Thị Diệp Thành Si
-
Chương 32
Trong mộng, Phù Diệp nhìn thấy mình chạy trốn như bay, nhìn thấy mẹ đã chết cười dịu dàng với mình, nhưng chỉ trong nháy mắt, hình ảnh này lập tức hóa thành từng mảnh nhỏ, cậu vô lực té vào trong biển mây, từng cụm từng cụm mây nhẹ nhàng vây quanh cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, còn phát ra tiếng “thùng, thùng, thùng”.
Ủa? Không đúng, mây sao lại có thể phát ra âm thanh? Phù Diệp cố gắng mở hai mắt mệt mỏi, thứ trông thấy đầu tiên chính là một mảnh màu đồng cổ, kỳ quái, ba thay ga giường từ khi nào vậy? Tiếng động đó lại dường như truyền đến từ nơi này, cậu híp đôi mắt còn đang mơ hồ, không tự giác cọ cọ thứ đang khiến cậu lo lắng.
“Ha ha…”
Bên tai truyền đến tiếng cười dễ nghe, kỳ quái, sao nó lại có thể nhúc nhích? Hả? Nhúc nhích?! Phù Diệp hoàn toàn tỉnh táo, cậu lập tức mở to hai mắt, nhìn rõ, đây không phải ga giường! Rõ ràng là ngực!! Phù Diệp đoán được là ai, nhưng cậu nhanh chóng biến thành đà điểu giả vờ nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích nữa.
“Tiểu Diệp…”
Theo tiếng nói chuyện, Phù Diệp cảm thấy cánh tay bên eo mình siết chặt hơn, mặt cậu bị ép buộc dán sát vào làn da của Phù Kình. Phù Diệp không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Rốt cuộc thì tại sao lại biến thành như vậy? Nhớ rõ trước khi ngủ chỉ là tựa lên giường thôi mà, vì sao tỉnh lại đã nằm trên giường rồi? Là ba ôm mình lên sao? Nghĩ đến từ “ôm” này, đầu Phù Diệp lại liên tưởng đến hình ảnh kia, vì thế ửng đỏ trên mặt liên tục không thể giảm. Nhưng không phải ba đang sốt cao sao?
Nghĩ nghĩ, Phù Diệp nhịn không được ngồi dậy. Đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Phù Kình, ửng đỏ thật vất vả mới lui đi lại nhanh chóng lan tràn trên gương mặt trắng nõn của Phù Diệp.
“Ngài còn chỗ nào khó chịu không?”
Vừa nói vừa vươn tay đặt lên trán Phù Kình, khi cảm thấy không còn sốt nữa mới thở ra rút tay về. Nào ngờ vừa rút được một nửa đã bị Phù Kình cầm lấy, sau đó kéo mạnh xuống, Phù Diệp đỏ mặt nằm trên người Phù Kình, cậu giãy dụa muốn đứng lên, lại bị siết chặt hơn.
“Tiểu Diệp, con —”
“Ding ding ding ~~”
Phù Kình thừa dịp không gian thời gian thích hợp dự tính sẽ “đùa giỡn” cùng Phù Diệp một chút, không ngờ lại bị một cú điện thoại đánh gảy, dù sao chỉ là máy nhà, không ai nhận sẽ tự động chuyển sang tin nhắn thoại.
“Tiểu Diệp, ba —”
“Anh Kình, ngày mai anh có rảnh không? Đi dạo với em một lát có được không? Thiến Nghi yêu mến của anh ~~”
Trong không khí vẫn còn giọng nói nũng nịu của Triệu Thiến Nghi, mặt Phù Kình hắc tuyến, rất có xúc động muốn đập nát điện thoại, sớm biết thế đã không lấy nó từ phòng khách vào trong này. E là Phù Diệp sẽ ghen…
“Phụt!”
Ngay khi Phù Kình còn đang đau đầu phải an ủi Phù Diệp thế nào, thì trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng cười trộm, Phù Kình ngẩn người, tầm mắt lập tức rơi xuống Phù Diệp đang vùi đầu trước ngực y mà cười trộm. Tuy rằng y thật thích Phù Diệp chủ động, nhưng cũng không thể sau khi nhận được tin nhắn đó nha?
“Tiểu Diệp, sao vậy?” Phù Kình thật cẩn thận hỏi, không phải là giận dữ mà cười chứ? Nếu bị đối thủ trên thương trường nhìn thấy bộ dáng hiện tại của y, có lẽ cằm họ sẽ rớt thẳng xuống đất? Không thể ngờ mình cũng sẽ có một ngày như vậy, Phù Kình cười khổ.
“Xin lỗi, con không cố ý.” Phù Diệp sợ Phù Kình hiểu lầm, nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, nhanh chóng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Phù Kình, không khỏi sửng sốt.
“Ách… hôm nay còn phải đến trường!!” Phù Diệp đột nhiên nói ra một câu như vậy, giãy khỏi cái ôm của Phù Kình, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
“Hôm nay là cuối tuần…” Phù Kình buồn cười vỗ trán thấp giọng nói. Có lẽ là tiến triển quá nhanh dọa sợ cậu rồi.
“Tính toong —”
Phù Diệp đang làm bài tập khó hiểu nhìn ra cửa, ba có chìa khóa mà, không cần phải nhấn chuông, chẳng lẽ là chú sao? Nào ngờ vừa mở cửa ra, là—
“Triệu… tiểu thư?”
Đúng vậy! Người tới không phải Phù Thanh, mà là Triệu Thiến Nghi ăn mặc diêm dúa, nàng tươi cười hỏi Phù Diệp, “Ba cậu có ở đây không?”
Lần này còn vào nhà nữa, da mặt đúng là không phải dày bình thường mà. Lại liếc mắt nhìn nụ cười trên mặt nàng, Phù Diệp luôn giỏi quan sát sắc mặt không khỏi oán thầm, giả mù mưa sa.
“Ba còn chưa về, hơn nữa ba nói không được để người ngoài vào nhà.” Phù Diệp nói xong, người vẫn đứng trước cửa, rõ ràng không chào đón người nào đó vào, ngụ ý rất rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Triệu Thiến Nghi không thể duy trì được nữa, nàng lập tức thu lại, phụng phịu, nhìn nhóc con không biết tốt xấu trước mắt.
“Cậu đừng tưởng rằng mình là con của anh Kình thì đắc ý, chờ tôi làm mẹ kế của cậu rồi sẽ cho cậu biết lợi hại.” Bỏ lại một câu như vậy, Triệu Thiến Nghi tức giận rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng Phù Diệp.
“Vậy có lẽ là kiếp sau, đúng rồi, lần sau đừng trét nhiều phấn như vậy, dì Triệu ~~” Phù Diệp hô to với bóng dáng chưa đi xa của Triệu Thiến Nghi, vừa lúc hàng xóm có người đi đổ rác nghe thấy câu này cũng nhịn không được cười trộm, bóng dáng Triệu Thiến Nghi cứng đờ, lập tức dùng sức nện giày cao gót xuống đất “cách cách cách” mà đi tiếp.
Phù Diệp ngượng ngùng cười với hàng xóm, đi về phòng. Thì ra mắng người cũng vui như vậy, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ ~~
Ủa? Không đúng, mây sao lại có thể phát ra âm thanh? Phù Diệp cố gắng mở hai mắt mệt mỏi, thứ trông thấy đầu tiên chính là một mảnh màu đồng cổ, kỳ quái, ba thay ga giường từ khi nào vậy? Tiếng động đó lại dường như truyền đến từ nơi này, cậu híp đôi mắt còn đang mơ hồ, không tự giác cọ cọ thứ đang khiến cậu lo lắng.
“Ha ha…”
Bên tai truyền đến tiếng cười dễ nghe, kỳ quái, sao nó lại có thể nhúc nhích? Hả? Nhúc nhích?! Phù Diệp hoàn toàn tỉnh táo, cậu lập tức mở to hai mắt, nhìn rõ, đây không phải ga giường! Rõ ràng là ngực!! Phù Diệp đoán được là ai, nhưng cậu nhanh chóng biến thành đà điểu giả vờ nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích nữa.
“Tiểu Diệp…”
Theo tiếng nói chuyện, Phù Diệp cảm thấy cánh tay bên eo mình siết chặt hơn, mặt cậu bị ép buộc dán sát vào làn da của Phù Kình. Phù Diệp không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Rốt cuộc thì tại sao lại biến thành như vậy? Nhớ rõ trước khi ngủ chỉ là tựa lên giường thôi mà, vì sao tỉnh lại đã nằm trên giường rồi? Là ba ôm mình lên sao? Nghĩ đến từ “ôm” này, đầu Phù Diệp lại liên tưởng đến hình ảnh kia, vì thế ửng đỏ trên mặt liên tục không thể giảm. Nhưng không phải ba đang sốt cao sao?
Nghĩ nghĩ, Phù Diệp nhịn không được ngồi dậy. Đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Phù Kình, ửng đỏ thật vất vả mới lui đi lại nhanh chóng lan tràn trên gương mặt trắng nõn của Phù Diệp.
“Ngài còn chỗ nào khó chịu không?”
Vừa nói vừa vươn tay đặt lên trán Phù Kình, khi cảm thấy không còn sốt nữa mới thở ra rút tay về. Nào ngờ vừa rút được một nửa đã bị Phù Kình cầm lấy, sau đó kéo mạnh xuống, Phù Diệp đỏ mặt nằm trên người Phù Kình, cậu giãy dụa muốn đứng lên, lại bị siết chặt hơn.
“Tiểu Diệp, con —”
“Ding ding ding ~~”
Phù Kình thừa dịp không gian thời gian thích hợp dự tính sẽ “đùa giỡn” cùng Phù Diệp một chút, không ngờ lại bị một cú điện thoại đánh gảy, dù sao chỉ là máy nhà, không ai nhận sẽ tự động chuyển sang tin nhắn thoại.
“Tiểu Diệp, ba —”
“Anh Kình, ngày mai anh có rảnh không? Đi dạo với em một lát có được không? Thiến Nghi yêu mến của anh ~~”
Trong không khí vẫn còn giọng nói nũng nịu của Triệu Thiến Nghi, mặt Phù Kình hắc tuyến, rất có xúc động muốn đập nát điện thoại, sớm biết thế đã không lấy nó từ phòng khách vào trong này. E là Phù Diệp sẽ ghen…
“Phụt!”
Ngay khi Phù Kình còn đang đau đầu phải an ủi Phù Diệp thế nào, thì trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng cười trộm, Phù Kình ngẩn người, tầm mắt lập tức rơi xuống Phù Diệp đang vùi đầu trước ngực y mà cười trộm. Tuy rằng y thật thích Phù Diệp chủ động, nhưng cũng không thể sau khi nhận được tin nhắn đó nha?
“Tiểu Diệp, sao vậy?” Phù Kình thật cẩn thận hỏi, không phải là giận dữ mà cười chứ? Nếu bị đối thủ trên thương trường nhìn thấy bộ dáng hiện tại của y, có lẽ cằm họ sẽ rớt thẳng xuống đất? Không thể ngờ mình cũng sẽ có một ngày như vậy, Phù Kình cười khổ.
“Xin lỗi, con không cố ý.” Phù Diệp sợ Phù Kình hiểu lầm, nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, nhanh chóng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Phù Kình, không khỏi sửng sốt.
“Ách… hôm nay còn phải đến trường!!” Phù Diệp đột nhiên nói ra một câu như vậy, giãy khỏi cái ôm của Phù Kình, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
“Hôm nay là cuối tuần…” Phù Kình buồn cười vỗ trán thấp giọng nói. Có lẽ là tiến triển quá nhanh dọa sợ cậu rồi.
“Tính toong —”
Phù Diệp đang làm bài tập khó hiểu nhìn ra cửa, ba có chìa khóa mà, không cần phải nhấn chuông, chẳng lẽ là chú sao? Nào ngờ vừa mở cửa ra, là—
“Triệu… tiểu thư?”
Đúng vậy! Người tới không phải Phù Thanh, mà là Triệu Thiến Nghi ăn mặc diêm dúa, nàng tươi cười hỏi Phù Diệp, “Ba cậu có ở đây không?”
Lần này còn vào nhà nữa, da mặt đúng là không phải dày bình thường mà. Lại liếc mắt nhìn nụ cười trên mặt nàng, Phù Diệp luôn giỏi quan sát sắc mặt không khỏi oán thầm, giả mù mưa sa.
“Ba còn chưa về, hơn nữa ba nói không được để người ngoài vào nhà.” Phù Diệp nói xong, người vẫn đứng trước cửa, rõ ràng không chào đón người nào đó vào, ngụ ý rất rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Triệu Thiến Nghi không thể duy trì được nữa, nàng lập tức thu lại, phụng phịu, nhìn nhóc con không biết tốt xấu trước mắt.
“Cậu đừng tưởng rằng mình là con của anh Kình thì đắc ý, chờ tôi làm mẹ kế của cậu rồi sẽ cho cậu biết lợi hại.” Bỏ lại một câu như vậy, Triệu Thiến Nghi tức giận rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng Phù Diệp.
“Vậy có lẽ là kiếp sau, đúng rồi, lần sau đừng trét nhiều phấn như vậy, dì Triệu ~~” Phù Diệp hô to với bóng dáng chưa đi xa của Triệu Thiến Nghi, vừa lúc hàng xóm có người đi đổ rác nghe thấy câu này cũng nhịn không được cười trộm, bóng dáng Triệu Thiến Nghi cứng đờ, lập tức dùng sức nện giày cao gót xuống đất “cách cách cách” mà đi tiếp.
Phù Diệp ngượng ngùng cười với hàng xóm, đi về phòng. Thì ra mắng người cũng vui như vậy, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook