Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy
-
Chương 85
Liên Thập Cửu kinh ngạc đứng tại chỗ chau mày.
Tên này, là có ý gì?
Muốn chết sao?
Tần Hoan cảm thấy có một ánh mắt tại nhìn mình chằm chằm, đầu hắn có chút lớn*, lại cúi đầu cũng không thèm để ý.
*: đầu to óc bé, đầu óc thô, không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là ánh mắt kia có phải quá sắc bén hay không? Dù hắn trì độn đến vậy cũng cảm thấy da đầu có chút rê dại.
Hắn kỳ quái nhìn ra xa, trong lúc giương mắt lên liền đối diện với ánh mắt của Liên Thập Cửu cùng một chỗ.
Hắn ngốc ngếch nhìn vị Thị lang đại nhân này so với ngày thường còn cổ quái hơn, bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
Nhớ tới, đưa tay đẩy Ninh Sơ Nhị đang ngồi trên ghế, lo lắng nói.
"Đại nhân ngài chạy mau, Liên đại nhân đến."
Tư thế vô cùng lo lắng kia, không biết làm sao, cực kì giống đồng bọn của đám tiểu đồng gây họa lớn mật báo: Cha ngươi đến.
Tuy hình dung không chuẩn xác lắm, nhưng đại khái là có ý như vậy.
Lại tự nhận là thanh âm không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho Liên đại nhân nghe không sót chữ nào.
Thật ra đến ngày hôm nay Tần Hoan mới biết được, Sơ Nhị mới là đại nhân đường đường chính chính của hắn.
Hắn vào Khâm Thiên Giám thời gian không lâu lắm, số lần rải rác hắn gặp Ninh Sơ Nhất có thể đếm được, còn thời gian một năm kia thì gần như đều là ở chung một chỗ với Ninh Sơ Nhị.
Tuy rằng chuyện giả phượng hư loan đã rất kinh ngạc, Tần đông qua ngay cả chuyện đại nhân nhà mình tạo phản vẫn có thể tiêu hóa, cũng không bằng sự thật về thân nữ nhi.
Trong nhận biết đơn giản mà giản dị của hắn, có thể xem phong thủy chính là đạo sĩ, có thể bốc thiên tượng chính là Thiên Sư.
Đại nhân nhà hắn mặc dù hai cái trước nhìn không chính xác lắm, nhưng mang dù so với ai khác đều kịp thời hơn.
Có thể thấy được nàng vẫn còn có chút bản lĩnh thần cơ diệu toán.
Chỉ cần nàng là đại nhân, như vậy hắn cũng chỉ nhận định một mình nàng.
Người nàng không muốn nhìn thấy, hắn liền liều chết không thể để nàng thấy.
Đây chính là tâm tình của con mọt sách thuần tuý, nếu nói Phong Đại Cốc chủ ngăn cản phía trước, ít nhiều có chút ghen ghét, còn Tần đông qua thuần túy là ngu trung.
Sơ Nhị đại nhân đối với việc này đương nhiên vô cùng hưởng thụ, nhưng, không có nghĩa là Liên đại nhân có thể tiếp nhận.
Liên Thập Cửu đứng tại chỗ cười như không cười nhìn hắn, chính là dáng vẻ lúc bình thường ở triều đình, rất có hàm dưỡng.
Dáng vẻ ôn nhuận, ngược lại khiến Đông Quan có chút xấu hổ.
Trên thực tế, Liên đại nhân trong lòng lại nghĩ, lão tử làm cha ruột ngay cả chuyện hài tử sinh ra đến hôm nay mới biết được, ngươi ngược lại đã được giặt tã trước.
Con hàng Phong Sầm kia càng không cần hỏi, khẳng định đến phân cũng được dọn, hài tử Liên gia ta đến lượt mấy thứ này chiếu cố sao, còn từng người từng người đứng xếp hàng khiến cho Tiểu Gia ngột ngạt, lúc trước không nên thuận theo Sơ Nhị, nên trực tiếp chơi chết các ngươi.
Đông Quan tất nhiên không biết thế giới nội tâm âm u đến mức này của Liên đại nhân, chỉ phát hiện đại nhân nhà mình rõ ràng cũng nhìn thấy hắn, lại không nhúc nhích, vẫn ngồi ở trong viện chậm rãi từ từ dỗ dành hài tử.
Đông Quan đầu óc đơn giản, không rõ Ninh Sơ Nhị có ý gì, lại là kẻ sinh ra không có tâm nhãn, vùi đầu nghĩ một lúc, nắm chặt cái tã trong tay giữ yên lặng ngăn cản ánh mắt của Liên Thập Cửu.
Bất quá hắn cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu mũi giày mình.
Liên đại nhân tuy rằng ngẫu nhiên xảo trá, nhưng đến cùng cũng là người đọc đủ thứ thi thư.
Nhìn thấy bộ dáng Tần Hoan lúc này, cũng khá lịch sự, lạnh nhạt văng tục.
"Cút đi."
"Ngài...!Ngài mắng chửi người?"
Đông Quan sững sờ trừng mắt nhìn Thị lang đại nhân khuôn mặt vẫn ôn nhuận như cũ, khí chất vẫn xuất trần như cũ.
Hắn sao có thể mắng chửi người?
Một người như vậy làm sao có thể nói ra lời đó?
Lại.
"Liên đại nhân, ngài như vậy không đúng.
Cùng là triều thần, hạ quan tuy rằng chức quan thấp hơn, nhưng cũng không làm bất cứ chuyện bất kính gì đối với ngài, ngài cho dù bất mãn với hạ quan cũng không thể nào nói miệng ra lời ác ngôn như vậy, dù sao trong sách...."
Liên Thập Cửu đã lách qua hắn đi xem hài tử.
Biểu tình trên mặt, cùng ngày thường không có gì khác biệt, nhưng bước chân chậm chạp đã tiết lộ sự khẩn trương, lo lắng của hắn lúc này.
Trái tim dưới áo bởi vì khẩn trương mà đập nhanh, chỉ sợ chỉ có chính hắn nghe được?
Hắn bướcc từng bước đến gần, càng ngày càng gần, khoảng cách ngắn ngủi lại giống như đi nửa đời dài.
Ninh Sơ Nhị vẫn ngồi trên cái ghế trúc cũ nát, không trốn tránh, không động đậy, cũng không nhìn hắn.
Hài tử trong ngực cũng nhắm hai mắt, thỉnh thoảng mím cái miệng nhỏ, đang ngủ say.
Liên Thập Cửu nín thở, ngơ ngác nhìn tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác, lần đầu khẩn trương cũng không dám thở mạnh, sợ đánh thức nàng.
Đây là nữ nhi của hắn, sinh mệnh nho nhỏ mà hắn chưa từng làm bạn với nàng từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Hắn kinh hỉ vì sự xuất hiện của nàng, càng thêm đau đớn vì nhận thức muộn màng của mình.
Sơ Nhị béo lên là có nguyên do.
Nhưng loại béo này, hiển nhiên không phải kiểu nhà giàu có thịt cá xa hoa, mà là bởi vì tình huống cực kỳ khó khăn, cho dù không muốn ăn, vì sự khỏe mạnh của hài tử, cũng không thể không đi ăn.
Mộc Lan trong ngực dường như động đậy, hàng mi dày như một mảnh cửa sổ nhỏ, đón ánh hoàng hôn phủ.
Khuôn mặt đứa nhỏ này chín phần giống hắn, ngũ quan xinh đẹp rõ ràng.
Hắn nhịn không được duỗi ra một ngón tay, muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại bị tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng đưa tay nắm lấy.
Liên Thập Cửu không phải lần đầu tiên bị hài tử nắm ngón tay, lúc trước thời điểm Liên Tiểu Thú chảy ch4y nước miếng, còn dùng răng g4m cắn.
Chỉ là cảm giác lúc này, lại khác hẳn hoàn toàn với tình phụ tử năm đó.
Đó là loại áy náy cùng chua xót xen lẫn thương tiếc cùng đau lòng.
Hắn không dám nói lời nào, thậm chí không còn dám động.
Trong lúc khẩn trương, thấy Đông quan bỗng nhiên chắn trước mặt hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Ngài "....!Ngài!"
"Muốn ta đánh ngươi sao?"
Thật đáng sợ a.
Đông quan dọa đến run rẩy, dưới chân bất giác dừng lại, lại nhìn Ninh Sơ Nhị một chút, há miệng định nói gì đó, lại bị người kéo áo từ phía sau.
Hắn quay đầu, nhìn thấy gương mặt Phong Sầm.
"....!Chuyện phu thê nhà người ta, ngươi đi tham gia làm gì."
Đúng là Tần Hoan là kẻ không có tâm nhãn, nhưng trong ký ức của hắn, Phong Sầm cũng không phải là người có tâm nhãn.
Bây giờ người không có tâm nhãn cũng trở thành có tâm nhãn, quả nhiên nói rõ, hắn quá mù.
Sắc mặt Liên Thập Cửu, khó coi đến dọa người, Tần đông qua cũng sợ Liên thị lang sẽ thật sự đánh hắn.
Đành liều mạng theo Phong Sầm dựa vào chân tường đi ra ngoài.
Nào biết còn chưa đi được bao xa, lại nghe thấy Liên Thập Cửu mặt lạnh nói một câu.
"Đợi đã, để đồ vật trong tay ngươi lại."
Sau khi Tần Hoan rời đi, Liên đại nhân đứng trước chậu gỗ ở trong viện nghiêm túc giặt tã.
Đôi tay này của hắn, đã từng dính qua vô số máu tươi, người tốt không nhiều, người xấu không ít.
Một chữ triện nhỏ tinh nhã (ý là chữ viết của Liên Thập Cửu), thiên kim khó cầu.
Bây giờ đôi tay này, lại lẳng lặng giặt tã trong chậu gỗ ở nơi hoang dã.
Hắn vóc người cao lớn, trên người còn mặc một bộ quần áo gấm Tứ Xuyên quý giá, cả người đều lộ ra sự không xứng đôi với căn nhà tranh nho nhỏ này, nhưng lại ấm áp khó hiểu.
Ninh Sơ Nhị nhìn bóng lưng kia, không ngừng quan sát, hốc mắt có chút ươn ướt.
Bởi vì nàng thấy hắn mặc dù kiềm chế nhưng vẫn không khống chế mà run nhè nhẹ, cùng tiếng nước rơi vào trong chậu không thể nghe thấy.
Hắn đang khóc.
Ninh Sơ Nhị không tiến lên.
Nàng biết, có lẽ hắn không muốn để nàng đi qua lúc này.
Tã lót trong tay hắn bị vò đi vò lại mấy lần, đến khi hai tay bởi vì dùng sức quá mức mà nổi gân xanh, hắn mới chậm rãi dừng động tác trong tay.
"Sơ Nhị....!Thật xin lỗi."
Thanh âm của hắn còn có chút run rẩy, giọng nói nghẹn ngào cùng với sự khàn khàn nồng đậm.
Hắn biết hiện tại nói gì cũng như tờ giấy trắng, một khắc nhìn thấy mẹ con các nàng, tâm hắn như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên qua.
"Xin lỗi thật sao?"
Ninh Sơ Nhị ôm hài tử đứng dậy, chậm rãi đi về phía trong nhà.
"....!Vậy chàng lần sau, có thể nói chuyện tử tế với ta một chút không?"
!!
Liên Thập Cửu đờ đẫn nhìn lại, cái miệng lanh lợi bỗng trở nên vô cùng vụng về.
Môi của hắn có chút khô, mấy lần mở miệng, lại nói không ra lời, dáng vẻ ngây ngốc lại đần độn khiến Sơ Nhị cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
"Còn không vào nhà?"
Hiểu nhau tướng hứa, yêu nhau tướng cách, bọn hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Trải qua bao mưa gió thăng trầm, thời khắc gặp lại một lần nữa, Ninh Sơ Nhị thừa nhận, những nỗi hận hắn đã không có tiền đồ mà giải giáp quy điền*.
*: Nghĩa là thôi mặc áo giáp, về quê nhà làm ruộng vườn.
Chỉ các binh sĩ thời bình, được giải ngũ về quê sống cuộc sống bình thường như bao người.
Còn có gì có thể đáng giá trân quý hơn so với việc hai người có thể một lần nữa ở cùng nhau? Còn có gì tốt hơn so với cha ruột giặt tã cho nhi nữ?
Nàng mím môi nhìn nam nhân của mình.
"Nếu không đi vào, ta đóng cửa đấy."
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, mái nhà tranh tắm trong ánh hoàng hôn, nữ tử ngước mắt cười nhẹ cùng hài tử ôm trong ngực được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng nhạt, nhìn thật đẹp.
Liên Thập Cửu đứng sừng sững ở trước cửa, chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn ra giống như bị cái gì đó va vào.
Hắn năm nay đã hai mươi bảy tuổi, sớm đã qua thời kỳ tiểu tử đầu chưa mọc tóc, nhưng vẫn thất thần đắm chìm trong nét mặt tươi cười của nữ tử kia.
"Tiến vào đi."
*
Thời điểm trăng lên giữa trời, ánh nến được thắp sáng trong mái nhà nhỏ.
Liên Tiểu Thú đến Gia Hưng quan khẩu hơn mười ngày, lần đầu tiên bị Chiêu Tài ôm về doanh trướng.
Hắn chỉ vào bóng người ôm nhau cùng hài tử trên cửa sổ, tức giận bất bình nói.
"Ta là nhặt được sao? Tại sao chỉ có ta phải ra ngoài, mà Mộc Lan còn ở bên trong."
Chiêu Tài chỉ có thể yên lặng giương mắt nhìn trời.
"Chờ muội muội lớn thêm một chút, có lẽ cũng sẽ bị ôm đi."
Hơn hai năm xa cách, nói không hết tương tư, vợ chồng trẻ luôn luôn có chuyện chưa nói muốn thổ lộ hết.
Chỉ là lần nói chuyện này, chính là suốt cả đêm.
Cho đến sắc trời sương thanh, Tiểu Xuân canh giữ ở ngoài cửa chờ hầu hạ vẫn có thể nghe thấy tiếng vợ chồng trẻ thấp giọng thì thầm trong phòng.
"Hài tử lớn lên thật giống ta, tương lai nhất định là mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp."
"....!Nữ hài tử có phải không nên quá xinh đẹp hay không?"
"Vậy để nàng nhìn con nhiều lên, có lẽ sẽ xấu một chút."
"Liên Thập Cửu!!!"
Còn lời muốn nói, đã bị nụ hôn ôn nhu mà kéo dài nuốt hết.
Giữa môi lu0i dây du4, là hô hấp dần dần nặng nề thêm.
Chỉ là trở ngại hài tử còn đang ngủ say, cho nên đều tự kiềm chế không đi thêm một bước.
Liên đại nhân bình tĩnh lại, kéo thê tử cùng hài tử vào trong lòng, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Tên của hài tử....!Có thể đặt tên phong nhã một chút hay không."
Tên Liên Mộc Lan này, thực sự là...
Ninh Sơ Nhị xù lông.
"Mộc Lan thì làm sao? Cái tên này rất có học thức, chàng chưa từng nghe sự tích Mộc Lan tòng quân sao?"
Nàng làm đại gia khuê tú mười mấy năm, chạy khắp quan trường vài năm, không phải bởi vì nàng không có can đảm cùng khí phách của Hoa Mộc Lan cho nên mới phải làm tôn tử để cho người khác sai sao?
Cưỡi ngựa giơ roi cái gì, mỗi nữ tử đều khao khát hướng đến?
Liên đại nhân nhìn đỉnh trướng thở dài.
Phải nói Liên gia chúng ta từ trước đến nay đều đi theo lộ tuyến văn chương.
Chỉ là sợ trước đó vừa làm tức phụ tức giận, cho nên nuốt ngược trở về.
Ninh Sơ Nhị cho rằng hắn ngầm đồng ý, còn đắc chí hồi lâu.
Lại không biết, Ninh Sơ Nhất sau khi kiến quốc, chuyện đầu tiên Liên Thập Cửu làm là âm thầm đổi tên khuê nữ thành Liên Khinh Trần khi nhập tịch ở Hộ bộ.
Cổ có thơ nói: " Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc tân*".
Đây mới là tên người có học thức nên đặt.
Mặc dù từ đó về sau, Liên đại nhân ngủ rất nhiều ngày ở kho củi.
Tất nhiên đây là chuyện sau này.
*: Trích bài thơ “Vị Thành khúc - Tống Nguyên nhị sứ An Tây”
Dịch thơ:
Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Dịch nghĩa:
Tại Vị Thành, mưa ban sáng làm ướt đám bụi mỏng
Quán khách có liễu màu sắc mới mẻ xanh tươi
Xin anh hãy uống cạn chén rượu
Ra khỏi Dương Quan về phía tây e không còn có bạn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook