Theo Em Suốt Cuộc Đời
-
Chương 34: Tỏ tình
Đến khi quay lưng lại với bọn họ thì nước mắt của tôi cũng đã không tự chủ được nữa mà cứ thế tuôn rơi.Tôi vẫn đứng đó để đợi họ rồi đi nhưng không có quay lại.
Oa..oa..oa
Tiếng trầm trộ ngày càng lớn.
"Oa ngưỡng mộ thật"
"Anh ấy đẹp trai quá"
"Cô gái đó tốt số thật"
"..."
Tim tôi như thắt lại.
"Ly à, có trách thì trách mày quá nhát gan giờ ảnh đã có người khác hãy từ bỏ đi"
Lấy tay quệt đi những giọt nước mắt, đang định bước đi thì đột nhiên có tiếng người gọi:
- Ly.
Tôi sững người.
Giọng nói này...nó quen thuộc tới mức ngày nào tôi cũng nhung nhớ.
Vừa rồi không phải tôi nghe nhầm chứ?
Thấy không có gọi lại lần nữa, tôi tự nhủ rằng là mình ảo tưởng nên nghe nhầm.
- Ly, em không nghe thấy anh gọi sao?
Lúc này tôi mới chắc rằng không phải nghe nhầm.
Người từ từ quay lại.
Anh cách tôi khoảng 2 bước chân, trong dạng một chân quỳ xuống dưới đất.
Tay anh cầm một bó hoa hông tươi,con gấu bông đang để bên cạnh.
Ủa anh chưa tặng sao?
Anh ấy đang làm gì thế nhỉ?
Đi đến trước mặt anh, tôi thật thà hỏi:
- Anh đang làm gì vậy ạ?
"Hả"
Tôi nghe thấy mọi người đồng thanh kêu lên như kiểu bất mãn lắm.
Tôi hỏi có gì sai sao?
Còn Tuấn, anh cảm thấy cô bé này rốt cuộc còn có thể ngốc tới mức nào được nữa.
Nhưng mà ai bảo anh lại đi yêu cô gái ngốc này chứ.
- Tớ đi chết đây.
Diễm ngờ nghệch kêu lên.
Có ai như đứa em gái của cô hay không vậy?
Hoàng thấy vậy vội bảo:
- Ly, thằng này nó đang tỏ tình, em không thấy sao?
- Dạ...
Tôi ngạc nhiên kêu lên...ra là anh ấy đang tỏ tình.
- Còn dạ nữa à, mau lên.
Tiếp tục cười khổ.
Thì ra anh Hoàng cũng đang là đuổi tôi ra chỗ khác để người ấy tiện tỏ tình.
- Vâng ạ, em đi đây.
Rồi tôi quay người đi.
" Ôi trời ạ"
Tôi nghe thấy tiếng đồng thanh của chị Diễm và anh Hoàng.
Sao vậy, tôi ở lại cũng không được, đi cũng không xong rốt cuộc là sao vậy?
Giọng nói ấy lại vang lên nhưng lần này mang theo chút tức giận cùng với sự kiềm chế:
- Em, em thử bước một bước xem...
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào mặt anh.
Tại sao lại tức tôi chứ?
- Sao vậy, anh còn muốn gì nữa...
Tôi khổ sở kêu lên, nghe ai cũng có thể nhận ra tôi là vừa khóc, thống khổ cỡ nào.
Ở một bên anh Hoàng kêu lên:
- Con bé ngốc này, em...
Anh Tuấn đưa tay lên ý bảo anh Hoàng dừng lại.
Tuấn đứng dậy, đi đến chỗ cô bé đó.
- Tại sao lại khóc
Rồi anh đưa tay ra lau những giọt nước mắt còn sót trên gương mặt nhỏ bé ấy.
Tại sao tôi lại nghe ra trong lời nói ấy có chút yêu thương vậy.
Anh à, tại sao anh lại cứ đem tới cho em hi vọng rồi lại dập tắt nó nhanh vậy.
Tại sao cứ phải dịu dàng với em để em lại ảo tưởng và càng ngày càng lấn sâu.
Nâng cằm tôi lên, mắt đối diện nhau, tôi nhìn thấy trong đó là sự dịu dàng hơn bất cứ lần nào hết:
- Sao không trả lời anh?
- Em...em...anh bỏ em ra.
Nói rồi tôi đẩy tay anh ra.
Anh có chút lo lắng:
- Sao thế?
Tôi tức giận:
- Kệ em, anh đi làm việc của mình đi.
Anh cứ như vậy thì tôi sẽ không chịu được mất.
- Anh đang làm còn gì.
- Vậy anh thả em ra để em đi.
- Ngốc này, em vẫn không hiểu à.
Ừ, tôi không hiểu kệ tôi.
Cuối cùng thì cũng không thể chịu nổi nữa:
- Làm ơn đi mà, anh có biết làm vậy em buồn tới mức nào không? Anh tỏ tình thì cứ việc tại sao lại cứ bắt em phải ở lại, anh thấy vui lắm khi em buồn sao...em thật sự rất buồn rất đau, nhưng em không cách nào có thể ngăn lại...trái tim mình thích anh...
Tôi nghẹn giọng đến gần cuối nói nhỏ hơn đi nhiều.
Nhưng mà khi nói ra thế này lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
Và tôi không biết rằng người kia vui thế nào đâu.
Giọng nói chất đầy sự yêu thương vang lên:
- Em, thật là thích anh sao?
Tôi ngẩng mặt lên đối diện với anh.
Không có gì phải giấu nữa, mạnh mẽ lên, cũng lắm thì tránh mặt nhau.
Như vậy càng tốt dễ quên hơn.
- Đúng, em thích anh, thích lâu rồi, nhưng em quá nhát gan, không dám nói, em sợ anh sẽ không động tâm mà lại còn tránh xa hắt hủi em, nhưng giờ đã lỡ miệng rồi, biết hơn nữa cũng chẳng sao...
Dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
- Một đứa con gái xấu như em thì anh nào có để trong mắt chứ? Biết là mình không thể thích anh, nhưng em vẫn không thể ngừng được, Anh hoàn hảo như thế, em nào có thể với tới, vì thế em chỉ biết thích anh trong im lặng...Hôm nay em nói vậy là để anh biết rằng, luôn có một cô gái ngốc nghếch thích anh...Nói vậy chứ, em chỉ muốn giãi bày lòng mình chứ không có ý gì, xin lỗi nếu như nó làm cho anh thấy chán ghét. Để cho em đi, chỉ cần em thích anh là đủ, anh hãy đi với người con gái mà anh thích đi.
- Sao hôm nay em nói nhiều thế?
Hả, tôi nói như vậy mà anh không có suy nghĩ gì sao? mà lại bảo tôi nói nhiều.
- Vâng, hạnh phúc nhé người con trai em yêu.
Nói rồi tôi quay đi, nhưng chưa được bước nào thì một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy tôi:
- Em nghĩ anh để cho em đi dễ vậy sao?
Tôi chọn im lặng để anh tiếp tục.
- Ly, anh yêu em.
Tôi hớ người.
Anh là vừa nói yêu tôi sao?
Có thật là vậy không?
Oa..oa..oa
Tiếng trầm trộ ngày càng lớn.
"Oa ngưỡng mộ thật"
"Anh ấy đẹp trai quá"
"Cô gái đó tốt số thật"
"..."
Tim tôi như thắt lại.
"Ly à, có trách thì trách mày quá nhát gan giờ ảnh đã có người khác hãy từ bỏ đi"
Lấy tay quệt đi những giọt nước mắt, đang định bước đi thì đột nhiên có tiếng người gọi:
- Ly.
Tôi sững người.
Giọng nói này...nó quen thuộc tới mức ngày nào tôi cũng nhung nhớ.
Vừa rồi không phải tôi nghe nhầm chứ?
Thấy không có gọi lại lần nữa, tôi tự nhủ rằng là mình ảo tưởng nên nghe nhầm.
- Ly, em không nghe thấy anh gọi sao?
Lúc này tôi mới chắc rằng không phải nghe nhầm.
Người từ từ quay lại.
Anh cách tôi khoảng 2 bước chân, trong dạng một chân quỳ xuống dưới đất.
Tay anh cầm một bó hoa hông tươi,con gấu bông đang để bên cạnh.
Ủa anh chưa tặng sao?
Anh ấy đang làm gì thế nhỉ?
Đi đến trước mặt anh, tôi thật thà hỏi:
- Anh đang làm gì vậy ạ?
"Hả"
Tôi nghe thấy mọi người đồng thanh kêu lên như kiểu bất mãn lắm.
Tôi hỏi có gì sai sao?
Còn Tuấn, anh cảm thấy cô bé này rốt cuộc còn có thể ngốc tới mức nào được nữa.
Nhưng mà ai bảo anh lại đi yêu cô gái ngốc này chứ.
- Tớ đi chết đây.
Diễm ngờ nghệch kêu lên.
Có ai như đứa em gái của cô hay không vậy?
Hoàng thấy vậy vội bảo:
- Ly, thằng này nó đang tỏ tình, em không thấy sao?
- Dạ...
Tôi ngạc nhiên kêu lên...ra là anh ấy đang tỏ tình.
- Còn dạ nữa à, mau lên.
Tiếp tục cười khổ.
Thì ra anh Hoàng cũng đang là đuổi tôi ra chỗ khác để người ấy tiện tỏ tình.
- Vâng ạ, em đi đây.
Rồi tôi quay người đi.
" Ôi trời ạ"
Tôi nghe thấy tiếng đồng thanh của chị Diễm và anh Hoàng.
Sao vậy, tôi ở lại cũng không được, đi cũng không xong rốt cuộc là sao vậy?
Giọng nói ấy lại vang lên nhưng lần này mang theo chút tức giận cùng với sự kiềm chế:
- Em, em thử bước một bước xem...
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào mặt anh.
Tại sao lại tức tôi chứ?
- Sao vậy, anh còn muốn gì nữa...
Tôi khổ sở kêu lên, nghe ai cũng có thể nhận ra tôi là vừa khóc, thống khổ cỡ nào.
Ở một bên anh Hoàng kêu lên:
- Con bé ngốc này, em...
Anh Tuấn đưa tay lên ý bảo anh Hoàng dừng lại.
Tuấn đứng dậy, đi đến chỗ cô bé đó.
- Tại sao lại khóc
Rồi anh đưa tay ra lau những giọt nước mắt còn sót trên gương mặt nhỏ bé ấy.
Tại sao tôi lại nghe ra trong lời nói ấy có chút yêu thương vậy.
Anh à, tại sao anh lại cứ đem tới cho em hi vọng rồi lại dập tắt nó nhanh vậy.
Tại sao cứ phải dịu dàng với em để em lại ảo tưởng và càng ngày càng lấn sâu.
Nâng cằm tôi lên, mắt đối diện nhau, tôi nhìn thấy trong đó là sự dịu dàng hơn bất cứ lần nào hết:
- Sao không trả lời anh?
- Em...em...anh bỏ em ra.
Nói rồi tôi đẩy tay anh ra.
Anh có chút lo lắng:
- Sao thế?
Tôi tức giận:
- Kệ em, anh đi làm việc của mình đi.
Anh cứ như vậy thì tôi sẽ không chịu được mất.
- Anh đang làm còn gì.
- Vậy anh thả em ra để em đi.
- Ngốc này, em vẫn không hiểu à.
Ừ, tôi không hiểu kệ tôi.
Cuối cùng thì cũng không thể chịu nổi nữa:
- Làm ơn đi mà, anh có biết làm vậy em buồn tới mức nào không? Anh tỏ tình thì cứ việc tại sao lại cứ bắt em phải ở lại, anh thấy vui lắm khi em buồn sao...em thật sự rất buồn rất đau, nhưng em không cách nào có thể ngăn lại...trái tim mình thích anh...
Tôi nghẹn giọng đến gần cuối nói nhỏ hơn đi nhiều.
Nhưng mà khi nói ra thế này lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
Và tôi không biết rằng người kia vui thế nào đâu.
Giọng nói chất đầy sự yêu thương vang lên:
- Em, thật là thích anh sao?
Tôi ngẩng mặt lên đối diện với anh.
Không có gì phải giấu nữa, mạnh mẽ lên, cũng lắm thì tránh mặt nhau.
Như vậy càng tốt dễ quên hơn.
- Đúng, em thích anh, thích lâu rồi, nhưng em quá nhát gan, không dám nói, em sợ anh sẽ không động tâm mà lại còn tránh xa hắt hủi em, nhưng giờ đã lỡ miệng rồi, biết hơn nữa cũng chẳng sao...
Dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
- Một đứa con gái xấu như em thì anh nào có để trong mắt chứ? Biết là mình không thể thích anh, nhưng em vẫn không thể ngừng được, Anh hoàn hảo như thế, em nào có thể với tới, vì thế em chỉ biết thích anh trong im lặng...Hôm nay em nói vậy là để anh biết rằng, luôn có một cô gái ngốc nghếch thích anh...Nói vậy chứ, em chỉ muốn giãi bày lòng mình chứ không có ý gì, xin lỗi nếu như nó làm cho anh thấy chán ghét. Để cho em đi, chỉ cần em thích anh là đủ, anh hãy đi với người con gái mà anh thích đi.
- Sao hôm nay em nói nhiều thế?
Hả, tôi nói như vậy mà anh không có suy nghĩ gì sao? mà lại bảo tôi nói nhiều.
- Vâng, hạnh phúc nhé người con trai em yêu.
Nói rồi tôi quay đi, nhưng chưa được bước nào thì một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy tôi:
- Em nghĩ anh để cho em đi dễ vậy sao?
Tôi chọn im lặng để anh tiếp tục.
- Ly, anh yêu em.
Tôi hớ người.
Anh là vừa nói yêu tôi sao?
Có thật là vậy không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook