Ta nói cho ngươi biết, nhi tử ta nếu như chết bệnh, đừng nói là ta, chính là toàn bộ Liên Phủ sẽ không để Ninh gia ngươi yên."
Cái gì gọi là ngủ cùng nàng ba năm?
Rõ ràng là hai người bọn họ ngủ lẫn nhau mà!
Ninh Sơ Nhị không nói, nhưng Liên Phương thị dùng một chiêu ân huệ cùng uy nghiêm, cuối cùng có chút tác dụng.
Lời nói kia, trước sau đúng không sai chút nào.
Liên Thập Cửu mỗi ngày đều đến Quan tinh đài, Ninh Sơ Nhị lại chưa từng liếc mắt nhìn hắn.
Người này có phải thật sự bị bệnh hay không, nàng thật sự không biết.
Ninh Sơ Nhị nói.
"Chuyện này.

.

.

Ngài đã đi tìm đại phu nhìn xem bệnh chưa? Ta đến, cũng không chắc có thể tốt lên ngay được."
Liên Phương thị nhíu mày.
"Bệnh này còn cần đại phu xem sao? Nhi tử ta mắc tâm bệnh! Xem cũng vô dụng… Ngươi còn không hiểu sao? Hắn không phải chữa không hết, mà là không chịu chữa!"
Rắn đánh ba tấc, ai nói Liên Phương thị là đèn đã cạn dầu!
Trong lòng Ninh Sơ Nhị nói thầm, nhẹ nói.
"Phu nhân, thật sự không phải là ta không muốn đi, chỉ là.

.

."
Nàng thở dài một hơi.
Chuyện này, một hai câu không thể nói rõ.
Liên Phương thị nhìn Ninh Sơ Nhị có chút buông lỏng, trong lòng bình tĩnh hơn.
Lập tức không nói nhiều lời, dùng biện pháp cũ lấy dây thừng dùng để thắt cổ giắt bên hông, đi ra ngoài tìm cái cây.
Một màn quen thuộc lần nữa được biểu diễn trước mặt Ninh Sơ Nhị, ngoài trừ việc thay đổi địa điểm, thì lời thoại giống y đúc như trước đây.
"Nhi tử hỗn đản, ngươi nói tại sao ngươi lại cưới nàng dâu như thế, đây không phải muốn bức nương vào đường cùng sao? Sau khi ta chết đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào, tế tổ dâng hương mùng một, mười lăm như thế nào."
"Ngươi nhanh đi xem nàng thế nào đi, cứ đứng ngây ngốc như vậy, động cũng không động, rõ ràng là chờ ta đá ghế thắt cổ mà đi qua đó."
"Ta mười tám tuổi gả vào.

.

."
"Bà bà."
Ninh Sơ Nhị đứng dưới tàng cây, một tay giơ lên đầu.

"Ta đi cùng ngài!"
Bên trong rừng trúc Liên phủ, có một hồ sen đẹp mắt, lúc trời đông, đương nhiên không thể nào thấy được hoa sen.
Nhưng Liên Tiểu Gia đứng ở chỗ này một lúc, cũng có thể nhớ dáng vẻ hai người sau khi cưới bên bờ ao sen, bộ dáng Ninh Sơ Nhị phấn nộn hồn nhiên thanh tú.
Không sai.
Vị gia này lại đến chỗ này xuân đau thu buồn, gần đây càng có khí chất của nam thanh văn nghệ.
Một chiếc quạt giấy trắng phe phẩy giữa gió lạnh, lộ ra nỗi buồn sâu kín của thư sinh chua ngoa.
Lúc Chiêu Tài chạy đến, hắn còn đang uể oải dựa vào cái đệm vừa dày vừa ấm để ngâm thơ.
Mài mực xong, nét mực chưa khô còn vương ưu thương nhàn nhạt.
Chiêu Tài nói.
"Gia, phu nhân đến."
".

.

.

Chuẩn bị nhiều hạt dưa một chút."
Chiêu Tài lại nói tiếp.
"Thiếu phu nhân cũng đến."
Hắn ngơ ngác một chút.
"Nô tài nghe ý giống như đến xem ngài bị bệnh thương hàn đã khỏi hay chưa."
Liên Thập Cửu đứng dậy, nhấc chân đi vào trong phòng.
"Phân phó bếp sau, mặc kệ là thuốc gì, mang một chén lên đây!"
Vấn đề không bệnh thành bệnh, không bệnh uống thuốc, cho dù là ai, độ khó cũng rất cao.
Liên Tiểu Gia chân trước vừa nằm xuống giường, Ninh Sơ Nhị chân sau đã đi vào phòng.
Liên Phương thị cầm một nắm hạt dưa trong tay, cảm thấy đầu óc nhi tử mình cực kỳ giống mình, không cần dạy cũng biết làm như thế nào.
Cũng biết mình ở trong phòng chướng mắt, quơ chân đi ra ngoài.
Bên trong phòng yên tĩnh, miếng ngọc lưu ly treo ở đầu giường lắc lư, cửa sổ đóng chặt, trong phòng đốt ba cái bếp sưởi, nghe được cả tiếng xào xạc giống đông thổi lá khô bên ngoài, phối cùng cái chăn gấm màu trúc xanh lạnh lẽo, thật đúng là có mấy phần thê lương.
Ninh Sơ Nhị ngồi xuống cái bàn gỗ đàn được chạm rỗng bên cạnh, yên lặng cho mình rót cho mình một chén trà nhỏ.
".

.

.

Nghe phu nhân nói, chàng bị bệnh."
Liên Tiểu Gia ừ nhẹ một tiếng, bàn tay giấu trong chăn mền đổ mồ hôi ướt đẫm, cái trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đừng nghĩ con hàng này khẩn trương, cũng không phải giả vờ, mà là vừa rồi chạy nhanh quá, trên người lại mặc quá dày.


Người nóng lại chui vào chăn ấm, cho nên mới bức ra một thân mồ hôi nóng.
Ninh Sơ Nhị hiếm khi thấy hắn trung thực như vậy, trong lòng sinh ra mấy phần nghi hoặc.
Nàng phần lớn cho rằng là hắn giả vờ.
Bởi vì nhân phẩm của người này trong quá khứ không thể xem là tốt, cho nên cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng chính mắt vừa thấy, có mấy phần giống thật, không khỏi đi lên hai bước, đặt tay lên trán hắn.
Cái tay nhỏ mềm mại không xương, còn mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài, nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, cảm giác mát lạnh nói không lên lời.
Liên Thập Cửu nhịn không được hừ một tiếng, tưởng rằng nàng sẽ giữ một lúc, nhưng nàng đã thu tay lại.
“Không có nóng? Chàng không thoải mái chỗ nào?”
Liên Thập Cửu im lặng, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Ninh Sơ Nhị cau mày ngồi ở đầu giường, trong lòng cũng quan tâm hơn.
“Đã uống thuốc chưa?”
Liên Thập Cửu không dám động, chỉ thấp giọng nói.
“Bên ngoài trời đang lạnh, nàng sợ lạnh, tại sao trời lạnh như vậy còn chạy đến? Đừng để bị lạnh."
Bộ dạng suy yếu lại quan tâm, sợ là không có mấy nữ tử có thể chịu được.
Ninh Sơ Nhị nhìn đôi môi có chút khô của hắn mím lại, xoay người rót cho hắn một chén trà nóng.
“Bị bệnh thương hàn ra nhiều mồ hôi là đúng, nhưng cũng không thể thiếu nước, nhưng đã ăn cơm tối chưa?”
Nói xong thổi thổi chén trà, đưa đến bên miệng hắn.
Liên Thập Cửu thật sự khát.
Nhưng dưới chăn vẫn còn quấn áo choàng, vừa nhìn là biết chắc chắn vừa nằm xuống, hắn nào dám duỗi tay?
Chỉ đành ngượng ngùng nói.
“Vừa nãy đã uống rồi, bây giờ ta chưa khát....!Nàng ngồi xuống, đừng đi được không?”
Ninh Sơ Nhị mềm lòng, nhưng vẫn là có chút khó xử.
Hiện giờ thấy hắn như vậy, cũng nói không nên lời, chỉ nghe lời hắn ngồi xuống mép giường.
“Cũng không phải hài tử, sao có thể nói không uống thuốc là sẽ không uống thuốc, lần trước mắc thương hàn vốn đã không khỏe, chàng tưởng xương cốt mình quá tốt?”
Trước đó, thỉnh thoảng có lúc hai người cũng sẽ cãi nhau, nhưng chưa thấy hắn làm như vậy bao giờ.
Ngữ khí có chút trách móc này, vào tai Liên Thập Cửu, lại phảng phất giống như âm thanh của tự nhiên.
Sơ Nhị quan tâm hắn?
Trong lòng vui vẻ suy nghĩ, trên mặt lại không biểu lộ ra, rũ mắt nói.
“Ân...!ta sẽ uống thuốc.”
Đa số nữ tử, từ trong xương cốt đều có sẵn tình cảm mẫu tử, đối với nam nhân giả vờ, khoe mẽ thì càng nhiều hơn.
Ninh Sơ Nhị cũng không ngoại lệ.
Thở dài, lại sờ trán Liên Thập Cửu.
“Còn có chỗ nào không thoải mái?”
Hắn bây giờ, chỗ nào cũng thoải mái.
Nếu có thể duỗi ‘trảo’ (móng vuốt, tay), khẳng định hắn sẽ nắm cái tay nhỏ kia vào trong tay.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể hoạt động từ cổ trở lên, liền ‘rất ngượng ngùng’ nói.
“Đầu có chút đau...!Có thể giúp ta xoa xoa không?”

Ánh mắt đầy chờ đợi, giống như nếu Ninh Sơ Nhị cự tuyệt thì nàng chính là kẻ vô tâm vô phế, cộng thêm táng tận lương tâm.
Ninh nhị cô nương nhìn mồ hôi trên trán hắn, cũng có chút đau lòng.
Khẽ gật đầu, cầm khăn lau cho hắn, tay đặt ở hai bên huyệt Thái Dương.
Liên Thập cửu xác thật có tật xấu đau đầu, có đôi khi bận rộn, cả ngày lẫn đêm không ngủ.

Sau khi hai người thành thân, nàng cũng thường xuyên nài ép lôi kéo ấn hắn lên giường, chỉ muốn hắn ngủ thêm một chút.
Vì thế, còn cố tình học đại phu tay nghề xoa bóp bấm huyệt.
Đầu ngón tay ấn nhẹ, thật sự thoải mái.
Khi ấn trên đầu, cần phải dùng lực khéo léo, lấy ngón tay cái làm điểm tựa, các ngón tay kia mới dễ dùng lực.

Ninh Sơ Nhị làm cẩn thận, không khỏi phải dựa gần hắn một chút.
Lọn tóc rũ xuống, cùng hương thơm nhàn nhạt trên người nàng thỉnh thoảng lướt qua cánh mũi cùng má hắn, có chút ngứa.
Ban đầu hắn chỉ lấy cớ, nhưng sau khi được xoa bóp cũng có vài phần hưởng thụ.
Chỉ là theo các ngón tay di chuyển, tâm tư cũng càng nổi sóng hơn.
Mùi hương trong lò đồng bát giác giúp con người ta đi vào giấc ngủ dễ hơn, hắn lại không chút buồn ngủ, nhắm hai mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hai người vuốt ve trong sơn động.
Không khỏi có chút tâm viên ý mãn.
Lúc này, hơi lạnh trùng hợp lướt qua mái tóc hắn, áp vào gáy hắn.
Ngón tay dần dần trượt đến cổ, biết rõ không có gì, nhưng hắn vẫn muốn thoải mái rêи ɾỉ.
Lỗ chân lông trên toàn thân, cũng bởi vì xoa bóp đúng chỗ ngứa mà nổi lên một tầng da gà.
Yết hầu Liên Thập Cửu lăn lộn lên xuống, đôi môi cũng có chút khô khốc.
Đáng tiếc Ninh Sơ Nhị nào biết hắn có nhiều tâm tư như vậy, nghiêng đầu hỏi hắn.
Có cần xoa bóp vai không
Hắn đương nhiên muốn nói có.
Nhưng nghĩ đến cái áo choàng trên người, vô cớ cảm thấy bực bội.
Tại sao không lột sạch một chút, bằng không bây giờ, chiếm được không ít tiện nghi.
Phải nói vị gia này, cũng coi như là người kỳ ba (kỳ lạ, kỳ quặc).
Chưa từng thấy ai muốn chiếm tiện nghi phu nhân nhà mình đến nông nỗi này.
Nhưng chỉ có thể nói một cách khô khan.
“Bả vai thì không cần...!Xoa bóp cổ rất thoải mái, có thể xoa them một chút không?”
Ninh Sơ Nhị cũng không nói gì, hai tay tiếp tục điểm mấy huyệt vị.
Hơi thở càng them gần sát, lướt qua gò má hắn.

Liên Thâp Cửu động nhẹ động thân người, hận không thể trực tiếp ôm người trong ngực.
Trong đầu hắn vẫn đang giao chiến giữa trời và người, cái tay dưới chăn cũng không tự giác nâng lên.
Tinh thần Ninh Sơ Nhị lúc này đều tập trung trên đầu hắn, cũng không phát hiện bàn tay đang dần dần đến gần kia.
Đúng vào lúc này, Chiêu Tài nhẹ gõ cánh cửa, nói.
“Gia, thuốc đã chuẩn bị xong, bây giờ mang vào sao?”
Không cần! Đổ hết đi!
Người nam nhân này nào có tâm tư uống thuốc?
Sơ Nhị đã bảo “Vào đi.” Mở cửa ra.
Chiêu Tài cúi đầu mang chén thuốc đi vào, ánh mắt như có như không đảo qua mặt gia nhà bọn họ.
Giống như đến không đúng thời điểm.
Lại thấy Ninh Sơ Nhị cầm chén thuốc, ngẩn ra một chút, có chút mất tự nhiên nói.
“...!Phu nhân, thuốc này...!Nếu không đợi chút rồi uống?”
Đợi chút nữa rồi uống, vậy bây giờ ngươi đi vào làm gì?

Liên Tiểu Gia tức giận liếc mắt hắn một cái, cho đối phương một ánh mắt không hài lòng.
Nhưng Ninh Sơ Nhị lại nói.
“Thuốc phải uống lúc còn nóng, nào có đạo lý để nguội rồi mới uống?”
Giơ tay muốn đút cho Liên Thập Cửu.
Sắc mặt Chiêu Tài lập tức trở nên đặc biệt khó coi, ấp a ấp úng nói.
“Đại phu nói...!Là thuốc, ba phần độc, dược khí tán đi, có thể hiệu quả càng cao.
Nghe là biết điều này vô lý.
Ninh Sơ Nhị không hiểu, Liên Thập Cửu càng không hiểu.
Trước để nguội? Lại sợ chậm trễ dược hiệu.

Bây giờ uống, lại vi phạm ‘lời dặn của thầy thuốc’.
Vào lúc đôi mắt nhỏ đang hết sức mở to, nghe thấy giọng nói của một bà tử vang lên trong sân.
“Chiêu Tài tiểu ca quả nhiên mang chén thuốc đến là cho thiếu gia? Thuốc này sao có thể uống bậy? Cho dù là giả bệnh...”
Mới nói được một nửa, lập tức bị người khác che miệng.
Nhưng đối phương giãy giụa.
“....!Đừng nháo....!Thuốc kia là để nữ nhân uống lúc đến nguyệt sự giúp bổ khí huyết.....!Uống vào, hỏng người thì ai phụ trách, nhanh chóng bảo người mang đi.”
Nhưng bà tử này, là bà vú của Liên Thập Cửu, thân phận cao hơn so với hạ nhân bình thường, ra vào cũng không chú ý nhiều quy củ như vậy.
Hạ nhân thấy, cũng phải gọi một tiếng Tôn đại nãi nãi.
Hôm nay bà vốn dĩ ở trong bếp sắc thuốc cho khuê nữ mình, nhưng có việc đi ra ngoài một chuyến, trở về nghe nói thuốc bị mang đi rồi, còn là mang đi chon am nhân, hoảng hốt vội vàng chạy đến.
Tôn đại nãi nãi này quê ở Bắc Tương, sinh ra đã có giọng nói lớn.

Hơn nữa mấy năm nay tuổi tác càng lớn hơn, tai cũng không tốt.

Luôn cảm thấy mình nói chuyện nhỏ, người khác không nghe được.
Hiện giờ giọng nói này, trong tai bà cũng là nhỏ giọng nói, nào nghĩ đến toàn bộ đều rơi vào lỗ tai người ở trong phòng.
Chiêu Tài nhất thời ngẩn ra, ngay cả Thập Cửu cũng sững sờ.
Sắc mặt chủ tớ hai người tái mét.
Nói đến chuyên này, cũng thật sự không thể trách Chiêu Tài.

Trên dưới Liên gia, quanh năm suốt tháng cũng không mấy có người uống thuốc, sao có thể nói muốn có thuốc là có.
Vốn muốn đi qua để giảng hòa, nào ngờ nháo ra một màn như vậy.
Ninh Sơ Nhị không nói hai lời, bưng chén thuốc lên uống ùng ục hết sạch.
Thật tốt.
Vừa vặn mấy ngày nay nàng có nguyệt sự, còn đang khó chịu.
Thật tốt quá, tôn tử này thật sự lại lừa mình lần nữa.
Thật vui vẻ.
Nhị cô nương vỗ đùi hai cái rồi đứng lên, hai tay chắp lại, đoan đoan chính chính cúi chào Liên Thập Cửu.
“Vẫn nghe nói Liên gia có thể lăn lôn trên quan trường như cá gặp nước, có gan mạo hiểm như vậy, thật sự vượt xa với tiểu quan, ta thật sự không theo kịp.”
Một nam nhân nếu đến thuốc trị khuê thủy (thuốc bổ máu vào ngày kinh nguyệt) của nữ nhân cũng dám uống, thật sự khiến người khác khó tìm.
Liên Thập Cửu thấy Sơ Nhị lạnh mặt, không có thời gian tìm mấy người đó tính sổ, đi lên ôm người vào trong ngực.
“Sơ Nhị, ta đây cũng không có cách nào....!Nàng đừng đi, nghe ta nói chuyện được không?”
Ninh Sơ Nhị hiện tại cực kỳ tức giận, nào còn muốn nghe hắn giải thích, phủi tay muốn đi.
Nhưng nàng làm thế nào cũng không thoát ra được, hắn gắt gao ôm nàng, nói gì cũng không chịu buông tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương