Mấy ngày sau đó, sương mù sáng sớm còn chưa tan, Tưởng Cửu Tân mang theo bữa sáng đến nhà Lưu Tiểu Á, cô đã quen ở cùng anh, cô nghĩ rằng ở bên cạnh anh là lựa chọn tốt nhất.

Ăn xong bữa sáng, Lưu Tiểu Á đi theo Tưởng Cửu Tân xuống lầu, hôm trước anh hỏi cô khi nào rảnh rỗi, cô làm việc bán thuốc, hôm nay vừa lúc được nghỉ.

Xe của Tưởng Cửu Tân là Benz CL600, Lưu Tiểu Á rất thích dòng xe này, cô ngồi trên xe sờ chỗ này chỗ kia, giống như người được tham quan vườn hoa rực rỡ, “Tưởng Cửu Tân, sao anh lại chọn xe Benz?”

Dùng sự hiểu biết của cô, cô cho rằng anh sẽ thích Hummer. Bởi vì Tưởng Cửu Tân khá trắng trẻo, cho nên trong cái nhìn của Lưu Tiểu Á, từ bé anh đã mù quáng sùng bái những thứ mạnh mẽ, bao gồm ô tô.

“Em đã nói là thích xe này.” Đèn đỏ dừng xe, Tưởng Cửu Tân vươn tay khẽ vuốt gò má của cô, “Trên mặt có hạt cơm.”

Có cơm sao? Cô nhớ mình đã soi gương rồi, không thấy hạt cơm trên mặt mà. Lưu Tiểu Á xoay qua kính chiếu hậu, Tưởng Cửu Tân nhìn cô không chớp mắt, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp như vậy, khiến cô rất lúng túng.

Lưu Tiểu Á ho khan một tiếng, “Anh còn nhớ hả?” Hồi bé cô rất hâm mộ người khác chạy xe Benz, cô cảm thấy người chạy xe này nhất định to cao, mỗi lần nhìn thấy cô đều hô to một tiếng. Sau đó lãnh đạo nhà trường chạy chiếc xe này đến trường, cô kéo Tưởng Cửu Tân dạo một vòng quanh chiếc xe kia.

Không ngờ anh lại còn nhớ.

Tưởng Cửu Tân dừng xe ổn định rồi nói, “Xuống xe.”

Lưu Tiểu Á nhìn cục dân chính ngoài cửa sổ mà trợn tròn mắt, “Tưởng, Tưởng Cửu Tân, anh…”

“Lưu Tiểu Á, anh muốn kết hôn với em, em bằng lòng không?”

“Em bằng lòng.” Lưu Tiểu Á chỉ cục dân chính rồi lại chỉ Tưởng Cửu Tân, sau đó ngón tay chỉ về phía mình, “Tưởng Cửu Tân, anh xác định muốn kết hôn với em? Chúng ta mới ở bên nhau có sáu ngày thôi.”

“Anh xác định.” Tưởng Cửu Tân nắm tay Lưu Tiểu Á, “Chúng mình quen nhau từ tiểu học. Anh muốn ở cùng em cả đời, hằng ngày em sẽ tay đấm chân đá với anh, nếu chọc em tức giận, nửa đêm em có thể đá anh xuống giường. Sau đó cùng em sinh một đứa con, nó sẽ tinh nghịch biết bao, giống như em vậy.”

Lời này khiến cho Lưu Tiểu Á hay tuỳ tiện nghe được mà mặt đỏ tía tai, cô coi bàn tay là cây quạt vẫy mấy cái mới làm cho khuôn mặt bớt nóng, “Nhưng em làm việc không chín chắn, anh phải bận tâm nhiều lắm.”

“Anh quen rồi. Nếu để người khác tiếp nhận em, anh sẽ không yên tâm.”

“Không đúng, Tưởng Cửu Tân, em hoàn toàn không biết gì về anh, tuy rằng em rất thích anh, nhưng mà…”

“Anh tên là Tưởng Cửu Tân, nam, 25 tuổi, thể xác và tinh thần đều khoẻ mạnh. Ngồi cùng bàn với Lưu Tiểu Á từ tiểu học đến trung học. Sau đó di dân sang Australia, tốt nghiệp trường đại học Melbourne, hiện tại làm việc ở bệnh viện trung tâm thành phố A. Hơn nữa, rất yêu Lưu Tiểu Á.”

“Anh là bác sĩ ư? Nội tiết của em mất thăng bằng em có thể đến bệnh viện anh kiểm tra không?”

“Tiểu Á, em đừng dời trọng điểm. Anh là bác sĩ khoa chỉnh hình. Anh rất yêu…”

“Bác sĩ khoa chỉnh hình cũng được nha, sau này nếu anh bạo hành gia đình với em thì em có thể trực tiếp để anh nối xương cho em.”

Cô nghĩ thế, Tưởng Cửu Tân không những biết nối xương mà còn độc miệng, bộ dạng đoan chính lừa người, trọng điểm là cô yêu anh. Nếu cô lấy anh, thật sự là…lời gấp bội.

Từ nhỏ đến lớn đã thích Tưởng Cửu Tân, cô biết người thích anh xếp hàng dài đến Thiên An Môn. Tránh cho đêm dài lắm mộng, Lưu Tiểu Á không hề chần chừ do dự, không nghe lời khuyên của Tưởng Cửu Tân, không nói thêm lời nào mà kéo anh đi đăng ký kết hôn.

Đến khi chụp hình cho giấy kết hôn, Lưu Tiểu Á mới có cảm giác kiên định, cô ôm Tưởng Cửu Tân cọ cọ, “Tưởng Cửu Tân, em rất yêu anh.”

“Ừm.” Chân mày của anh không nghiêm túc như bình thường, anh vỗ đầu Lưu Tiểu Á, “Vợ à, chào em.”

“Tưởng Cửu Tân, anh rất buồn nôn nha.” Sau đó cô rướn người hôn cằm Tưởng Cửu Tân, “Chồng à, chào anh, chúc mừng phát tài, nhận được lì xì.”

Về đến nhà Lưu Tiểu Á liền trả phòng thuê, dùng lời của Tưởng Cửu Tân mà nói, nếu đã kết hôn, của anh cũng chính là của em. Vì thế Lưu Tiểu Á dọn hành lý đi theo Tưởng Cửu Tân đến toà cao ốc của nhiều năm trước kia.

Tưởng Cửu Tân dẫn Lưu Tiểu Á mua sắm đệm chăn mới rồi thu dọn nhà cửa, tuy bận rộn nhưng đến trưa là xong.

Ăn xong bữa tối, Lưu Tiểu Á kéo Tưởng Cửu Tân đến cô nhi viện. Mấy năm nay cô vẫn chưa về thăm bà viện trưởng, nhưng cô vẫn gửi quà vào dịp lễ tết, tiền lương kiếm được thừa lại sau khi đủ dùng thì cô cũng gửi cho cô nhi viện.

Bà viện trưởng đeo kính lão nhìn một cái liền nhận ra Lưu Tiểu Á, “Tiểu nha đầu, con về rồi à.” Mấy năm nay bà không có bất mãn gì với cô, chỉ là vui mừng đứa bé bà nuôi lớn vẫn sống tốt.

“Bà ơi.” Lưu Tiểu Á nhào vào trong lòng viện trưởng, “Con rất nhớ bà. Anh chàng con thích vẫn luôn làm ngơ với con, vì thế con không dám về sợ làm bà thất vọng, Lưu Tiểu Á bà nuôi lớn thế này ngay cả theo đuổi một người cũng không được.” Lưu Tiểu Á kéo Tưởng Cửu Tân qua, “Bà ơi, đây là anh chàng mà con đã nói với bà, anh ấy tên là Tưởng Cửu Tân.”

Tưởng Cửu Tân lễ phép gọi một tiếng bà, sau khi nhìn thấy anh viện trưởng cười ha ha, “Cháu chính là Tưởng Cửu Tân?”

Anh hơi xấu hổ, không chắc là viện trưởng còn nhớ anh không, quả nhiên viện trưởng đẩy mắt kính trên mũi nói, “Bà nhận ra cháu, cháu tới tìm Tiểu Á đây mà.”

Ngày thứ ba sau khi thi xong đại học, có một anh chàng ăn mặc gọn gàng đến cô nhi viện, sau khi nghiêm trang gọi một tiếng bà, thì anh giao cho bà một lá thư, anh nói: “Thưa bà, cháu tên là Tưởng Cửu Tân, nhờ bà giúp cháu chuyển cho Lưu Tiểu Á.”

Tưởng Cửu Tân đi tìm cô? Lưu Tiểu Á buồn bực, cô ngẩng đầu nhìn bà viện trưởng rồi nhìn anh, dù sao vẫn cảm thấy anh kỳ lạ.

Viện trưởng ôm Lưu Tiểu Á, bà híp mắt hiền từ nhìn Tưởng Cửu Tân, “Tiểu Á của chúng ta giờ giao cho cháu, con bé còn trẻ con không hiểu chuyện, cháu lo cho nó nhiều một chút, bà sẽ yên tâm.”

“Bà hãy yên tâm.” Tưởng Cửu Tân trịnh trọng hứa với viện trưởng.

Viện trưởng lấy tiền lì xì trong ngăn kéo đưa cho Lưu Tiểu Á, “Tiểu nha đầu trưởng thành, phải lấy chồng rồi. Mấy năm nay tiền cháu gửi bà vẫn để dành, chờ đến lúc con lấy chồng coi như là của hồi môn của con.”

Lưu Tiểu Á bật khóc, nước mắt của hạnh phúc.

Trên đường về nhà, Lưu Tiểu Á rầu rĩ không vui, Tưởng Cửu Tân không biết cô và bà nói gì, bà lại giao cho anh một phong thư còn dày hơn của cô. Cô nghĩ rằng anh có bí mật với cô.

“Tưởng Cửu Tân, giữa vợ chồng nên tin nhau, cùng chia sẻ bí mật, anh nói mau, trước kia anh tìm bà làm gì? Còn nữa,” cô nhìn chằm chằm bộ âu phục của anh, bên trong còn có phong thư anh giấu đi, “Anh cất giấu gì đó?”

Tưởng Cửu Tân nắm tay cô đặt lên nơi trái tim mình, ở đó có một phong thư thật dày, chứa đầy tình yêu say đắm của thời niên thiếu, anh khẽ cười, “Lưu Tiểu Á, anh dẫn em đến một chỗ tốt.”

Lưu Tiểu Á cũng không quấn quýt về thứ anh cất giấu nữa, tay cô đan vào tay anh, không hề buông ra.

Đi trên con đường ven sông đến trường, hiện tại sắc trời bắt đầu tối, đèn neon và đèn đường chiếu xuống dòng sông, hình bóng của bọn họ đã ở trong đó, mặc cho dòng nước dao động cũng không tách ra, như là sẽ vĩnh viễn quấn quýt với nhau.

Lưu Tiểu Á mặc anh nắm tay đi về phía trước, dù sao bây giờ cô đã lấy anh, cô không tin anh sẽ bán cô. Một lát sau, hai người đến trường học. Bước chậm lên cầu thang, Lưu Tiểu Á nhớ đến khi ấy chính mình trẻ tuổi điên cuồng.

Ánh trăng chiếu rọi trường học cũ kỹ khuôn phép, cô chỉ toà lầu, “Tưởng Cửu Tân, anh còn nhớ em đã từng tỏ tình với anh không?”

“Ừm.” Tưởng Cửu Tần nhìn toà lầu từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, sau đó qua hồi lâu anh mới nói, “Em thầm mến anh, cả trường đều biết.”

“Em yêu đương công khai, anh hiểu không! Thầm mến là chuyện tầm thường, em không thèm.”

Buổi trưa ánh mặt trời vẩy đầy sân trường, toàn trường tổng vệ sinh, tại trường nóng như lửa đốt, Lưu Tiểu Á cùng vài nữ sinh dọn dẹp ở tầng cao nhất, mà Tưởng Cửu Tân cùng mấy nam sinh xách nước đi qua dưới lầu.

Lưu Tiểu Á nhoài người ra hô to: “Tưởng Cửu Tân,” toàn trường đều bị một tiếng này của cô thu hút, cho rằng cô muốn nhảy xuống lầu uy hiếp Tưởng Cửu Tân, anh ngẩng đầu, cô liền hô lên: “Tưởng Cửu Tân, tớ thích cậu, sinh nhật vui vẻ.”

Đúng vậy, chính là tại đây vào buổi trưa, cô mặc đồng phục chẳng có gì đặc biệt hơn người, dưới ánh mặt trời, dáng vẻ của cô lờ mờ không rõ, nhưng anh có thể tưởng tượng được gương mặt của cô đầy nụ cười.

Anh suy nghĩ, anh không ghét ở cùng Lưu Tiểu Á, cho dù cô thường xuyên khiến anh dở khóc dở cười, nhưng cô chính là như vậy, trong ngoài đồng nhất, toàn bộ biểu tình đều biểu hiện trên mặt, thích cái gì thì thích, muốn làm gì thì hành động ngay.

Trở lại nơi này, anh muốn nói với Tiểu Á, muốn cô biết anh cũng thích cô như vậy. Nhớ đến Lưu Tiểu Á khi ấy, lại thấy cô nắm tay anh, Tưởng Cửu Tân liền cảm thấy cuộc đời này quen biết cô chính là hạnh phúc lớn nhất của anh.

“Lưu Tiểu Á, anh thầm mến em.”

“A, Tưởng Cửu Tân,” Lưu Tiểu Á đột nhên giãy khỏi tay anh, đánh đầu mình một cái, “Chúng mình đột ngột kết hôn thế này, người nhà anh biết không?” Sau đó cô mở to mắt nhận ra, chỉ vào mình, “Ách…anh thầm mến em?”

Tưởng Cửu Tân khom người, “Đi lên, anh cõng em về nhà. Bố mẹ bên kia biết em rồi.”

“Bọn họ biết em?”

“Khụ khụ, lúc em đứng trên lầu tỏ tình, vừa lúc bố mẹ anh đến trường xem xét.”

“Ahhh!” Vậy chẳng phải là bị bố mẹ anh thấy cô không có mặt mũi thích con trai của bọn họ? Lưu Tiểu Á nằm trên lưng Tưởng Cửu Tân, cô im lặng không còn gì để nói.

Gió đêm thổi tới, Lưu Tiểu Á véo hai má của Tưởng Cửu Tân, “Tưởng Cửu Tân, anh không phải là thầm mến em từ lâu à? Bắt đầu từ khi nào thế? Anh thầm mến em, vì sao không tỏ tình với em chứ? Còn thường xuyên dùng lời nói công kích em. Anh coi đó, anh không dũng cảm như em, em thích anh, trực tiếp nói với anh. Ha ha, cứ như vậy, anh cưới em, em sẽ dạy cho anh biết cái gì là dũng khí, nghĩ như thấy em cảm thấy mình rất vĩ đại…”

Bên tai lắng nghe lời nói dong dài của cô, anh nhoẻn miệng cười, đúng vậy, anh không có dũng cảm như Lưu Tiểu Á, chưa bao giờ chịu thừa nhận anh yêu cô ở trước mặt cô.

Là lúc nào anh đã để ý Lưu Tiểu Á chứ? Có lẽ bắt đầu mỗi ngày khi cô ngây thơ không biết nhàm chán mà bảo anh làm bạn trai của cô; có lẽ thần kinh kéo căng của anh rốt cuộc bị cô làm đứt khi bắt đầu nói chuyện với cô; có lẽ cô kể tên toàn bộ nữ sinh trong lớp bảo anh chọn người mình thích, nhưng lại quên mất tên của chính mình…

Bọn họ có nhiều ký ức như vậy, anh không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào trong lòng anh chỉ có Lưu Tiểu Á, hình bóng của cô, nụ cười ánh mắt của cô, sự bạo dạn của cô, tất cả đều khiến anh rung động. Tưởng Cửu Tân thấy mình rất may mắn, khi ấy bản thân trẻ người non dạ, cuối cùng anh không để vuột mất Lưu Tiểu Á đáng yêu nóng nảy.

Thế này thật tốt.

***

Lời tác giả:

Tưởng Cửu Tân: Rốt cuộc Lưu Tiểu Á có nghe thấy tôi nói tôi rất yêu cô ấy không? Rốt cuộc có hay không, có hay không hả!!

Lưu Tiểu Á (rơi sâu vào trong suy nghĩ của mình): Tưởng Cửu Tân là bác sĩ khoa chỉnh hình, bác sĩ khoa chỉnh hình, bác sĩ khoa chỉnh hình, bạo hành gia đình, bạo hành gia đình, bạo hành gia đình ╭(╯3╰)╮-Hết-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương