Thị Diệp Thành Si
-
Chương 4
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua bức màn chiếu rọi lên giường, Phù Diệp mở đôi mắt đã tỉnh ngủ, ngồi dậy, cảm thụ cái chăn mềm mại, đồ dùng tràn ngập mùi hương của gỗ, trong nháy mắt cậu không biết mình đang ở nơi nào. Mặc dù tối hôm qua vì người nào đó mà khó vào giấc, nhưng đồng hồ sinh vật trong cơ thể Phù Diệp vẫn báo giờ rất chuẩn, Phù Diệp đã quen không thể không dậy sớm.
“Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ theo quy luật, khiến Phù Diệp đang trong cõi thần tiên nhảy dựng lên. Đúng rồi! Mình không phải đang ở trong hẻm kia, mình… đã chuyển nhà…
“Mời vào!”
Theo đó, người lên tiếng trả lời là nhóm nữ giúp việc cùng các bộ trang phục… để dùng cơm…
“Tiểu thiếu gia, mời thay quần áo rồi dùng cơm.”
Không chờ Phù Diệp phản ứng lại, nhóm nữ giúp việc đã nhanh chóng đi tới cạnh cậu, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác nghi ngờ có phải họ đã trải qua một khóa huấn luyện hay không.
“Ách… đợi đã! Tôi tự mình thay là được!” Phù Diệp đoạt lấy quần áo trên tay các nàng, nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm, lúc này không nên hỏi vì sao cậu bị thương ở chân mà có thể chạy trốn nhanh như vậy! Dưới tình huống “nguy hiểm” nào đó, có thể kích thích tiềm năng của nhân loại, với một nam sinh cho tới bây giờ chưa lộ ra thứ gì trước mặt nữ sinh mà nói, tình huống này thật là đủ “nguy hiểm”!
“Oa! Tiền để mua bộ quần áo này đủ để nhà mình dùng trong một năm.” Nếu mẹ không đánh bạc, Phù Diệp thầm bổ sung. Nhìn bộ quần áo không cần sờ cũng biết nó mềm mại trên tay, thật sự cảm thán sự chênh lệch khoảng cách giàu nghèo to lớn của xã hội hiện tại.
Cầm lấy vài bộ quần áo thoạt nhìn bình thường, thay vào, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
“Tiểu thiếu gia, bữa sáng cậu muốn dùng cơm Tây hay cơm Trung Quốc?”
Người còn chưa ngồi vào chỗ, một nữ giúp việc đã tiến lên cung kính hỏi.
“Thức ăn Trung Quốc là được rồi.” Phù Diệp trả lời, bữa sáng đã chỉnh tề đặt trên cái bàn trước mặt, “Ách… cảm ơn, xin hỏi các chị tên gì?”
“Phù Bạch”, “Phù Giai”, “Phù Tranh”, “Phù Minh”. Ngắn gọn lưu loát trả lời, tựa như không thể nói nhiều thêm câu nào.
“Vậy sau này em sẽ gọi các chị là Bạch tỷ, Giai tỷ, Tranh tỷ và Minh tỷ! Sau này xin giúp đỡ nhiều. Có chuyện gì có thể bảo em làm! Em cái gì cũng biết làm cả!” Nói xong, Phù Diệp cúi người chào.
“Ách… tiểu thiếu gia, cậu nói ngược rồi, hẳn là sau này có chuyện gì cậu gọi chị em chúng tôi mới đúng.” Phù Bạch có vẻ lớn nhất do dự một chút nói. Quản gia không có dạy nếu gặp tình huống này các nàng nên làm thế nào! Hơn nữa tiểu chủ nhân không giống như trong tưởng tượng.
“Đều giống nhau thôi! Sau này xin giúp đỡ nhiều!” Phù Diệp mỉm cười nói. Thật tốt, xem ra các vị tỷ tỷ này đều là người tốt! Mẹ, con sẽ sống tốt! Gấp 10 lần.
“Ách… xin hỏi, ở đây có nuôi chó không?”
Phù Diệp đang ăn bữa sáng đột nhiên hỏi, rất muốn biết con chó hôm qua là giống chó gì nha!
“Tiểu thiếu gia, cậu đang nói đến Barthes sao? Nó là giống chó Mục Dương cổ đại! Rất có khí phách! Hơn nữa lại là thiếu gia…”
“Phù Giai!!”
Người trả lời câu hỏi của Phù Diệp chính là Phù Giai, dường như cũng giống Phù Diệp là người thích chó, nhắc tới liền thao thao bất tuyệt, nói đến mặt mày hớn hở, nhưng lại bị Phù Bạch vẻ mặt nghiêm túc đánh gảy.
“Ách, xin lỗi!” Phù Giai bừng tỉnh gục đầu, không dám nói nữa.
“Tiểu thiếu gia, nếu không còn gì, thì chúng tôi ra ngoài trước.” Không đợi Phù Diệp lên tiếng, liền dẫn ba người còn lại ra ngoài, để Phù Diệp một mình kinh ngạc, cả trăm câu hỏi không được trả lời.
“Giống chó Mục Dương cổ đại à… khó trách đẹp như vậy! Xem ra đến đây ở cũng thật may mắn!” Phù Diệp lẩm bẩm, không nghĩ lúc này Phù Bạch ngắt lời là có ý gì.
“Lí thẩm, để cháu giúp được không?”
“Tiểu thiếu gia, ngài đừng khó xử ta, ngài nghỉ ngơi đi!”
“Quản gia thúc thúc, cháu có thể lau cửa sổ chứ?”
“Phù Y, mau đi lau cửa sổ!”
“Vâng!”
…
“Barthes, tao ngồi nhìn mày được chứ!”
Sau khi nói với quản gia nhiều lần muốn làm việc nhà, nhưng vô dụng còn bị từ chối n lần, Phù Diệp quyết định ra sân nhìn Barthes. Đối với người luôn bận rộn, khó chịu nhất chính là không cho bọn họ làm việc, những người này trời sinh thích làm việc! Mà Phù Diệp, chính là một trong số đó, có lẽ đối với một đứa nhỏ chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà nói, là một chuyện đáng buồn.
Phù Diệp bước nhẹ tới chuồng chó, cái chuồng này còn lớn hơn cậu, xem ra cả cậu cũng có thể ngủ trong này!
“Barthes ~~”
Vừa dứt lời, một bóng đen đã lao tới, đẩy Phù Diệp ngã xuống mặt đất, Phù Diệp hoảng sợ, còn tưởng mình sẽ bị cắn, nhưng xúc cảm ẩm ướt trên mặt nói cho cậu biết Barthes đang liếm cậu! Phù Diệp cố gắng ngồi lên, Barthes thuận thế ngồi sang một bên. Nó cao đến một mét, lông thật dài, bị lông che khuất, không nhìn thấy đôi mắt, thật sự… rất khí phách!!
“Barthes, mày đáng yêu quá ~~” Phù Diệp vừa nói, vừa ôm Barthes, cọ cọ lên người nó. Barthes ngồi đó, không nhúc nhích, tùy Phù Diệp “động tay động chân” với nó, dường như đã quen với động tác yêu thích của mọi người.
“Ai bảo cậu có thể động tay động chân với Barthes?”
Đúng lúc Phù Diệp cùng Barthes đang “nhiệt tình trao đổi”, giọng nói nghiêm túc đánh gảy động tác của Phù Diệp, cậu cứng người, mà Barthes thì tránh khỏi vòng tay của Phù Diệp, vọt đến bên cạnh người tới, hưng phấn tỏ vẻ hoan nghênh.
“Ngoan ~” Người tới cười dịu dàng, sờ sờ bộ lông xù dài đặc biệt của Barthes.
“Ba… ba” Phù Diệp run rẩy, khẽ kêu người tới, tầm mắt không dám nhìn lên.
“Ai nói cậu có thể tới đây? Không có gì làm thì về phòng đi.” Khuôn mặt Phù Kình chuyển qua, phần dịu dàng lúc nãy đã không còn nữa.
“Con nghĩ… mình có thể tới đây, hơn nữa… con chỉ là muốn xem Barthes chút thôi…” Phù Diệp lo sợ bất an trả lời, cảm thấy hối hận vì hành vi của mình.
“Cậu nghĩ cậu là ai?! Cậu tưởng rằng lão nhân kia đón cậu về thì cậu thực sự trở thành thiếu gia sao. Tôi nói cho cậu biết, sau này gọi tôi là Phù tiên sinh, tôi không có đứa con như cậu. Còn nữa, sau này không được đến tìm Barthes. Nó không phải thứ cậu có thể chạm vào.” Phù Kình thản nhiên mệnh lệnh, trong lời nói tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.
“Dạ… vâng.” Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Phù Kình, lại nhìn Barthes, thấp giọng trả lời, sau đó đứng dậy, khập khiễng rời đi.
“Gâu ~ gâu ~” Barthes sủa vài tiếng, dường như muốn đi theo, nhưng sợ chủ nhân không cho, nên ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Phù Kình.
“Thì ra là một tên què…” Giọng nói tràn ngập ý tứ khinh thường, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bỏ đi của Phù Diệp hiện lên một mạt quang mang đăm chiêu.
Ba thật sự không thích mình, không thích đứa con đột nhiên xuất hiện này! Phù Diệp chạy về phòng, lưng dựa vào cửa từ từ ngồi xuống đất, thở hổn hển nghĩ.
Chẳng lẽ trên thế giới này, thật sự không nơi nào có thể chứa mình sao? Phù Diệp chậm rãi vùi đầu vào hai gối, trong đầu xẹt qua một ý niệm bi thương.
“Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ theo quy luật, khiến Phù Diệp đang trong cõi thần tiên nhảy dựng lên. Đúng rồi! Mình không phải đang ở trong hẻm kia, mình… đã chuyển nhà…
“Mời vào!”
Theo đó, người lên tiếng trả lời là nhóm nữ giúp việc cùng các bộ trang phục… để dùng cơm…
“Tiểu thiếu gia, mời thay quần áo rồi dùng cơm.”
Không chờ Phù Diệp phản ứng lại, nhóm nữ giúp việc đã nhanh chóng đi tới cạnh cậu, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác nghi ngờ có phải họ đã trải qua một khóa huấn luyện hay không.
“Ách… đợi đã! Tôi tự mình thay là được!” Phù Diệp đoạt lấy quần áo trên tay các nàng, nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm, lúc này không nên hỏi vì sao cậu bị thương ở chân mà có thể chạy trốn nhanh như vậy! Dưới tình huống “nguy hiểm” nào đó, có thể kích thích tiềm năng của nhân loại, với một nam sinh cho tới bây giờ chưa lộ ra thứ gì trước mặt nữ sinh mà nói, tình huống này thật là đủ “nguy hiểm”!
“Oa! Tiền để mua bộ quần áo này đủ để nhà mình dùng trong một năm.” Nếu mẹ không đánh bạc, Phù Diệp thầm bổ sung. Nhìn bộ quần áo không cần sờ cũng biết nó mềm mại trên tay, thật sự cảm thán sự chênh lệch khoảng cách giàu nghèo to lớn của xã hội hiện tại.
Cầm lấy vài bộ quần áo thoạt nhìn bình thường, thay vào, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
“Tiểu thiếu gia, bữa sáng cậu muốn dùng cơm Tây hay cơm Trung Quốc?”
Người còn chưa ngồi vào chỗ, một nữ giúp việc đã tiến lên cung kính hỏi.
“Thức ăn Trung Quốc là được rồi.” Phù Diệp trả lời, bữa sáng đã chỉnh tề đặt trên cái bàn trước mặt, “Ách… cảm ơn, xin hỏi các chị tên gì?”
“Phù Bạch”, “Phù Giai”, “Phù Tranh”, “Phù Minh”. Ngắn gọn lưu loát trả lời, tựa như không thể nói nhiều thêm câu nào.
“Vậy sau này em sẽ gọi các chị là Bạch tỷ, Giai tỷ, Tranh tỷ và Minh tỷ! Sau này xin giúp đỡ nhiều. Có chuyện gì có thể bảo em làm! Em cái gì cũng biết làm cả!” Nói xong, Phù Diệp cúi người chào.
“Ách… tiểu thiếu gia, cậu nói ngược rồi, hẳn là sau này có chuyện gì cậu gọi chị em chúng tôi mới đúng.” Phù Bạch có vẻ lớn nhất do dự một chút nói. Quản gia không có dạy nếu gặp tình huống này các nàng nên làm thế nào! Hơn nữa tiểu chủ nhân không giống như trong tưởng tượng.
“Đều giống nhau thôi! Sau này xin giúp đỡ nhiều!” Phù Diệp mỉm cười nói. Thật tốt, xem ra các vị tỷ tỷ này đều là người tốt! Mẹ, con sẽ sống tốt! Gấp 10 lần.
“Ách… xin hỏi, ở đây có nuôi chó không?”
Phù Diệp đang ăn bữa sáng đột nhiên hỏi, rất muốn biết con chó hôm qua là giống chó gì nha!
“Tiểu thiếu gia, cậu đang nói đến Barthes sao? Nó là giống chó Mục Dương cổ đại! Rất có khí phách! Hơn nữa lại là thiếu gia…”
“Phù Giai!!”
Người trả lời câu hỏi của Phù Diệp chính là Phù Giai, dường như cũng giống Phù Diệp là người thích chó, nhắc tới liền thao thao bất tuyệt, nói đến mặt mày hớn hở, nhưng lại bị Phù Bạch vẻ mặt nghiêm túc đánh gảy.
“Ách, xin lỗi!” Phù Giai bừng tỉnh gục đầu, không dám nói nữa.
“Tiểu thiếu gia, nếu không còn gì, thì chúng tôi ra ngoài trước.” Không đợi Phù Diệp lên tiếng, liền dẫn ba người còn lại ra ngoài, để Phù Diệp một mình kinh ngạc, cả trăm câu hỏi không được trả lời.
“Giống chó Mục Dương cổ đại à… khó trách đẹp như vậy! Xem ra đến đây ở cũng thật may mắn!” Phù Diệp lẩm bẩm, không nghĩ lúc này Phù Bạch ngắt lời là có ý gì.
“Lí thẩm, để cháu giúp được không?”
“Tiểu thiếu gia, ngài đừng khó xử ta, ngài nghỉ ngơi đi!”
“Quản gia thúc thúc, cháu có thể lau cửa sổ chứ?”
“Phù Y, mau đi lau cửa sổ!”
“Vâng!”
…
“Barthes, tao ngồi nhìn mày được chứ!”
Sau khi nói với quản gia nhiều lần muốn làm việc nhà, nhưng vô dụng còn bị từ chối n lần, Phù Diệp quyết định ra sân nhìn Barthes. Đối với người luôn bận rộn, khó chịu nhất chính là không cho bọn họ làm việc, những người này trời sinh thích làm việc! Mà Phù Diệp, chính là một trong số đó, có lẽ đối với một đứa nhỏ chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà nói, là một chuyện đáng buồn.
Phù Diệp bước nhẹ tới chuồng chó, cái chuồng này còn lớn hơn cậu, xem ra cả cậu cũng có thể ngủ trong này!
“Barthes ~~”
Vừa dứt lời, một bóng đen đã lao tới, đẩy Phù Diệp ngã xuống mặt đất, Phù Diệp hoảng sợ, còn tưởng mình sẽ bị cắn, nhưng xúc cảm ẩm ướt trên mặt nói cho cậu biết Barthes đang liếm cậu! Phù Diệp cố gắng ngồi lên, Barthes thuận thế ngồi sang một bên. Nó cao đến một mét, lông thật dài, bị lông che khuất, không nhìn thấy đôi mắt, thật sự… rất khí phách!!
“Barthes, mày đáng yêu quá ~~” Phù Diệp vừa nói, vừa ôm Barthes, cọ cọ lên người nó. Barthes ngồi đó, không nhúc nhích, tùy Phù Diệp “động tay động chân” với nó, dường như đã quen với động tác yêu thích của mọi người.
“Ai bảo cậu có thể động tay động chân với Barthes?”
Đúng lúc Phù Diệp cùng Barthes đang “nhiệt tình trao đổi”, giọng nói nghiêm túc đánh gảy động tác của Phù Diệp, cậu cứng người, mà Barthes thì tránh khỏi vòng tay của Phù Diệp, vọt đến bên cạnh người tới, hưng phấn tỏ vẻ hoan nghênh.
“Ngoan ~” Người tới cười dịu dàng, sờ sờ bộ lông xù dài đặc biệt của Barthes.
“Ba… ba” Phù Diệp run rẩy, khẽ kêu người tới, tầm mắt không dám nhìn lên.
“Ai nói cậu có thể tới đây? Không có gì làm thì về phòng đi.” Khuôn mặt Phù Kình chuyển qua, phần dịu dàng lúc nãy đã không còn nữa.
“Con nghĩ… mình có thể tới đây, hơn nữa… con chỉ là muốn xem Barthes chút thôi…” Phù Diệp lo sợ bất an trả lời, cảm thấy hối hận vì hành vi của mình.
“Cậu nghĩ cậu là ai?! Cậu tưởng rằng lão nhân kia đón cậu về thì cậu thực sự trở thành thiếu gia sao. Tôi nói cho cậu biết, sau này gọi tôi là Phù tiên sinh, tôi không có đứa con như cậu. Còn nữa, sau này không được đến tìm Barthes. Nó không phải thứ cậu có thể chạm vào.” Phù Kình thản nhiên mệnh lệnh, trong lời nói tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.
“Dạ… vâng.” Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Phù Kình, lại nhìn Barthes, thấp giọng trả lời, sau đó đứng dậy, khập khiễng rời đi.
“Gâu ~ gâu ~” Barthes sủa vài tiếng, dường như muốn đi theo, nhưng sợ chủ nhân không cho, nên ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Phù Kình.
“Thì ra là một tên què…” Giọng nói tràn ngập ý tứ khinh thường, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bỏ đi của Phù Diệp hiện lên một mạt quang mang đăm chiêu.
Ba thật sự không thích mình, không thích đứa con đột nhiên xuất hiện này! Phù Diệp chạy về phòng, lưng dựa vào cửa từ từ ngồi xuống đất, thở hổn hển nghĩ.
Chẳng lẽ trên thế giới này, thật sự không nơi nào có thể chứa mình sao? Phù Diệp chậm rãi vùi đầu vào hai gối, trong đầu xẹt qua một ý niệm bi thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook