Thị Phi
Chương 26

Quang vừa nhìn thấy Diên Diên ngồi trong nhà đã ngạc nhiên đến độ không nói được lời nào. Ba mẹ Diên nhìn 2 người sửng sốt thế cũng không hiểu:

- Ủa? 2 đứa biết nhau hả?

Diên lúc này mới thú nhận:

- Dạ! Anh Quang là sếp của con.

- Cái gì??? Sếp của con sao???

- Dạ! Anh Quang lúc trước có giúp con 1 số chuyện đó ba mẹ!

Ông bà vừa nghe được sự tình như vậy thì mừng ra mặt, mẹ Diên bà mừng đến độ chân tay lọng cọng:

- TRời mèn ơi … thế thì tốt quá … tốt quá rồi … lạy trời phật … lạy ơn trên … mẹ còn sợ 2 đứa chưa quen biết nhau, tìm hiểu khó khăn hay không hợp. Như vậy thì tốt quá rồi.

Buổi sáng hôm đó, sau khi xong bửa cơm, ông bà cũng lịch sự rút ra phía sau cho 2 đứa trẻ nói chuyện. Diên lúc này lại ngại ngùng cũng không biết nói thế nào:

- Haiz… thật tình là ngại quá. Em cũng không biết là lúc xưa 2 nhà lại có giao tình như vậy.

Quang cười:

- Chuyện đó là chuyện tốt mà.

Diên lúc này mới ngại ngùng:

- Ba mẹ em xưa giờ luôn trọng tình nghĩa xưa cũ. Nếu anh có bạn gái rồi có thể nói 1 tiếng … Giao ước này không thành cũng được …

- Không! Anh chưa có bạn gái. Anh là người tìm về đây để gặp em mà.

Diên lúc này vừa nghe đến đây thì nghĩ thầm: “ trời ơi … sao kì vậy … anh ta bây giờ là sếp tổng … trăm ngàn cô gái ước mơ … mình còn nghĩ ổng sẽ tự thoái lui khi gặp mình, sao bây giờ mình đã từ chối khéo như vậy rồi mà ổng cũng không rút về vậy …”

Diên ái ngại không nói gì nữa, lúc này Quang mới thêm lời:

- Không sao! Em đừng lo! tụi mình còn nhiều dịp để tìm hiểu, huống chi là chung công ty. Nếu đã có duyên nợ định sẵn, mình nên cho nhau cơ hội tìm hiểu. Bây giờ anh đã có sự nghiệp vững vàng, có thể lo cho em và gia đình em được. Anh cũng không bắt em phải đưa ra quyết định ngay đâu!

- ờ vâng …

- À! Lúc em về đây bằng gì thế???

Diên vừa nghe đến câu hỏi này thì mới giật mình, cũng không hiểu sao Diên lại có tâm lý giật mình này. Nhưng rồi cô cũng trấn tĩnh lại và nói:

- À! em đi xe đường về!

- Vậy khi nào em lên lại đi làm? Có thể đi chung xe với anh lên.

- Ờ chắc em …

Diên vừa định viện cớ từ chối thì mẹ Diên liền bưng dĩa trái cây từ phía nhà sau đi lên:

- Ờ … em nó cũng đi xe đường về, sẵn có anh Quang chở lên thì bác khỏi lo rồi. Nè Quang! Ăn trái cây đi con … Xong 2 đứa nghỉ ngơi xíu rồi quay về đi làm … Kệ! Chung công ty thì còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau mà. Gì chứ chung công ty thì không còn lo sợ gì nữa rồi. Bác cũng an tâm!

Quang lễ phép:

- Dạ vâng thưa bác!

- --

Trên suốt đoạn đường trở về công ty … Tâm tư của Quang bắt đầu hỗn loạn, vì Quang biết, người đang ngồi ngang tay lái với mình đây chính là người mà anh đang có nghi vấn tình cảm với anh 3 của mình. Suy nghĩ hồi lâu, anh mới hỏi:

- Diên làm bên kho bãi, chắc có hay gặp gỡ anh Dân hả?

Diên vừa nghe câu này thì đứng hình, Diên nhìn sang Quang. Ánh mắt anh vẫn giữ thẳng phía trước tay lái. Nghĩ thầm: “ sao anh ta lại hỏi câu này?”

- À! Có! có chuyện gì không anh?

- Không có!

- Có gặp nói chuyện với anh Dân mấy lần.

- Vậy sao?

- Vâng!

- Ừm … Do lịch làm việc dày đặc nên cũng ít qua đó thăm anh ấy.

- Vâng …

- --

Chiếc xe về nhà trọ vừa hay trời sập tối, Diên xách balo bước vào phòng. Chưa vào đến trong phòng đã nghe con Hường hỏi:

- chu choa! Xe hơi ai sang quá vậy mày?

Diên nhìn Hường rồi nói:

- Nhìn quen không?

Hường nheo mày 1 hồi rồi nói:

- Cũng khá quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Đừng nói là ông Dân nha … Đưa đi rước về vậy đó hả?

- Haizzz…

- Ừm … Mày thở dài đúng đó. Người ta có vợ rồi. Đưa đi rước về vậy có ngày ăn axit hồi nào không hay nha.

- Không phải. Là ông Quang đó.

Hường lúc này mới trợn tròn mắt lên:

- Gì? Ông Quang?? Trời ơi! Sao mày tốt phước vậy Diên? Hết ông Dân đến ông Quang … huhu … Diên chia cho tao 1 ông đi …

Diên nghe mới lườm sang:

- Có phải của tao đâu mà cho mày.

- Hahaha … tao ghẹo mày thôi. Chứ tao còn yêu bồ tao lắm! Sao! Kể tao nghe coi, sao tự nhiên nay qua lại với ông Quang. Rồi vị hôn phu của mày là ai, như thế nào??? Kể cho chị em nghe coi!

- Ông Quang là cái người con trai mà mẹ tao kêu về coi mắt đó.

- Gì??? thiệt hả!

- Ờ

- Trời sao cái số của mày, tao cảm giác nghe kì diệu vậy hahahah ….Tự nhiên dính 1 lượt 2 anh em.

- Mày còn ghẹo tao. Tao thấy chẳng có gì gọi là may mắn hay kỳ diệu. Thật ra tao không có thích ông Quang đó.

Hường nghe đến đây thì cũng gật gù:

- Ừm. Cái này tao thấy qua nét mặt của mày rồi. Rồi mày định sao?

- Mày cũng biết cái công ty này rồi. Tin này mà để lọt ra ngoài, chắc tao nghĩ tao chuyển công ty. Chứ sao sống nỗi với mấy đứa fan cuồng của ông Quang.

- Ờ hen …

- --

Tối hôm đó, Quang nằm trên chiếc giường 1 mình trong căn phòng suy nghĩ về Dân. Tay vắt lên trán tư lự rất lâu rồi anh mới quyết định bấm số gọi cho Huy Dân. Hồi chuông reo 1 hồi thì Huy Dân bắt máy:

- Nghe đây!

- à! Anh 3 đó à?

- ừm … Nghe đây! Có chuyện gì???

- À … em có chuyện muốn nói …

- Nói đi!

- À ừm … ( Quang ngập ngừng 1 hồi rồi nói). Là chuyện hôm nay em về gặp vị hôn thê.

- Ừm! Đi coi mắt đó hả?

- Dạ! …

- Ừm sao rồi???

- Cô ấy … cô ấy là …

- Là ai?? Liên quan đến tôi à???

Vì Dân và Quang rất ít khi nói chuyện với nhau nên đầu dây bên kia Huy Dân cảm thấy kì lạ khi Quang gọi cho mình để thông báo về 1 chuyện riêng tư như vậy.

Bỗng nói đến đây thì Quang nghe tiếng gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc!!

Quang đành ngắt ngang:

- hình như chị Mai tìm em. Đợi xíu lát em gọi lại anh!

- ok!

Quang bước ra mở cửa thì đã thấy Mai đứng trước cửa. Quang thấy vậy mới mời chị 2 vào phòng rồi nhắc chiếc ghế cho Mai ngồi. Mai ngồi xuống ghế, hỏi thăm tình hình hôn nhân của em trai:

- Sao rồi! đã gặp em dâu chị chưa?

- Dạ gặp rồi!

- Tốt! Ưng bụng không? Em ấy làm gì?

- Dạ! Là nhân viên của công ty mình đó chị.

Mai nghe đến đây thì mừng rỡ:

- Thật sao? Nghe cũng hơi bất ngờ đó, nhưng suy nghĩ lại cũng không có gì khó xảy ra. Công ty mình lớn mà. Em ấy làm ở phòng nào? Sao này em và em ấy dễ gặp nhau tìm hiểu rồi.

- Dạ! Em ấy làm ở kho bãi.

- Kho bãi sao??

- Vâng. Em cũng định xin chị chuyển về phía trụ sở văn phòng chính làm cho nhàn.

Mai cười tươi:

- Ok em! Dễ thôi! em làm tổng, chuyện nhỏ thế em tự quyết đi. Xin chị làm gì. Huống hồ gì sau này cũng là vợ của em. Vợ chồng gần nhau sẽ tốt hơn. Đừng có chồng 1 nơi, vợ 1 ngả như thằng Dân rồi cơm không lành canh không ngọt. Vả lại, con gái mà làm bên kho bãi cực lắm.

- Dạ! Vậy em cảm ơn chị trước nha!

- Trời ơi! Học ở đâu khách sáo quá vậy. Khi nào chuyển qua đây rồi, nói chị 1 tiếng. Chị xuống thăm em dâu nhe!

- Dạ! Em cảm ơn!

- Ừm thôi thế mừng rồi. Thôi c về phòng đi ngủ đây! Mai lên công ty sớm duyệt. Con bé lớn của chị bị bệnh, ông xã mới gọi. Chắc ngày mốt c bay về Mỹ 1 tuần quá. Em trông nôm công ty giúp chị nhé.

- Dạ em biết rồi. Chị an tâm về với gia đình.

- Ừm! vừa nghe bà giúp việc kêu: cậu Quang về phòng rồi nên tranh thủ vào gặp em. Thôi em ngủ sớm đi nhé!

- Dạ!

Chị Mai bước ra, cánh cửa phòng đóng lại. Quang suy nghĩ hồi lâu rồi soạn 1 tin nhắn gửi cho Huy Dân:

- Vợ sắp cưới của em là nhân viên của công ty. Em chỉ muốn hỏi anh là em có nên cân nhắc cho cô ấy lên 1 vài chức cho cô ấy đỡ cực hay không thôi?

1 lát sau, tin nhắn từ số điện thoại của Huy Dân gửi lại cho Quang:

- Sao cũng được. Muốn làm gì thì làm.

Vẫn như thường lệ khi Quang hỏi Huy Dân về 1 quyết định nào đó của công ty. Huy Dân đều trả lời với những cụm từ ngắn gọn như vậy. Thật ra, Quang biết tổng Huy Dân sẽ trả lời như thế. Nhưng xưa giờ Quang vẫn làm việc rất lề lối. Dù biết Dân sẽ phó mặc tất cả cho Quang nhưng hỏi anh ta như thế cũng là 1 phép lịch sự thể hiện sự tôn trọng.

Còn lần này, hỏi về việc này không chỉ đơn thuần: thể hiện sự tôn trọng. Mà là còn là cớ để giấu đi chuyện Quang định nói lúc nãy nhưng giờ đã đổi ý.

Suy nghĩ xong, Quang bấm qua số điện thoại của Diên và gửi 1 tin nhắn:

- Sáng mai anh sẽ đến đón em đi làm. Không gặp không về nhé! Em ngủ ngon!

Diên vừa nghe chuông báo điện thoại, vừa đọc xong tin nhắn, cũng không biết trả lời thế nào thì 1 tin nhắn nữa lại đến:

- sao hả? Đi gặp chồng về hạnh phúc quá quên luôn tôi rồi? Đi nhờ xe không biết cảm ơn 1 lời!?!?

Diên vừa đọc tin nhắn từ 1 số lạ gửi đến, vừa đọc đã biết người nhắn là ai. Diên mới gõ ngay:

- Muốn cảm ơn gì đây???

1 lát sau, số lạ lại gửi đến 1 tin nhắn nữa:

- Thôi khỏi! Khi nào đám cưới đám hỏi gì nhớ mời được rồi!

Diên nghe câu này không hiểu sao, trong lòng thấy tức tưởi cũng có đôi chút khá bực bội. Diên gõ tiếp:

- Cưới hỏi gì ở đây?

- --

Sáng hôm sau, Diên dậy trễ. Đang lúc tất tả chạy ra định bắt xe buýt thì chợt nhận ra phía trước nhà có 1 chiếc xe đậu mới chợt nhớ ra hôm nay có người đến đón đi làm.

Diên bước đến bên xe gật đầu chào người ngồi phía trong. Anh nở nụ cười rồi ra mở cửa cho cô:

- Hôm qua nhắn tin trễ quá em ngủ rồi hả? Không thấy trả lời tin nhắn!

Diên lúc này mới chợt nhớ ra, hôm qua 2 tin nhắn đến 1 lượt nhưng tin nhắn của Huy Dân đã làm Diên quên hồi âm tin nhắn của Quang. Giờ cũng không biết nói sao ngoài việc gật gật đầu cho qua chuyện.

Cũng hôm nay, ngay lúc này ở trạm xe buýt đầu đường vào kho bãi. Huy Dân đứng chờ hoài vẫn không thấy bạn đồng nghiệp của mình xuống xe. Chiếc xe buýt này qua rồi lại đến chiếc xe buýt kia qua. Vẫn không thấy ai trên xe bước xuống như mọi hôm. Anh nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là vào làm. Đoạn đường cuốc bộ đến kho bãi lại còn quá xa. Suy nghĩ bây giờ bắt đầu đi vào đã trễ 10 phút nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Trời hôm nay lạnh, gió bấc cứ thổi ào ào qua mặt …

Đã lố giờ làm việc 10 phút vẫn không thấy ai xuống, lúc này Huy Dân mới bỏ cuộc, bắt đầu đi bộ vào kho bãi. Đến nơi thì đã trễ gần 25-30 phút. Anh quẹt thẻ chấm công liền bị chị quản lý trong bộ phận anh làm nhắc khéo:

- trễ 30 phút nhe Dân nhe!

Dân lúc này thấy chị quản lý mới hỏi:

- Diên Diên có đi làm không chị? Diên Diên bên văn phòng đó!

- À! Cô Diên mới chuyển qua đây phải không?

- Đúng rồi!

- Có chứ!

Dân lúc này nghe thế này mới chạy 1 mạch qua bên văn phòng. Từ xa xa, Dân nhìn Diên qua lớp cửa kính của văn phòng. Anh nhìn sang ly cà phê trên bàn làm việc của Diên đã vơi đi 1 nửa … Điều này chứng tỏ Diên cũng đã đến từ rất sớm … chứ không phải muộn đến 30 phút như anh.

Chỉ nhìn thế thôi, anh không nói gì rồi bỏ đi. Ở phía trong, Diên chợt có cảm giác phía ngoài cửa có ai đang nhìn mình. Nhưng rồi nhìn ra, cũng chẳng có gì ngoài màn sương mờ lạnh giá. Diên không biết rằng chừng mấy giây trước đã có 1 người âm thầm đứng đó nhìn cô, cũng không hề biết: ngã tư đầu đường hôm nay đã có ai đó âm thầm đứng đó đợi cô đến trễ cả giờ làm …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương