Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê
-
C64: Bế tắc
Quy định mới từ cấp trên mới ban xuống, tất cả nhân viên đều rất hóng hớt, hơn nữa tháng này là tháng lễ hội, khách ra ra vào vào rất nhiều, không thể không nhắc tiền lương cũng ngày một tăng.
- Quy định mới sao chị Tô?
Tô Mộc khoanh tay trước ngực, khuôn mặt có vẻ khá đắc ý.
Quy định Hoàng Tống Hiên hôm nay ban xuống là dành cho đấng nhân viên quý hóa của anh, vốn dĩ anh không muốn làm khó nhưng dạo này tính chất công việc hơi nhiều, nhân viên lại còn lơ đãng, tất nhiên phải thay đổi khẩu vị một chút.
Khoảng năm, sáu người tụm lại nơi tấm bảng quy định được treo lên, ngay lập tức, khuôn mặt nhăn nhó của một cô gái trẻ hiện lên, ánh mắt không chứa nổi sự thất vọng tràn trề.
- Hơ hơ, thật là, năm quy định đầu thì không khác gì mấy quy định trước cả, nhưng mà cái cuối thì có hơi…
Lương Ngọc gãi gãi đầu quay ra sau lưng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng ai đó. Rõ ràng quy định thứ sáu, anh là người phản đối nhiều nhất.
Trong nhà hàng này không ai không biết mối tình đẹp đẽ của một cặp nam thanh nữ tú sắp đi đến kết hôn. Ngay lúc bọn họ đang nắm tay đi về phía này, Tô Mộc đã nhanh ý phát hiện, gõ tay vào tấm nội quy bằng gỗ hai cái.
- Có nội quy mới, cấm yêu đương.
- Hả?
Cô gái kia ngơ ngác một lúc, nhìn về phía đám đồng nghiệp đang che dấu nỗi buồn nhìn mình, cô cũng chỉ miễn cưỡng bỏ tay mình ra khỏi chồng sắp cưới.
Tô Mộc lập tức liền nở nụ cười, có hơi giả, có hơi lạnh, bởi vì điều này đối với cô rất hả hê.
Tô Mộc rời đi, Lương Ngọc liền tụm năm tụm bảy.
- Bà cô đó chắc chắn nói gì với ông chủ Hoàng rồi, ông chủ là người lí trí như vậy, tất nhiên sẽ không ban bố mấy cái quy định vớ vẩn thế này.
- Tôi thấy cũng đúng, cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy.
Lương Ngọc lập tức tiếp lời, lại nghĩ bản thân tìm ra chân lí.
- Có phải quản lí Tô thấy tôi thích Phương Hinh, mà quản lí Tô lại đem lòng thích tôi nên ghen tị với Hinh Hinh nhà tôi hay không?
Lương Ngọc hớn hở bày tỏ suy nghĩ trong lòng, không ngờ vẻ tự tin thái quá này của cậu khiến mọi người ớn đến tận gai ốc.
Đám đông tản ra, cậu tiếp tục gãi gãi đầu, cảm thấy mọi thứ rất kì lạ.
- Tôi nói như vậy có gì sai sao?
…
Chín giờ tối, đúng lúc tan làm lại lất phất mưa, Phương Hinh mang bộ dạng mệt mỏi về kí túc xá, đã mấy ngày nay cô không còn tâm trạng để dành thời gian cho việc cá nhân nữa.
Đới Dĩ An vừa dọn cơm, cố tình ăn tối muộn để chờ Phương Hinh, lúc từ trong bếp đi ra, chưa kịp mở miệng đã thấy cô lăn ra giường ngủ, quần áo trên người hay cả tất vớ đều chưa được cởi ra.
- Sao lại hành hạ bản thân thành ra thế này.
Đúng lúc Hạ Miên đẩy cửa phòng tắm bước ra, cô vừa tan học buổi tối, khó trách cơ thể cũng cảm thấy mệt mỏi.
- Chị đừng thức cậu ấy dậy nữa, cứ để cậu ấy ngủ đi. Đi làm cả ngày chật vật như vậy, một ngày chỉ ngủ có 3, 4 tiếng, công nhận sức chịu đựng của cậu ấy giỏi thật.
Đới Dĩ An lần đầu nhìn Phương Hinh với vẻ dịu dàng, cô đắp chăn cho Phương Hinh, trong đầu càng lúc càng không giấu nổi sự tò mò.
- Hạ Miên, em biết tại sao gia đình Phương Hinh lại phá sản không?
Hạ Miên hơi ngẩng đầu, có cảm giác hơi khó nói nhưng chần chừ một khó cô vẫn mở miệng.
- Em cũng không biết rõ là như thế nào, nhưng trong giới làm ăn như bọn họ, chuyện phá sản chắc chắn là do có người nhúng tay hoặc là âm mưu từ trước. Khoản nợ của gia đình Hinh Hinh sau vụ đó mà trở nên chồng chất, Hoàng Tống Hiên cũng đã giúp cậu ấy trả nợ nhưng mà lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền mà bạn trai cậu ấy giúp cũng không giúp cậu ấy san sẻ được bao nhiêu.
- Vậy nên em ấy mới làm việc bán sống bán chết như vậy?
- Đúng ạ.
Hạ Miên ngồi bên cạnh dùng khăn lau khô tóc, không gian yên tĩnh lại khiến cô càng suy nghĩ, càng đau đầu.
Ngồi chưa được lâu, Đới Dĩ An lại mở miệng hỏi tiếp, giọng nói có chút nhạt nhòa.
- Chị thấy em ấy vẫn rất tốt?
- Hazzz… những gì chị thấy cũng là vẻ bên ngoài thôi, ngay cả bạn trai của Hinh Hinh mà cậu ấy còn giấu diếm huống hồ gì là chị em chúng ta. Tính cách của Hinh Hinh em hiểu rõ, cho nên cho dù cậu ấy không chia sẻ em cũng đoán được vài phần.
Hạ Miên chép chép miệng, lời nói càng lúc càng đáng thương.
- … Phương Hinh ấy à, cậu ấy có chút cố chấp, muốn làm theo ý mình, lại không tránh khỏi việc tấm lòng dễ mềm yếu, bị người khác lợi dụng cũng khó tránh khỏi. Chính vì vậy bảo từ đầu tới cuối em luôn ở bên cạnh vào vệ cậu ấy, ngay cả Hoàng Tống Hiên bạn trai cậu ấy ở hiện tại cũng phải bước qua xác của em mới đến được với nhau đấy.
Đới Dĩ An lại cảm thấy như truyện cười, cô hơi nhếch khóa môi.
- Em phô trương quá rồi.
- Quy định mới sao chị Tô?
Tô Mộc khoanh tay trước ngực, khuôn mặt có vẻ khá đắc ý.
Quy định Hoàng Tống Hiên hôm nay ban xuống là dành cho đấng nhân viên quý hóa của anh, vốn dĩ anh không muốn làm khó nhưng dạo này tính chất công việc hơi nhiều, nhân viên lại còn lơ đãng, tất nhiên phải thay đổi khẩu vị một chút.
Khoảng năm, sáu người tụm lại nơi tấm bảng quy định được treo lên, ngay lập tức, khuôn mặt nhăn nhó của một cô gái trẻ hiện lên, ánh mắt không chứa nổi sự thất vọng tràn trề.
- Hơ hơ, thật là, năm quy định đầu thì không khác gì mấy quy định trước cả, nhưng mà cái cuối thì có hơi…
Lương Ngọc gãi gãi đầu quay ra sau lưng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng ai đó. Rõ ràng quy định thứ sáu, anh là người phản đối nhiều nhất.
Trong nhà hàng này không ai không biết mối tình đẹp đẽ của một cặp nam thanh nữ tú sắp đi đến kết hôn. Ngay lúc bọn họ đang nắm tay đi về phía này, Tô Mộc đã nhanh ý phát hiện, gõ tay vào tấm nội quy bằng gỗ hai cái.
- Có nội quy mới, cấm yêu đương.
- Hả?
Cô gái kia ngơ ngác một lúc, nhìn về phía đám đồng nghiệp đang che dấu nỗi buồn nhìn mình, cô cũng chỉ miễn cưỡng bỏ tay mình ra khỏi chồng sắp cưới.
Tô Mộc lập tức liền nở nụ cười, có hơi giả, có hơi lạnh, bởi vì điều này đối với cô rất hả hê.
Tô Mộc rời đi, Lương Ngọc liền tụm năm tụm bảy.
- Bà cô đó chắc chắn nói gì với ông chủ Hoàng rồi, ông chủ là người lí trí như vậy, tất nhiên sẽ không ban bố mấy cái quy định vớ vẩn thế này.
- Tôi thấy cũng đúng, cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy.
Lương Ngọc lập tức tiếp lời, lại nghĩ bản thân tìm ra chân lí.
- Có phải quản lí Tô thấy tôi thích Phương Hinh, mà quản lí Tô lại đem lòng thích tôi nên ghen tị với Hinh Hinh nhà tôi hay không?
Lương Ngọc hớn hở bày tỏ suy nghĩ trong lòng, không ngờ vẻ tự tin thái quá này của cậu khiến mọi người ớn đến tận gai ốc.
Đám đông tản ra, cậu tiếp tục gãi gãi đầu, cảm thấy mọi thứ rất kì lạ.
- Tôi nói như vậy có gì sai sao?
…
Chín giờ tối, đúng lúc tan làm lại lất phất mưa, Phương Hinh mang bộ dạng mệt mỏi về kí túc xá, đã mấy ngày nay cô không còn tâm trạng để dành thời gian cho việc cá nhân nữa.
Đới Dĩ An vừa dọn cơm, cố tình ăn tối muộn để chờ Phương Hinh, lúc từ trong bếp đi ra, chưa kịp mở miệng đã thấy cô lăn ra giường ngủ, quần áo trên người hay cả tất vớ đều chưa được cởi ra.
- Sao lại hành hạ bản thân thành ra thế này.
Đúng lúc Hạ Miên đẩy cửa phòng tắm bước ra, cô vừa tan học buổi tối, khó trách cơ thể cũng cảm thấy mệt mỏi.
- Chị đừng thức cậu ấy dậy nữa, cứ để cậu ấy ngủ đi. Đi làm cả ngày chật vật như vậy, một ngày chỉ ngủ có 3, 4 tiếng, công nhận sức chịu đựng của cậu ấy giỏi thật.
Đới Dĩ An lần đầu nhìn Phương Hinh với vẻ dịu dàng, cô đắp chăn cho Phương Hinh, trong đầu càng lúc càng không giấu nổi sự tò mò.
- Hạ Miên, em biết tại sao gia đình Phương Hinh lại phá sản không?
Hạ Miên hơi ngẩng đầu, có cảm giác hơi khó nói nhưng chần chừ một khó cô vẫn mở miệng.
- Em cũng không biết rõ là như thế nào, nhưng trong giới làm ăn như bọn họ, chuyện phá sản chắc chắn là do có người nhúng tay hoặc là âm mưu từ trước. Khoản nợ của gia đình Hinh Hinh sau vụ đó mà trở nên chồng chất, Hoàng Tống Hiên cũng đã giúp cậu ấy trả nợ nhưng mà lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền mà bạn trai cậu ấy giúp cũng không giúp cậu ấy san sẻ được bao nhiêu.
- Vậy nên em ấy mới làm việc bán sống bán chết như vậy?
- Đúng ạ.
Hạ Miên ngồi bên cạnh dùng khăn lau khô tóc, không gian yên tĩnh lại khiến cô càng suy nghĩ, càng đau đầu.
Ngồi chưa được lâu, Đới Dĩ An lại mở miệng hỏi tiếp, giọng nói có chút nhạt nhòa.
- Chị thấy em ấy vẫn rất tốt?
- Hazzz… những gì chị thấy cũng là vẻ bên ngoài thôi, ngay cả bạn trai của Hinh Hinh mà cậu ấy còn giấu diếm huống hồ gì là chị em chúng ta. Tính cách của Hinh Hinh em hiểu rõ, cho nên cho dù cậu ấy không chia sẻ em cũng đoán được vài phần.
Hạ Miên chép chép miệng, lời nói càng lúc càng đáng thương.
- … Phương Hinh ấy à, cậu ấy có chút cố chấp, muốn làm theo ý mình, lại không tránh khỏi việc tấm lòng dễ mềm yếu, bị người khác lợi dụng cũng khó tránh khỏi. Chính vì vậy bảo từ đầu tới cuối em luôn ở bên cạnh vào vệ cậu ấy, ngay cả Hoàng Tống Hiên bạn trai cậu ấy ở hiện tại cũng phải bước qua xác của em mới đến được với nhau đấy.
Đới Dĩ An lại cảm thấy như truyện cười, cô hơi nhếch khóa môi.
- Em phô trương quá rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook