Vẻ cô đơn trên mặt Phong hoàn toàn thay đổi thành thờ ơ khi có một nam nhân khác xuất hiện.

Hắn cà lơ phất phơ trừng mắt cái người đi từ trong phòng ra, ngồi ở dưới cây mận nâng ly với người nào đó đang vô cùng xem thường, hoàn toàn không có ý muốn phản ứng lại.

Liên Thập Cửu nói.

“Xuống dưới uống một chén.”
Phong Đại cốc chủ nhướng mày rậm, rất kiêu ngạo nói.

“Tiểu gia thích ở trên cây uống rượu, có muốn thì ngươi lên đây.”
Rõ ràng cười nhạo Liên Thập Cửu không biết khinh công.

Liên đại nhân cũng không phản bác, tự rót cho mình một ly.

“Liên mỗ là người đọc sách, không quen ở trên cây.

Lại không thích hái quả dại nhắm rượu, trèo cao như vậy làm gì.”
Phong Sầm đen mặt xuống dưới.

Bởi vì ở lại trên cây thêm lúc nữa, hắn sẽ cảm thấy mình giống như con khỉ mọc lông mao khắp người.

Hắn duỗi tay đoạt lấy cái ly của Liên Thập Cửu, rồi ném ra xa.

“Nam nhân uống rượu còn dùng ly? Chẳng khác gì cô nương gia.”
Hắn có thể không học sự thanh tao này.

Liên Thập Cửu cười cười, sảng khoái nhận vò rượu hắn đưa qua, uống một ngụm to.

“Có ý nghĩa.”
Phải nói bầu không khí này, thực sự có chút quỷ dị.

Hai vị công tử gia từ khi quen biết đã hận không thể đâm đối phương hai nhát, lại đối ẩm vào buổi tối đón năm mới, quả thực không biết sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ.

Dù ở bên nhau nhiều năm cũng không dễ chịu gì, nhưng Phong Sầm biết, kẻ trước mặt này có tâm sự.

Nói không chừng Liên Thập Cửu còn cứng đầu, bướng bỉnh hơn so với Phong Sầm.

Lúc hắn không nói lời nào, chính là còn đang châm chước, hắn đến tìm Phong Sầm, cũng không phải là có việc cầu hắn (Phong Sầm), chỉ là không muốn uống rượu một mình thôi.

Hắn không nói, không có nghĩa Phong Sầm nguyện ý làm hũ nút.


Thuận tay lấymột cái đùi gà cho vào trong miệng nhai, giương mắt hỏi.

“Lão tử rất ít khi ăn Tết ở thượng kinh, sau đầu xuân, có phải lạnh hơn quan ngoại rất nhiều hay không?”
Đây đương nhiên không phải chỉ thảo luận thời tiết.

Mà thay vào đó, hắn hỏi một cách đầy ẩn ý, dị động ở quan ngoại, triều đình đã bắt đầu điều tra, các ngươi bên này đã có tính toán gì chưa?
Liên Thập Cửu quay đầu nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Vừa rồi gọi ngươi ăn cơm tất niên, chết cũng không chịu đến, lúc này biết đói bụng?”
Phong Sầm nghe xong, trên mặt có chút ngưng trọng, tức giận nói.

“Đừng có giở giọng quan với ta.”
Liên Thập Cửu ngửa đầu uống một ngụm, nhìn cây mận cách đó không xa.

“Thượng kinh từ trước đến nay đều lạnh, Sơ Nhị sợ lạnh, ngươi mang theo nàng trở về Tự Phong cốc một thời gian đi.”
Phong Sầm vừa cầm vò rượu lên lại đặt xuống.

Ninh Sơ Nhị chính là mạng của Liên Thập Cửu, hắn hiện tại muốn tiễn mạng của mình đi, có thể thấy được chuyện này đã phát triển theo hướng xấu nhất.

Liên Thập Cửu nói.

“Đế vương Đại Yển triều ngu ngốc, nhưng cũng biết nên bảo vệ giang sơn của mình khi nào.

Động tĩnh ở quan ngoại khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, chỉ là không có tin tức xác thực để kết luận lai lịch của những người này.

Hữu tướng Trương Tư Trung từng là trọng thần được tiên đế gửi gắm nhất, hơn một nửa triều chính bị hắn nắm giữ, từ lâu hắn đã có tâm làm phản.

Thuộc hạ dưới tay ta, chỉ cần nói dẫn mấy câu, là có thể khiến tâm nghi ngờ của Thánh Thượng chuyển sang người hắn.

Chỉ là Liên gia trung lập nhiều năm, đột nhiên phản chiến khó tránh khỏi sẽ khiến Thánh Thượng càng thêm nghi ngờ, thời gian trước trong cung truyền đến tin tức, nói Trình Nguyên huyện chúa nhận thượng tướng quân Bàng Viêm làm nghĩa phụ, ta không nói, ngươi cũng biết bọn họ đánh bàn tính cái gì.”
Mày Phong Sầm nhăn lại.

Hắn thân không ở triều đình, nhưng cũng hiểu được chuyện này là địa giới mà làm mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Liên gia ba đời tương truyền, nếu lúc này đứng ra, không thể nghi ngờ là nguy hiểm vô cùng lớn.

Hoàng đế tất nhiên có lòng nghi ngờ Liên gia, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại không thể không trọng dụng Liên gia.

Thượng tướng quân Bàng Viêm là lương thần mãnh tướng số một Đại Yển, chỉ tiếc, ngu trung.


Lúc này Trình Nguyên nhận Bàng Viêm làm nghĩa phụ, thứ nhất là mượn sức Bàng gia, thứ hai, chỉ sợ là muốn tứ hôn cho Liên Thập Cửu!
Lúc trước quan ngoại thái bình, Hoàng Thượng đã muốn dùng Trình Nguyên thu phục Liên gia.

Hiện giờ tình hình không tốt, hắn càng nóng lòng muốn dùng Liên gia diệt trừ Trương Tư Trung.

Trình Nguyên nhận Bàng Viêm làm nghĩa phụ, hiển nhiên chính là cho Liên gia có một chỗ mới để dựa vào.

Kể từ đó, không chỉ khiến Liên gia cảm thấy hôn nhân này là không thâm hụt tiền mua bán, còn sẽ ngàn ân vạn tạ cảm nhớ thiên ân.

Chỉ cần con châu chấu bị buộc vào một sợi dây, nó sẽ không thể bay xa.

Kẻ tai to mặt lớn ở trên ghế cao kia, quyết định chủ ý cho Liên gia chút ngon ngọt, muốn thử, cũng là muốn an tâm.

Hôn sự này, Liên gia không chấp nhận, chính là kháng chỉ, chính là có tâm tư khác.

Chấp nhận...!
“Ninh Sơ Nhị sẽ hận chết ngươi.”
Phong Sầm nói có chút ác liệt.

“Ngươi làm ra loại chuyện tìm đường chết như vậy, ta cũng không thể bảo đảm nàng sẽ làm ra chuyện gì.”
Một nhà vừa mới đoàn tụ cùng nhau, đã lại phải chia tách.

Nếu hắn là Ninh Sơ Nhị, chắc chắn sẽ xách dao đi tìm hoàng đế lão nhân để liều mạng.

Khóe môi Liên Thập Cửu nở nụ cười chua xót, dùng tay đẩy bàn hai cái.

“Vui sướng khi người khác gặp họa sao? Tiểu gia cho dù có chết, cũng không có phần của ngươi.”
Sắc trời sương thanh (đầy sương và trong xanh), hai người ngồi ở trong đình viện chợt lặng im.

Phong Sầm biết đây là chuyện bất lực, nếu thực sự có ngày đó, mặc dù Liên Thập Cửu kiên trì không chịu chấp nhận hôn sự này, còn người Liên gia đâu? Liên Dụ đâu? Họ sẽ có thái độ gì
“Này! Ngươi sẽ không có việc gì đúng không?”
Thật lâu sau, Phong Sầm hỏi ra những lời này, giống như muốn xác định gì đó.

Liên Thập Cửu cũng không nói tiếp, mà đứng lên đi vào trong phòng.

“Ta mệt rồi, muốn bồi (tiếp, theo) lão bà và hài tử đi ngủ.

Ngươi nếu thấy cô đơn, cũng nên tìm một nữ nhân bồi ngươi đi ngủ.”

Phong Sầm hung tợn ném vò rượu không qua, lần đầu không nói nên lời.

Rất rõ ràng, lần này Liên Thập Cửu, được ăn cả ngã về không.

*
Ninh Sơ Nhị từ đầu đến cuối không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngày thứ hai khi vừa mở mắt, thấy chiếc giường trống rỗng, cùng một tờ giấy viết: Ăn nhiều cơm vào, gầy như vậy, tiểu gia không thèm ôm nàng.

Nàng nhấp môi gấp tờ giấy lại, phảng phất như có thể nhìn thấy ánh mắt phê bình và ý cười của Liên Thập Cửu.

Trong mấy ngày tiếp theo, Liên Thập Cửu cũng từng có đến, thần sắc như thường ở cùng một chỗ với nàng.

Chỉ là số lần lải nhải càng ngày càng nhiều.

Chẳng qua là bảo nàng chiếu cố mình cho tốt, hắn theo bản năng lặp đi lặp lại rất nhiều lần, sau đó Ninh Sơ Nhị cảm thấy kỳ quái, lại thêm một câu: Nàng béo mới khiến ta ngủ ngon.

Sau đó liền rời sự chú ý của nàng.

Hắn luôn nhìn nàng đến xuất thần, sau đó ôm nàng vào trong lòng, thân mật nói.

“Sơ Nhị, sao nàng lớn lên lại đẹp như vậy.”
Đẹp đến mức khiến hắn nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Để Sơ Nhị đi quan ngoại, cũng không phải an bài tốt như vậy.

Trước không nói đến Trung Thu cùng Ninh lão phu nhân bên này, nàng hiện tại là mệnh quan triều đình, không phải có thể nói đi là đi.

Liên Thập Cửu an bài từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lại phải ứng phó đủ loại truyện trên triều, điều không dự đoán được chính là, ngay lúc này, để Trình Nguyên chui vào chỗ trống.

Cũng chính là ngày hôm sau khi Trình Nguyên huyện chúa chính thức nhận nghĩa phụ, trên người mặc hoa phục lộng lẫy, lần đầu tiên nàng ta đến thăm Ninh Sơ Nhị ở Khâm Thiên Giám.

Thời điểm Đông Quan đến báo, Ninh Sơ Nhị đang xoa đôi mắt nhìn sao tử vi trên bầu trời.

Trong lòng còn ở cân nhắc, thứ này, ban ngày hiện ra tinh tượng, rõ ràng là có yêu nghiệt muốn làm rối loạn triều cương.

Nàng đang nghĩ ngợi đến thân thể quyến rũ của Đát Kỷ, cùng hai mắt vô cớ bị khoét của Khương hoàng hậu, liền nhìn thấy Trình Nguyên mồ hôi đầm đìa trèo lên trên Quan tinh đài, quạt cây quạt nói với nàng.

“Ngươi ở cái chỗ quỷ quái gì thế này? Bổn cung sắp thành thân với Liên Thập Cửu, đến lúc đó nhớ đến uống ly rượu mừng, tiền mừng cũng không cần ngươi đưa, nhìn bộ dáng keo kiệt này của ngươi chắc cũng không có mấy đồng.”
Nàng chớp chớp mắt, sau một lúc lâu không mới biết người này không phải là ảo ảnh mà là người thật.

Cho nên nàng mơ mơ màng màng tiến lên, quăng cho Trình Nguyên một cái tát.

“Đau không?”
Người nằm mơ người, hẳn là không biết đau.

Trình Nguyên căn bản không nghĩ đến‘Ninh Sơ Nhất’ sẽ đánh nàng, còn đang muốn nhắc hắn về nói với ‘muội muội’ mình sau này đừng có đến Liên phủ.


Nàng nghẹn họng trân trối trừng mắt Ninh Sơ Nhị: “Ngươi cũng dám đánh bổn cung, quả thực là làm phản, đây là phạm thượng ngươi biết không?!!”
Ninh Sơ Nhị xem xét nàng ta một hồi lâu, mới hiểu được người này là thật.

Đông Quan ở bên cạnh chắp tay nói.

“Huyện chúa thứ tội, địa giới Khâm Thiên Giám chúng ta không sạch sẽ, thường xuyên giao tiếp với quỷ thần, đầu óc khó tránh khỏi có chút bệnh, đại nhân nhà chúng ta cho rằng người là quỷ thần, mong ngài đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.”
Trình Nguyên nào quan tâm đến những điều này
Liên Thập Cửu trường kỳ lạnh nhạt, cùng với thân phận hiện giờ hoàng gia cho nàng ta, khiến nàng ta nháy mắt cảm thấy mình có chỗ dựa.

Sau khi có chỗ dựa, những móng vuốt sắc bén lúc trước thu liễm cũng lộ ra, quát lên: “Làm càn! Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ thần nhập thân!!”
Duỗi tay đánh vào mặt Ninh Sơ Nhị.

Cái tát này, Ninh Sơ Nhị lại tránh đi.

Trình Nguyên không nghĩ đến nàng lại dám tránh đi, cho nên tát một cái thật mạnh, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Ở đây, ngoại trừ Đông Quan, còn có mấy hạ nhân nha hoàn Bàng gia đi theo, vô cớ làm cho nàng ta xấu hổ, có thể nghĩ được Trình Nguyên bực bội thế nào.

Nàng ta sửa sang lại y phục, tiến lên mấy bước kéo quan bào Ninh Sơ Nhị.

“Người đâu, bắt lấy kẻ hỗn trướng không biết phân biệt tôn ti này cho bổn cung!”
Ninh Sơ Nhị lại chỉ nhìn Trình Nguyên, vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Ngươi có phải có một muội muội tên Đát Kỷ hay không? Hồ yêu không phải lớn lên đều khuynh quốc khuynh thành sao?”
Sao tử vi đang bay loạn trong đầu, tất có biến cố.

Chỉ là Liên Thập Cửu cũng không phải Trụ Vương, nhất định sẽ không bỏ vợ cả mà mà cưới người khác, phải không?
Nàng không tin, một chữ cũng không tin.

Cả khuôn mặt Trình Nguyên tức đến xanh mét.

Nàng ta căn bản không biết ‘Ninh Sơ Nhất’ đang nói cái gì, chỉ hiểu hắn nói, nàng ta không có nhan sắc khuynh thành.

Dậm chân quát.

“Người đâu! Người đâu!!”
Tiếng quát sắc bén kia rốt cuộc cũng khiến Ninh Sơ Nhị tỉnh táo lại một chút.

Nếu là ngày thường, theo tính tình của nàng, cho dù có bướng bỉnh, cũng nhất định sẽ tiến lên làm mặt tươi cười, trơ mặt ra nói hai câu tốt đẹp.

Nhưng tin tức Trình Nguyên mang đến thật sự quá sốc, cho nên nàng nhất thời không tiêu hóa được.

Trương giám chính run rẩy chạy đến, mấy tên khắc lậu chương chính đi theo nói không biết bao nhiêu lời hay, cũng không ngăn cản được Trình Nguyên dưới cơn thịnh nộ bắt người mang đi.

Mà Ninh Sơ Nhị, từ đầu đến cuối, chưa từng nói lời nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương