Thị Diệp Thành Si
-
Chương 30
“Đi tắm trước đi, tối nay ba làm cơm.”
Vừa bước vào nhà, Phù Kình liền nói. Trả lời y là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc của Phù Diệp, thấy thế, Phù Kình không khỏi bật cười.
“Sao? Không tin ba biết nấu cơm sao? Mau đi đi, ba biết hôm nay con chơi rất mệt.” Phù Kình nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phù Diệp, cười nói. Đứa nhỏ này luôn phản ứng trực tiếp bằng cách biểu hiện hết trên mặt.
Đã có người chủ động muốn làm cơm cho mình ăn, cậu mừng còn không kịp! Lại nói hôm nay đúng là chơi thái quá, mới một thời gian ngắn không gặp mà chơi cứ như điên. Chỉ là cậu thật sự ôm tâm tình nửa chờ mong nửa lo lắng với tay nghề của ba.
Nhưng tâm tình nửa lo lắng kia của Phù Diệp đã hoàn toàn biến mất khi cậu bước ra khỏi phòng tắm.
“Thơm quá ~~ là mùi canh bắp!!” Phù Diệp hít hít mũi, vui vẻ vừa nói vừa đi vào bếp, hoàn toàn quên mất hiện tại mình ăn mặc “mát mẻ” cỡ nào.
“Là canh bắp phải không?”
“Mũi của con thật nhạy.” Phù Kình cười quay đầu, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc ướt đẫm của Phù Diệp, từng giọt nước theo sợi tóc rơi xuống, tầm mắt dừng trên xương quai xanh gầy yếu, không thể đi tiếp bởi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia, trong nháy mắt, Phù Kình có xúc động muốn biết những giọt nước đó sẽ chảy đến đâu. Vội vã dời tầm mắt, rơi xuống cặp đùi trắng nõn của Phù Diệp, không giống các nam sinh cùng tuổi khác, lông chân của cậu rất thưa thớt, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy. Bỗng cảm giác cổ họng quá khô. Nhanh chóng chuyển tầm mắt, trở lại gương mặt đang mỉm cười của Phù Diệp.
“Sao không lau khô tóc đã ra rồi?” Thấy đầu tóc như ngâm trong nước, Phù Kình cau mày hỏi.
“Đã quên ~ ngửi thấy mùi canh là quên hết, ha ha ~~” Phù Diệp ngượng ngùng đáp, thấy ánh mắt trách cứ của Phù Kình, vội vàng bổ sung: “Bây giờ đi lau!” Vừa nói xong những lời này liền nhanh chóng chạy mất.
“Xem ra lúc này thật sự là gậy ông đập lưng ông…” Nhìn theo bóng dáng Phù Diệp rời đi, Phù Kình cười khổ.
“Oa ~ không thể ngờ được ngài lại biết làm thức ăn!” Nhìn những món ăn đầy đủ hương thơm lẫn mùi vị, Phù Diệp hưng phấn reo lên, có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội thưởng thức các món ăn của ba!
“Vẫn kém hơn thức ăn con làm.” Phù Kình thản nhiên nói. Khiến cho mặt Phù Diệp ngượng ngùng đỏ lên.
“Nhớ rõ mới trước đây, lúc mẹ còn chưa…, mẹ luôn làm canh bắp cho con, không ngờ lâu như vậy còn có cơ hội uống canh này, ha ha ~~” sau khi Phù Diệp uống một ngụm, dường như đang chìm trong quá khứ, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Diệp… con có muốn mổ không? Bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, sẽ có cách thôi.”
“A?” Phù Diệp đang cố gắng bỏ thức ăn vào miệng mình nghe vậy thì ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cười nói: “Không cần đâu, con không có gì, dù sao thì lâu như vậy cũng đâu có chuyện gì xảy ra.”
“Con có biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào với tương lai con không?” Giọng nói Phù Kình luôn lạnh lùng cũng khó nén chút kích động hỏi. Vì sao đứa nhỏ này luôn không quan tâm bản thân nhiều một chút?
“Ba để ý sao?” Lần này, Phù Diệp cố ý dùng chữ “ba” để nói lên tầm quan trọng của Phù Kình đối với mình.
“Đương nhiên không.” Phù Kình lập tức trả lời. Y đau cậu yêu cậu còn không kịp, sao lại để ý chứ? Sao có thể dùng thứ này để tổn thương cậu?
“Ha ha, vậy thì không sao rồi! Nếu người thân quan trọng nhất của con cũng không để ý thì con cần gì phải để ý cảm nhận của người khác?” Phù Diệp cười nói.
Phù Kình không nói gì, chỉ mỉm cười. Tuy rằng dư hết một chữ, nhưng địa vị rõ ràng đã được nâng lên, tin rằng không bao lâu nữa sẽ thành công đến đích thôi.
“Còn nữa, sau này tắm xong nhớ phải lau khô tóc và mặc nhiều quần áo một chút.” Chuyển đề tài, Phù Kình yêu cầu.
“Hả? Vì sao?” Ánh mắt Phù Diệp tràn đầy khó hiểu, thời tiết bây giờ không quá lạnh, tắm xong cần phải mặc nhiều quần áo sao?
“Nếu con muốn bị ba ‘ăn’ thì cứ để vậy đi.” Mắt Phù Kình mang theo chút **, lãnh đạm nói.
“…” Mặt Phù Diệp lập tức đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Ba thật sự muốn như vậy sao? Sao có thể? Tim Phù Diệp lập tức đập nhanh hơn, trong đầu hiện ra một số hình ảnh nào đó, vì thế, màu đỏ trên mặt càng thêm đậm.
“Ha ha…” Phù Kình nhìn Phù Diệp mặt sắp chạm vào chén, càng thêm vui vẻ. Y đứng lên, cúi người, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Phù Diệp, trong lúc cậu còn kinh ngạc, môi đã dịu dàng chạm vào môi cậu, sau đó rời đi, mỉm cười bước về phòng.
Phù Diệp ngơ ngác đặt tay lên môi, lại… hôn mình?? Sao lại cho ba cơ hội đó chứ? Phù Diệp buồn bực nghĩ.
Phù Kình ở bên kia, đang nói điện thoại với một người nào đó.
“Gần đây có phải cậu quá thả lỏng quản giáo với người nào đó không? Nó dám nhổ lông trên đầu hổ rồi.”
“…”
“Nếu cậu không bắt nó về, thì đừng trách tôi thi hành ‘chính sách tàn khốc’ với nó.”
“…”
“Ừm, hy vọng ngày mai không để cho tôi có cơ hội nhìn thấy nó, nếu không tôi cam đoan sẽ làm một chút chuyện, cho dù nó là em ruột của tôi.”
Vừa dứt lời, Phù Kình lập tức cúp điện thoại, nở nụ cười lạnh, Phù Thanh ở xa cuối chân trời không khỏi run rẩy, lẩm bẩm sao thời tiết đột nhiên trở lạnh thế này.
Vừa bước vào nhà, Phù Kình liền nói. Trả lời y là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc của Phù Diệp, thấy thế, Phù Kình không khỏi bật cười.
“Sao? Không tin ba biết nấu cơm sao? Mau đi đi, ba biết hôm nay con chơi rất mệt.” Phù Kình nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phù Diệp, cười nói. Đứa nhỏ này luôn phản ứng trực tiếp bằng cách biểu hiện hết trên mặt.
Đã có người chủ động muốn làm cơm cho mình ăn, cậu mừng còn không kịp! Lại nói hôm nay đúng là chơi thái quá, mới một thời gian ngắn không gặp mà chơi cứ như điên. Chỉ là cậu thật sự ôm tâm tình nửa chờ mong nửa lo lắng với tay nghề của ba.
Nhưng tâm tình nửa lo lắng kia của Phù Diệp đã hoàn toàn biến mất khi cậu bước ra khỏi phòng tắm.
“Thơm quá ~~ là mùi canh bắp!!” Phù Diệp hít hít mũi, vui vẻ vừa nói vừa đi vào bếp, hoàn toàn quên mất hiện tại mình ăn mặc “mát mẻ” cỡ nào.
“Là canh bắp phải không?”
“Mũi của con thật nhạy.” Phù Kình cười quay đầu, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc ướt đẫm của Phù Diệp, từng giọt nước theo sợi tóc rơi xuống, tầm mắt dừng trên xương quai xanh gầy yếu, không thể đi tiếp bởi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia, trong nháy mắt, Phù Kình có xúc động muốn biết những giọt nước đó sẽ chảy đến đâu. Vội vã dời tầm mắt, rơi xuống cặp đùi trắng nõn của Phù Diệp, không giống các nam sinh cùng tuổi khác, lông chân của cậu rất thưa thớt, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy. Bỗng cảm giác cổ họng quá khô. Nhanh chóng chuyển tầm mắt, trở lại gương mặt đang mỉm cười của Phù Diệp.
“Sao không lau khô tóc đã ra rồi?” Thấy đầu tóc như ngâm trong nước, Phù Kình cau mày hỏi.
“Đã quên ~ ngửi thấy mùi canh là quên hết, ha ha ~~” Phù Diệp ngượng ngùng đáp, thấy ánh mắt trách cứ của Phù Kình, vội vàng bổ sung: “Bây giờ đi lau!” Vừa nói xong những lời này liền nhanh chóng chạy mất.
“Xem ra lúc này thật sự là gậy ông đập lưng ông…” Nhìn theo bóng dáng Phù Diệp rời đi, Phù Kình cười khổ.
“Oa ~ không thể ngờ được ngài lại biết làm thức ăn!” Nhìn những món ăn đầy đủ hương thơm lẫn mùi vị, Phù Diệp hưng phấn reo lên, có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội thưởng thức các món ăn của ba!
“Vẫn kém hơn thức ăn con làm.” Phù Kình thản nhiên nói. Khiến cho mặt Phù Diệp ngượng ngùng đỏ lên.
“Nhớ rõ mới trước đây, lúc mẹ còn chưa…, mẹ luôn làm canh bắp cho con, không ngờ lâu như vậy còn có cơ hội uống canh này, ha ha ~~” sau khi Phù Diệp uống một ngụm, dường như đang chìm trong quá khứ, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Diệp… con có muốn mổ không? Bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, sẽ có cách thôi.”
“A?” Phù Diệp đang cố gắng bỏ thức ăn vào miệng mình nghe vậy thì ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cười nói: “Không cần đâu, con không có gì, dù sao thì lâu như vậy cũng đâu có chuyện gì xảy ra.”
“Con có biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào với tương lai con không?” Giọng nói Phù Kình luôn lạnh lùng cũng khó nén chút kích động hỏi. Vì sao đứa nhỏ này luôn không quan tâm bản thân nhiều một chút?
“Ba để ý sao?” Lần này, Phù Diệp cố ý dùng chữ “ba” để nói lên tầm quan trọng của Phù Kình đối với mình.
“Đương nhiên không.” Phù Kình lập tức trả lời. Y đau cậu yêu cậu còn không kịp, sao lại để ý chứ? Sao có thể dùng thứ này để tổn thương cậu?
“Ha ha, vậy thì không sao rồi! Nếu người thân quan trọng nhất của con cũng không để ý thì con cần gì phải để ý cảm nhận của người khác?” Phù Diệp cười nói.
Phù Kình không nói gì, chỉ mỉm cười. Tuy rằng dư hết một chữ, nhưng địa vị rõ ràng đã được nâng lên, tin rằng không bao lâu nữa sẽ thành công đến đích thôi.
“Còn nữa, sau này tắm xong nhớ phải lau khô tóc và mặc nhiều quần áo một chút.” Chuyển đề tài, Phù Kình yêu cầu.
“Hả? Vì sao?” Ánh mắt Phù Diệp tràn đầy khó hiểu, thời tiết bây giờ không quá lạnh, tắm xong cần phải mặc nhiều quần áo sao?
“Nếu con muốn bị ba ‘ăn’ thì cứ để vậy đi.” Mắt Phù Kình mang theo chút **, lãnh đạm nói.
“…” Mặt Phù Diệp lập tức đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Ba thật sự muốn như vậy sao? Sao có thể? Tim Phù Diệp lập tức đập nhanh hơn, trong đầu hiện ra một số hình ảnh nào đó, vì thế, màu đỏ trên mặt càng thêm đậm.
“Ha ha…” Phù Kình nhìn Phù Diệp mặt sắp chạm vào chén, càng thêm vui vẻ. Y đứng lên, cúi người, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Phù Diệp, trong lúc cậu còn kinh ngạc, môi đã dịu dàng chạm vào môi cậu, sau đó rời đi, mỉm cười bước về phòng.
Phù Diệp ngơ ngác đặt tay lên môi, lại… hôn mình?? Sao lại cho ba cơ hội đó chứ? Phù Diệp buồn bực nghĩ.
Phù Kình ở bên kia, đang nói điện thoại với một người nào đó.
“Gần đây có phải cậu quá thả lỏng quản giáo với người nào đó không? Nó dám nhổ lông trên đầu hổ rồi.”
“…”
“Nếu cậu không bắt nó về, thì đừng trách tôi thi hành ‘chính sách tàn khốc’ với nó.”
“…”
“Ừm, hy vọng ngày mai không để cho tôi có cơ hội nhìn thấy nó, nếu không tôi cam đoan sẽ làm một chút chuyện, cho dù nó là em ruột của tôi.”
Vừa dứt lời, Phù Kình lập tức cúp điện thoại, nở nụ cười lạnh, Phù Thanh ở xa cuối chân trời không khỏi run rẩy, lẩm bẩm sao thời tiết đột nhiên trở lạnh thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook