“Thạch Đầu, đi nhanh như vậy làm gì?”

Trần Vũ bị kéo đi quá nhanh có chút thở dốc, mất hứng nói, tuy rằng chú kia rất lạnh, nhưng dù sao cũng là một nhân vật lớn mời họ ăn cơm, cơ hội khó có được nha!

“Không ngờ cậu lại là một người tham hư vinh…” Sử Thấu dừng bước, suy tư nhìn chằm chằm Trần Vũ.

“Cậu ngốc à! Đương nhiên không phải ý này!!” Trần Vũ khó chịu hô to.

“Tiểu Diệp, ánh mắt của ba cậu, tớ cảm thấy có chút không thích hợp.” Sử Thấu không cãi nhau với Trần Vũ nữa, chuyển hướng sang Phù Diệp, nói ra chuyện mà mình nghi ngờ.

“Có sao? Không có mà.” Phù Diệp cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu, phủ định. Từ lúc cậu bắt đầu gặp ba thì rất ít đối mặt với ba, có lẽ là vì ánh mắt lạnh như băng của ba, luôn cảm thấy nó đang nhắc nhở mình không thuộc về căn nhà đó. Nhưng gần đây khi nhìn thấy ba, hơi thở lạnh lùng dường như nhạt đi, cậu thấy thật vui vẻ, cảm giác ba đã bắt đầu coi trọng mình.

“Đúng vậy, tớ cũng không cảm thấy gì, chỉ là chú Phù có chút lạnh lùng mà thôi.” Lục Thư Thành bên cạnh cũng gật đầu nói.

“Cậu không có tư cách lên tiếng nhất, cứ mãi cúi đầu ăn, phát hiện cái gì mới là kỳ quái.” Nghe thấy giọng của Lục Thư Thành, Sử Thấu nhanh chóng quay đầu hung hăng trừng hắn. Tên nhóc này y như Trần Vũ, dường như kiếp trước bị bỏ đói, trong mắt chỉ có thức ăn, cái gì cũng không thèm chú ý.

Lục Thư Thành bị xả đến không nói ra lời, hắn há miệng, rồi sau đó chán nản cúi đầu.

“Cậu hung dữ như vậy làm gì? Tiểu Thành lại không làm gì có lỗi với cậu. Thần kinh.” Trần Vũ kéo Lục Thư Thành qua, che trước người hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi nói với Sử Thấu. Thạch Đầu gần đây rất không ổn, luôn luôn cáu giận, giống như con gái vậy, mỗi tháng luôn có mấy ngày tâm tình không được tốt, quái dị.

Lúc này sắc mặt Sử Thấu càng thêm khó coi, hung hăng trừng Trần Vũ, Trần Vũ cũng không phục trừng lại hắn, hai người không ai nhường ai. Trong nháy mắt không khí bắt đầu nóng lên.

“Đủ rồi, là các cậu suy nghĩ quá nhiều, ba đối với tớ rất tốt, các cậu không cần lo lắng.” Phù Diệp tiến lên đứng giữa hai người, than nhẹ một hơi rồi nói.

“Xin lỗi tiểu Diệp.” Trần Vũ và Sử Thấu đồng thời nói, hai người nhìn thoáng qua nhau, ăn ý hiếm thấy.

“Phải xin lỗi tiểu Thành nữa đó nha Thạch Đầu.” Phù Diệp yêu cầu, cậu không xem nhẹ Lục Thư Thành từ nãy đến giờ không nói lời nào, chắc chắn đã bị Sử Thấu dọa.

“Xin lỗi, tiểu Thành.” Sử Thấu cũng biết giọng điệu lúc nãy của mình có chút quá đáng, nên chân thành xin lỗi Lục Thư Thành.

“Không sao.” Lục Thư Thành ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi.

“Đúng rồi, Thạch Đầu, như vậy mới là cậu chứ!” Trần Vũ tiến đến dùng sức vỗ vai Sử Thấu, vui vẻ nói.

“Xí ~~” Sử Thấu mỉm cười phát ra âm thanh khinh thường.

Mọi người đều bật cười, khiến cho những người qua đường trông thấy mấy thiếu niên phấn chấn tràn đầy tinh thần cũng cười theo, tuổi trẻ thật tốt…

“Anh hai, nghe nói mấy hôm trước anh cùng vài thiếu niên ra ngoài ăn cơm.” Phù Thanh căn cứ theo quan niệm “tám một chút có thể khiến tâm tình tốt hơn”, cố gắng chạy tới cánh cửa bên kia của văn phòng Phù Kình.

“Nghe nói?” Phù Kình hơi nhíu mày, tầm mắt rơi xuống quyển tạp chí trong tay Phù Thanh.

“Không ngờ anh lại có đam mê này nha ~~~” Phù Thanh nhấn mạnh chữ “mê”, nhướng mày nói.

“Nếu rảnh thì xem tài liệu đi, nghe thư kí của em nói, tài liệu trên bàn em sắp thành ngọn núi rồi. Hơn nữa trong số mấy thiếu niên có đứa cháu bé bỏng của em.” Phù Kình lạnh lùng nói. Như trong dự kiến thấy được sắc mặt lập tức biến thành khó coi tựa như nuốt phải nguyên quả trứng chim của Phù Thanh.

“Tiểu Diệp?? Vậy… vậy… mấy người còn lại?” Phù Thanh thật vất vả mới hồi phục tinh thần sau khi bị sét đánh, lắp bắp hỏi.

“Bạn cùng phòng của nó.”

“À…” Vậy có thể liên hệ và đoán ra đầu đuôi câu chuyện, Phù Thanh ủ rũ đặt mông lên sô pha, khó có được những lúc phát hiện anh hai mình làm chuyện xấu, nhưng nào ngờ lại là tiểu Diệp, không thú vị chút nào.

“Anh thấy em thật sự rất rảnh, chẳng lẽ là hắn quá dung túng em? Không phải anh đã đề nghị hắn… quản giáo em nghiêm một chút?” Môi mỏng của Phù Kình phun ra lời uy hiếp, khiến cho khuôn mặt Phù Thanh như cái bảng màu vậy, xanh trắng giao nhau.

“Hứ! Em không hỏi nữa là được chứ gì? Luôn luôn uy hiếp em như vậy, đê tiện!” Phù Thanh khinh thường nói, tâm tình càng thêm uể oải.

“Em phải biết rằng đây là do em tự tìm.” Phù Kình hờ hững phản bác, cá tính của tên nhóc này không biết do ai dưỡng thành, xen vào việc người khác.

“…” Phù Thanh nhất thời không biết nói gì. Hắn nghĩ trên thế giới này có lẽ không ai có thể đứng trước mặt anh hắn mà thao thao bất tuyệt được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương