích hiển hách của bản thân, im lặng cáo cho thế nhân biết năng lực lĩnh quân xuất sắc của hắn.
Một người khí khái kiên cường cùng một lòng trung thành như vậy sao có thể là cái loại nam sủng bất nam bất nữ!
Những suy nghĩ như vậy, cũng không phải Phiền Tử Kỳ lấy cớ dùng để thuyết phục bản thân lừa gạt chính mình, mà là chuyện thực mọi người đều rõ.
Chính điều đó mới gọi là hùng biện thật sự thành công, Phiền Ngọc Kỳ không thay mình biện giải, chỉ là dùng hành vi nói cho thế nhân thái độ làm người của hắn, khí tiết cùng ý chí của hắn.
Đối mặt với nhi tử có khát vọng to lớn, có tiền đồ như vậy, Phiền Tử Kỳ từ trong mắt có thể cảm thấy được niềm tự hào.
Không phải Phiền Tử Kỳ không muốn tha thứ, thế nhưng chuyện đã cách đây nhiều năm như vậy, hắn muốn tha thứ nhưng cũng đã tìm không ra phương thức để tha thứ, càng không thể xóa bỏ hết......
Hắn cũng không nói ra lời rằng hắn đã tha thứ, nhưng trong lòng đã sớm tha thứ.
Bởi vậy đang nghe Phiền Ngọc Kỳ ở phía sau khuyên nhủ phát ra từ đáy lòng như thế, một mảnh sầu vụ chiếm cứ trong lòng nhiều năm, xem như từ đấy tan thành mây khói.
Mở mắt ra, im lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua nhi tử vẫn như trước thành thật đang quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi sự đáp lại của hắn, Phiền Tử Kỳ thở dài, trước khi cất bước rời đi, hắn rốt cục đã mở miệng.
“Ngươi phải...... Còn sống trở về, nương ngươi nói, chờ ngươi đại thắng trở về sẽ làm bánh mộc tê ngươi thích nhất......”
Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, lại làm cho Phiền Ngọc Kỳ lâu nay vẫn chịu khổ cực nước mắt tràn ra, bao nhiêu ủy khuất đều theo một câu cũng ngang với tha thứ của phụ thân mà tiêu thất. Lệ trong suốt tích dọc theo chiếc mũi cao thẳng chậm rãi lăn xuống, ngưng tụ ở chóp mũi rồi từng giọt rơi vào trong bùn đất.
Nói xong câu này, Phiền Tử Kỳ lại tái cất chân, dọc theo đường mòn rời đi biến mất ở phía cuối rừng trúc, mà Phiền Ngọc Kỳ mừng đến rơi lệ vẫn ở tại chỗ ngồi yên xếp bằng, ngây ngô cười dùng tay áo không ngừng chà lau nước mặt, thứ cho dù khi mười bốn tuổi đã trúng mấy trăm roi của phụ thân vẫn quật cường không chịu rơi xuống......
Bên tai, lại vang lên thanh âm xào xạc êm tai mỗi khi gió khởi nhẹ lướt quá cánh rừng Tử Trúc, cũng làm cho thể xác và tinh thần người ta như thế thư sướng......
【 Thượng bộ: Trung với quân – hoàn 】
Thanh phong lướt nhẹ qua rừng trúc rậm rạp, phát ra âm hưởng xào xạc thanh sảng, khiến người khác tinh thần trở nên phấn chấn, Phiền Ngọc Kỳ vĩnh viễn nhớ rõ, âm hưởng từ lúc mình bắt đầu biết ghi nhớ vẫn luôn quanh quẩn bên tai này, thỉnh thoảng xen trong đó còn tiếng nghiêm khắc, rồi cả tiếng răn dạy đầy từ ái của cha.
Hắn chính là tại đây trên mảnh đất trống trong rừng trúc, vung lên bảo kiếm cha ban cho từng lần từng lần luyện kiếm pháp Phiền gia, mà hiện giờ, cảnh vẫn còn, người hàng năm chinh chiến bên ngoài cũng không thường ở lại.
Dọc theo tiểu lộ quanh co tĩnh mịch hướng sâu trong rừng trúc càng ngày càng dày đặc, sau một hồi đi lại vòng vo, tầm nhìn đột nhiên sáng tỏ thông suốt, trải qua nhân công sửa chữa, cánh rừng Tử Trúc rộng lớn từ giữa bị phân thành một khối đất trống hình tròn, mà phía trên khoảng đất trống kia uy vũ sinh phong người đang cùng với cây thương Thiết Tỏa luyện tập không phải ai khác, chính là tướng quân hộ quốc nhất phẩm của Đại Chiếu, người tự tay dạy dỗ Phiền Ngọc Kỳ thành tài – Phiền Tử Kỳ.
Cước bộ lúc này đột nhiên trở nên có chút nặng nề, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, Phiền Ngọc Kỳ làm cách nào cũng không thể cất bước, rõ ràng đáy lòng vô cùng lo lắng nóng ruột cho người mà hắn vẫn luôn kính ngưỡng kia, lại không biết nên như thế nào mở miệng, sau khi mở lời nếu người này không chấp nhận hắn, hắn nên tự xử như thế nào...... Kiên cường như hắn cũng không đủ sức lực để bình tĩnh chịu đựng lần nữa kiểu đối đãi tuyệt tình từ người thân nhất này.
Trong lòng phức tạp như vậy đứng ở đó, Phiền Ngọc Kỳ liền cứ thế yên lặng trông coi người kia, thẳng đến khi đối phương vì hoạt động kịch liệt tác động đến vết thương mà ho khan không ngừng loan hạ thắt lưng......
Nhìn thấy kia thân thể vì ốm đau mà khom lại, nghe từng tiếng ho ra máu, thanh âm đau đớn đến tê tâm liệt phế, nghĩ đến ngày xưa Phiền tướng quân, võ thần uy mãnh cao lớn mà mình tôn kính thế nhưng lại rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy tâm buồn phiền đến hoảng sợ, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay cay, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Hắn rất rõ ràng tính cách cha hắn, nam nhân chí khí kiên cường thà rằng chết trận sa trường vì nước hy sinh thân mình cũng không nguyện nhìn thấy quốc dân chịu khổ, hắn lại không thể ra trận giết địch a! Cầm không nâng nổi đao thương, cũng ngang với hổ lang bị nhổ mất răng nhọn, chim ưng bị gãy cánh!
Đè nén không được khí huyết cuồn cuộn trong cơ thế, Phiền Ngọc Kỳ ra sức nhắm mắt một cái, hít một hơi thật sâu lúc sau mới nhỏ giọng: “Cha......”
Mặc dù thanh âm không lớn, thậm chí nhanh chóng bị chìm ngập trong tiếng xào xác của lá trúc va chạm vào nhau, nhưng chỉ là một tiếng”Cha” như vậy cũng làm cho Phiền Tử kỳ cả kinh toàn thân chấn động, vô thức nắm chặt lấy cây thương bị hắn xem như quải trượng chống đỡ bản thân duy trì tư thế đứng thẳng.
Tiếng ho khan kịch liệt cơ hồ ngừng lại, để xác nhận không phải chính mình nghe thấy ảo giác, Phiền Tử Kỳ không thể không quay đầu lại, nhìn thấy chính —— là đứa con trai độc nhất của mình đã muốn trưởng thành, bất luận hình dáng hay thần thái đều giống với chính mình vào cùng độ tuổi năm ấy.
Riêng trên người đối phương tự nhiên mà tản mát ra thứ khí phách không giận mà uy không thua gì hắn khi tuổi còn trẻ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Trong mắt phút chốc hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng khi nhãn thần Phiền Tử Kỳ lướt qua lệnh bài bằng ngọc khảm vàng ngự ban được đeo bên hông đối phương, kia chút kinh hỉ lại bị một thứ tình cảm mâu thuẫn bị kìm nén thay thế.
Nam nhân rời mắt, xoay người, không nói một câu, chính là thân hình cứng ngắc không tự giác đứng thẳng dậy, bản tính cứng rắn không cho phép hắn cúi xuống thân hình, mặc dù đối mặt chính là con hắn, dù cho vết thương ở ngực đau buốt như thiêu như đốt.
Nhìn thấy phụ thân như vậy, Phiền Ngọc Kỳ bất đắc dĩ lộ ra một mạt cười khổ, hắn chỉ biết......
Bất luận qua bao lâu, chuyện gì đã phát sinh qua đúng là vẫn còn tiếp diễn, vô pháp dựa vào thời gian để xóa bỏ, nhất là sự tồn tại của hắn càng giống như chứng cớ lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở đối phương......
Ngày xưa phụ tử quân binh không có gì giấu nhau, lúc này thế nhưng lại tới tình cảnh lạnh lùng không lời nào để nói như vậy, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy trên lưng như đang đeo một tảng đá lớn nặng ngàn cân, sự trầm mặc im lặng ép tới hắn ngay cả khí cũng thở không được.
Phiền Tử Kỳ đối với đứa con vừa mới đến cũng chỉ có lần đầu tiên mới biểu hiện ra ngoài một chút kinh hỉ, lúc sau trong lòng hắn tựa như cùng hồ nước đọng bị khuấy động không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, kéo lê bước chân mỏi mệt đi đến giá binh khí, cầm trong tay cây thương có dây tua đỏ Thiết Tỏa phóng tới trên giá, dùng bàn tay run run sửa sang lại y khâm(vạt áo) cho hảo, Phiền Tử Kỳ giống như không thấy người đang đứng thẳng nơi đấy, lập tức lướt qua bên cạnh đối phương.
Nhưng chỉ với năm sáu bước, liền nghe được phía sau bịch một tiếng, Phiền Ngọc Kỳ còn chưa để Phiền Tử Kỳ nói lại câu nào đã quỳ xuống, giống như hài đồng làm sai chuyện gì cúi đầu, dùng thanh âm khàn khàn khó khăn nói: “Cha...... Là con bất hiếu, con làm cho người thất vọng rồi......
Chỉ là...... là cho dù người không tiếp nhận con, thì vì sao lại sinh ra con, nhưng người chung quy vẫn là phụ thân Ngọc Lân yêu thương, là vị hôn phu của nương, là trụ cột của Phiền gia......
Xem như con cầu xin người, tâm nguyện của người ở trên chiến trường chưa được thỏa nguyện, con cho dù tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi cũng sẽ thay người hoàn thành, chỉ cầu người không cần...... cứ như vậy miễn cưỡng đi, chuyến Nam chinh này, hài nhi nhất định lập chiến công vì Phiền gia làm rạng danh tổ tông, cho nên cầu người ở kinh thành an tâm tĩnh dưỡng chờ đợi hài nhi thông tin tốt trở về, thỉnh đừng cho con đi viễn chinh còn không yên lòng!”
Hốc mắt lại một lần nữa không thể kìm nén mà đỏ lên, mặc dù trong mắt có lệ, nhưng Phiền Ngọc Kỳ vẫn cố nén không để nó rơi xuống, nói xong một hồi này còn liên tiếp “đông đông” dập đầu ba cái, thanh âm lớn đến mức ngay cả Phiền Tử Kỳ đều nghe được rõ ràng.
Cước bộ dứt khoát cuối cùng cũng dừng lại, Phiền Tử Kỳ ngốc lăng đứng ở đó, nhắm chặt hai mắt, song quyền siết chặt, tựa như đang đấu tranh với điều gì, cũng giống như đang thống khổ vì điều gì.
Nhi tử nghiêm túc quỳ trên mặt đất, đầu chấm đất úp sấp hướng tới trước, một cử động nhỏ cũng không dám, bộ dáng nhu thuận kia không phải chính là người kế thừa ưu tú nhất Phiền gia được hắn gửi gắm kỳ vọng sao?
Nhìn thấy Phiền Ngọc Kỳ như vậy, Phiền Tử Kỳ trong lòng chua sót giống gợn sóng từng chút một trôi nổi, kỳ thật những năm gần đây, hắn vẫn phi thường hối hận ngày đó đã đối xử như vậy với đứa con duy nhất của mình.
Hắn hiểu rõ nhất đứa con với tính cách quật cường, cứng cỏi cương liệt so với hắn cũng không khác biệt mấy không phải sao? Tuy rằng năm đó hài tử này khi đối mặt với chất vấn của hắn không hề trả lời, chỉ là một mực im lặng mà chống đỡ, nhưng hắn không thừa nhận, không phải cũng không phủ nhận sao.
Sau đó Phiền Tử Kỳ cũng từng đi sâu vào tự hỏi, bất luận là ai, đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, có một số việc tất nhiên không thể nói cho ngoại nhân biết, có lẽ sự thật chân chính không hề đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn.
Mấy năm nay hắn phòng thủ biên cương, mỗi khi quay về triều đều sẽ nghe được chút ít chuyện về nhi tử nhiều lần thắng trận, tuy rằng bi thương cùng phẫn nộ vẫn như trước không thể cởi bỏ, nhưng cũng thở dài an tâm sau khi biết được nhi tử bình an vô sự.
Hoàng Thượng là quân vương đặc biệt có chủ kiến, điểm ấy hắn vào lúc Hoàng Thượng còn trẻ, với số lần giao thiệp chỉ dạy võ nghệ không nhiều lắm liền có điều hiểu ra, nhìn chiến tích của y sau khi kế thừa vương vị cũng khiến cho hắn thực dễ dàng lý giải, rằng Chiếu Nguyên Đế làm hoàng đế có bao nhiêu tư cách.
Một minh quân như thế sao có thể sa vào trong nam sắc với thuộc hạ đắc lực mà tự nhúng chàm chính mình?
Huống hồ những nam sủng các bậc đế vương trước đây sủng hạnh, những người đó, người nào không phải có thân hình nhỏ bé và yếu ớt, thì lại cùng thi đấu vẻ ngoài âm nhu với nữ tử, chính là thật sự hảo nam sủng, Hoàng Thượng cũng sẽ tìm những thiếu niên xinh đẹp mạc biện không phân nam nữ chứ không giống Ngọc Kỳ, nam nhân dương cương cường tráng không có chút nữ khí nào như vậy.
Hơn nữa trừ bỏ năm đó nghe tin đồn này, mấy năm nay đều không có người loan truyền lần nữa chuyện giữa Hoàng Thượng cùng Ngọc Kỳ, nguyên nhân bắt đầu xung quanh Ngọc Kỳ chinh chiến lấy thành tích hiển hách của bản thân, im lặng cáo cho thế nhân biết năng lực lĩnh quân xuất sắc của hắn.
Một người khí khái kiên cường cùng một lòng trung thành như vậy sao có thể là cái loại nam sủng bất nam bất nữ!
Những suy nghĩ như vậy, cũng không phải Phiền Tử Kỳ lấy cớ dùng để thuyết phục bản thân lừa gạt chính mình, mà là chuyện thực mọi người đều rõ.
Chính điều đó mới gọi là hùng biện thật sự thành công, Phiền Ngọc Kỳ không thay mình biện giải, chỉ là dùng hành vi nói cho thế nhân thái độ làm người của hắn, khí tiết cùng ý chí của hắn.
Đối mặt với nhi tử có khát vọng to lớn, có tiền đồ như vậy, Phiền Tử Kỳ từ trong mắt có thể cảm thấy được niềm tự hào.
Không phải Phiền Tử Kỳ không muốn tha thứ, thế nhưng chuyện đã cách đây nhiều năm như vậy, hắn muốn tha thứ nhưng cũng đã tìm không ra phương thức để tha thứ, càng không thể xóa bỏ hết......
Hắn cũng không nói ra lời rằng hắn đã tha thứ, nhưng trong lòng đã sớm tha thứ.
Bởi vậy đang nghe Phiền Ngọc Kỳ ở phía sau khuyên nhủ phát ra từ đáy lòng như thế, một mảnh sầu vụ chiếm cứ trong lòng nhiều năm, xem như từ đấy tan thành mây khói.
Mở mắt ra, im lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua nhi tử vẫn như trước thành thật đang quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi sự đáp lại của hắn, Phiền Tử Kỳ thở dài, trước khi cất bước rời đi, hắn rốt cục đã mở miệng.
“Ngươi phải...... Còn sống trở về, nương ngươi nói, chờ ngươi đại thắng trở về sẽ làm bánh mộc tê ngươi thích nhất......”
Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, lại làm cho Phiền Ngọc Kỳ lâu nay vẫn chịu khổ cực nước mắt tràn ra, bao nhiêu ủy khuất đều theo một câu cũng ngang với tha thứ của phụ thân mà tiêu thất. Lệ trong suốt tích dọc theo chiếc mũi cao thẳng chậm rãi lăn xuống, ngưng tụ ở chóp mũi rồi từng giọt rơi vào trong bùn đất.
Nói xong câu này, Phiền Tử Kỳ lại tái cất chân, dọc theo đường mòn rời đi biến mất ở phía cuối rừng trúc, mà Phiền Ngọc Kỳ mừng đến rơi lệ vẫn ở tại chỗ ngồi yên xếp bằng, ngây ngô cười dùng tay áo không ngừng chà lau nước mặt, thứ cho dù khi mười bốn tuổi đã trúng mấy trăm roi của phụ thân vẫn quật cường không chịu rơi xuống......
Bên tai, lại vang lên thanh âm xào xạc êm tai mỗi khi gió khởi nhẹ lướt quá cánh rừng Tử Trúc, cũng làm cho thể xác và tinh thần người ta như thế thư sướng......
【 Thượng bộ: Trung với quân – hoàn 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook