Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng
-
Chương 44: Tân sống hạnh phúc
Thiên Hân Vũ không kìm lòng nổi mà người khẽ run lên, cùng với sự dịu dàng mang thêm chút khiêu khích, cô cũng không còn cách nào ngăn lại được tiếng rên rỉ trong cổ họng
Mãi cho tới khi cả cơ thể như lửa đốt của cô không kìm được mà co rúm lại, Tân Mạc Ngôn mới dừng lại.
Vốn tưởng rằng anh sẽ buông tha cho mình, nhưng cơ thể thon dài rắn chắc nóng bỏng của Tân Mạc Ngôn áp sát lại.
“ Anh không kiềm chế được nữa rồi.” Giọng nói của anh khàn khàn mang theo sự kiếm chế.
Trong ánh mắt mơ màng của Thiên Hân Vũ mang theo một tia hoảng loạn, cả cơ thể đều biến thành một hồ nước mùa xuân, tùy anh sắp đặt và lần mò.
“ Mẹ!” Giọng nói non nớt khiến đôi nam nữ đang nước sôi lửa bỏng bỗng chốc bị kéo lại về miền lí trí.
Tân Mạc Ngôn nhanh chóng che lại bắp đùi đang lộ ra bên ngoài của Thiên Hân Vũ, căng người lên mặt đầu nhăn nhó quay đầu nhìn Thư Nha ở cửa.
Vào lúc quan trọng này, bất cứ người đàn ông nào bị cắt ngang, cũng đều sẽ nổi trận lôi đình.
Thanh Đằng bị bộ dạng của Tân Mạc Ngôn làm cho giật mình, càng bị giật mình vì tư thế kỳ quặc thường của nố và mẹ hơn: “ Bố Bố đang ức hiếp mẹ sao?”
Thiên Hân Vũ ngay tức khắc chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, cửa còn chưa đóng chặt, sao Tân Mạc Ngôn lại có thể làm việc xấu hổ này với mình!
“ Bố … đang giúp Mẹ xoa bóp…” Thiên Hân Vũ khó khăn nói ra một lời giải thích mà chính bản thân còn không tin nổi.
“ Thư Nha, con đóng cửa lại, rồi ra ngoài, a, không được nói gì cả.”
Tân Mạc Ngôn ổn định lại tâm trạng, cố nặn ra một biểu cảm dịu dàng, giục Thư Nha đi ra.
Thư Nha không khiến cô thất vọng, quả thật kéo núm cửa lùi ra ngoài, chỉ là lúc tiếng khép cửa vang lên, tiếng hét của Thư Nha cũng vang lên theo.
“ Bố đang cưỡi ngựa trên người Mẹ!”
Thiên Hân Vũ giận đến nỗi muốn đẩy Tân Mạc Ngôn ra: “ Mau xuống đi, đều bị con trông thấy rồi!”
Tân Mạc Ngôn không nói gì, chỉ là hoàn toàn ngược lại với nhịp điệu chậm rãi thong thả trước đó, mạnh liệt hơn khiến Thiên Hân Vũ đau khổ khẩn cầu, nhưng lại sợ giọng nói của mình quá to mà không thể không bịt kín miệng lại.
Tân Mạc Ngôn phủ người xuống di chuyển tay của Thiên Hân Vũ, sau đó dùng nụ hôn chặn lại giọng nói của cô.
Đây là lần đầu tiên hai người họ trọn vẹn có nhau, không có mất điện, không có đen tối, càng không có sự kích thích của thuốc.
Thứ có chỉ là hai trái tim và linh hồn dần dần sáp lại, còn có tình cảm sinh sôi.
“ Lấy anh đi, được không?”
Sau chuyện đó, Tân Mạc Ngôn dịu dàng giúp Thiên Hân Vũ sửa lại quần áo, trong lời nói mang theo tình cảm nồng nàn.
“ Em còn có lựa chọn sao?”
Xương cốt toàn thân Mạt Tiểu Mạt đều đã rã rời, lời nói tức giận lúc đầu biến thành hờn dỗi.
“ Không có lựa chọn, vì thế em nên nói, vâng, em lấy anh.” Tân Mạc Ngôn cười gian xảo, đắc ý hôn lên đôi môi đỏ của Thiên Hân Vũ.
“ Anh mơ đi! Vẫn còn ba tháng, em lúc nào cũng có thể dẫn con bỏ trốn.” Thiên Hân Vũ cố ý dài mặt ra.
“ Trốn đến chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được em.” Tân Mạc Ngôn tiếp tục đặt tay lên đùi Thiên Hân Vũ, mặt cười xấu xa.
“ Đừng đừng——” Thiên Hân Vũ thay đổi sắc mặt, cô thực sự không còn sức lực nữa rồi.
“ Còn trốn không?” Tân Mạc Ngôn dừng ở chỗ cũ không động đậy cũng không dịch chuyển.
“ Không trốn…” Thiên Hân Vũ vội vàng nói ra đáp án mà anh muốn nghe.
“ Thế có lấy anh không?” Tân Mạc Ngôn tiếp tục quyết liệt hỏi.
“ Kéo kéo kéo*!” Thiên Hân Vũ ánh mắt thay đổi, nói ra một từ đồng âm.
“Hả?” Tân Mạc Ngôn cảm thấy là lạ
“ Lấy!” Thiên Hân Vũ buông vũ khí đầu hàng.
“ Ba tháng này, anh đem sáu năm đến muộn, bù lại hết cho em.”
Tân Mạc Ngôn ôm Thiên Hân Vũ vào trong lòng, nhịp tim thình thịch biểu lộ rõ ràng sự chân thành và quyết tâm của anh.
“Vâng.”
Tiếng vâng này, Thiên Hân Vũ là nói với chính bản thân, cũng là nói với Tân Mạc Ngôn.
Con người không thể đoán trước được, tình yêu của mỗi đôi nam nữ đều đã được số phận định sẵn.
Cho dù thứ tự lúc đầu bảo lộn, cho dù muộn màng vài năm, chỉ cần người cuối cùng em nắm tay là anh, chỉ cần quãng đời còn lại có anh, là được.
Mãi cho tới khi cả cơ thể như lửa đốt của cô không kìm được mà co rúm lại, Tân Mạc Ngôn mới dừng lại.
Vốn tưởng rằng anh sẽ buông tha cho mình, nhưng cơ thể thon dài rắn chắc nóng bỏng của Tân Mạc Ngôn áp sát lại.
“ Anh không kiềm chế được nữa rồi.” Giọng nói của anh khàn khàn mang theo sự kiếm chế.
Trong ánh mắt mơ màng của Thiên Hân Vũ mang theo một tia hoảng loạn, cả cơ thể đều biến thành một hồ nước mùa xuân, tùy anh sắp đặt và lần mò.
“ Mẹ!” Giọng nói non nớt khiến đôi nam nữ đang nước sôi lửa bỏng bỗng chốc bị kéo lại về miền lí trí.
Tân Mạc Ngôn nhanh chóng che lại bắp đùi đang lộ ra bên ngoài của Thiên Hân Vũ, căng người lên mặt đầu nhăn nhó quay đầu nhìn Thư Nha ở cửa.
Vào lúc quan trọng này, bất cứ người đàn ông nào bị cắt ngang, cũng đều sẽ nổi trận lôi đình.
Thanh Đằng bị bộ dạng của Tân Mạc Ngôn làm cho giật mình, càng bị giật mình vì tư thế kỳ quặc thường của nố và mẹ hơn: “ Bố Bố đang ức hiếp mẹ sao?”
Thiên Hân Vũ ngay tức khắc chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, cửa còn chưa đóng chặt, sao Tân Mạc Ngôn lại có thể làm việc xấu hổ này với mình!
“ Bố … đang giúp Mẹ xoa bóp…” Thiên Hân Vũ khó khăn nói ra một lời giải thích mà chính bản thân còn không tin nổi.
“ Thư Nha, con đóng cửa lại, rồi ra ngoài, a, không được nói gì cả.”
Tân Mạc Ngôn ổn định lại tâm trạng, cố nặn ra một biểu cảm dịu dàng, giục Thư Nha đi ra.
Thư Nha không khiến cô thất vọng, quả thật kéo núm cửa lùi ra ngoài, chỉ là lúc tiếng khép cửa vang lên, tiếng hét của Thư Nha cũng vang lên theo.
“ Bố đang cưỡi ngựa trên người Mẹ!”
Thiên Hân Vũ giận đến nỗi muốn đẩy Tân Mạc Ngôn ra: “ Mau xuống đi, đều bị con trông thấy rồi!”
Tân Mạc Ngôn không nói gì, chỉ là hoàn toàn ngược lại với nhịp điệu chậm rãi thong thả trước đó, mạnh liệt hơn khiến Thiên Hân Vũ đau khổ khẩn cầu, nhưng lại sợ giọng nói của mình quá to mà không thể không bịt kín miệng lại.
Tân Mạc Ngôn phủ người xuống di chuyển tay của Thiên Hân Vũ, sau đó dùng nụ hôn chặn lại giọng nói của cô.
Đây là lần đầu tiên hai người họ trọn vẹn có nhau, không có mất điện, không có đen tối, càng không có sự kích thích của thuốc.
Thứ có chỉ là hai trái tim và linh hồn dần dần sáp lại, còn có tình cảm sinh sôi.
“ Lấy anh đi, được không?”
Sau chuyện đó, Tân Mạc Ngôn dịu dàng giúp Thiên Hân Vũ sửa lại quần áo, trong lời nói mang theo tình cảm nồng nàn.
“ Em còn có lựa chọn sao?”
Xương cốt toàn thân Mạt Tiểu Mạt đều đã rã rời, lời nói tức giận lúc đầu biến thành hờn dỗi.
“ Không có lựa chọn, vì thế em nên nói, vâng, em lấy anh.” Tân Mạc Ngôn cười gian xảo, đắc ý hôn lên đôi môi đỏ của Thiên Hân Vũ.
“ Anh mơ đi! Vẫn còn ba tháng, em lúc nào cũng có thể dẫn con bỏ trốn.” Thiên Hân Vũ cố ý dài mặt ra.
“ Trốn đến chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được em.” Tân Mạc Ngôn tiếp tục đặt tay lên đùi Thiên Hân Vũ, mặt cười xấu xa.
“ Đừng đừng——” Thiên Hân Vũ thay đổi sắc mặt, cô thực sự không còn sức lực nữa rồi.
“ Còn trốn không?” Tân Mạc Ngôn dừng ở chỗ cũ không động đậy cũng không dịch chuyển.
“ Không trốn…” Thiên Hân Vũ vội vàng nói ra đáp án mà anh muốn nghe.
“ Thế có lấy anh không?” Tân Mạc Ngôn tiếp tục quyết liệt hỏi.
“ Kéo kéo kéo*!” Thiên Hân Vũ ánh mắt thay đổi, nói ra một từ đồng âm.
“Hả?” Tân Mạc Ngôn cảm thấy là lạ
“ Lấy!” Thiên Hân Vũ buông vũ khí đầu hàng.
“ Ba tháng này, anh đem sáu năm đến muộn, bù lại hết cho em.”
Tân Mạc Ngôn ôm Thiên Hân Vũ vào trong lòng, nhịp tim thình thịch biểu lộ rõ ràng sự chân thành và quyết tâm của anh.
“Vâng.”
Tiếng vâng này, Thiên Hân Vũ là nói với chính bản thân, cũng là nói với Tân Mạc Ngôn.
Con người không thể đoán trước được, tình yêu của mỗi đôi nam nữ đều đã được số phận định sẵn.
Cho dù thứ tự lúc đầu bảo lộn, cho dù muộn màng vài năm, chỉ cần người cuối cùng em nắm tay là anh, chỉ cần quãng đời còn lại có anh, là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook