Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy
-
Chương 76
Sắc mặt Trình Nguyên, thật sự kém đến cực điểm, giống y như đúc hai con sư tử đá trước cửa Bàng phủ.
Ninh Sơ Nhị cong mày vẫy vẫy tay với nàng ta, cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi.
Sức chiến đấu vẫn chưa đủ.
Sơ Nhị cô nương lắc đầu, quay đầu vào xe ngựa, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Vừa rồi vì để chọc giận Trình Nguyên, nàng cố ý dựa gần Liên Thập Cửu, xe ngựa tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng có chút không thoải mái.
Chiếc xe ngựa làm bằng gỗ đàn này của Liên Thập Cửu, xa phu ở bên ngoài hỏi muốn đi đâu.
Liên đại nhân mặt không đỏ tâm không đập nói.
“Đi đến nhà nhạc mẫu ta.”
Xa phu bên ngoài lên tiếng, vung roi hướng đến Ninh phủ.
Bên trong xe ngựa lại yên tĩnh trở lại, quả thật mỗi khi hai người ở chung một chỗ lúc thì phần lớn thời gian đều yên tĩnh.
Nhưng không khí lúc này, có chút kỳ lạ.
Thân mình Ninh Sơ Nhị giật giật, vốn nghĩ muốn ngồi vào đối diện, nhưng lại sợ vạn nhất xe ngựa lắc lư, nàng ngồi không vững rồi nhào vào trong ngực hắn, thật sự có chút mất mặt, cho nên thẳng sống lưng ngồi trở về.
Hàng năm, trong xe đều huân đàn hương, hương thơm thanh nhã đạm mộc, không biết tại sao ngửi được mùi vị ngọt nị (ngọt ngào và béo ngậy).
Nàng dùng cái mũi ngửi ngửi, hình như là mùi hương trên người Trình Nguyên, cho nên muốn vén hai bên mành để tán bớt mùi.
Chỉ vén được một bên, còn một bên khác, không thể không chạm vào vị bên cạnh kia.
Nàng khẽ xoay người, vừa quay mặt mới phát hiện, sắc mặt Liên Thập Cửu có chút không tốt.
Mới vừa rồi ở trong xe, hắn lười biếng ngồi lệch qua một bên, bây giờ càng không muốn nhúc nhích.
Có vẻ cực kỳ khó chịu, gò má phiếm đỏ, ngay cả trán cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ninh Sơ Nhị cân nhắc, chẳng lẽ vừa rồi bị đông lạnh ở ngoài cửa?
Nhưng thân thể Liên Thập Cửu, cũng không phải dễ mắc bệnh như vậy, nhịn một lúc, vẫn hỏi hắn.
“Chàng không thoải mái sao?”
Hắn chỉlắc đầu, nhìn nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt liếc ra ngoài cửa sổ.
“Có chút nóng thôi.”
Nóng?
Ninh Sơ Nhị chà xát ngón tay có chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, thẳng đến xuống xe cũng không nghe thấy Liên Thập Cửu nói câu nào.
Xe ngựa vững vàng dừng ở cửa nhà ‘nhạc mẫu’ Liên gia.
Hắn nói.
“Ta vào trong nhà nghỉ một lúc.”
Không chờ nàng đồng ý, đã nhấc chân đi vào.
Liên Tiểu Thú vốn dĩ nằm ở trên giường chơi hổ bông, vừa nhìn thấy cha cùng nương cùng đi vào, dùng đôi chân ngắn cũn bỏ chạy, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Dưới sự dạy dỗ tinh tế của Liên đại nhân, đứa nhỏ này đã coi cha, nương, giường tương đương muội muội của mình.
Hắn ở chỗ này, chính là chướng mắt.
Hài tử có nhãn lực như thế, trong đám hài đồng từ ba đến năm tuổi không có nhiều lắm.
Nều là bình thường, Ninh Sơ Nhị khẳng định muốn đuổi theo nhi tử.
Chỉ là hôm nay Liên Thập Cửu thật sự có chút quái dị, chân không nhúc nhích, giơ tay rót cho hắn chén trà nóng.
Người này vốn thích làm ra vẻ, ngón tay bị đầu gỗ làm xước da cũng tự mình ngồi oán thán một lúc lâu.
Cảm khái ngón tay của một đời văn nhân tài tử cứ như vậy bị khối gỗ mục làm hỏng.
Vô thanh vô tức giống như hôm nay, chính là thật sự không thoải mái.
Nội thất cổ xưa vẫn không thấy ấm áp bao nhiêu, nhưng trên người Liên Thập Cửu vẫn toát ra một thân mồ hôi mỏng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đang mở hắt lên mặt hắn, đỏ một cách bất thường.
Ninh Sơ Nhị không khỏi lại gần mấy bước, đặt chén trà vào trong tay hắn.
“Uống hai ngụm?”
Ngoài lo lắng, nàng không hỏi nghi hoặc, triệu chứng không giống như là bị cảm lạnh.
Liên Thập Cửu tuy không phải hạng người lưu luyến bụi hoa, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với mùi hương.
Lúc mới gặp Trình Nguyên, đã cảm thấy mùi hương kia không đúng rồi.
Đồ trong cung, cũng không thiếu tam giáo cửu lưu, lúc làm chuyện dơ bẩn, so với những việc không sạch sẽ trên phố còn muốn lợi hại hơn mấy phần.
Chuyện như vậy, muốn tránh cũng không thể tránh.
Hắn cảm thấy có chút mất mặt, cho nên im lặng chịu đựng.
Chỉ là nương tử ngốc nhà mình vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn, khiến tâm tư của hắn sôi sục.
Lại nói loại hương liệu Trình Nguyên sử dụng, chính là nhất phẩm hương liệu của điều hương sư có tay nghề giỏi nhất trong cung, nữ tử ngửi thấy thì giống mùi hương bình thường, nhưng đối với nam nhân tới lại chính là đồ vật đòi mạng.
Nhưng thứ này khác xuân dược, không nhất định phải lăn giường mới có thể giữ tính mạng, bất quá chịu chút mang vạ thôi.
Ninh Sơ Nhị mắt thấy sắc mặt Liên Thập Cửu càng đỏ, mày nhăn càng sâu, bỏ lại một câu.
“Ta gọi Phong Sầm đến đây xem cho chàng.”
Sau đó đi ra cửa.
Liên đại nhân vốn dĩ đang ngồi ngây trên giường nhìn chén trà, sau khi phản ứng lại mới vội vàng duỗi tay kéo Ninh Sơ Nhị, tức giận nói.
“Gọi hắn làm gì, ta không có không thoải mái.”
Nếu thật sự Phong Sầm đến xem, hắn còn có thể ở lại trong phòng sao?
Còn nữa, cái đồ vật kia nếu biết, không biết sẽ chê cười hắn như thế nào đâu.
Ninh Sơ Nhị không đề phòng bị kéo một cái lảo đảo, nửa người đều dựa vào Liên Thập Cửu.
Mùi hương trên người nàng giống như mọc chân, chui vào khắp người hắn.
Liên đại nhân hơi lấy lại bình tĩnh, vươn tay muốn đẩy nàng ra xa.
“Nàng ra ngoài đi!”
Ngữ khí có chút cứng nhắc, âm sắc lộ ra giọng nói khàn khàn.
Ninh Sơ Nhị bị hắn đẩy như vậy, trực tiếp ngã xuống đất.
Liên Thập Cửu thấy nàng không có việc gì, cũng không đứng lên đỡ, dựa vào đỉnh giường hoa lan nhìn đỉnh giường phát ngốc, quá là ngạo kiều.
Ninh Sơ Nhị nhìn tư thế của người nào đó, cũng lửa giận bộc phát.
Thầm nghĩ ta còn chưa so đo chuyện lúc trước, chàng còn dám làm giá, coi ai dễ bị khi dễ à?
Nữ tử đôi khi,tính tình thỉnh thoảng có chút nhỏ mọn.
Ngoài miệng không nói là một chuyện, không có nghĩa là không tức giận.
Ví dụ việc tứ hôn việc này, cũng chỉ cần một câu giải thích, không được nghe đối phương nói ra, rốt cuộc vẫn ủy khuất.
Ninh Sơ Nhị bị đẩy hai lần như bao cát, lập tức tức giận, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Mở cửa, đóng cửa.
Hai động tác đơn giản, mang theo oán khí bị ném bỏ phát tán khắp nơi, nhưng người kia lại không có ý đuổi theo.
Ninh Sơ Nhị đứng ở trong viện đợi một lúc, cảm thấy mình rất không có tiền đồ, đen mặt tìm Liên Tiểu Thú chơi.
Nàng phải chờ xem, vị gia bên trong kia hôm nay rốt cuộc có ý gì.
Sau đó chờ đến lúc trăng lên, soi bóng cành cây.
Ninh Sơ Nhị đi qua gian phòng mấy lần cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực, nếu không phải không biết có người ở trong, thật sự nghĩ bên trong phòng trống.
Nàng đi lại trước cửa mấy lần, dậm dậm chân, cuối cùng đẩy cửa đi vào.
Phải nói đại đa số nữ tử đều là miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng nói nhất định không tha thư cho ngươi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Nhưng vừa mới vào phòng, đã lại ngửi thấy mùi ngọt nị quen thuộc kia, cho dù có là loại son phấn tốt nhất cũng không được giữ được mùi hương lâu như vậy.
Mắt của nàng không tốt, nương theo ánh sáng hỏa chiết (cây đánh lửa) s0 soạng tìm giá cắm nến, nào biết mới đụng đến bàn đã nghe thấy tiếng chén trà rơi xuống đất.
Cũng may đêm nay trăng sáng, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh cuộn tròn ở mép giường, giống như mệt mỏi, lại giống như có chút bực bội, đang cúi đầu đá mảnh vỡ chén trà bên chân.
Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như nàng nghĩ, tiến lên mấy bước hỏi.
“Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Bàn tay cũng thuận thế sờ vào trán hắn, vừa chạm vào đã bị hắn nghiêng đầu né tránh.
Tuy là như thế, Ninh Sơ Nhị đã cảm nhận được độ ấm trên trán hắn, mồ hôi trên mặt đổ ra giống như vừa mới rửa mặt.
“Không phải bảo nàng đi ra ngoài sao?”
Thật lâu sau, hắn nói một câu này, ngữ khí khó chịu, Ninh Sơ Nhị tức giận nhíu mày, trừng mắt nói.
“Đây là phòng ta, chẳng lẽ chàng bảo ta đi ra ngoài thì ta phải đi ra ngoài?”
Thân mình khó chịu còn không nói, định chết ở chỗ này bắt nàng đưa tang sao?
“Nếu chàng không nói cho ta biết chỗ nào không thoải mái thì đi ra ngoài, ta còn muốn nghỉ ngơi.”
Liên Thập Cửu đột nhiên cười, tiếp lấy hỏa chiết thắp sáng nến.
“Nếu ta nói, thì có thể không ra ngoài sao?”
Dưới ánh lửa lay động, là nam nhân lười biếng đến cực điểm.
Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn vô cớ sinh ra một chút ái muội.
Hắn cười nhìn Ninh Sơ Nhị, chậm rãi đưa tay cởi bỏ nút cổ áo.
“Ta đêm nay muốn ngủ ở chỗ này, nàng cũng bồi ta sao?”
Dưới ánh nến, khuôn ngực rắn chắc theo động tác của hắn lộ ra gần hết, mồ hôi ở thái dương cũng thuận thế chậm rãi trượt xuống, mê hoặc nói không nên lời.
Ninh Sơ Nhị hai má đỏ ửng, tự dưng cảm thấy căn phòng này nhỏ đi rất nhiều, định xoay người lại bị hắn cường thế kéo trở về.
“Không phải hỏi ta không thoải mái chỗ nào sao? Bây giờ không muốn biết?”
Nàng hoảng sợ không dám nhìn loạn, há mồm “chàng” nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ninh Sơ Nhị không phải cô nương khuê các, nhìn thấy trạng thái bây giờ của Liên Thập Cửu cùng mùi hương ngọt nị không tiêu tán trong phòng này, không có lý do gì không hiểu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Liên Thập Cửu không làm khó xử nàng, chỉ ẩn nhẫn ôm nàng vào lòng.
“Phụng nhi, chuyện lần trước là ta không đúng.”
Chuyện của Trình Nguyên, hắn nói rõ trước với nàng.
Hắn đã quá quen với việc an bài hảo hết thảy, nhưng vẫn có chỗ hắn không quan tâm đến.
Hắn vốn không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng nữa, nhưng lại năm lần bảy lượt làm nàng thương tâm.
Ninh Sơ Nhị trong lòng biết rất rõ, căn bản không phải Liên Thập Cửu sai, cục diện hiện giờ như vậy, không ai có thể đoán trước tương lai.
Với chính nàng mà nói, cũng không muốn nói nhiều, trầm mặc một lúc mới nói.
“Chàng...!Thân mình không được khỏe, không cần nói những lời không nên nói như vậy, ta đều hiểu rõ.”
Mấy chữ đơn giản, nhưng cũng nói rõ được thái độ của nàng.
Liên Thập Cửu dùng sức kéo nàng lại gần, nhẹ giọng nói vào tai nàng.
“Không giận ta sao?”
Tức giận có ích gì chứ, nàng vốn là....!
Ninh Sơ Nhị thở dài một tiếng, không trực tiếp trả lời, chỉ cầm cái khăn trong tay khăn lau mồ hôi cho hắn.
Hắn đau lòng nàng, nàng sao có thể không như vậy.
Hương hoa lan nhàn nhạt hoa lan rong chơi ở mũi hắn, ngón tay vô tình m0n trớn nơi như ngọn núi thanh tuyền, mát lạnh thoải mái như vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook