Thị Diệp Thành Si
-
Chương 27
“Mời em Phù Diệp học năm hai lớp x nhanh chóng đến phòng giáo viên, xin nhắc lại, mời…”
Hôm nay vào lúc nghỉ trưa, Phù Diệp lần đầu tiên nghe thấy trên loa phát tên mình, cậu khó hiểu buông phần cơm trưa trên tay, vội vàng chạy đến văn phòng.
“Em Phù, ba em gọi em lập tức về nhà, nghe nói mẹ em đã xảy ra chuyện.”
Phù Diệp vừa đứng trước mặt chủ nhiệm đã nghe thấy tin tức đáng sợ này, cậu rất khó tưởng tượng hai từ ba và mẹ lại có thể đi chung, xảy ra chuyện? Là chuyện gì mà ba lại phải tìm cậu về?
Vừa ra cổng đã được xe chờ bên ngoài đưa đi, Phù Diệp ý thức được dường như chuyện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình. Chẳng lẽ mẹ đến? Hoặc là cái gì đó ngoài ý muốn? Nghĩ đến lý do thứ hai, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Phù Diệp càng thêm khó coi.
Nhìn những kiến trúc lùi như bay ở hai bên cửa sổ, tâm tình Phù Diệp bất an không yên.
“Tiểu Diệp!!”
Một bước tiến vào nhà Phù Kình, Phù Diệp chợt nghe thấy tiếng gọi của Phù Thanh, ngay cả chú cũng ở đây, tim Phù Diệp “ầm” một tiếng rơi xuống đáy cốc, sắc mặt khẽ biến.
“Mẹ của cháu —”
“Đã chết.”
Phù Thanh vẻ mặt đau khổ nói, nào biết vừa đến một nửa đã bị Phù Kình lạnh lùng đánh gảy, Phù Thanh bị giọng nói của y làm nghẹn, hung hăng trừng mắt người không biết phân biệt tình hình.
“Anh hai, anh thật… tiểu Diệp, chú biết tin tức này đối với cháu rất đột nhiên, nhưng khi chú và ba đến thì cô ta đã…” Phù Thanh muốn mắng Phù Kình, nhưng lại nghĩ phải an ủi Phù Diệp mới là chuyện quan trọng.
“Chết vì ung thư tử cung.” Phù Kình thản nhiên bổ sung.
Phù Diệp không nói gì, mắt mở thật to, không thể tin người ở cùng mình hơn mười năm cứ thế mà mất đi. Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh mình cùng mẹ ở chung, đáy lòng dâng lên cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Tiểu Diệp, người chết không thể sống lại, đừng đau khổ.” Phù Thanh tiến lên, vỗ vai cậu nói.
Đau khổ? Là đang nói cậu sao? Không có, cậu đang vui vẻ mà! Thủ phạm hại ba, hại mình cuối cùng đã biến mất khỏi thế giới này, cậu hẳn là rất vui nha, nhưng vì sao…
“Đừng khóc. Còn có ba.”
Khóc? Mình khóc sao? Tiếng nói mang sự lo lắng và dịu dàng của Phù Kình vang lên bên tai, cảm giác lành lạnh trên mặt khiến Phù Diệp phát hiện thì ra mình đã khóc. Cảm giác ấm áp vây quanh mình giờ phút này tựa như thứ duy nhất có thể cứu vớt được bản thân, cậu ôm chặt lấy lưng Phù Kình, khóc lớn.
“…” Phù Thanh đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau, không biết có phải hắn đa tâm hay không, nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này trở nên… giống như lo lắng lúc đầu của mình… càng thêm gần gũi nhau…
Bài vị của mẹ Phù Diệp được đưa đến Thượng Hải, lo lắng cho tâm tình của Phù Diệp, Phù Kình muốn mang tro cốt của nàng về, nhưng Phù Diệp lại từ chối.
“Con thấy mẹ rất yêu Thượng Hải, dù sao đó cũng là nơi hai người ở lại mười năm. Con không muốn để nàng xa nhà.” Phù Diệp đỏ mắt suy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói.
Phù Kình tôn trọng ý kiến của Phù Diệp, vì vậy cùng cậu đi Thượng Hải cúng bái.
Người đàn bà kia lén mình mang theo, mình rất ghét ả, nhưng, là ả mang đứa nhỏ này đến cho mình, mình cảm kích ả. Nhìn tấm ảnh trắng đen và người đang tươi cười trong ấy, lúc này tâm trạng Phù Diệp rất bình tĩnh, dường như đã không nhớ rõ người phụ nữ kia đã đối xử với mình thế nào, trí nhớ gần đây của cậu là khi còn nhỏ, mẹ che chở bảo vệ cậu, vậy thì thay đổi từ khi nào? Yêu thương của mẹ với cậu chỉ để che mắt người ngoài mà thôi, cậu chưa bao giờ cảm nhận được yêu thương của mẹ. Cho đến tận khi mẹ qua đời, cậu mới hiểu được mình yêu mẹ cỡ nào, cho dù mẹ từng đối xử như vậy với cậu. Nghĩ nghĩ, nước mắt lại không thể khống chế tuôn rơi, không ngừng theo má trượt xuống.
Phù Kình thấy thế, tiến lên ôm vai Phù Diệp, dùng hành động để an ủi cậu.
“Con còn có ba, cùng với người Phù gia. Ba sẽ luôn ở bên con.” Phù Kình nhẹ giọng nói. Tôi sẽ luôn ở bên cậu, đến khi chấm dứt cuộc đời này.
“Thật sao?” Phù Diệp xoay người, ngẩng đầu hỏi Phù Kình. Nhìn thẳng vào mắt Phù Kình, dường như muốn nhìn xem lời nói đó có phải giả dối hay không.
“Cả đời này ba tuyệt đối không lừa gạt con.” Phù Kình nghiêm túc đáp Phù Diệp, trong lời nói còn ẩn chứa ý tứ như một lời thề, khiến Phù Diệp đỏ mặt.
“Mẹ, con đi đây, con sẽ sống thật tốt, bởi vì con có ba bên cạnh.” Phù Diệp nhìn bài vị chăm chú, cuối cùng kiên định bước đi không quay đầu lại.
“Ba, con muốn dọn về ở.” Lúc ngồi trên máy bay trở về, Phù Diệp yêu cầu.
“Có thể, nhưng phải gọi tên của ba. Còn phải phụ trách ba bữa, ba đã quen ăn cơm con nấu.” Phù Kình cũng rất sảng khoái đáp ứng, nhưng thêm vào vài điều kiện.
“Ừm.” Phù Diệp cười gật đầu. Có người nói muốn ăn thức ăn mình làm, có người hy vọng mình về nhà, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.
Hôm nay vào lúc nghỉ trưa, Phù Diệp lần đầu tiên nghe thấy trên loa phát tên mình, cậu khó hiểu buông phần cơm trưa trên tay, vội vàng chạy đến văn phòng.
“Em Phù, ba em gọi em lập tức về nhà, nghe nói mẹ em đã xảy ra chuyện.”
Phù Diệp vừa đứng trước mặt chủ nhiệm đã nghe thấy tin tức đáng sợ này, cậu rất khó tưởng tượng hai từ ba và mẹ lại có thể đi chung, xảy ra chuyện? Là chuyện gì mà ba lại phải tìm cậu về?
Vừa ra cổng đã được xe chờ bên ngoài đưa đi, Phù Diệp ý thức được dường như chuyện còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình. Chẳng lẽ mẹ đến? Hoặc là cái gì đó ngoài ý muốn? Nghĩ đến lý do thứ hai, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Phù Diệp càng thêm khó coi.
Nhìn những kiến trúc lùi như bay ở hai bên cửa sổ, tâm tình Phù Diệp bất an không yên.
“Tiểu Diệp!!”
Một bước tiến vào nhà Phù Kình, Phù Diệp chợt nghe thấy tiếng gọi của Phù Thanh, ngay cả chú cũng ở đây, tim Phù Diệp “ầm” một tiếng rơi xuống đáy cốc, sắc mặt khẽ biến.
“Mẹ của cháu —”
“Đã chết.”
Phù Thanh vẻ mặt đau khổ nói, nào biết vừa đến một nửa đã bị Phù Kình lạnh lùng đánh gảy, Phù Thanh bị giọng nói của y làm nghẹn, hung hăng trừng mắt người không biết phân biệt tình hình.
“Anh hai, anh thật… tiểu Diệp, chú biết tin tức này đối với cháu rất đột nhiên, nhưng khi chú và ba đến thì cô ta đã…” Phù Thanh muốn mắng Phù Kình, nhưng lại nghĩ phải an ủi Phù Diệp mới là chuyện quan trọng.
“Chết vì ung thư tử cung.” Phù Kình thản nhiên bổ sung.
Phù Diệp không nói gì, mắt mở thật to, không thể tin người ở cùng mình hơn mười năm cứ thế mà mất đi. Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh mình cùng mẹ ở chung, đáy lòng dâng lên cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Tiểu Diệp, người chết không thể sống lại, đừng đau khổ.” Phù Thanh tiến lên, vỗ vai cậu nói.
Đau khổ? Là đang nói cậu sao? Không có, cậu đang vui vẻ mà! Thủ phạm hại ba, hại mình cuối cùng đã biến mất khỏi thế giới này, cậu hẳn là rất vui nha, nhưng vì sao…
“Đừng khóc. Còn có ba.”
Khóc? Mình khóc sao? Tiếng nói mang sự lo lắng và dịu dàng của Phù Kình vang lên bên tai, cảm giác lành lạnh trên mặt khiến Phù Diệp phát hiện thì ra mình đã khóc. Cảm giác ấm áp vây quanh mình giờ phút này tựa như thứ duy nhất có thể cứu vớt được bản thân, cậu ôm chặt lấy lưng Phù Kình, khóc lớn.
“…” Phù Thanh đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau, không biết có phải hắn đa tâm hay không, nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này trở nên… giống như lo lắng lúc đầu của mình… càng thêm gần gũi nhau…
Bài vị của mẹ Phù Diệp được đưa đến Thượng Hải, lo lắng cho tâm tình của Phù Diệp, Phù Kình muốn mang tro cốt của nàng về, nhưng Phù Diệp lại từ chối.
“Con thấy mẹ rất yêu Thượng Hải, dù sao đó cũng là nơi hai người ở lại mười năm. Con không muốn để nàng xa nhà.” Phù Diệp đỏ mắt suy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói.
Phù Kình tôn trọng ý kiến của Phù Diệp, vì vậy cùng cậu đi Thượng Hải cúng bái.
Người đàn bà kia lén mình mang theo, mình rất ghét ả, nhưng, là ả mang đứa nhỏ này đến cho mình, mình cảm kích ả. Nhìn tấm ảnh trắng đen và người đang tươi cười trong ấy, lúc này tâm trạng Phù Diệp rất bình tĩnh, dường như đã không nhớ rõ người phụ nữ kia đã đối xử với mình thế nào, trí nhớ gần đây của cậu là khi còn nhỏ, mẹ che chở bảo vệ cậu, vậy thì thay đổi từ khi nào? Yêu thương của mẹ với cậu chỉ để che mắt người ngoài mà thôi, cậu chưa bao giờ cảm nhận được yêu thương của mẹ. Cho đến tận khi mẹ qua đời, cậu mới hiểu được mình yêu mẹ cỡ nào, cho dù mẹ từng đối xử như vậy với cậu. Nghĩ nghĩ, nước mắt lại không thể khống chế tuôn rơi, không ngừng theo má trượt xuống.
Phù Kình thấy thế, tiến lên ôm vai Phù Diệp, dùng hành động để an ủi cậu.
“Con còn có ba, cùng với người Phù gia. Ba sẽ luôn ở bên con.” Phù Kình nhẹ giọng nói. Tôi sẽ luôn ở bên cậu, đến khi chấm dứt cuộc đời này.
“Thật sao?” Phù Diệp xoay người, ngẩng đầu hỏi Phù Kình. Nhìn thẳng vào mắt Phù Kình, dường như muốn nhìn xem lời nói đó có phải giả dối hay không.
“Cả đời này ba tuyệt đối không lừa gạt con.” Phù Kình nghiêm túc đáp Phù Diệp, trong lời nói còn ẩn chứa ý tứ như một lời thề, khiến Phù Diệp đỏ mặt.
“Mẹ, con đi đây, con sẽ sống thật tốt, bởi vì con có ba bên cạnh.” Phù Diệp nhìn bài vị chăm chú, cuối cùng kiên định bước đi không quay đầu lại.
“Ba, con muốn dọn về ở.” Lúc ngồi trên máy bay trở về, Phù Diệp yêu cầu.
“Có thể, nhưng phải gọi tên của ba. Còn phải phụ trách ba bữa, ba đã quen ăn cơm con nấu.” Phù Kình cũng rất sảng khoái đáp ứng, nhưng thêm vào vài điều kiện.
“Ừm.” Phù Diệp cười gật đầu. Có người nói muốn ăn thức ăn mình làm, có người hy vọng mình về nhà, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook