Thi Nguyên - Nguỵ Mãn Thập Tứ Toái
-
Chương 3
8
Tôi lang thang không có mục tiêu dọc bờ sông.
Gió rất lớn, thổi mặt tôi có chút đau.
Tôi sờ mặt, đại khái là sưng lên.
Ngón tay Ninh Dịch thon dài, lúc nắm tôi rất có lực, lúc đánh tôi cũng như vậy.
Tôi đã từng tưởng rằng, anh ta là người mang tôi ra khỏi vũng bùn.
Bầu trời tối sầm và u ám, báo hiệu một cơn mưa lớn.
Tôi nhận được cuộc gọi điện thoại.
Là bác sĩ tâm lý của tôi gọi tới.
Tiếng nói Nghiêm Thần nhẹ nhàng vui vẻ, phảng phất như ở trước mặt ấy trên đời này không sẽ không còn chuyện gì phiền não, “Gần đây thế nào? Có béo lên chút nào không?”
Tôi nói, “Không có.”
“Không có sao?”
“Không có.”
Anh ấy thở dài, “Sao tên Nguyên, lại không được vẹn tròn.”
Tôi ghé vào trên lan can, gió sông đem hơi thở thành phố này thổi đến tôi trước mặt.
“Không phải đang yêu đương sao? Bạn trai không làm cô vui vẻ chút nào?” Anh ấy cười hỏi.
Tôi cùng anh ấy quen biết 6 năm, hầu như mỗi sự tình phát sinh trên người tôi anh ấy đều biết.
Chỉ những chuyện gần đây, tôi chưa nói cho anh ấy.
Tôi nhìn vào mặt sông tĩnh lặng, bị hạt mưa rơi xuống nổi lên từng gợn sóng.
“Bạn trai tôi, là anh trai của người từng bắ.t nạ.t tôi.” Tôi nói, “Bây giờ, anh ta xem tôi thành người bắ.t nạ,t, muốn vì em gái anh ta lấy lại công bằng.”
Nghiêm Thần im lặng một hồi.
Có lẽ anh ấy chưa bao giờ tưởng tượng được rằng những điều tồi tệ xảy đến với tôi lại như dòng chảy vô tận không dứt.
“Có đôi khi tôi suy nghĩ, hay là mình thật sự biến thành kẻ đi bắ.t nạ.t, biết đâu sẽ vui vẻ hơn một chút.” Tôi cười chua chát, “Rõ ràng, người nhiều đêm bị ác mộng đến mức không dám nhắm mắt là tôi mà.”
Tôi nói với bản thân mình phải tỉnh táo, nếu tôi không cố gắng, tôi cả đời này sẽ bị hủy.
Vì cái gì kẻ bắ.t nạ.t vẫn sống thản nhiên như vậy, mà tôi lại mỗi ngày sống trong thống khổ dày vò, cả xã giao cơ bản cũng đều khó khăn..
Nghiêm Thần nói tôi phải buông tha chính mình.
Quên đi, để bắt đầu cuộc sống mới.
Nỗi đau chỉ là nỗi đau, tôi không thể học được bất kỳ bài học nào từ nó vì tôi không làm gì sai cả.
Thiếu chút nữa.
Nếu Ninh Dịch không có xuất hiện.
“Vốn dĩ tôi không muốn nhắc tới.” Nghiêm Thần nói, “Cô có nhớ Đổng Điềm Điềm không? Cô gái nhỏ bị bắ.t na.t lúc học cấp 3 đã được cô giúp đỡ.”
“Nhớ.”
“Mấy ngày hôm trước tôi gặp được cô ây, diện mạo, tuổi tác, quê quán đều phù hợp, chúng tôi quen biết khi đi xem mắt.”
“Anh cũng đi xem mắt?”
“Khụ, đến tuổi rồi, cô đơn lẻ bóng.”
Vốn dĩ năm đó, người mà đám người kia bắ.t nạ.t không phải là tôi.
Đổng Điềm Điềm dáng không cao, có mái tóc đẹp và hơi nói lắp.
Trong tiết tiếng Anh khi giáo viên kêu cô ấy đọc bài, mấy học sinh nam ngồi bàn sau lớn tiếng cười nhạo, dùng ngòi bút chọc vào m.ô.n.g cô ấy.
Có một ngày, mẹ cô ấy dắt cô ấy tới tìm giáo viên, đứng trước cửa lớp chửi ầm lên.
Khi mẹ cô ấy đi, chủ nhiệm lớp dạy dỗ chúng tôi một trận, nhưng cũng không có tìm hiểu sâu.
Sau ngày hôm đó, cả lớp không ai nói chuyện với cô ấy, không ai muốn ngồi gần cô ấy.
Một vòng bạ.o lự.c học đường chân chính bắt đầu.
Trong hộc bàn bị nhét đầy rác rưởi, hộp cơm bị bỏ sâu vào.
Cô ấy cúi đầu, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc rất đáng thương.
Đổng Điềm Điềm rất yêu quý mái tóc.
Vì thế Ninh Hàm đã dán kẹo cao su lên đó.
Sau nữa…… Rất nhiều chuyện tôi đã quên.
Quên không biết từ khi nào, Đổng Điềm Điềm thành bạn bè với đám người kia.
Mà tôi lại thay thế cô ấy, thành bạch liên hoa bị chán ghét.
Đại khái là vì cơ chế tự vệ, nên những sự tình đó ở trong trí nhớ tôi rất mơ hồ.
“Cô ấy hiện tại thay đổi không ít, có lẽ tôi có thể thuyết phục cô ấy chứng minh cho cô.” Nghiêm Thần nói, “Cô có muốn liên lạc không, tôi giúp cô.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Được.”
- --
9
Mưa càng lúc càng lớn.
Lúc tôi về đến nhà, đã bị ướt như con gà mắc mưa.
Lúc định lấy chìa khóa để mở, tôi nhìn thấy một đôi giày da nam được đặt ở lối vào.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ninh Dịch.
Anh ta mặc áo đen quần đen, nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, ánh mắt nhìn tôi sâu xa như có nhiều điều muốn nói.
Như có rất nhiều ngăn cách.
“Đi đâu?” Anh ta đánh giá quần áo tôi, “Làm bản thân chật vật như vậy.”
Chỉ là một vệt nước bẩn do một chiếc xe chạy ngang hất văng lên.
Anh ta tiện tay lấy khăn lông trên ghế sô pha, bước chân dài hướng tới tôi.
Tôi có đôi khi thật sự không hiểu anh ta.
Không đúng, tôi từ trước đến giờ đều không hiểu anh ta.
Hận tôi.
Tại sao lại phải đùa giỡn với tình cảm của tôi?
Ninh Dịch đem khăn lông đặt lên mái tóc ướt của tôi, nhẹ nhàng lau.
Tầm mắt anh ta dời xuống.
Từ đầu đến chân tôi.
Vết thương trên đầu gối không xử lý kịp thời, bây giờ dính nước mưa, có dấu hiệu nhiễm trùng.
Ninh Dịch hơi nhíu mày.
Anh ta duỗi tay bắt lấy tay tôi.
Tôi theo bản năng né tránh.
Chúng tôi lâm vào sự im lặng kéo dài.
“Nguyên Nguyên.” thanh âm Ninh Dịch rất thấp, “Nếu em giận, có thể đánh lại tôi. Nhưng còn Ninh Hàm, em không nên chửi mắng con bé.”
Chửi mắng?
“Anh thật đúng là không hiểu biết một chút nào về em gái mình.”
Ninh Dịch nhìn tôi, “Con bé bị ép buộc.”
“Cái người gọi là bạn trai đó, là một tên côn đồ, lúc Ninh Hàm còn chưa hiểu chuyện đã cưỡ/ng bứ/c con bé.”
“Khi đó trên người con bé thường có các dấu vết xanh tím, nó giấu rất kỹ, không để cho tôi và người nhà biết.”
“Em không nên đem chuyện này ra giễu cợt con bé ở nơi công cộng.”
“Cưỡ/ng bứ/c? Là Ninh Hàm nói cho anh?” Tôi cười cười, “Ninh Hàm lúc ấy lại thích một huấn luận viên tán đả, xanh tím là do luyện tán đả gây ra, hay là bị bạn trai cô ta đánh?”
“Anh chắc chắn những gì đứa em gái bi/ến th/ái của anh nói là sự thật?”
Ninh Dịch không nói nữa.
Sắc mặt anh ta có chút lạnh, mở cửa rời đi.
Tôi lặng người một lúc, đem khăn lông trên đầu ném xuống đất, cởi quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Nước ấm làm thân thể của tôi dần dần khôi phục cảm giác.
Tôi đặt tay lên đầu gối.
Vết thương sưng lên rất nhiều.
Rất đau.
Tôi bọc khăn tắm đi ra ngoài, trùng hợp đụng tới Ninh Dịch quay trở lại.
Tóc mái anh ta hơi ướt, trên cánh tay lấm tấm những giọt mưa, đang xách một túi thuốc.
Anh ta đi rửa tay, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân tôi.
Sát trùng, thoa thuốc.
Đó là một bàn tay rất đẹp, các đốt ngón tay thon dài, bề mặt mịn màng và lòng bàn tay luôn có độ ấm vừa phải.
Nhưng, cũng chính đôi tay này.
Tôi nói, “Ninh Dịch, là anh đẩy tôi xuống.”
Ninh Dịch cúi đầu.
Tôi không thấy rõ sắc mặt anh ta.
Sau một lúc lâu, anh ta đứng lên, xoa đầu tôi, “Thứ tư dẫn em ra ngoại thành giải sầu.”
- --
10
Ninh Hàm gửi trong group chat của công ty một tấm ảnh.
Hoa tươi, rượu vang trắng, đủ loại hải sản.
Trên ảnh chụp lộ ra một góc áo sơmi màu xám tro và một chiếc đồng hồ quen thuộc trên cổ tay.
Thì ra đêm đó, Ninh Dịch rời đi để dùng bữa với cô ta.
Ninh Hàm: Chị An Nguyệt đã trở lại, mọi người sắp có bà chủ rồi.
Trong group chat liên tục chúc mừng.
Ninh Dịch cũng có trong group chat, anh ta không trả lời.
Tôi click vào góc phải, rời khỏi group chat.
Tôi thuận miệng nói với Nghiêm Thần chuyện đi chơi ở ngoại thành.
Thứ tư là sinh nhật tôi.
Sinh nhật 23 tuổi.
Tôi từng nói với Ninh Dịch đợi lúc thời tiết đẹp muốn đi tới nơi nào có gió để thả diều.
Nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện.
“Không đi với bọn họ, tự chúng ta đi.” Nghiêm Thần cười nói, “Tôi dẫn cô đi thả diều.”
Vận may không tệ.
Ngày đó trời trong nắng ấm, phong cảnh trên sườn núi rất đẹp.
Quan trọng nhất chính là, còn trong thời gian làm việc nên ở đây không có ai.
Nên việc gặp phải nhóm ba người của Ninh Dịch cũng hết sức bình thường.
- --
11
“Haizz.”
“Than cái khỉ gì?” Tôi hỏi.
“Tự nhiên than vậy thôi.” Nghiêm Thần nói.
Dây diều bị đứt, tôi và anh ấy phải chạy nửa cái công viên mới tìm được.
“Lần sau mua diều chất lượng tốt chút, vừa mới bay lên thì đứt luôn.”
Nghiêm Thần buồn bực, “Anh tốn tới 200 đó.”
“Thi Nguyên?” Sau lưng vang lên một giọng nữ.
Là Ninh Hàm.
Tôi quay đầu, thấy An Nguyệt một bộ váy xanh, trong tay cũng cầm diều.
Bên cạnh cô ấy là Ninh Dịch.
“Vị này là?” Ninh Hàm ánh mắt mang theo đánh giá.
Nghiêm Thần cười cười, ôm lấy bả vai tôi, “Anh trai của Nguyên Nguyên.”
“Cô ta chỉ có em trai, ở đâu ra anh trai?”
“Tôi thích em ấy gọi tôi là anh trai.” Nghiêm Thần cúi đầu nhìn tôi, “Đáng tiếc em ấy đã lâu không gọi như vậy.”
Ninh Dịch nhìn tôi, không nói một lời.
“Thật trùng hợp.” An Nguyệt khẽ cười nói.
Chúng tôi cố ý đi xa một chút, tìm một chỗ mát mẻ.
Con diều hình bướm màu xanh của An Nguyệt càng bay càng cao.
Mà con diều Doraemon mập ú của tôi lung lay ở không trung như sắp rơi xuống.
Nghiêm Thần vừa chạy vừa thả dây diều không cam lòng yếu thế, “Chúng ta nhất định bay cao hơn bọn họ.”
Bộ dáng nỗ lực của anh ấy làm tôi cảm thấy buồn cười.
Vài phút sau, Nghiêm Thần thở hồng hộc mà chỉ vào phía chân trời, “Nguyên Nguyên, nhìn kìa.”
Tôi nhìn theo tầm mắt anh ấy.
Mèo mập bay rất xa, rất cao.
Nghiêm Thần đặt m.ô.n.g ngồi cạnh tôi, cười đắc ý, “Vẫn là anh trai đáng tin đi.”
Tôi nhìn anh ấy, ừ một tiếng.
Tôi từng nghe một câu như thế này, người học tâm lý, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một vài vấn đề, lý tưởng ban đầu của họ là muốn tìm thuốc giải từ trong sách cho vấn đề của mình.
Năm Nghiêm Thần mười lăm tuổi cha anh ấy ngoại tình, bên ngoài còn có một đứa con riêng, mẹ anh ấy lâu dài rơi vào đau khổ và oán hận, sau đó hai người ly hôn và đều có gia đình riêng, từ đó đem anh ấy trở thành người ngoài.
Còn tôi thì sao?
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết cha mẹ, bà nội không thích mình.
Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi cũng sinh được đứa con trai theo ý muốn.
Tôi cũng thích em trai, nhưng chỉ sờ mặt nó tôi cũng không được phép.
Tôi muốn chơi với em trai, muốn cho nó đồ chời.
Nhưng mỗi lần đều bị mẹ ném rất xa.
Bọn họ luôn đề phòng tôi, đề phòng tôi hại con trai bọn họ.
Em trai phát sốt, bọn họ chỉ trích tôi một cách hung tợn.
Nói tôi cố ý xốc chăn nhỏ của nó, lại nói tôi cố ý đổ nước vào người nó.
Tôi khóc lóc nói không có, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cha mẹ nói tôi nói dối thành tính.
Không dám thừa nhận lỗi lầm của mình.
Ánh mắt căm ghét đó, đến giờ vẫn in rõ trong tâm trí tôi.
Cuối cùng đơn giản là đưa tôi đi học ở một nơi khác, đưa đi rất xa, như vậy họ mới an tâm.
Nỗi đau mà gia đình mang đến cho chúng tôi giống nhau, nên Nghiêm Thần rất hiểu tôi.
Ban đầu khi mới quen anh ấy, anh ấy vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ của một phòng khám tâm lý, vẫn chưa tốt nghiệp.
Khi tôi đang kìm nén tiếng nức nở, anh ấy vội vàng đặt cuốn sổ xuống và đưa khăn giấy cho tôi: “Em gái, đừng khóc…Em khóc thì tôi sẽ luống cuống. Thôi quên đi, em khóc đi....giái tỏa được mới tốt.”
Quen biết lâu rồi, thời gian chúng tôi gặp nhau để tư vấn không cố định, anh ấyy thường gọi điện thoại cho tôi, quan tâm tôi từ việc học đến cuộc sống.
Không có anh ấy, tôi không biết liệu mình có vượt qua được không.
“5 năm.” Tôi vuốt tóc anh ấy, “Anh cũng U30 rồi!”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi mà thôi.” Anh ấy ra vẻ buồn bã nói, “Nhìn anh cũng rất trẻ mà? Nhiều nữ sinh viên đại học theo đuổi anh, đều nghĩ anh là đàn anh của họ đó.”
- --
12
Chúng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh ăn cơm dã ngoại.
Nghiêm Thần mang theo mấy lon bia.
Tôi tâm tình khó có được vui vẻ.
Điều duy nhất làm mất hứng là.
Ba người kia cũng ở cách chúng tôi không xa dưới gốc đại thụ bày ra cơm dã ngoại.
Có thể là nhìn đến một khúc xương lớn, một con ch.ó Labrador vui mừng mà xông tới, định bổ nhào vào người tôi.
Nghiêm Thần vội vàng đứng dậy cản nó.
Vì thế cả hai chúng tôi đều bị ngã xuống.
Nghiêm Thần đè trên người tôi, hơi thở lơ đãng mà trêu chọc qua gò má và lỗ tai tôi.
Mềm mại và ấm áp.
Nhìn không ra tới, cơ n.g.ự.c của anh ấy còn rất rắn chắc.
Nghiêm Thần thầm mắng một tiếng, đem khúc xương trong tay tôi ném ra xa, chó lớn lập tức chạy theo.
Anh ấy lúc này mới quay sang nhìn tôi.
Chạm phải ánh mắt tôi, anh ấy sửng sốt một chút.
“Đứng lên đi.” Tôi nhỏ giọng nói.
Anh ấy “à” một tiếng, vội vàng từ tôi trên người bò lên, thuận tay cùng kéo theo tôi
Tôi vỗ vỗ cỏ trên người.
Labrador lại đi quấy rối đám người Ninh Dịch.
Tôi cảm nhận được một ánh mắt rất rõ ràng, giống như muốn đốt cháy tôi.
Nhưng tôi vừa nhìn sang thì không phát hiện gì cả.
Thời gian chậm rãi tới buổi chiều.
Ăn thì không nhiều nhưng uống bia thì không ít.
Tôi hơi say, nên dựa đầu vào vai Nghiêm Thần.
“Có thể ngủ một lát không?” Tôi mơ màng nói.
Anh ấy đỡ lấy thân thể tôi, thanh âm cất giấu ý cười, “Ngủ đến mặt trời lặn cũng được.”
Vừa dứt lời.
Trước mặt tôi bị một bóng đen bao phủ.
Mở mắt ra.
Là Ninh Dịch.
Giọng nói anh ta điềm nhiên, “Hộp đồ ăn của hai người bị chó tha tới chỗ chúng tôi.”
Anh ta đưa tay ra, trong tay quả nhiên là hộp chúng tôi đựng bánh kem.
Nghiêm Thần tiếp nhận, “Cảm ơn.”
Trả lại đồ xong, Ninh Dịch vẫn đứng yên không đi.
“Còn chuyện gì sao?” Nghiêm Thần hỏi.
Ánh mắt Ninh Dịch dừng trên đỉnh đầu tôi, khóe môi hơi mấp máy rồi lại trở về chỗ An Nguyệt.
Tôi đứng lên.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Tôi lang thang không có mục tiêu dọc bờ sông.
Gió rất lớn, thổi mặt tôi có chút đau.
Tôi sờ mặt, đại khái là sưng lên.
Ngón tay Ninh Dịch thon dài, lúc nắm tôi rất có lực, lúc đánh tôi cũng như vậy.
Tôi đã từng tưởng rằng, anh ta là người mang tôi ra khỏi vũng bùn.
Bầu trời tối sầm và u ám, báo hiệu một cơn mưa lớn.
Tôi nhận được cuộc gọi điện thoại.
Là bác sĩ tâm lý của tôi gọi tới.
Tiếng nói Nghiêm Thần nhẹ nhàng vui vẻ, phảng phất như ở trước mặt ấy trên đời này không sẽ không còn chuyện gì phiền não, “Gần đây thế nào? Có béo lên chút nào không?”
Tôi nói, “Không có.”
“Không có sao?”
“Không có.”
Anh ấy thở dài, “Sao tên Nguyên, lại không được vẹn tròn.”
Tôi ghé vào trên lan can, gió sông đem hơi thở thành phố này thổi đến tôi trước mặt.
“Không phải đang yêu đương sao? Bạn trai không làm cô vui vẻ chút nào?” Anh ấy cười hỏi.
Tôi cùng anh ấy quen biết 6 năm, hầu như mỗi sự tình phát sinh trên người tôi anh ấy đều biết.
Chỉ những chuyện gần đây, tôi chưa nói cho anh ấy.
Tôi nhìn vào mặt sông tĩnh lặng, bị hạt mưa rơi xuống nổi lên từng gợn sóng.
“Bạn trai tôi, là anh trai của người từng bắ.t nạ.t tôi.” Tôi nói, “Bây giờ, anh ta xem tôi thành người bắ.t nạ,t, muốn vì em gái anh ta lấy lại công bằng.”
Nghiêm Thần im lặng một hồi.
Có lẽ anh ấy chưa bao giờ tưởng tượng được rằng những điều tồi tệ xảy đến với tôi lại như dòng chảy vô tận không dứt.
“Có đôi khi tôi suy nghĩ, hay là mình thật sự biến thành kẻ đi bắ.t nạ.t, biết đâu sẽ vui vẻ hơn một chút.” Tôi cười chua chát, “Rõ ràng, người nhiều đêm bị ác mộng đến mức không dám nhắm mắt là tôi mà.”
Tôi nói với bản thân mình phải tỉnh táo, nếu tôi không cố gắng, tôi cả đời này sẽ bị hủy.
Vì cái gì kẻ bắ.t nạ.t vẫn sống thản nhiên như vậy, mà tôi lại mỗi ngày sống trong thống khổ dày vò, cả xã giao cơ bản cũng đều khó khăn..
Nghiêm Thần nói tôi phải buông tha chính mình.
Quên đi, để bắt đầu cuộc sống mới.
Nỗi đau chỉ là nỗi đau, tôi không thể học được bất kỳ bài học nào từ nó vì tôi không làm gì sai cả.
Thiếu chút nữa.
Nếu Ninh Dịch không có xuất hiện.
“Vốn dĩ tôi không muốn nhắc tới.” Nghiêm Thần nói, “Cô có nhớ Đổng Điềm Điềm không? Cô gái nhỏ bị bắ.t na.t lúc học cấp 3 đã được cô giúp đỡ.”
“Nhớ.”
“Mấy ngày hôm trước tôi gặp được cô ây, diện mạo, tuổi tác, quê quán đều phù hợp, chúng tôi quen biết khi đi xem mắt.”
“Anh cũng đi xem mắt?”
“Khụ, đến tuổi rồi, cô đơn lẻ bóng.”
Vốn dĩ năm đó, người mà đám người kia bắ.t nạ.t không phải là tôi.
Đổng Điềm Điềm dáng không cao, có mái tóc đẹp và hơi nói lắp.
Trong tiết tiếng Anh khi giáo viên kêu cô ấy đọc bài, mấy học sinh nam ngồi bàn sau lớn tiếng cười nhạo, dùng ngòi bút chọc vào m.ô.n.g cô ấy.
Có một ngày, mẹ cô ấy dắt cô ấy tới tìm giáo viên, đứng trước cửa lớp chửi ầm lên.
Khi mẹ cô ấy đi, chủ nhiệm lớp dạy dỗ chúng tôi một trận, nhưng cũng không có tìm hiểu sâu.
Sau ngày hôm đó, cả lớp không ai nói chuyện với cô ấy, không ai muốn ngồi gần cô ấy.
Một vòng bạ.o lự.c học đường chân chính bắt đầu.
Trong hộc bàn bị nhét đầy rác rưởi, hộp cơm bị bỏ sâu vào.
Cô ấy cúi đầu, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc rất đáng thương.
Đổng Điềm Điềm rất yêu quý mái tóc.
Vì thế Ninh Hàm đã dán kẹo cao su lên đó.
Sau nữa…… Rất nhiều chuyện tôi đã quên.
Quên không biết từ khi nào, Đổng Điềm Điềm thành bạn bè với đám người kia.
Mà tôi lại thay thế cô ấy, thành bạch liên hoa bị chán ghét.
Đại khái là vì cơ chế tự vệ, nên những sự tình đó ở trong trí nhớ tôi rất mơ hồ.
“Cô ấy hiện tại thay đổi không ít, có lẽ tôi có thể thuyết phục cô ấy chứng minh cho cô.” Nghiêm Thần nói, “Cô có muốn liên lạc không, tôi giúp cô.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Được.”
- --
9
Mưa càng lúc càng lớn.
Lúc tôi về đến nhà, đã bị ướt như con gà mắc mưa.
Lúc định lấy chìa khóa để mở, tôi nhìn thấy một đôi giày da nam được đặt ở lối vào.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ninh Dịch.
Anh ta mặc áo đen quần đen, nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, ánh mắt nhìn tôi sâu xa như có nhiều điều muốn nói.
Như có rất nhiều ngăn cách.
“Đi đâu?” Anh ta đánh giá quần áo tôi, “Làm bản thân chật vật như vậy.”
Chỉ là một vệt nước bẩn do một chiếc xe chạy ngang hất văng lên.
Anh ta tiện tay lấy khăn lông trên ghế sô pha, bước chân dài hướng tới tôi.
Tôi có đôi khi thật sự không hiểu anh ta.
Không đúng, tôi từ trước đến giờ đều không hiểu anh ta.
Hận tôi.
Tại sao lại phải đùa giỡn với tình cảm của tôi?
Ninh Dịch đem khăn lông đặt lên mái tóc ướt của tôi, nhẹ nhàng lau.
Tầm mắt anh ta dời xuống.
Từ đầu đến chân tôi.
Vết thương trên đầu gối không xử lý kịp thời, bây giờ dính nước mưa, có dấu hiệu nhiễm trùng.
Ninh Dịch hơi nhíu mày.
Anh ta duỗi tay bắt lấy tay tôi.
Tôi theo bản năng né tránh.
Chúng tôi lâm vào sự im lặng kéo dài.
“Nguyên Nguyên.” thanh âm Ninh Dịch rất thấp, “Nếu em giận, có thể đánh lại tôi. Nhưng còn Ninh Hàm, em không nên chửi mắng con bé.”
Chửi mắng?
“Anh thật đúng là không hiểu biết một chút nào về em gái mình.”
Ninh Dịch nhìn tôi, “Con bé bị ép buộc.”
“Cái người gọi là bạn trai đó, là một tên côn đồ, lúc Ninh Hàm còn chưa hiểu chuyện đã cưỡ/ng bứ/c con bé.”
“Khi đó trên người con bé thường có các dấu vết xanh tím, nó giấu rất kỹ, không để cho tôi và người nhà biết.”
“Em không nên đem chuyện này ra giễu cợt con bé ở nơi công cộng.”
“Cưỡ/ng bứ/c? Là Ninh Hàm nói cho anh?” Tôi cười cười, “Ninh Hàm lúc ấy lại thích một huấn luận viên tán đả, xanh tím là do luyện tán đả gây ra, hay là bị bạn trai cô ta đánh?”
“Anh chắc chắn những gì đứa em gái bi/ến th/ái của anh nói là sự thật?”
Ninh Dịch không nói nữa.
Sắc mặt anh ta có chút lạnh, mở cửa rời đi.
Tôi lặng người một lúc, đem khăn lông trên đầu ném xuống đất, cởi quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Nước ấm làm thân thể của tôi dần dần khôi phục cảm giác.
Tôi đặt tay lên đầu gối.
Vết thương sưng lên rất nhiều.
Rất đau.
Tôi bọc khăn tắm đi ra ngoài, trùng hợp đụng tới Ninh Dịch quay trở lại.
Tóc mái anh ta hơi ướt, trên cánh tay lấm tấm những giọt mưa, đang xách một túi thuốc.
Anh ta đi rửa tay, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân tôi.
Sát trùng, thoa thuốc.
Đó là một bàn tay rất đẹp, các đốt ngón tay thon dài, bề mặt mịn màng và lòng bàn tay luôn có độ ấm vừa phải.
Nhưng, cũng chính đôi tay này.
Tôi nói, “Ninh Dịch, là anh đẩy tôi xuống.”
Ninh Dịch cúi đầu.
Tôi không thấy rõ sắc mặt anh ta.
Sau một lúc lâu, anh ta đứng lên, xoa đầu tôi, “Thứ tư dẫn em ra ngoại thành giải sầu.”
- --
10
Ninh Hàm gửi trong group chat của công ty một tấm ảnh.
Hoa tươi, rượu vang trắng, đủ loại hải sản.
Trên ảnh chụp lộ ra một góc áo sơmi màu xám tro và một chiếc đồng hồ quen thuộc trên cổ tay.
Thì ra đêm đó, Ninh Dịch rời đi để dùng bữa với cô ta.
Ninh Hàm: Chị An Nguyệt đã trở lại, mọi người sắp có bà chủ rồi.
Trong group chat liên tục chúc mừng.
Ninh Dịch cũng có trong group chat, anh ta không trả lời.
Tôi click vào góc phải, rời khỏi group chat.
Tôi thuận miệng nói với Nghiêm Thần chuyện đi chơi ở ngoại thành.
Thứ tư là sinh nhật tôi.
Sinh nhật 23 tuổi.
Tôi từng nói với Ninh Dịch đợi lúc thời tiết đẹp muốn đi tới nơi nào có gió để thả diều.
Nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện.
“Không đi với bọn họ, tự chúng ta đi.” Nghiêm Thần cười nói, “Tôi dẫn cô đi thả diều.”
Vận may không tệ.
Ngày đó trời trong nắng ấm, phong cảnh trên sườn núi rất đẹp.
Quan trọng nhất chính là, còn trong thời gian làm việc nên ở đây không có ai.
Nên việc gặp phải nhóm ba người của Ninh Dịch cũng hết sức bình thường.
- --
11
“Haizz.”
“Than cái khỉ gì?” Tôi hỏi.
“Tự nhiên than vậy thôi.” Nghiêm Thần nói.
Dây diều bị đứt, tôi và anh ấy phải chạy nửa cái công viên mới tìm được.
“Lần sau mua diều chất lượng tốt chút, vừa mới bay lên thì đứt luôn.”
Nghiêm Thần buồn bực, “Anh tốn tới 200 đó.”
“Thi Nguyên?” Sau lưng vang lên một giọng nữ.
Là Ninh Hàm.
Tôi quay đầu, thấy An Nguyệt một bộ váy xanh, trong tay cũng cầm diều.
Bên cạnh cô ấy là Ninh Dịch.
“Vị này là?” Ninh Hàm ánh mắt mang theo đánh giá.
Nghiêm Thần cười cười, ôm lấy bả vai tôi, “Anh trai của Nguyên Nguyên.”
“Cô ta chỉ có em trai, ở đâu ra anh trai?”
“Tôi thích em ấy gọi tôi là anh trai.” Nghiêm Thần cúi đầu nhìn tôi, “Đáng tiếc em ấy đã lâu không gọi như vậy.”
Ninh Dịch nhìn tôi, không nói một lời.
“Thật trùng hợp.” An Nguyệt khẽ cười nói.
Chúng tôi cố ý đi xa một chút, tìm một chỗ mát mẻ.
Con diều hình bướm màu xanh của An Nguyệt càng bay càng cao.
Mà con diều Doraemon mập ú của tôi lung lay ở không trung như sắp rơi xuống.
Nghiêm Thần vừa chạy vừa thả dây diều không cam lòng yếu thế, “Chúng ta nhất định bay cao hơn bọn họ.”
Bộ dáng nỗ lực của anh ấy làm tôi cảm thấy buồn cười.
Vài phút sau, Nghiêm Thần thở hồng hộc mà chỉ vào phía chân trời, “Nguyên Nguyên, nhìn kìa.”
Tôi nhìn theo tầm mắt anh ấy.
Mèo mập bay rất xa, rất cao.
Nghiêm Thần đặt m.ô.n.g ngồi cạnh tôi, cười đắc ý, “Vẫn là anh trai đáng tin đi.”
Tôi nhìn anh ấy, ừ một tiếng.
Tôi từng nghe một câu như thế này, người học tâm lý, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một vài vấn đề, lý tưởng ban đầu của họ là muốn tìm thuốc giải từ trong sách cho vấn đề của mình.
Năm Nghiêm Thần mười lăm tuổi cha anh ấy ngoại tình, bên ngoài còn có một đứa con riêng, mẹ anh ấy lâu dài rơi vào đau khổ và oán hận, sau đó hai người ly hôn và đều có gia đình riêng, từ đó đem anh ấy trở thành người ngoài.
Còn tôi thì sao?
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết cha mẹ, bà nội không thích mình.
Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi cũng sinh được đứa con trai theo ý muốn.
Tôi cũng thích em trai, nhưng chỉ sờ mặt nó tôi cũng không được phép.
Tôi muốn chơi với em trai, muốn cho nó đồ chời.
Nhưng mỗi lần đều bị mẹ ném rất xa.
Bọn họ luôn đề phòng tôi, đề phòng tôi hại con trai bọn họ.
Em trai phát sốt, bọn họ chỉ trích tôi một cách hung tợn.
Nói tôi cố ý xốc chăn nhỏ của nó, lại nói tôi cố ý đổ nước vào người nó.
Tôi khóc lóc nói không có, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cha mẹ nói tôi nói dối thành tính.
Không dám thừa nhận lỗi lầm của mình.
Ánh mắt căm ghét đó, đến giờ vẫn in rõ trong tâm trí tôi.
Cuối cùng đơn giản là đưa tôi đi học ở một nơi khác, đưa đi rất xa, như vậy họ mới an tâm.
Nỗi đau mà gia đình mang đến cho chúng tôi giống nhau, nên Nghiêm Thần rất hiểu tôi.
Ban đầu khi mới quen anh ấy, anh ấy vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ của một phòng khám tâm lý, vẫn chưa tốt nghiệp.
Khi tôi đang kìm nén tiếng nức nở, anh ấy vội vàng đặt cuốn sổ xuống và đưa khăn giấy cho tôi: “Em gái, đừng khóc…Em khóc thì tôi sẽ luống cuống. Thôi quên đi, em khóc đi....giái tỏa được mới tốt.”
Quen biết lâu rồi, thời gian chúng tôi gặp nhau để tư vấn không cố định, anh ấyy thường gọi điện thoại cho tôi, quan tâm tôi từ việc học đến cuộc sống.
Không có anh ấy, tôi không biết liệu mình có vượt qua được không.
“5 năm.” Tôi vuốt tóc anh ấy, “Anh cũng U30 rồi!”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi mà thôi.” Anh ấy ra vẻ buồn bã nói, “Nhìn anh cũng rất trẻ mà? Nhiều nữ sinh viên đại học theo đuổi anh, đều nghĩ anh là đàn anh của họ đó.”
- --
12
Chúng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh ăn cơm dã ngoại.
Nghiêm Thần mang theo mấy lon bia.
Tôi tâm tình khó có được vui vẻ.
Điều duy nhất làm mất hứng là.
Ba người kia cũng ở cách chúng tôi không xa dưới gốc đại thụ bày ra cơm dã ngoại.
Có thể là nhìn đến một khúc xương lớn, một con ch.ó Labrador vui mừng mà xông tới, định bổ nhào vào người tôi.
Nghiêm Thần vội vàng đứng dậy cản nó.
Vì thế cả hai chúng tôi đều bị ngã xuống.
Nghiêm Thần đè trên người tôi, hơi thở lơ đãng mà trêu chọc qua gò má và lỗ tai tôi.
Mềm mại và ấm áp.
Nhìn không ra tới, cơ n.g.ự.c của anh ấy còn rất rắn chắc.
Nghiêm Thần thầm mắng một tiếng, đem khúc xương trong tay tôi ném ra xa, chó lớn lập tức chạy theo.
Anh ấy lúc này mới quay sang nhìn tôi.
Chạm phải ánh mắt tôi, anh ấy sửng sốt một chút.
“Đứng lên đi.” Tôi nhỏ giọng nói.
Anh ấy “à” một tiếng, vội vàng từ tôi trên người bò lên, thuận tay cùng kéo theo tôi
Tôi vỗ vỗ cỏ trên người.
Labrador lại đi quấy rối đám người Ninh Dịch.
Tôi cảm nhận được một ánh mắt rất rõ ràng, giống như muốn đốt cháy tôi.
Nhưng tôi vừa nhìn sang thì không phát hiện gì cả.
Thời gian chậm rãi tới buổi chiều.
Ăn thì không nhiều nhưng uống bia thì không ít.
Tôi hơi say, nên dựa đầu vào vai Nghiêm Thần.
“Có thể ngủ một lát không?” Tôi mơ màng nói.
Anh ấy đỡ lấy thân thể tôi, thanh âm cất giấu ý cười, “Ngủ đến mặt trời lặn cũng được.”
Vừa dứt lời.
Trước mặt tôi bị một bóng đen bao phủ.
Mở mắt ra.
Là Ninh Dịch.
Giọng nói anh ta điềm nhiên, “Hộp đồ ăn của hai người bị chó tha tới chỗ chúng tôi.”
Anh ta đưa tay ra, trong tay quả nhiên là hộp chúng tôi đựng bánh kem.
Nghiêm Thần tiếp nhận, “Cảm ơn.”
Trả lại đồ xong, Ninh Dịch vẫn đứng yên không đi.
“Còn chuyện gì sao?” Nghiêm Thần hỏi.
Ánh mắt Ninh Dịch dừng trên đỉnh đầu tôi, khóe môi hơi mấp máy rồi lại trở về chỗ An Nguyệt.
Tôi đứng lên.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook